Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 241: V68.4: Nhẫn (4)

Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Mặc Khiêm Nhân bảo muốn chọn nhẫn, ông lão dẫn họ tới một căn phòng đang đóng, bên trong bài trí các loại nhẫn, không nhiều lắm, nhưng chiếc nào nhìn cũng thấy rõ là hàng cao cấp.


“Tác phẩm mới của nhà thiết kế, chỉ bán ở chỗ tôi.” Ông lão nói, tiệm của họ chỉ bán các mặt hàng cao cấp, ngoài ngọc ra thì còn có một vài sản phẩm bằng vàng, có điều chúng tương đối ít mà giá cả lại không thua gì đồ ngọc.


Mặc Khiêm Nhân nhìn sang Mộc Như Lam, Mộc Như Lam đưa mắt xuống quầy hàng, cuối cùng dừng lại ở một cặp nhẫn đơn giản mà hết sức tinh xảo, thân nhẫn màu bạc, ở giữa khắc một vòng chữ Phạn nho nhỏ khó hiểu, nhìn không kỹ còn tưởng đấy là hoa văn.


Ông lão lấy cặp nhẫn ra cho họ xem, Mặc Khiêm Nhân thấy dòng chữ trên nhẫn thì ánh mắt lạnh nhạt hơi sáng lên, Mộc Như Lam đọc không hiểu, “Nó viết cái gì vậy?”
Mặc Khiêm Nhân chỉ nắm chặt lấy tay cô, khóe môi bẻ một độ cong khó thể nào nhận thấy.


Mộc Như Lam chớp chớp mắt quan sát kỹ hơn, bất giác chìm đắm trong ánh nhìn dịu dàng của hắn.


Ông lão ngồi trên xe lăn cũng cười, cứ tưởng ân nhân thanh tâm quả dục sẽ rất khó để tìm được cô gái tâm đầu ý hợp, vậy mà bây giờ... Quả là duyên trời định. Mỗi người sinh ra đều có một người bạn đời thuộc về minhd, Yên Nhi nhà ông tin nhất điều này, tuy thật đáng tiếc khi nó không thể thành đôi với ân nhân nhưng nó nhất định sẽ chúc phúc cho họ và tiếp tục tiến về phía trước.


Chọn nhẫn xong, Mặc Khiêm Nhân chở Mộc Như Lam về Mặc gia ăn cơm, lão Mặc và mẹ Mặc tỏ vẻ muốn tìm hiểu từ chỗ Mộc Như Lam một chút, dù sao bọn họ cũng không biết gì nhiều về lão Kha, đối phương muốn thị sát hạnh phúc cuộc sống của cháu họ và con mình, không thể làm sui gia tương lai bất mãn được.


Sau khi Mặc Khiêm Nhân đưa Mộc Như Lam trở lại biệt thự, hai người tắt đèn đi ngủ, Mộc Như Lam băn khoăn dụi ngực hắn mà hỏi, “Vì sao lại là đính hôn mà không phải kết hôn?” Nghe kiểu gì cũng thấy “kết hôn” nặng nghĩa hơn, tuy cô chưa đủ tuổi nhưng đối với bọn họ thì chuyện này cũng đâu có khó để giải quyết?


Mặc Khiêm Nhân không đáp mà chỉ im lặng vỗ về mái tóc mướt mềm của cô. Đương nhiên vấn đề tuổi tác không hề khó giải quyết nhưng kết hôn và đính hôn là hai khái niệm khác nhau, cũng như vị thành niên và trưởng thành. Hắn không muốn trói cô quá chặt, thế giới này rộng lớn lắm, cô sẽ còn chứng kiến thật nhiều điều tốt đẹp, miễn cuối cùng cô vẫn trở về trong vòng tay hắn là được.


Mộc Như Lam chớp chớp mắt, nghĩ đến một chuyện, cô ngẩng đầu nhìn chiếc cằm người đàn ông, “Là vì sau khi kết hôn phải yêu yêu à? Kỳ thật em thấy bây giờ chúng ta làm cũng được. Tuy có hơi lớn, nhưng em sẽ cố gắng tiếp nhận, muốn thử một chút không?”


Mặc Khiêm Nhân câm nín, hắn không nên hy vọng rằng cô nàng biến thái mặt dày này sẽ không hiểu sai…
Lặng lẽ kéo chăn che đi gương mặt đang bị Mộc Như Lam nhìn chòng chọc, hắn tóm lấy bàn tay con gái đang sờ lung tung dưới chăn, giọng nói đạm mạc vang lên, “Ngủ đi.”


Bác quản gia đang kiểm tra cửa sổ dưới lầu, đương lúc đóng cái cửa sổ cuối cùng, ông chợt dừng tay nhìn ra bên ngoài biệt thự, không biết từ khi nào ở đó đã đậu một chiếc xe màu đen. Khu này cách một đoạn mới có một căn biệt thự, mà đối diện cũng không có căn biệt thự nào khác, vậy cái xe đó là của ai? Đậu ở đây làm gì?


Đóng cửa lại, quản gia Lâm nghi hoặc đi ra ngoài, ông lại gần, đang cúi người định gõ cửa xe xem bên trong có ai không thì chiếc xe bất thình lình nổ máy phóng đi, hại bác quản gia cả kinh té ngã, mặt ông hốt hoảng, ai thế?! Đêm hôm khuya khoắt canh trước nhà bọn họ làm gì? Thật kỳ quái!


Bác quản gia đứng dậy phủi quần, nghĩ bụng mai phải cho người trang bị vài cái máy quay trong sân và trên cửa mới được, tuy ngày đính hôn với Mặc tiên sinh đã không còn xa nhưng chỗ này gần Mộ Hoa hơn, tiểu thư thể nào cũng có ngày về lại.


Chiếc xe đen lao vút trên đường cái, thiếu niên lái xe đẹp như hoa yêu, mắt tập trung nhìn đường, hắn lạng lách qua loạt xe phía trước bằng một tốc độ nhanh đến hoa mắt, mặc kệ người ta bóp còi inh ỏi. Đôi mắt đào vốn sáng tựa bảo thạch nay đen hoắm như một vực thẳm có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.


Mộ Thanh Phong lái xe bám theo sau, tuy chậm hơn nhưng vẫn không bị mất dấu.


Ở xa tít bên Hồng Kông, Đoạn Ngọc vừa đùa con hồ ly ngủ mà vẫn không quên giơ vuốt nhọn, vừa nghe Mộ Thanh Phong báo cáo, tiếng cười trầm nhẹ vang lên, đôi mắt y đầy vẻ mỉa mai lạnh lẽo, “Thế mới nói, chừng nào nó vẫn còn khốn khổ vì tình thì chừng đó nó đừng hòng lấy được thứ gì của tôi.”


Mộc Như Lam, là nhược điểm chí mạng của hắn, y sẽ nắm lấy cái nhược điểm này, sau đó xem cảnh hắn vẫy đuôi mừng chủ đê tiện đến mức nào.
“Sao mà máu lạnh quá vậy Ngọc thiếu, dù gì đó cũng là em trai của anh mà.” Mộ Thanh Phong nói mát.


Đoạn Ngọc cười ôn hòa, bàn tay đang vuốt ve Lưu Bùi Dương bị hắn gạt ra cái bộp, hắn đang ngủ mà vẫn ghét y ra mặt, “Nhớ chụp cho đẹp, tôi thật tò mò không biết thủ đô sẽ bị nó phá ra thể thống gì.”