Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Mặc Khiêm Nhân nắm lấy tay cô, mềm mềm, âm ấm, làm trái tim của hắn cũng ấm áp theo.
Mộc Như Lam xoa đầu đứa trẻ đang ôm đùi mình, mỉm cười bảo Mặc Khiêm Nhân, “Đáng yêu không?”
Mặc Khiêm Nhân quét mắt qua thắng nhóc thò lò nước mũi đang rụt rè núp sau lưng Mộc Như Lam mà nhìn hắn. Hắn im lặng tỏ thái độ, không đáng yêu chút nào cả, mau bỏ tay nhóc ra! Bẩn quá đi mất!
Mộc Như Lam lắc lắc tay hắn, cười híp mắt, “Sau này chúng ta cũng sinh một đứa nhé.”
Biến thái không biết ngượng bắt đầu nói những lời khiến người ta phải đỏ mặt.
Vừa bước ra khỏi cửa, mẹ Mặc và Mặc Vô Ngân nghe được câu này thì lập tức vọt bắn vào trong, một người núp một bên nhìn lén. Hai mẹ con mặt mày bấn loạn y hệt nhau. Phấn khích quá má ôi! Sao họ có thể bàn luận một chủ đề kích thích như vậy chứ, đã thế người khởi đầu còn là Mộc Như Lam a a a a đồng ý đi đồng ý đi! Sinh một đội bóng càng tốt!
Trong đầu Mặc Khiêm Nhân bỗng hiện lên hình ảnh một bé gái nhỏ xíu mềm mềm giống Mộc Như Lam như đúc, bé cất bước chân ngắn ngủn tập tễnh về phía hắn, miệng làm nũng gọi “ba ba“.
Dưới bóng giàn nho, hai tai Mặc Khiêm Nhân lặng lẽ ửng đỏ, đôi mắt đạm mạc hơi sáng lên, hắn không khỏi ôm một cảm giác chờ mong trước nay chưa từng có: kết hôn với Mộc Như Lam, sau đó sinh một cô công chúa đáng yêu, xây dựng một gia đình hạnh phúc…
“Khiêm Nhân, được không?” Mộc Như Lam lại lắc lắc tay hắn, đôi mắt như vầng trăng khuyết tỏa ra những tia sáng say lòng.
Mẹ Mặc và Mặc Vô Ngân nín thở, hai tay siết chặt như đang chờ đợi điều gì.
“Ừ.” Mặc Khiêm Nhân áp hai tay cô vào má mình, đoạn đặt lên môi hôn nhẹ, “Tối mai chúng ta đi chọn nhẫn.”
“Ừ.” Mộc Như Lam cười càng thêm rạng rỡ.
Mẹ Mặc và Mặc Vô Ngân kích động đứng lắc tại chỗ, lão Mặc ngồi xem thời sự trong phòng khách thấy con dâu và cháu gái như thế thì trên trán xuất hiện mấy vạch đen, đang làm cái trò gì đấy?
++++
Dưới ánh đèn mập mờ nơi quán bar cao cấp, ly rượu cay nồng bị nốc cạn, cô gái mắt sưng đỏ vì khóc trông kiều diễm ướt át tựa một đóa hoa đẫm sương, làm đám đàn ông xung quanh nhìn mà thèm rỏ dãi.
Lục Tử Mạnh lặng lẽ ngồi cạnh Tô Trừng Tương, không nói gì mà chỉ giúp cô rót tiếp rượu.
Ly rượu bị dằn xuống bàn đánh cộp, Tô Trừng Tương nước mắt đầm đìa nhìn Lục Tử Mạnh, “Tử Mạnh, có phải từ lâu anh đã biết anh Khiêm Nhân hẹn hò với cô ta không? Có phải không?!”
Lục Tử Mạnh không đáp, Tô Trừng Tương nào để ý đến vẻ mặt cô đơn phức tạp của anh, hơi cồn đã cuốn sạch lý trí cô, bây giờ cô chỉ biết xổ hết cơn giận ra mà thôi, “Sao anh lại làm thế?! Sao anh lại giúp đỡ người ngoài… Chúng ta lớn lên cùng nhau, anh đã nói là sẽ không bao giờ từ chối tôi, anh đã nói anh sẽ giúp tôi! Lời hứa của anh đâu?! Lục Tử Mạnh!”
“Em say rồi, Trừng Tương.” Lục Tử Mạnh vẫy tay bảo bartender cất rượu đi, trên mặt đã không biểu cảm cà chớn trăng hoa dạo trước.
“Tôi không say! Tại sao anh không nói cho tôi biết?! Anh mà nói thì tôi đã về sớm rồi! Anh cố ý phải không? Anh cố ý có phải không? Đồ khốn kiếp! Tôi nói anh biết, cho dù không có anh Khiêm Nhân thì tôi cũng không thích anh!” Tô Trừng Tương quát to, hai má đỏ bừng bừng, cô lảo đảo đứng dậy dợm bỏ đi nhưng lại bất cẩn va phải một tên đàn ông trung niên bụng phệ mặc vest trắng làm ly rượu ông ta cầm bị đổ hết lên ngực áo.
“Mẹ kiếp! Chết tiệt…” Gã đàn ông chộp lấy cánh tay Tô Trừng Tương định chửi, thế nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt cô, lửa giận trong mắt gã dần chuyển màu ɖâʍ dục, “Người đẹp phương nào thế này…” Không để gã kịp chạm vào má Tô Trừng Tương, Lục Tử Mạnh đã lạnh mặt ôm cô giành lại.
Thủ đô có rất nhiều ngọa hổ tàng long, gã đàn ông này trông cũng có chút địa vị, phía sau có đến mấy tên vệ sĩ, còn Lục Tử Mạnh thì chỉ có một mình, đời nào bọn chúng chịu bỏ qua miếng thịt đã sát ngay miệng?
Nửa tiếng sau.
Bên lề con đường mà thi thoảng mới có xe chạy qua, bóng dáng cô độc hiện lên dưới từng cột đèn vàng.
Lục Tử Mạnh mặt đầy thương tích, chầm chậm cõng Tô Trừng Tương đã say ngất không biết trời trăng gì.
“Nghe anh, từ nay về sau cách xa Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam ra.” Lục Tử Mạnh cúi đầu nhìn đằng trước. Cả thế giới có thể sẽ tổn thương cô, chỉ có anh là không; anh có thể sẽ tổn thương cả thế giới, nhưng sẽ không bao giờ tổn thương cô.
“Anh Khiêm Nhân…” Tiếng Tô Trừng Tương nỉ non trong mơ vang lên bên tai anh, thật khẽ khàng, nhưng lại đủ để trái tim anh quặn đau.
“Nghe anh đi.” Tuy biết là vô ích nhưng anh vẫn thì thầm dặn. Hai người họ đều rất nguy hiểm, một là thiên tài cuồng vọng tùy hứng không ai ngăn cản nổi, một là tội phạm thái nhân cách cực kì cực kì nguy hiểm. Không biết Mặc Khiêm Nhân đã trị liệu cho cô ấy đến đâu nhưng tốt hơn hết vẫn nên tránh xa. Nếu không, dù là Tô Trừng Tương phát hiện Mộc Như Lam bất ổn, hay là Mộc Như Lam sinh ra cái gì dị thường rồi từ đó làm hại Tô Trừng Tương, thì hậu quả đều vô cùng nghiêm trọng.
“Lục Tử Mạnh…” Tiếng nỉ non của Tô Trừng Tương lại vang lên làm trái tim Lục Tử Mạnh run rẩy, hai giây sau, anh nghe cô nói, “Ghét anh nhất… Ghét nhất…”
Khóe miệng Lục Tử Mạnh ứa một nụ cười khổ sở, anh chậm rãi cõng cô đi tiếp mà không nói gì thêm. Điện thoại đã bị vỡ trong lúc đánh nhau với đám kia, Tô Trừng Tương thế này về Tô gia cũng không ổn, vì vậy anh không thể làm gì hơn là đưa cô tới chỗ anh.
Dưới ánh đèn đường, bóng họ dài rồi ngắn, ngắn rồi lại dài, duy chỉ có một điều không thay đổi, là anh chưa bao giờ buông cô ra…
++++
Mặc Khiêm Nhân đưa Mộc Như Lam về biệt thự nghỉ ngơi, sau đó thản nhiên cùng Mộc Như Lam tắm rồi đi ngủ dưới ánh mắt tóe lửa của bác quản gia.
Hôm sau, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, đậu lên chăn bông màu trắng mềm mại.
Mộc Như Lam nằm trọn trong lòng Mặc Khiêm Nhân tựa một chú mèo con, tóc đen mềm mượt quấn lấy hắn. Mặc Khiêm Nhân mở mắt thấy cảnh này mà trái tim như tan chảy, hắn lướt ngón tay lên hai gò má trắng nõn của cô, sau đó dừng lại ở cánh môi hồng xinh xắn.
Hắn cẩn thận trở mình kề sát vào gương mặt cô, yết hầu lên xuống hai bận, sáng sớm đàn ông luôn khát vọng vài thứ… Tuy hắn vốn là một người cực kì có sức tự chủ.
Môi chạm môi, ban đầu chỉ định hôn nhẹ, nhưng con người lại là sinh vật dễ nảy lòng tham, bên cạnh Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân dù có là thần thì cũng phải sa đọa thành phàm nhân.
Chợt có một đôi tay ôm lấy đầu hắn, cô gái vốn nhắm mắt nhiệt tình đáp lại, đôi mắt cô sáng rỡ sau bờ mi mở hờ.
Không biết qua bao lâu, bác quản gia thấy Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân mãi chưa rời phòng thì bắt đầu mất bình tĩnh. Ông là người mà lão gia đã ban cho sứ mệnh bảo vệ công chúa điện hạ! Vì vậy bèn chạy lên, xem xét quần áo một chút, sau đó nghiêm trang gõ cửa, “Tiểu thư, cô dậy chưa? Nếu cô xuống dùng bữa sáng thì sẽ trễ học mất.”
Vài phút sau cửa phòng mở ra, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân quần áo tươm tất đi ra. Có điều môi của Mộc Như Lam hơi sưng, của Mặc Khiêm Nhân cũng vậy. Mộc Như Lam đỏ bừng hai má trông kiều diễm lạ thường, Mặc Khiêm Nhân thì vẫn lạnh mặt nhưng mái tóc đen lại không tài nào giấu được đôi tai ửng hồng.
Nhìn vào thấy đầy gian tình!
Bác quản gia chỉ muốn khóc, lão gia ơi, hình như tôi không bảo vệ được trinh tiết của tiểu thư rồi! Quân định tấn công quá hung mãnh, phe ta phòng thủ không nổi a!
Ăn xong điểm tâm, Mặc Khiêm Nhân đưa Mộc Như Lam đến trước cổng trường như thường lề. Mộc Như Lam đã thay đồng phục Mộ Hoa nhưng vẻ phong hoa tuyệt đại của cô vẫn khiến người ta phải nhìn sái cổ, tự hỏi ai đây, sao trước giờ không thấy. Học sinh Mộ Hoa quá ít, hầu như cả trường đều biết nhau.
“Em vào nhé.” Mộc Như Lam mỉm cười định thả tay Mặc Khiêm Nhân ra.
Mặc Khiêm Nhân kéo cô lại, dưới ánh mắt khó hiểu của Mộc Như Lam, bàn tay tái nhợt mà tinh tế như tay nghệ thuật gia sửa lại tóc cho cô, giọng nói thanh lãnh vang lên, “Học cho tốt thứ bọn họ dạy em.”
Mộc Như Lam ngạc nhiên, thứ bọn họ dạy? Bọn họ là ai? Dạy cô cái gì?
Thế nhưng Mặc Khiêm Nhân lại không có ý định nói, hắn hôn đầu ngón tay cô một chút rồi thả ra, “Tan học anh sẽ tới đón.”
“Ừ.” Mộc Như Lam vẫy tay chào hắn, sau đócất bước vào trường.
Mặc Khiêm Nhân đợi bóng dáng Mộc Như Lam khuất hẳn rồi mới xoay người rời đi, tự tin, trong trẻo, mà lạnh lùng. Những người đứng xem nãy giờ đầu xoay trái xoay phải, không biết nên nhìn theo ai.
Sau lần lạc đường hôm qua, Mộc Như Lam đã hỏi xin Lương Khâm Luân một tấm bản đồ học viện Mộ Hoa, trên đó hướng dẫn đường đến các thư trai, mỗi công trình kiến trúc có tác dụng gì, học sinh các năm trông ra sao, chỉ có vào kí hiệu đặc biệt mà Mộc Như Lam không hiểu, hải âu đỏ, hải âu vàng, hải âu xanh… rốt cuộc là cái gì?
Bên thư trai năm ba, Hoắc Dạ Chu hầm hầm ngồi trên chiếc sô pha đắt đỏ của hắn trong lớp số ba, trên cửa sổ cạnh đó là con vẹt tên Cường Phách hắn nuôi, những nam sinh còn lại nhìn nhau không dám lên tiếng, đừng đùa, lão đại là đang nén lửa, họ mà mở miệng thì xác định là cháy ra tro mất.
====
Chương này ta đổi nhân xưng của Tử Mạnh thành “anh”, các nàng đọc thử có hợp không rồi phản hồi để ta tính xem nên giữ hay bỏ, okay?