Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Lời Kha Xương Hoàng nói làm hai người trong cuộc không khỏi bất ngờ, theo phản xạ, Mặc Khiêm Nhân nhìn về phía Mộc Như Lam, cô cũng quay sang nhìn hắn, “Kết hôn?” Cái từ này, quả thực trước nay cô chưa từng nghĩ tới.
“Sao hả?” Kha Xương Hoàng thấy phản ứng của Mộc Như Lam thì liền nhíu mày, sao con bé lại có vẻ như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó vậy?
“Kết hôn?” Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, đôi mắt xinh đẹp in bóng người đàn ông, như thể cô vừa nghe được thứ gì đó thật khó hiểu nên đành phải cầu cứu người mà mình tin tưởng.
Trong lòng Kha Xương Hoàng chua xót, lão đặt câu hỏi mà con bé hư đốn này lại chăm chăm vào Mặc Khiêm Nhân, chẳng thèm để ý lão chút nào, đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, đau lòng chết đi được...
“Ừ, kết hôn.” Mặc Khiêm Nhân cầm tay Mộc Như Lam, bóng hình cô in lên đôi mắt hắn, trong đó xen lẫn chút cẩn trọng khó thấy, “Trước khi kết hôn phải đính hôn, em còn nhỏ quá.”
Mộc Như Lam gật đầu suy tư, “Kết hôn là sẽ được ở cạnh nhau mãi mãi à?”
Bước chân Mặc Khiêm Nhân khựng lại, “... Em muốn ở cạnh anh mãi mãi sao?”
“Ừ.” Mộc Như Lam mỉm cười trả lời, cô nàng biến thái không biết xấu hổ là gì chẳng mảy may đỏ mặt, trái lại còn nắm tay Mặc Khiêm Nhân chặt hơn, thể hiện rõ tính chiếm hữu.
Trong lòng như xuất hiện một bình dịch dưỡng, nó tưới lên hạt giống đã nảy mầm nơi đó, làm rễ cây càng sinh sôi khỏe mạnh, đâm sâu đến tận đáy lòng, trừ khi nghiến nát, bằng không sẽ chẳng bao giớ bứt ra được.
“Khụ khụ!” Kha Xương Hoàng đen mặt cắt ngang cặp đôi đang liên tục bắn ra tia lửa LOVE LOVE, không thấy hai ông bà già đang đứng ngay đây hả? Trơ trẽn!
Akutsu Junko mím môi cười khẽ, “Tôi nghĩ hay là ta chọn ngày cho tộc trưởng hai nhà cùng ăn một bữa cơm đi.” Mộc Như Lam đã nói vậy thì xem chừng con bé sẽ không từ chối chuyện đính hôn, hơn nữa hai đứa thật sự giống một đôi trời sinh, bà không nghĩ sẽ có một người thứ ba đủ khả năng chen vào giữa.
Kha Xương Hoàng ừm một tiếng, cảm thấy Akutsu Junko nói có lý, Mặc gia hiếm khi nào qua lại với thương nhân, xưa nay Kha gia và Hoắc gia ngại dư luận chính trị nên không dám đụng vào Mặc gia, có điều bây giờ chuyện liên quan đến hôn nhân sau này của hai đứa trẻ, việc sui gia hai bên ăn bữa cơm làm quen là không thể thiếu, tránh cho đối phương nghĩ rằng Mộc Như Lam không có nhà mẹ đẻ để dựa vào rồi lại ức hϊế͙p͙ con bé.
“Cậu đã nói chuyện với người nhà chưa?” Kha Xương Hoàng hỏi Mặc Khiêm Nhân đứng cạnh đó.
“Bọn họ đã biết rồi.” Mặc Khiêm Nhân đáp, họ là những người chộn rộn lên đầu tiên, hắn còn chưa nhận ra mình thích Mộc Như Lam mà họ đã xem cô như con dâu cháu dâu rồi, đống bao cao su và phim đen vẫn còn nằm dưới gầm giường phòng hắn ở Lục gia đấy.
Kha Xương Hoàng gật đầu hài lòng, tên này trông thanh tâm quả dục thế mà hóa ra cũng tích cực phết.
“Bọn họ nói thế nào?” Kha Xương Hoàng hỏi, bụng nghĩ sao mà không hài lòng cho được? Cháu cưng của lão là miếng bánh thơm phức, trong nước ngoài nước đều muốn giành.
“Tốt lắm.” Khóe môi Mặc Khiêm Nhân bẻ một độ cong nho nhỏ, đôi mắt lạnh nhạt thoáng chốc dịu đi, ôn hòa như nước, chỉ cần chút sơ sẩy là đã đủ để sa chân đắm chìm.
Kha Xương Hoàng híp mắt đắc ý.
Akutsu Junko nhìn biểu cảm trẻ con của Kha Xương Hoàng, nở nụ cười dịu dàng đầy bao dung, ánh mắt bà hiện bao thăng trầm, tựa như đã cùng lão vượt qua mọi giông bão cuộc đời.
Tối hôm đó, Kha Xương Hoàng gọi ba đứa con trai đến nhà chính, tuyên bố sẽ làm đám cưới với Akutsu Junko trong dịp tết và ghi tên bà vào Kha gia hộ tịch, nghe vậy Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt trắng bệch cả mặt.
Kha gia đông người là thế nhưng chỉ một mình Mộc Như Lam được Kha Xương Hoàng nhập vào hộ tịch, còn ba đứa con trai của lão thì không, bây giờ Akutsu Junko từ vợ bé lên làm vợ cả, vậy Kha Thế Tình thì sao?
Cả bàn cơm lặng ngắt, không khí thật căng thẳng.
Kha Thế Tình lạnh mặt ăn mấy miếng rồi đứng dậy bảo no rồi, hai người còn lại cũng muốn rời khỏi chỗ này, ngặt nỗi bọn họ không có một bà mẹ chuẩn bị lên làm bà chủ Kha gia, vậy mà còn dám không nể mặt Kha Xương Hoàng thì sợ lão sẽ từ mặt bọn họ mất, giống như sáng hôm nay vậy, nói đuổi là đuổi đi luôn.
Akutsu Junko đương nhiên biết Kha Thế Tình đang bất mãn cái gì, bà lo lắng nhìn Kha Xương Hoàng, Kha Xương Hoàng nhẹ nhàng vỗ tay bà trấn an, con của lão mà lão lại không giải quyết được sao?
Chỉ có Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân là thoải mái nhất bàn ăn này, họ ăn phần mình nói phần mình, hoàn toàn phớt lờ hai ông cậu trên danh nghĩa kia.
Vắng đám cặn bã nhảy loạn xị, hơn nữa còn được ở bên cạnh người thương, thời gian trôi đi nhanh như một cơn gió, làm Mộc Như Lam hận không thể biến một ngày thành hai.
Tiễn Mặc Khiêm Nhân đi rồi, cô đứng tại chỗ ngẩn ngơ trong chốc lát, sau lưng bỗng trườn tới một chiếc xe, ngồi trên xe là cậu cả Kha Thế Vinh.
Chiếc xe lao vút trên đường, sau đó dừng trước một tiệm cà phê.
“Cậu cả tìm cháu có chuyện gì à?” Mộc Như Lam ngồi xuống, cô cảm ơn nhân viên đã kéo ghế giúp mình, gọi một tách cà phê rồi mỉm cười nhìn Kha Thế Vinh ở đối diện.
Kha Thế Vinh năm nay mới ba mươi mấy tuổi mà trên đầu đã có chút tóc bạc, ông ta mặc một bộ Armani màu đen, diện mạo được di truyền từ cha mẹ nên trông cũng không tệ lắm, có điều hai quầng mắt thâm đen và làn da nhiều nếp nhăn khiến mọi người luôn nghĩ rằng ông ta đã hơn bốn mươi tuổi.
Kha Thế Vinh nhìn Mộc Như Lam, trong mắt lóe lên ánh sáng, ông ta nghiêm mặt, “Về chuyện của ông ngoại cháu và dì Junko, cháu thấy thế nào?”
Mộc Như Lam cười đơn thuần, “Tốt lắm, như vậy ông ngoại sẽ không cô đơn nữa.”
Nhãi con đúng là nhãi con, chẳng nhìn xa trông rộng chút nào, xem ra cuộc phản kích Đoạn Ngọc vào bữa tiệc mấy hôm trước chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi, nếu nó có tâm cơ thì đã sớm nhận ra ảnh hưởng mà đám cưới đó đem đến rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng Kha Thế Vinh thoáng khinh thường và tính toán, “Ông ngoại cháu cùng lắm chỉ sống ba mươi năm nữa, nhưng ba mươi năm sau Akutsu Junko bất quá mới bảy mấy tuổi, lúc đó Kha gia sẽ rơi vào tay mẹ con bà ta, mọi ân cần của bọn họ đối với con sẽ tan thành mây khói, con đừng mong lấy được cắc nào từ tài sản Kha gia!” Nói xong lại liên hệ tới chính mình, sắc mặt Kha Thế Vinh trầm xuống, trong mắt tràn đầy sát ý.
Cứ nghĩ đến chuyện Akutsu Junko lên đời ngay sau khi mẹ mình bị đuổi ra khỏi nhà là ông ta lại hận điên lên được. Mấy ngày nay ông ta và Kha Thế Kiệt chết ngập trong những lời châm chọc khiêu khích, tất cả mọi người đều coi thường bọn họ, hoặc công khai hoặc âm thầm. Trái lại, Kha Thế Tình vốn bị bọn họ chèn ép dần dần được nâng lên. Nếu Akutsu Junko vào hộ tịch thì đứa con Kha Thế Tình duy nhất của bà ta có thể không nhập sao? Kha Xương Hoàng bị Akutsu Junko mê muội rồi, có bà ta thổi gió bên gối, nói không chừng lão sẽ cho Kha Thế Tình cả Kha gia luôn!
Nói cho cùng, vì tiền, vì Kha gia, bọn họ đã làm biết bao nhiêu chuyện, mất bao nhiêu công sức, đến nỗi chưa già mà tóc đã bạc, bọn họ đời nào chấp nhận chuyện mình chỉ nhận được một xíu, hay tệ hơn là hoàn toàn trắng tay?
Chiếc tách trên tay Mộc Như Lam lập tức rơi cạch xuống bàn, cà phê đổ tung tóe, cô vội vàng đứng dậy, nhân viên phục vụ nhanh chóng cầm khăn lại lau sạch sẽ rồi bưng lên một tách khác.
Kha Thế Vinh nhìn cái điệu này của Mộc Như Lam, trong lòng nhạo báng, quả nhiên nó cũng mơ tưởng tài sản Kha gia, nhìn cứ như thiên sứ mà hóa ra cũng ham mê tiền bạc, cơ mà vậy cũng tốt, Mộc Như Lam như thế này thì tiện hành động hơn.
Mộc Như Lam luống cuống nhìn Kha Thế Vinh, ông ta lập tức nói, “Cháu đừng lo, chỉ cần cháu ngoan ngoãn vâng lời thì cháu vẫn là người được lão gia yêu thương nhất, sau cùng Kha gia nhất định sẽ không thiếu phần cho cháu.”
“Cậu... Muốn cháu làm gì?” Mộc Như Lam chần chừ hỏi.
“Mỗi buổi tối ông ngoại cháu đều ăn dược thiện Akutsu Junko làm, cháu đổ một ít nước tẩy toilet không mùi nhà chúng ta vào đó.” Kha Thế Vinh hớp một ngụm cà phê.
Nước tẩy toilet có tính ăn mòn cực mạnh, nếu nuốt vào người thì dạ dày hay thậm chí là ruột sẽ bị ăn mòn rất nhanh.
Bọn họ không muốn Kha Xương Hoàng chết nên chỉ dùng một ít thôi, như vậy vừa có thể làm Kha Xương Hoàng đổ bệnh nhập viện, vừa có thể giá họa cho Akutsu Junko, để rồi xem, liệu Kha Xương Hoàng quen ăn một miếng trả mười miếng có còn cho Akutsu Junko lên làm vợ cả nữa không, đương nhiên, nếu vì chuyện này mà sức khỏe Kha Xương Hoàng xuống cấp, thậm chí là sắp chết cũng tốt, để lão viết di chúc sớm sớm một tí, đỡ mất công đi lấy lòng lão.
Mộc Như Lam sợ đến tái mặt, “... Vì sao lại là cháu...” Chỉ cần đủ khéo léo thì chuyện này người hầu làm cũng được, có phải vua chúa cổ đại đâu, chẳng có ai thử độc trước khi lão ăn hay là làm kiểm tra gì nghiêm ngặt.
“Cháu không muốn lên cùng thuyền với cậu sao?” Kha Thế Vinh bắn ánh mắt sắc lẻm về phía Mộc Như Lam, “Bây giờ cháu đổi ý cũng không kịp nữa rồi, cháu đã biết chuyện mà lại không tham gia, cháu nghĩ cậu để yên ổn được à?!”
Hay lắm, đây là bức bách, một mũi tên trúng hai con chim, vừa loại trừ Akutsu Junko và Kha Thế Tình, vừa nắm thóp Mộc Như Lam, tới khi đó cho dù Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt chia mỗi người một nửa Kha gia thì cũng mừng hết lớn.
Mộc Như Lam có phần hoảng sợ, thoạt nhìn yếu ớt bất lực, cực kì dễ để nắm trong tay.
Kha Thế Vinh ép buộc dụ khị Mộc Như Lam một hồi lâu rồi hài lòng rời đi, để cô lại một mình trong quán cà phê ấm cúng yên tĩnh.
Xuyên qua khung cửa sổ, ánh mặt trời đậu lên chiếc bàn cà phê, bao bọc lấy thân thể cô gái, tựa như hình thành một vầng sáng mỏng manh màu trắng ngà, ngăn tách cô khỏi trần gian để hòa vào một thế giới khác, thế giới của những thiên sứ.
Đôi môi cô vẽ một nụ cười ấm áp động lòng người, cô nhẹ nhàng cầm lấy tách cà phê nóng hổi trên bàn, cử chỉ tao nhã, tư thái cao quý, khí chất độc đáo, làm mọi người trong quán nhìn đến ngẩn ngơ.
++++
Mặt trời về tây, báo hiệu thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm.
Kẽo kẹt… cửa phòng mở ra, trong căn phòng âm u đổ dài trên đất một cái bóng đen.
Ánh đèn pin quét khắp bốn phía, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn chậm rãi đóng cửa lại.
Đây là căn biệt thự nằm cạnh bến cảng mà Ive từng ở, cảnh sát có tới đây một lần để khám xét nhưng không tìm được manh mối gì đặc biệt.
Phòng tối mù mịt, đèn đã hỏng.
Mộc Như Lam từ từ đi lên tầng hai, bước chân và sàn gỗ cùng tạo nên những tiếng vang rầu rĩ.
Kiểm tra một hồi, xác nhận trong biệt thự không có kẻ lang thang nào tự tiện vào ở, Mộc Như Lam xuống lầu, có vẻ như đang tìm thứ gì đó. Cuối cùng cô tới chỗ chiếc tủ dưới gầm cầu thang, chiếc tủ rất nhỏ, được đóng âm tường, thường chỉ dùng để treo ô dù.
Mộc Như Lam vươn tay mở cửa tủ, một mùi hôi tanh tưởi thoáng chốc đập vào mặt cô, nghe tựa như mùi xác chết.
Chính là chỗ này.
Lấy hết ô treo trong tủ ra, Mộc Như Lam cắm một chiếc ô mũi nhọn vào khe hở nho nhỏ cạnh đó, dùng sức đẩy một cái, tấm ván gỗ dưới chân cô lập tức nâng lên.
Đèn pin chiếu vào soi rõ chiếc thang dẫn xuống dưới, sâu hơn tầng hầm của cô ở hắc ốc một chút. Quả nhiên là biến thái hiểu biến thái nhất, nếu Ive đã chọn ở đây thì nhất định trong này sẽ có một nơi bí mật để hắn phạm tội và tận hưởng thành quả.
Trong hầm không ngừng xộc ra mùi tanh, Mộc Như Lam đeo khẩu trang và găng cao su mà cô đã chuẩn bị từ trước lên, kẹp đèn pin vào nách, vịn thang từ từ đi xuống.
Bịch!
Nhảy đáp xuống đất, Mộc Như Lam lấy đèn pin ra chiếu về phía trước, một khuôn mặt phụ nữ bất thình lình xuất hiện! Đôi mắt vô hồn nhìn Mộc Như Lam trừng trừng, làn da trắng bệch hệt như một bức tượng sáp chưa được tô vẽ.
Nếu là người thường thì đã sớm hãi hùng giật lui về sau rồi, thế nhưng Mộc Như Lam lại không hề nhúc nhích, cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, thoạt nhìn không có vẻ gì là kinh sợ.
Chiếc đèn pin trên tay Mộc Như Lam chậm rãi hướng xuống, thấy khoang bụng người phụ nữ này bị mở toang đúng như dự đoán, mùi thối cuồn cuộn xộc ta, dòi trắng ngọ nguậy từng mảng từng mảng.
Tởm quá đi mất, chẳng tao nhã chút nào, hoàn toàn không sánh được với con rối nghệ thuật của cô.
Bình tĩnh lướt qua cái xác đáng sợ này, Mộc Như Lam tìm được công tắc tầng hầm, cô ấn một cái, ánh đèn đỏ tươi chiếu sáng cả căn hầm.
Bàn mổ bằng inox, giá đựng đồ… không khác tầng hầm của cô lắm, có điều nó trống hơn một chút, dù gì đây cũng chỉ là nơi ở tạm thời.Lúc này Mộc Như Lam mới hiểu vì sao xác chết kia đứng được, cô ta bị treo lên một cái giá áo, có vẻ như Ive cố ý làm như vậy, mục đích là để cô ta gác cửa.
Thật biến thái.
Mộc Như Lam tới cạnh bàn mổ, mở chiếc hộp đặt trên đó ra, phát hiện một loạt dao phẫu thuật sáng loáng… Chỉ có dao phẫu thuật, xem ra không chế rối được rồi, thật đáng tiếc.
Cô vừa tiếc vì không thể chế rối, vừa lấy di động bấm một dãy số.