Nhìn đến phản ứng kỳ quái của Trọng Nhược Tình, Mặc Lưu Ly cũng không nói gì, đôi mắt thoáng nhìn về hướng Trọng Nhược Tình và Hoa Hồng sau đó hạ mắt xuống, đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên cũng không muốn nghe chuyện giữa bon họ, anh cũng nhanh chóng rời khỏi.
Cửa phòng vừa khép lại, vẽ mặt Mặc Thiếu Thiên tràn đầy nghi vấn.
Ngay lúc này, bả vai anh bị người ta vỗ một cái.
" Anh ba....! "
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn thấy người vừa mới vỗ vai anh chính là Mặc Lưu Ly, trên mặt mỉm cười thoáng qua, anh nhìn cô " Em trở về lúc nào vậy? "
" Hôm nay, em mới vừa xuống máy bay! " Mặc Lưu Ly cười nói.
" Trở về sao không gọi điện thoại thông báo cho anh một tiếng, anh ra đón! " Đối với Mặc Lưu Ly anh luôn yêu thương cô em gái này, Mặc Thiếu Quần thì xin miễn...
" Anh lúc nào cũng bận rộn á, sợ là không có thời gian cho một người dư thừa như em? " Mặc Lưu Ly cười nói, ý cô là đang ám chỉ về việc Trọng Nhược Tình.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên hơi nhếch lên " Coi như không có thời gian, anh nhất định cũng sẽ sắp xếp một chút ra đón em mà! "
Mặc Lưu Ly cười thầm, khuôn mặt tinh xảo động lòng người.
Hai anh em mãi mê trò chuyện hồi lâu...
" Anh ba...nữ nhân vừa rồi là ai? " Mặc Lưu Ly thắc mắc.
Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm về hướng gian phòng, lắc đầu một cái " Anh cũng không biết, nhưng là....."
Nhưng là cái gì, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói rõ, nhưng Mặc Lưu Ly biết, nữ nhân kia tuyệt đối không đơn giản!
Trong phòng, chỉ còn lại hai người, Trọng Nhược Tình và Hoa Hồng.
Sắc mặt Trọng Nhược Tình quá mức nặng nề, nhưng cô nhìn Hoa Hồng, vẫn giữ vững phong độ nói " Vị tiểu thư này, cô tìm tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì? "
Mặc dù cười nói, nhưng khóe miệng đang co quắp đã bán đứng tất cả suy nghĩ của cô lúc này.
Tính tình Hoa Hồng rất trực sảng, cô luôn luôn tin tưởng giác quan thứ 6 của mình, nữ nhân trước mắt luôn cho cô cảm giác thật dối trá, giả tạo.
Cô không thích nữ nhân này!
Chỉ là......
Hoa Hồng nâng lên đôi môi đỏ thẩm, nhàn nhạt cười, tiến tới nói khẽ bên tai Trọng Nhược Tình 2 chữ " Cô đoán...."
Đôi tay Trọng Nhược Tình nắm chặt, khí thế hùng hổ lúc khi nãy bỗng chốc tiêu tan.
Đối phương không chịu nói ra mục đích, quả thật là một sự hành hạ tàn khốc đối với cô lúc này.
Mơ hồ đoán được nhưng cô không có can đảm khẳng định.
Trong lòng Hoa Hồng đang thầm cười đến sảng khoái.
" Cô rốt cuộc là ai? Tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? " Trọng Nhược Tình nhìn bộ dáng yêu nghiệt tỏa sáng của Hoa Hồng, cô cảm thấy thật chói mắt, trong lòng dâng lên một cỗ ganh tỵ ghen ghét, đối với Hoa Hồng đã hận lại càng hận hơn.
Hoa Hồng cùng lười vòng vo quanh co cùng Trọng Nhược Tình, cô quyết định đánh nhanh thắng nhanh, thò tay vào túi, lấy chiếc điện thoại di động ra, mở vào phần video, bên trong đang trình diễn một màng nóng bỏng cuộng nhiệt khiến người xem muốn chảy máu mũi. Khi nghe đến âm thanh phát ra trong đoạn video đó, sắc mặt Trọng Nhược Tình lặp tức tái nhợt không còn chút máu.
Khóe miệng Hoa Hồng vĩnh viễn mang theo mỉm cười, vươn tay ra để Trọng Nhược Tình có thể nhìn rõ hình ảnh bên trong.
Trọng Nhược Tình nhìn thấy hình ảnh bên trong, cô té ngã trên giường không còn chút sức sống.
" Chết tiệt! Cô làm sao có được! " Trọng Nhược Tình mất hết phong độ mắng chưởi, nhanh chóng đưa tay đoạt lấy chiếc điện thoại nhưng Hoa Hồng kịp phản ứng rút tay về, Trọng Nhược Tình vồ hụt.
Chết tiệt!
Trọng Nhược Tình ngẩng đầu lên hung hăng nhìn Hoa Hồng, Hoa Hồng cười khinh bỉ, thản nhiên nhếch môi cười " Quầy rượu Công Thể, trong lúc vô tình tiện tay nhặt được thôi! "
Đôi tay Trọng Nhược Tình siết chặt thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế hỏi tiếp " Cô rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Tôi đã từng đắc tội cô sao? Tại sao lại muốn cất giữ cái này? "
Nếu như đoạn video và những tấm hình này, tới tay Mặc Thiếu Thiên, cô dám chắc, mối quan hệ giữa hai người bọn họ vĩnh viễn kết thúc rồi.
Cho nên! Không thể!
Cô phải ngăn chuyện này lại ngay lúc này!
Hoa Hồng cười ưu nhã " Tôi là ai, cô không cần thiết phải biết, tôi với cô cũng không có thù hận gì, chẳng qua tôi chỉ đơn thuần tốt bụng đưa cô đoạn Video này, sau đó cô ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói...đưa cho tôi số tiền tôi yêu cầu là tốt rồi! " Hoa Hồng trực tiếp nói ra mục đích hôn nay cô có mặt nơi đây, nếu như không phải vì Hi Tử, cô mới không thèm làm chuyện này!
" Cô____" Trọng Nhược Tình nhìn Hoa Hồng, mặc dù cô ấy tính tình trực sảng đồng thời cũng làm cho người khác nhìn không thấu bản chất thật sự, bề ngoài cà lơ phất phơ nhưng hình như có chút thực lực.
Trọng Nhược Tình cau mày, gằn hỏi " Cô chỉ muốn tiền? "
Hoa Hồng nhíu mày, không có phủ nhận coi như là thừa nhận.
Ngay sau đó, Trọng Nhược Tình gương mặt tái nhợt, nhếch miệng lên cười hung dữ " Cô cho rằng có thể tùy tiện cầm một đoạn Video ra là có thể khẳng định người trong đó là tôi sao? Cô cho rằng mọi người sẽ tin cô sao? Tôi cho cô biết, tôi chính là thiên kim duy nhất của Thị Trưởng, đắc tội với tôi, cô nhất định sẽ không có được kết quả tốt! " Trọng Nhược Tình hung hăng nói, cô muốn nhân cơ hội này hù dọa Hoa Hồng. ( Xin lỗi, em tìm sai đối tượng để vui đùa rồi kưng ạ!)
Cô không ngờ, Hoa Hồng thế như một chút phản ứng sợ sệt cũng không có.
" Ai nha, tôi rất sợ đó! " Hoa Hồng tự nhiên làm một động tác giả bộ như cô đang rất hoảng sợ sau khi nghe Trọng Nhược Tình nói thế!
Ngay sau đó, khóe miệng Hoa Hồng nâng lên nhất mạt cười khinh thường, sau đó từ từ tiến lại gần Trọng Nhược Tình, âm thanh trầm thấp tà mị, cực kỳ giống âm thanh lúc nữa đêm có giọng nói từ cõi âm vọng về " Vậy cô biết tôi là ai sao? A..., quên nói cho cô biết, tôi chính là sát thủ số 1 trên thế giới, là một phần tử khủng bố đứng đầu, cảnh sát quốc tế không thể làm gì được tôi huống chi là một Thị Trưởng nho nhỏ tại A Thị này, cô nói thử đi, các ngươi có thể đem tôi làm sao bây giờ, cẩn thận buổi tối, các ngươi chết thế nào cũng không biết.......haha.."
Hoa Hồng nói xong, Trọng Nhược Tình giật mình khiếp sợ.
Cô không biết điều Hoa Hồng nói là thật hay giả, nhưng nữ nhân này cho cô cảm giác, mặc dù thoạt nhìn phóng đảng không kiềm chế được, nhưng đúng thật là không đơn giản chút nào..
Nhìn Trọng Nhược Tình trên mặt tràn đầy run sợ, Hoa Hồng nhếch miệng cười thật tươi, dám uy hiếp cô sao? Tìm chết! ( Định viết là tìm cứt nhưng nghe gớm quá! He he)
Không giả quyết được ả ta, sau này Hoa Hồng ta còn mặt mũi nào sống trong giới hắc đạo, lấy gì giao phó cùng Hi Tử đây?
Trọng Nhược Tình vẫn nhìn chằm chằm hoa hồng, đôi mắt sắc bén như đao, hận không thể đem Hoa Hồng lăng trì xử tử, róc từng miếng thịt của cô xuống cho hả giận. Tuy nhiên, hiện giờ cô vẫn không có biện pháp nào đối phó với Hoa Hồng.
" Như thế nào? Vẫn chưa nghĩ xong à? Nếu như cô không giao tiền ra, OK, tôi trực tiếp ra ngoài tìm nam nhân kia, chắc chắn anh ta sẽ rất hứng thú đối với đoạn Video này! Tôi tin, tôi nhất định sẽ kiếm được một khoản tiền rất lớn đây! " Hoa Hồng hai tay ôm ngực, mỉm cười ngã ngớn nói.
Trọng Nhược Tình nhìn cô, vẫn tiếp tục ngồi bất động trên giường, nhưng hai tay cô siết chặt thành quả đấm, chứng tỏ hiện giờ cô đang rất chột dạ, cũng bán đứng suy nghĩ của cô.
" Cô cho rằng anh ấy sẽ tin tưởng sao? Tôi cũng có thể nói, cô sử dụng kỹ thuật trên máy tính tạo ra! " Trọng Nhược Tình không cam tâm, phủ nhận sự thật.
Hoa Hồng thật rất muốn nói, Trọng Nhược Tình có thật sự là thiên kim của thị trưởng sao, thế nào lại ngu muội si đần thế, đến giờ này còn muốn vịt chết cứng mỏ , vùng vẫy giảy chết sao?
" Thật sao? Vậy phải thử một chút mới biết được thực hư thế nào? Cái này có phải hay không chế tạo ra, cô so với tôi chắc rõ ràng hơn..." Vừa dứt lời, Hoa Hồng đưa bàn tay trắng nõn của cô ra sờ xoạng bụng Trọng Nhược Tình, gương mặt tinh xảo yêu nghiệt lộ ra vẽ mặt đau lòng " Đứa bé này, cũng không biết có thật sự là của nam nhân đang ở bên ngoài hay nói chính xác hơn đó là của nam nhân đẹp trai đêm đó.....? "
Hoa Hồng nói một câu, cảnh tỉnh Trọng Nhược Tình, đê ả ta đừng suy tâm mộng tưởng hảo huyền.
Săc mặt Trọng Nhược Tình ngay lặp tức tái nhợt trở lại, mặc kệ thế nào, cô quyết không thể để đoạn video đó tới tay Mặc Thiếu Thiên được.
Không thể!
Cố gắng trấn định trở lại, Trọng Nhược Tình quan sát Hoa Hồng, chắc có lẽ ả ta cũng chỉ đơn thuần vì tiền, chỉ có thể dùng tiền giải quyết, vấn đề này xem ra cũng không có gì lớn.
Hít sâu một hơi, Trọng Nhược Tình quay sang dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hoa Hồng, kiên định " Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền? "
Lúc này Hoa Hồng mới cảm thấy hài lòng, nhíu mày, sớm nên như thế, cô đâu cần lãng phí nhiều thời gian như vậy!
Hoa Hồng không chút do dự duỗi tay về phía Trọng Nhược Tình.
Trọng Nhược Tình cau mày, nhìn cô, cuối cùng cắn môi mở miệng " Tôi đưa cô 100 vạn, nhưng cô phải trả lại thẻ nhớ đó cho tôi, không thể lưu lại bản sao! "
100 vạn!
Hoa Hồng ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó trong miệng phát ra nhàn nhạt tiếng cười chăm chọc.
Giọng điệu hùng hổ như thế, tưởng rằng bỏ ra bao nhiều tiền ấy là lớn lắm vậy.
100 vạn, cô chỉ cần tùy tiện tiêu sài một chút còn hơn số đó.
100 vạn ở trong mắt của cô, không là cộng lông gì cả...
Không ngờ, nữ nhân này thế nhưng trì độn ngu si không chịu nổi, Mặc Thiếu Thiên như thế nào dạy dỗ ra dạng nữ nhân như thế chứ?
" Trọng tiểu thư, cô đang nói đùa với tôi sao? Thì ra, đường đường là Thiên kim duy nhất của thị Trưởng, chỉ đáng giá mấy đồng lẻ này à? " Hoa Hồng khinh bĩ ra mặt.
" Có ý gì? 100 vạn còn chưa đủ sao? Cô đừng có lòng tham quá đấy!" Trọng Nhược Tình giận dữ nói.
Hoa Hồng cũng có thể nghe được âm thanh nghiến răng ken két của ả ta, xót của à?
Cô càng thêm cười chăm chọc..
" Thôi, tôi nghĩ có lẽ tôi nên ra ngoài tìm Mặc Thiếu Thiên nói chuyện một chút, tin tưởng, anh ấy nhất định sẽ ra tay hào phóng! " Nói xong, Hoa Hồng xoay người, bay ra bộ dáng muốn đi.
Trọng Nhược Tình siết chặt ga giường " Đợi chút! "
Hoa Hồng dừng bước, quay đầu lại nhìn Trọng Nhược Tình, hai mắt tỏa sáng " Như Thế nào? Nghĩ thông suốt rồi sao? "
" Cô muốn bao nhiêu? " Trọng Nhược Tình đau lòng mở miệng.
" Ít nhất 10 triệu! " Hoa Hồng gằn từng chữ.
Trọng Nhược Tình nghe cô nói....thiếu chút nữa phát điên " 10 triệu? Sao cô không đi cướp ngân hàng luôn đi? "
" Tin tưởng tôi, cướp ngân hàng cũng không chỉ có bấy nhiêu tiền, lần trước chúng ta cướp ngân hàng Thụy Sỹ ít nhất cũng đoạt được...." Hoa Hồng nói đến đây, cô dừng lại làm một trạng thái nhớ lại, sau đó mở miệng nói tiếp " 100 ức! "
Ngu ý, 10 triệu này xem như là tiện nghi cho ả làm rồi, còn bài đặt than thở!
Trọng Nhược Tình trợn mắt há hốc miệng, nhìn Hoa Hồng, cô cảm thấy nữ nhân trước mắt này quả thật là một người mắc bệnh thần kinh.
Cô hít sâu " Tôi không có nhiều tiền như vây, tôi chỉ có số tiền gần 10 triệu thôi! "
" Nói đùa sao, ba cô là Thị Trưởng, một năm tham ô biết bao nhiêu tiền, cô nói cô không có đủ số tiền nhỏ nhoi đó? "
" Cô biết đấy thôi, đó là cha tôi, nếu ông ấy đưa tôi số tiền nhiều như vậy, tôi sẽ chết chắc! " Trọng Nhược Tình gầm nhẹ một tiếng.
Hoa Hồng nhíu mày " Cô chết, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả? "
Hoa Hồng nói một câu, rất dễ làm cho đối phương phát điên.
Trọng Nhược Tình nhìn Hoa Hồng, mặc dù cô cực kỳ hận ả ta nhưng cô lại không có biện pháp nào hết, cố gắng hít một hơi thật sâu, nổ lực bình phục tâm tình của mình, cô nói " Được, 10 triều thì 10 triệu, nhưng cô nhất định phải đưa thẻ nhớ lại cho tôi, không được phép lưu bản sao để giành! "
" Điều đó là đương nhiên rồi! "
" Được, mấy ngày nữa tôi sẽ liên lạc với cô! "
" Ngày nào? Trọng tiểu thư, cô cho là tôi đây là lần đầu tiên ra ngoài lăn lộn à? Mấy ngày nữa, cô bảo tôi sẽ đi tìm ai đây? " Hoa Hồng chăm chọc nói.
" Hiện giờ tôi đang ở bệnh viện, trên người tôi làm sao có nhiều tiền như vậy? Đó cũng không phải là một con số nhỏ, tôi cũng cần thời gian để đi kiếm tiền chứ? "
Cô ta nói cũng không sai, rất có đạo lý...
Hoa Hồng suy nghĩ một chút, cô mỉm cười " OK, tôi cho cô thời gian 2 ngày, nếu như không có số tiền như tôi yêu cầu, thì đoạn Video thiên kim của Thị Trưởng sẽ được trình diễn trên Internet, cả Châu Á, tôi tin tưởng mọi người đối với việc đoạn Video này sẽ cảm thấy rất hứng thú..... " Hoa Hồng cười tà ác, liếc nhìn Trọng Nhược Tình.
Nghe lời đe dọa của Hoa Hồng xong, sắc mặt Trọng Nhược Tình càng trở nên trầm trọng " Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cho cô số tiền như cô yêu cầu! "