Vì Tử Lam ép hỏi không nói sự thật không được,cuối cùng Lâm Mặc Thiên phải kể ra tất cả ngọn nguồn sự việc cho nàng biết.
Tất cả mọi chuyện đều do cấp trên của Hứa Nhược Trung là ông Mộ Ngôn Tâm quấy rối.Hắn cho người đến nhà nàng hung hăng đập phá,còn đe dọa ba ba của nàng,chỉ cần một ngày nàng vẫn còn sống trong căn nhà này hắn sẽ mỗi ngày cho người đến đây gây chuyện!
Sau khi nghe ba ba kể lại,nàng tức giận đến sắp nổ tung!
Hôm trước nàng chỉ phát tán hình hắn trên mạng là đối với hắn rất thiện tâm rồi..nếu biết hắn hôm nay đối với gia đình nàng như vậy thì hôm đó dứt khoát ‘phế’ hắn luôn mới hả cơn giận này..tên khốn chết tiệt..cầu cho hắn cả đời thân bại danh liệt ngốc đầu lên không nổi,tốt nhất là ăn cơm cũng bị nghẹn chết!
Tử Lam quay sang nhìn Lâm Mặc Thiên đầy áy náy,nếu không phải vì nàng ba ba của nàng sẽ không gặp chuyện không tốt như vậy.Nhưng nếu như có thể làm lại nàng nhất định chơi chết tên khốn nạn Mộ Ngôn Tâm cho hả giận!
“ Cha,người đừng lo lắng nữa,chuyện này con sẽ tự giải quyết ổn thỏa..cha vào nhà đi..”
Tử Lam cất bước định đi tìm Mộ Ngôn Tâm nhưng Lâm Mặc Thiên làm sao không hiểu ý định của con gái mình.
“ Lam nhi!con đứng lại đó cho ta…nếu con có ý định đi tìm tên họ Mộ kia thì con sau này không cần gọi ta là cha nữa!Hắn có quyền có tiền lại hung ác,con đi tìm hắn rất nguy hiểm,cha không cho phép con tự ý quyết định như vậy..con là một cô gái đi tìm hắn thì thế nào đây?Người cuối cùng chịu thiệt thòi vẫn là con mà thôi!Nghe lời cha biết không,trừ khi ta chết..nếu không con không được đi tìm hắn nữa.”. Lâm Mặc Thiên cố gắng khuyên ngăn Tử Lam để nàng không hành động sai trái..
“Cha nói đi,con làm sao có thể ngồi im để người khác đe dọa khi dễ cha mình được”Tử Lam chua xót nói,không ngờ việc nàng làm lại ảnh hưởng đến ba ba.
“Mục đích của hắn không phải là cha,tất cả chuyện này đều nhằm vào con,nếu hôm nay con thật sự rời nhà bỏ đi chẳng lẽ để hắn được như ý nguyện?Cha không sao cả con cứ yên tâm,cha chỉ hy vọng con bình bình an an mà sống!” Lâm Mặc Thiên cảm khái nói ra suy nghĩ của mình với cô con gái nhỏ!
Tử Lam nghe một hồi,nội tâm đau nhói chóp mũi ê ẩm,nước mắt rưng rưng nhào vào lòng Lâm Mặc Thiên khóc thút thít “ cha..con gái nghe lời cha..con nhất định sẽ sống thật tốt,có một ngày sẽ làm cha hãnh diện về con..cha yên tâm,sau này con sẽ biết tự chăm sóc bản thân không để cha bận tâm vì con nữa..”
Lâm Mặc Thiên móc ra một sấp tiền dày cộm nhét vào tay Tử Lam nhỏ nhẹ nói “cha nơi này có ít tiền,con cầm lấy ra ngoài thuê phòng ở tạm mấy ngày,sau khi sự việc lắng xuống con hãy trở về đây sống với ba,cửa lớn nhà mình luôn chào đón con”.
“ Không,con không cần đâu cha!Đây là tiền riêng của cha,thứ lỗi con gái không thể nhận được..con lớn rồi,con biết tự lo cho bản thân”.Tử Lam lập tức đem tiền nhét lại vào tay cha mình.
“ Cha chỉ có một đứa con gái là con,tiền này cha cũng là đễ dành cho con mà thôi,nghe lời cha mau cầm!”.Lâm Mặc Thiên cứng rắn cất tiếng,giọng nói đầy uy nghiêm.
Bất đăc dĩ Tử Lam buộc phải nhận số tiền này,trong lòng nàng thầm nghĩ sau này nàng phải làm ra thật nhiều tiền phụng dưỡng cha già.
Đang lúc này điện thoại di động của nàng vang lên!
Nhìn đến số điện thoại gọi tới,Tử Lam lau nước mắt hít vào một hơi thật sâu nhấn nút nghe.
“alo,mình nghe nè tiểu Từ..”
“Lâm Tử Lam,cậu đi chết ở đâu tới giờ mới bắt máy,dám để cho mình leo cây…cậu cái đồ vô lương tâm.” Tiểu Từ bên kia giọng nói hung hăng,từng tiếng gầm gừ truyền sang làm Tử Lam suýt nữa điếc một bên tai.
Tử Lam chợt nhớ đêm qua cùng từ tiểu Từ uống rượu,nàng bảo với tiểu Từ là nàng sẽ trở lại ngay vậy mà xảy ra chuyện kia…..Tử Lam vội vàng nói xin lỗi “ Thật xin lỗi,là mình không đúng,ngày hôm qua xảy ra chút chuyện nên mình đi trước,hôm nào tớ mời cậu một chầu xem như là tớ xin lỗi được không tiểu Từ xinh đẹp đáng yêu!”
“Này,được lắm!Cậu không được quên biết không?”Tiểu Từ giọng nói có chút bỡn cợt “Vẫn là cậu nhanh nhanh mời mình một bữa đi nha,có viêc này nhất định phải nói với cậu,chúc mừng cậu Tử Lam!”
“Chúc mừng! Chúc mừng cái gì vậy tiểu Từ?” Tử Lam vẽ mặt ngu ngơ như lọt vào một tầng sương mù.
“Cậu còn không biết chuyện gì nữa hay sao..nha nha..cậu nhận được một suất học bỗng du học sang Mỹ tuần sau khởi hành xuất phát rồi,tên của cậu có trong danh sách sáng nay rồi!” Tiểu Từ bộ dáng đáng đánh đòn nằm ngã lăn trên giường trò chuyện với Tử Lam.
“Cái gì?cậu nói..cậu nói thật không?”Tử Lam gương mặt tràn đầy kinh ngạc..nàng chỉ sợ đây chỉ là giấc mộng mà thôi.
“Dĩ nhiên là thật rồi,chính tay mình cầm lên danh sách mà,làm sao có thể sai được.Cậu yên tâm,nhãn lực của mình tốt lắm..mình thấy có tên cậu nên nhanh chóng báo cho cậu biết ngay,thấy tớ đối với cậu thật tốt đúng không nè!”Tiểu Từ giọng nói nghịch ngợm.
Tử Lam cảm khái..thật là ông trời không tuyệt đường nàng mà! Cảm ơn ông trời đã giúp nàng trong lúc dầu sôi lữa bỏng này..Tử Lam nhảy cẩng lên..haha cười lớn.
“Được,mình biết rồi,cám ơn cậu nhiều nha tiểu Từ”
“Không cần khách khí,nhớ mời mình ăn cơm đừng quên là được rồi..haha”
“Không thành vấn đề..”
Cúp điện thoại…
Lâm Mặc Thiên nhìn Tử Lam có vẻ rất vui mừng,đến nổi vừa nhảy vừa cười nhịn không được hỏi nàng “Chuyện gì làm con vui mừng đến thế?”
“ Cha,con nói cho người biết một tin tức thật tốt..con gái của cha nhận được một suất học bỗng du học sang Mỹ..haha” Tử Lam vui mừng ôm chầm Lâm Mặc Thiên,cả người run run..
“Thật tốt quá!”Nghe đến tin tức như vậy,Lâm Mặc Thiên cả kinh,sau đó vui mừng bật khóc “Cha cũng biết con là một người rất có tiền đồ,cha hãnh diện về con..con gái”.
“Cha,người yên tâm,chờ con kiếm thật nhiều tiền,nhất định con gái sẽ hảo hảo hiếu kính ngài!”