Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Cuối cùng Kha Xương Hoàng vẫn không nhờ Ám Long hỗ trợ, trong lòng lão đã chọn sẵn người xứng đáng tiếp quản sản nghiệp Kha gia hắc bạch lưỡng đạo rồi, vậy nên lão không để tâm chuyện hai tên vô dụng kia mất tích lắm, lão sẽ không vì bọn họ mà đi nợ ơn Đoạn Ngọc, trái tim tên đó đã đen đến triệt để, nợ y một, y đòi một vạn.
Tuy không bận lòng chuyện Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt mất tích nhưng lão lại muốn biết kẻ ra tay là ai, có mục đích gì, vì vậy bèn điều một bộ phận hắc đạo nhà mình đi điều tra, ngặt nỗi đã qua nhiều ngày quá rồi, thủy triều lên lên xuống xuống, hơn nữa lũ cá rất đông, cái gì ăn được đều đã bị ăn gần như sạch bách, phần còn lại trôi ra xa lúc này mới nổi lên, và sẽ chẳng ai để ý miếng thịt lềnh phềnh giữa biển là thịt cá hay thịt người.
Cứ thế, quay qua quay lại đã đến ngày lễ quan trọng nhất của người Trung Quốc.
Đại sảnh Kha gia ngập trong màu đỏ vui mừng, món ăn tinh tế, rượu ngon thượng đẳng, nhóm người hầu tất bật chuẩn bị. Đây là bữa tiệc quan trọng nhất trong năm của Kha gia, thường được tổ chức vào tối tết âm lịch, khách mời là bạn bè thân thiết cùng một số họ hàng gần xa mà Kha gia giữ liên lạc. Vào dịp tết, giới thượng lưu hiếm ai ngồi nhà xem Chiều xuân* hay là ăn một bữa cơm đoàn tụ như người dân bình thường, thay vào đó nhà nào nhà nấy đều mở tiệc thịnh soạn.
*Chiều xuân: một chương trình mừng năm mới của đài CCTV, tương tự như Táo quân bên Việt Nam.
Năm nay tiệc mừng tết của Kha gia náo nhiệt hơn hẳn mọi khi, nguyên nhân là vì Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko sẽ kết hôn vào dịp này. Tuổi của họ đã không còn hợp mặc áo trắng lên lễ đường nữa, thay vào đó là đám cưới Trung Hoa truyền thống, Kha Xương Hoàng mặc trường bào mã quái màu đỏ còn Akutsu Junko thì mặc một bộ sườn xám tinh tế cũng màu đỏ, tuy hộ tịch của bà ở Nhật Bản nhưng Akutsu Junko – vốn có mẹ là người Trung Quốc – mặc trang phục Trung Quốc truyền thống trông không hề kì cục chút nào, trái lại còn hết sức xinh đẹp nữa là đằng khác, cùng với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, bà làm đám đông xung quanh không khỏi ngẩn ngơ.
Giữa đêm xuân rộn ràng, ngoại trừ đám đàn bà con gái không con không chồng không cha đang cô đơn tại lầu Yên Hồng ra thì bên Kha Uyển Tình cũng quạnh quẽ vô cùng.
Thành phố K.
Âu gia mở tiệc long trọng, rất nhiều người muốn đón năm mới cùng họ, thậm chí Hoắc Á Lận còn tự mình đón Kha Uyển Tình đến Âu gia. Đã vật vờ vì ác mộng suốt mấy ngày nay, Kha Uyển Tình vốn không muốn đi, phải tội Hoắc Á Lận hiểu bà ta quá rõ, chỉ cần khích mấy câu là đã khiến bà ta hồ đồ thay trang phục ngồi lên xe.
Trong khi đó, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm vắng Mộc Như Lam nên cũng chẳng còn tâm trạng mừng tết, bọn họ đến đường quốc lộ quanh núi, cùng đón năm mới với những chàng trai cô gái cũng không có hứng thú với tiệc tùng, nhưng dù làm gì thì tâm trạng của họ vẫn không lên nổi, họ chưa bao giờ phải chịu cảnh này, cứ như thể bị ép bỏ đi thói quen lệ thuộc vào Mộc Như Lam vậy.
Không được liên hệ Mộc Như Lam, bằng không tôi sẽ lật tẩy chuyện cậu giết người.
Không được liên hệ Mộc Như Lam, bằng không tôi sẽ lật tẩy chuyện cậu yêu chị mình.
Không được liên hệ Mộc Như Lam, bằng không tôi sẽ làm cậu thân bại danh liệt.
Không được liên hệ Mộc Như Lam, bằng không...
Giọng nói trầm khàn mê hoặc như một cơn ác mộng dai dẳng hằng đêm, làm bọn họ tỉnh dậy mà cả người lạnh toát...
Âu gia.
Kha Uyển Tình mặc một bộ lễ phục màu trắng với áo choàng lông đen lộng lẫy, trong lòng càng chột dạ mà cằm vẫn nâng lên kênh kiệu như một nữ hoàng, nào biết bà ta càng làm vậy lại chỉ càng khiến một người đã hiểu rõ hoàn cảnh bà ta như Hoắc Á Lận muốn xé nát lớp mặt nạ đó ra. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Kha Uyển Tình nhục nhã ê chề là Hoắc Á Lận lại cảm thấy thật sảng khoái.
Các vị phu nhân tụ tập quanh bộ sô pha giữa sảnh, vì Lam thị hợp tác với Âu gia nên Lý Diễm cũng có mặt. Từ khi nghe Lam Bỉnh Lân kể chuyện của Mộc gia, Lý Diễm vẫn luôn rối rắm không biết rốt cuộc Mộc gia đang trong tình trạng gì. Giàu hay không giàu? Mộc Như Lam đã trở thành người Kha gia, bây giờ mà đánh tiếng với Kha Uyển Tình thì liệu có còn tác dụng gì không? Hay là bà ta nên dời sự chú ý sang con gái nhà khác?
Lý Diễm cầm lấy ly vang đỏ thượng hạng trên bàn, hỏi, “Mộc phu nhân, tết âm lịch này cháu nhà không về với bà, chắc bà thấy trống vắng lắm?”
Kha Uyển Tình nâng cằm, nhìn Lý Diễm như thể bà ta vừa hỏi một câu thật ngớ ngẩn, “Làm sao mà trống vắng được? Con bé ở đó đón năm mới với lão nhân gia, còn lại hầu như đều ở cạnh tôi. Tôi không hiếu kính bố tôi được, có con bé làm thay phần tôi, tôi mừng còn không hết. Tối qua Lam Lam nhà tôi còn gọi điện hỏi tôi muốn quà gì để nó mua về nữa kìa.”
Nói còn hay hơn hát. Hoắc Á Lận cười lạnh, bà ta vắt đôi chân cao quý, ngồi trên sô pha đơn lạnh lùng nhìn Kha Uyển Tình diễn kịch.
“Hả? Vậy sao tôi lại nghe người hầu mới vào bảo là sau khi mất công ty, Mộc phu nhân đã muốn cướp nhà hàng Lâu Lan của Mộc tiểu thư, thậm chí muốn cháu nó nuôi bà nên hai người xích mích cãi nhau nhỉ?” Thư phu nhân hỏi thẳng.
Mấy vị phu nhân khác nghe vậy thì lộ rõ vẻ kinh ngạc, họ nhìn Kha Uyển Tình mà không dám tin, tuy họ cũng có tâm lý “mẹ được nhờ con gái” nhưng chẳng ai lại đi bắt con trẻ nuôi mình. Con gái họ, họ nâng như trứng họ hứng như hoa, cẩn thận không để tay có chút vết chai vết xước nào, ảnh hưởng chuyện kiếm chồng giàu sau này.
Sắc mặt Kha Uyển Tình xấu đi, “Vớ vẩn! Nhà tôi gia tài bạc triệu, không cần đi làm cũng đủ cho tôi tiêu dùng, cần gì tiền của con gái tôi chứ?”
“Ôi cha, hóa ra là vậy à? Chẳng phải là vì hết tiền không trả nổi lương nên mới cho người hầu nghỉ việc, cả xe cũng lén bán mất mấy cái sao?” Lưu Miên đã được Hoắc Á Lận cho biết chuyện, thừa cơ lên tiếng mỉa mai.
“Im đi!” Kha Uyển Tình đứng bật dậy hét to, sắc mặt khó coi đến cực điểm, giọng của bà ta lập tức làm những người khác trong đại sảnh chú ý, mọi người dần ngừng nói để quay sang nhìn Kha Uyển Tình bằng nhiều thái độ.
Hoắc Á Lận cười phì một cái rồi chậm rãi đứng dậy, “Hôm nay là ngày lành, Mộc phu nhân cần gì thẹn quá thành giận? Nhưng phải nói là đáng thương thật, đường đường một giám đốc công ty mà bây giờ lại thành ra nông nỗi này, vì tham quá đó, cả con gái cũng chịu không nổi nên mới bỏ đi...”
“Hoắc Á Lận!” Kha Uyển Tình tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, cánh môi bà ta run run, sao bà ta lại quên cơ chứ, “buổi họp mặt” của Hoắc Á Lận chẳng phải chính là để nhục nhã bà ta sao?
“Làm gì mà hung thế? Tôi có ý tốt, sợ bà ở nhà một mình cô đơn nên mới đặc biệt tới mời bà, vậy mà xem ra bà chẳng có tí cảm kích nào cả.” Hoắc Á Lận thưởng thức ly vang đỏ trên tay, miệng cười đầy ác ý. Bà ta muốn cho Kha Uyển Tình biết cái gì gọi là sự thật.
Kha Uyển Tình giận không nén nổi, bước nhanh tới túm lấy cổ áo Hoắc Á Lận, trước mặt đông người như vậy mà Hoắc Á Lận dám làm bà ta mất thể diện, bà ta muốn giết người!
Soạt!
Chất lỏng đỏ thẫm hắt lên mặt và ngực Kha Uyển Tình, lễ phục màu trắng bẩn vết rượu, tóc tai bà ta ướt bết, trông qua hết sức thê thảm.
“Chết thật, vô tình trượt tay.” Hoắc Á Lận nói mà không có lấy nửa biểu hiện áy náy, bà ta cầm bàn tay Kha Uyển Tình túm lễ phục mình gạt mạnh ra, Kha Uyển Tình lảo đảo lui lại mấy bước rồi ngã choạng ra đất, chật vật vô cùng.
Ánh mắt đám đông thú vị như đang xem tiết mục giải trí Chiều xuân, cái kiểu cách cao ngạo xưa nay của Kha Uyển Tình đã làm nhiều người ngứa mắt lắm rồi.
“Nể tình chúng ta từng là kỳ phùng địch thủ, tôi sẽ nói cho bà một chuyện.” Hoắc Á Lận vuốt vuốt nếp nhăn trên áo, nhìn Kha Uyển Tình mà nói, “Bà đã bị trục xuất khỏi xã hội thượng lưu.”
Quý tộc nghèo được gọi là quý tộc hết thời, vẫn thuộc giới quý tộc, dù sao bọn họ vẫn còn có tước vị, nhưng là nhân sĩ thượng lưu mà nghèo thì còn là thành phần của xã hội thượng lưu sao? Đừng quên đây là một xã hội mà tiền tài và dục vọng cùng tồn tại, Kha Uyển Tình đã hết tiền thì đi làm thứ dân thường mà bà ta sợ nhất đi! Cái thứ dân thường nợ nần ngập mặt!
Sự thật là, Kha Uyển Tình đã trắng tay ngay khi bà ta bắt đầu hám của con gái mình thay vì tự nuôi thân rồi.
++++
Hồng Kông, Cửu Long.
Đêm đã khuya, Đoạn Ngọc vừa đè Lưu Bùi Dương vận động xong thì điện thoại đặt chỗ đầu giường đổ chuông, y ngồi trên giường, bắt máy, “A lô?”
“Ha ha... Dạo này có vẻ vui quá nhỉ, anh trai.”