Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 149: V34.2 Vô sỉ (2)

Đây là tiếng nắm chặt cổ tay một cách thật thô lỗ.
Mộc Như Sâm mặt mày âm trầm, gắt gao bắt lấy tay Kha Uyển Tình, Mộc Như Lâm chậm rãi bước vào phòng.


Đột nhiên bị túm cổ tay, Kha Uyển Tình giật mình, thấy chính con trai đang bình tĩnh nhìn mình như nhìn kẻ thù, sắc mặt bà ta càng thêm khó coi, “Như Sâm! Buông tay ra! Con đang làm gì thế?!”


“Tôi mới muốn hỏi bà, bà đang làm gì.” Mộc Như Sâm thả mạnh tay Kha Uyển Tình, đứng chắn ở trước người Mộc Như Lam, rõ ràng bộ dạng đầy bảo vệ làm cho Kha Uyển Tình vừa tức vừa giận.


“Mẹ đang làm cái gì, vừa rồi chẳng lẽ các con không nghe thấy sao? Chị gái ích kỷ của các con không muốn tự mình cố gắng mà ngược lại dám trách mẹ ham hư vinh! Sao chị con không thử suy nghĩ xem nếu không phải mẹ vẫn suốt ngày vất vả kiếm tiền thì nó có thể đến học viện Lưu Tư Lan tốt như thế mà học sao? Nó có thể thoải mái vô tư đọc sách chẳng cần làm việc gì sao?!” Kha Uyển Tình nói xong hung hăng trừng Mộc Như Sâm, bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, cô thân là con gái lại dám nói người mẹ đã sinh ra cô, nuôi nấng cô tham hư vinh! Chẳng qua chỉ bảo cô kiếm một ít tiền thôi làm như bà ta muốn mạng cô, muốn cô chết không bằng!


“Chúng tôi đều nghe thấy hết.” Mộc Như Lâm trầm tĩnh nói, Kha Uyển Tình kích động,tức giận dữ dội nói lớn như vậy không nghe thấy mới là lạ, “Thế nhưng chúng tôi chỉ thấy một bà mẹ vô trách nhiệm đang định bóc lột đứa con còn đang đi học như thế nào.”


Mộc Như Lam chẳng phải đã nói rõ ràng sao? Chỉ cần bà ta không tiêu tiền như nước thì Mộc Như Lam đồng ý chăm sóc bà ta, thậm chí còn chăm sóc được rất tốt, là chính bà ta cảm thấy chưa đủ lại còn muốn Mộc Như Lam bảo Kha lão gia giao cho công ty, như thế bà ta làm sao có thể chỉ trích ngược Mộc Như Lam bất hiếu không đưa tiền cho bà ta tiêu? Hơn nữa bà ta còn một mặt vừa yêu cầu Mộc Như Lam giữ vững thành tích đứng đầu cả nước, mặt khác lại vừa đòi hỏi cô phải đi quản lý công ty để cho bà ta tiêu xài phung phí, quả thật lòng tham quá đáng, bà ta nghĩ thi cử đạt kết quả cao là chuyện dễ dàng lắm sao? Chả nhẽ bà ta chưa từng để ý mỗi ngày Mộc Như Lam đều phải học tập đến đêm, tận một, hai giờ sáng mới đi ngủ, buổi sáng còn phải dậy sớm vậy thì có mệt mỏi hay không ? Cô có hay không đã sắp suy sụp rồi?


“Các con... các con đây là giúp nó trách cứ mẹ?” Kha Uyển Tình khó tin nhìn hai đứa con trai mình, mặc dù vẫn biết ba người cực kỳ thân thiết, quan hệ tình cảm vô cùng tốt nhưng Kha Uyển Tình thế nào cũng không ngờ vào thời điểm này, hoàn cảnh này bọn họ lại lựa chọn đứng về phía chị gái mà không phải mẹ mình!


“Chỉ là ăn ngay nói thật thôi.” Mộc Như Lâm nói.


“Ha ha. Giỏi cho một cái ăn ngay nói thật. Giỏi cho một cái ăn ngay nói thật!” Kha Uyển Tình tức giận quá hóa cười, thái dương giật giật, cánh môi khẽ run, bà ta bất ngờ xoay người rời đi. Bà ta thực sự sợ bà ta sẽ giận đến ngất xỉu ở đây, mà bà ta không muốn ở trước mặt mấy đứa nhỏ tỏ ra yếu thế một chút nào, nhất là khi đang có Mộc Như Lam đứng đây chứng kiến tất cả, điều đó kiến cho bà ta thấy bị khuất nhục! Bà ta vốn cho rằng chuyện này là đương nhiên, thế mà bây giờ bà ta như là đang ăn xin, cầu xin con gái mình bố thí, cuối cùng còn bị chính con mình nói không biết xấu hổ! Thực sự là tức chết bà ta rồi, tức chết mất thôi!


Kha Uyển Tình đi nhanh xuống lầu, bà ta cần phải phát tiết, mà không phải nhốt mình ở trong phòng đến phát điên.


Chu Phúc nhìn thấy Kha Uyển Tình sắc mặt khó coi xuống lầu, vội vàng đi qua quan tâm, hỏi han. Kha Uyển Tình thấy là Chu Phúc, lập tức liền đem hết tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra nói hết cho ông. Chu Phúc ở bên bà ta từ khi bà ta còn nhỏ, lúc bà ta rời khỏi Kha gia thời, thậm chí ông cũng nguyện ý cùng bà ta đến thành phố K, Kha Uyển Tình đối với Chu Phúc còn thân thiết, tin cậy, tình cảm sâu đậm hơn cả Mộc Chấn Dương nhiều, từ nhỏ đến lớn, chỉ có ông ta vĩnh viễn đều luôn đứng về phía, ở bên cạnh bà ta.


Chu Phúc nghe xong, nhíu mày, nhìn bà ta tràn đầy không đồng ý “Tiểu thư không nên làm như vậy, thế là hơi quá đáng.”


Kha Uyển Tình vốn ngồi tựa vào sô pha chờ Chu Phúc đến an ủi , không ngờ ông đột nhiên nói như vậy, nhất thời khiến Kha Uyển Tình đột nhiên quay qua nhìn Chu Phúc, “ Ngay cả ông cũng cho là tôi không đúng sao? “ Bà ta sẽ không đi suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc bà ta đã sai chỗ nào? Rõ ràng Mộc Như Lam có năng lực và nghĩa vụ phải làm thế, thật hiển nhiên, không phải sao?


“Tiểu thư đọc sách đã đủ mệt mỏi rồi, làm sao có thể...”


“Đọc chút sách thì mệt với mỏi cái gì?” Kha Uyển Tình tức giận, một đám đều thiên vị, đứng về phía Mộc Như Lam. Như thế nào không ai chịu ngẫm lại xem Mộc Như Lam là ai sinh ra, ai nuôi nấng! ? Mộc Như Lam vĩ đại thì chẳng phải bà ta càng vĩ đại hơn nữa sao? Bây giờ tại sao bà ta lại toàn bị mọi người phản đối, quay lưng lại? Chẳng lẽ chỉ vì bà ta không muốn làm việc để nuôi bọn họ thôi à?


“Tiểu thư...” Chu Phúc còn muốn nói gì đó nhưng Kha Uyển Tình đã đứng phắt dậy, một bộ cái gì cũng đều không muốn nghe, đi nhanh lên tầng, sắc mặt xanh mét đến cực điểm.


Trong phòng Mộc Như Lam, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng tiếng đóng cửa đánh rầm một cái từ phòng Kha Uyển Tình ở tầng ba.


Hai anh em sắc mặt càng khó nhìn, dẫu vẫn luôn biết Kha Uyển Tình không phải là người mẹ tốt nhưng thật không nghĩ tới hôm nay hành động, biểu hiện như vậy vô cùng thản nhiên, nhuần nhuyễn, Mộc Như Lam mới mười sáu tuổi cũng đã nghĩ cách áp bức, bóc lột cô, sau này còn quá quắt đến thế nào nữa đây?


“Tốt nhất nên dứt khoát chuyển ra ngoài ở luôn đi.” Mộc Như Sâm ngồi ở trên giường Mộc Như Lam, nắm tay cô, sắc mặt khó coi. Ít nhất nhắm mắt làm ngơ, Mộc Như Lam còn có một học kỳ nữa mới tốt nghiệp trung học, bắt đầu vào đại học, trong thời gian này còn không biết muốn phát sinh chuyện ồn ào không hay ngoài ý muốn gì nữa đây, hơn nữa nếu ra ngoài sau này bọn họ sẽ có nhiều thời gian, cơ hội ở bên nhau hơn.


Mộc Như Lâm liếc mắt nhìn Mộc Như Sâm một cái, khó được không lên tiếng phản đối câu gì. Hôm nay bọn họ trở mặt với Kha Uyển Tình, quan hệ xảy ra xung đột, chuyển biến xấu mà Kha Uyển Tình lại chẳng phải con người rộng lượng, bao dung gì, chuyện hôm nay xem chừng bà ta sẽ nhớ rõ cả đời. Mà bà ta một khi quyết định làm ra việc gì sẽ không từ thủ đoạn, hắn thực lo sợ có ngày Kha Uyển Tình sẽ đem cô đi bán để chuộc lợi cho bà ta.


Mộc Như Lam, mỉm cười xoa xoa đầu bọn họ, không nói gì, xuất thần nhìn ra ngoài cửa số khiến trái tim hai anh em hung hăng co rút đau một trận, hai người bọn họ còn từng tưởng rằng gia đình mình không như những nhà khác, đặt lợi ích lên hàng đầu, làm điều kiện tiên quyết nào ngờ đâu đến bây giờ mới biết nếu đem ra so sánh thì nhà bọn họ càng thêm dơ bẩn, khó chấp nhận hơn nhiều, ít nhất người ta còn quang minh lỗi lạc mà không phải lấy thân tình để che đậy, làm sỉ nhục thứ tình tình cảm gia đình thiêng liêng.


“Chị...”
“Chị không sao.” Mộc Như Lam quay đầu, mỉm cười an ủi bọn họ.
Mộc Như Sâm mím môi, mặt mày buồn bã, ủ rũ hệt như bị người ta cướp mất đứa con, Mộc Như Lâm im lặng đứng một bên, ánh mắt cũng tràn đầy lo lắng.


“Ngày mai còn phải làm bài thi đấy, mau đi học bài đi” Mộc Như Lam tươi cười càng sâu nhưng trong mắt hai người đều chỉ là miễn cưỡng cười gượng, trong lòng càng khó chịu hơn, làm gì còn tâm trí nào mà đi đọc sách ôn bài nữa.


Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, có chút bất đắc dĩ thỏa hiệp: “ Vậy mang sách sang bên này học nha?”
“Được” Mộc Như Sâm lập tức đồng ý, chạy nhanh quay lại phòng lấy sách mang sang bên này.
Mộc Như Lâm đứng im rồi đi đến chỗ Mộc Như Lam, bỗng nhiên ôm cô vào lòng:” Chị...”


“Ừ?” Mộc Như Lam hơi bất ngờ, đưa tay ôm lại thân hình thiếu niên không tính cường tráng, vỗ nhẹ lưng hắn trấn an. Nhớ lúc trước đây hắn bị té ngã, chưa bao giờ lớn tiếng khóc nháo đòi dỗ dành như Mộc Như Sâm mà chỉ lẳng lặng trốn vào trong góc, vụng trộm tự mình lau nước mắt rồi làm như chẳng có chuyện gì. Thiếu niên trầm tĩnh như nước khiến người ta không đành lòng ném mạnh xuống tảng đá lớn, gây rối loạn một khoảng hồ nước tĩnh lặng này.


“Cứ làm những gì chị muốn, em luôn luôn đứng về phía chị.” Thiếu niên cúi đầu, giọng nói dịu dàng, trầm tĩnh, mát lạnh như nước, mềm mại vang lên bên tai cô.


Mộc Như Lam thoáng sững sờ, chuyển động đôi mắt, nhìn đến mái tóc đen và cần cổ trắng nõn của thiếu niên, đôi mắt sáng lên, vui vẻ, thật là đáng yêu nha, chính là vì như vậy cho nên cô mới muốn liều lĩnh đi cứu hắn về từ tay người xấu, em trai nhu nhuận như vậy nếu một ngày cô nói muốn giết người chỉ sợ chắc hắn cũng sẽ ngoan ngoãn đưa dao nhỏ cho cô?


Thật là giống kiếp trước như đúc, cũng không nhớ rõ lắm kiếp trước bạn gái cậu là ai, chỉ nhớ kỹ, cậu từng nói qua với cô, hắn xem thường cô cho nên hắn thờ ơ, mặc kệ, chẳng thèm đoái hoài khi cô chịu đủ tổn thương. Mặc dù không giúp đỡ, bảo vệ gì cô nhưng cậu cũng chưa bao giờ chủ động thương tổn cô, chính là từ đầu đến cuối hoàn toàn một bộ bàng quan, lạnh nhạt mà thôi. Cậu là người cao ngạo mang chút cường thế, khinh thường những kẻ thất bại và không có năng lực phản kháng, như cô kiếp trước. Nhưng cậu đối với bạn gái lại ngàn y trăm thuận, cực kỳ ôn nhu săn sóc, khiến cô vô cùng kinh ngạc, bởi vậy ấn tượng khắc sâu.


Mộc Như Sâm lấy sách quay lại thấy tình cảnh như vậy, biểu cảm trên mặt nháy mắt cứng đờ, trong đôi mắt như chợt lóe lên điều gì, giây tiếp theo lại trở lại bình thường như cái gì cũng chưa xuất hiện qua, cậu đi đến, kéo Mộc Như Lam từ tròng lòng Mộc Như Lâm ra, giơ tay đẩy Mộc Như Lâm, “Cậu còn chưa đi lấy sách đi? “


Mộc Như Lâm bị đẩy, lảo đảo hai bước, mày nhíu lại, quay mắt nhìn thấy Mộc Như Sâm đang quấn quýt lấy Mộc Như Lam, bị dùng sức đẩy mạnh bả vai, Mộc Như Lâm quay người về phòng lấy sách, đôi mắt sau cặp kính nháy mắt chợt sâu thẳm.