Kỉ Hưởng Vân tám giờ rời giường, ngâm nga tiến vào buồng vệ sinh. Biểu tình ngốc hồ hồ ở trong gương kia, có thể thấy được hắn hôm nay tâm tình phá lệ sung sướng. Lấy áo len Tiêu Trần đan, mặc chỉnh tề, một đường huýt sáo xuống lầu.
“Tiêu Trần, chuẩn bị tốt chưa?” Kỉ Hưởng Vân xoay xoay chìa khóa, bước vào phòng khách, kéo Tiêu Trần đang ngồi xe lăn xem kịch bản hỏi.
Tiêu Trần ôn nhuận cười nói: “Buổi sáng tốt lành, Hưởng Vân. Em gọi người hâm nóng điểm tâm, anh ăn rồi lại đi?”
Kỉ Hưởng Vân trong lòng ấm áp, quay đầu phân phó nữ giúp việc một bên. “Đem điểm tâm bỏ vào hộp giữ ấm, tôi muốn mang đi.”
“Em ngồi xe lăn đi sao?” Tiêu Trần nhìn Kỉ Hưởng Vân hỏi.
Đừng nhìn hắn như vậy, làm cho hắn đều muốn phạm tội. Kỉ Hưởng Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm đôi môi mở mở khép khép, lắc đầu thanh tỉnh thanh tỉnh, chột dạ nói: “Chúng ta ngồi xe mui trần.” Kỳ thật, hắn càng hy vọng ôm Tiêu Trần đi ra. Nhưng, dưới thủ đoạn mạnh mẽ, chính sách cứng rắn của em út, không dám vượt rào.
Kỉ Hưởng Vân lái xe, Tiêu Trần được Khương Như dìu vào ghế phó lái, xe lăn cố định ở ghế sau. Hưởng Vân nhấn còi, thủ vệ vội vàng mở cổng chính, xe mui trần nhanh như chớp lái khỏi đại trạch, ngoặc vào ngã rẽ biến mất khỏi tầm mắt Khương Như.
“Tiêu Trần, cậu cùng Kỉ Tích là như thế nào quen biết?”
Tiêu Trần nhìn cảnh sắc ven đường, nghe Kỉ Hưởng Vân hỏi, nghiêng mặt qua nhướng nhướng mày nói: “Lời này, anh nên đi hỏi Kỉ Tích. Em trộm nói cho anh, em ấy sẽ ghen.”
Trả lời thực thành thật. Kỉ Hưởng Vân thở dài nói: “Kỉ Tích tiểu tử kia thích áp đặt, cậu không cần để ý đến nó.”
“Kỉ Tích vẫn là đứa nhỏ lớn tướng.” Tiêu Trần nói tới Kỉ Tích, ánh mắt ôn nhu dìm chết người. “Em ấy là người em để ý nhất trên đời.” Anh nói, tôi có thể không để ý đến cảm thụ của em ấy sao?
Tiêu Trần chưa nói ra nửa câu sau, nhưng ý tứ anh biểu đạt rất rõ ràng. Kỉ Hưởng Vân hừ cười: “Kỉ Tích anh còn không biết sao? Gọi nó đứa nhỏ quá dễ nghe, chỉ sợ cũng chỉ có cậu chịu được nó.” Kỉ Hưởng Vân đeo kích râm lên, chỉ có chính hắn biết, giờ phút này trong mắt cất giấu ảm đạm bị cự tuyệt.
“Anh còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau, em nói cái gì không?”
“Cái gì?” Kỉ Hưởng Vân ngạc nhiên nói.
Tiêu Trần dừng ở sườn mặt Hưởng Vân nói: “Anh cùng Kỉ Tích đều là cầm thú, có cái gì khác nhau? Chớ quên, nói hắn cũng tương đương tự nói anh.”
Kỉ Hưởng Vân cười phá lên. Trong lòng nói, Tiêu Trần em có biết hay không, tôi chính là bởi vì câu này, trong nháy mắt liền yêu em. Đáng tiếc a, em đã là người yêu của em trai. Thế giới chính là như vậy, chỉ hận gặp nhau quá trễ, tạo vật trêu người! Tranh đoạt, hắn đấu không lại Kỉ Tích. Quên đi, hắn thực xin lỗi chính mình.
Hắn hai mươi lăm năm phong lưu tiêu sái, nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải khắc tinh. Đã từng hại nhiều nữ nhân như vậy hao tổn tinh thần, hiện giờ lâm vào nước bùn không thể tự kiềm chết. Quả thực, không phải không báo ứng, mà thời điểm chưa tới a!
‘Phong Vân’ là thần thoại một tay Khương Như sáng tạo. Bên trong đào tạo vô số minh tinh điện ảnh, người mẫu, ca sĩ, vũ công vân vân, hiện nay đều là nhân vật sớm đứng đầu ngành giải trí. Từ sáu năm trước, Khương Như đem tâm huyết ba mươi năm phó thác cho Kỉ Hưởng Vân, ‘Phong Vân’ lần thứ hai dung nhập sinh mệnh mới.
“Xin chào Hưu tổng!”
Lúc Kỉ Hưởng Vân đẩy Tiêu Trần lên lầu, nhân viên trong ‘Phong Vân’ không ngừng tiến lên ân cần thăm hỏi, đáy mắt đối Tiêu Trần tràn ngập hiếu kì.
“Hưởng Vân, có bao nhiêu người tham gia thử vai [Trí mạng sợ hãi]?” Tiêu Trần lật kịch bản hỏi.
Kỉ Hưởng Vân im lặng suy tư nửa ngày mới nói: “Cấp dưới của anh là hai mươi người mới, ngoài ra còn có công ty khác, đại khái có trăm người đi.”
Tiêu Trần quay đầu hỏi: “Lát nữa, tuyển như thế nào? Để bọn họ từng người một vào phòng, biểu diễn một trích đoạn?”
Nghe ý tứ Tiêu Trần, tựa hồ không có cùng đề nghị. Kỉ Hưởng Vâng nhướng mi nói: “Tiêu Trần, sách là cậu viết. Anh tin tưởng, cậu trong lòng cũng có đại khái hình tượng nhân vật. Cần làm như thế nào, anh sẽ cùng cậu phối hợp.”
“Đem diễn viên từng người kêu vào, giống như công ty phỏng vấn. Bọn họ khẩn trương, em cũng không thích cái loại không khí này.” Tiêu Trần hai tay khoanh trước ngực nói: “Đơn giản, mọi người tụ cùng một chỗ, dể em hỏi mấy câu đi?”
“Được.” Kỉ Hưởng Vân đem Tiêu Trần đẩy vào đại sảnh tiếp khách, dìu lên sofa. Cũng gọi thư kí tới, nhờ cô lập tức triệu tập, tất cả nam nữ diễn viên minh tinh điện ảnh cạnh tranh vai của [Trí mạng sợ hãi], đến đại sảnh thi tuyển. Thuận tiện dặn đối phương hâm một chút bữa sáng.
Mười phút sau, giám khảo minh tinh mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Kỉ Hưởng Vân mở lời dạo đầu. “Hiện tại, tôi không phải chủ tịch của Phong Vân, mà là một đạo diễn ngồi ở chỗ này. Thỉnh mọi người đều tự phát huy tối đa khả năng. Tiếp theo, tác giả nguyên tác Thanh Không tiên sinh, đối mọi người đặt câu hỏi.”
Tiêu Trần nhìn quanh nam nữ thanh xuân trước mắt, đóng lại kịch bản nói: “Trước khi các vị đến thử vai, nhất định đọc qua sách và kịch bản [Trí mạng sợ hãi]. Tôi muốn hỏi, sau khi bạn đọc xong quyển sách này, nghĩ muốn diễn vai người nào?”
Nữ minh tinh số 25 giơ thẻ nói: “Tôi muốn diễn nữ chính.”
“Số 25, ô có thể trở về.”
“Vì cái gì?” Nữ minh tinh sợ hãi nói.
Tiêu Trần nhìn đối phương giải thích: “Trong [Trí mạng sợ hãi], không có nữ chính.”
Chờ số 25 bị nữ thư kí mời đi. Nhóm người mới ở đây như lâm vào đại địch, lo lắng hồi lâu, nam diễn viên số 45 giơ thẻ nói: “Tôi kỳ vọng diễn vai Ngân Lưu.”
“Vì cái gì? Bởi vì thời lượng vai diễn nhiều sao?”
Khuôn mặt Kỉ Hưởng Vân tuấn nhã, treo lên châm biếm. Khiến cho nam diễn viên số 45 thật vất vả thu thập dũng khí, lập tức héo rút vô tung vô ảnh. Kỉ Hưởng Vân là ai a? Người mẫu quốc tế, đạo diễn nổi tiếng, tiền lương ngàn vạn, hai mươi lăm tuổi có được chức chủ tịch công ty điện ảnh và truyền hình. Khí thế của hắn, một diễn viên nho nhỏ có thể thừa nhận sao.
“Ăn điểm tâm, không cho nói nữa.” Tiêu Trần thay Kỉ Hưởng Vân tiếp nhận bữa sáng thư kí đã hâm nóng rồi ra lệnh.
Kỉ Hưởng Vân mở hộp giữ nhiệt ra, đầy mặt tươi cười nói: “Vâng, thưa ngài.”
Tiêu Trần vừa lòng lướt qua Kỉ Hưởng Vân, nhìn lại số 45 hỏi: “Anh có thể trả lời tôi, vì cái gì muốn diễn nam chính không?”
Giám khảo đang ngồi, cùng với nhân viên cấp cao của ‘Phong Vân’, không dự đoán được sếp từ trước đến nay công tác nghiêm cẩn, sẽ ở lúc cuộc thi chọn lựa ăn điểm tâm. Càng không nghĩ tới, Hưu Minh hoa tâm ngày thường làm xằm làm bậy, đối với một tiểu thuyết gia dung túng như vậy. Bọn họ nhìn Tiêu Trần, tựa hồ cảm thấy anh so với cuộc thi chọn lựa này càng có sức hấp dẫn.
“Tôi cũng thích chơi dương cầm, tôi cho rằng có thể đột phá cảm tình nhân vật.” Số 45 tổ chức một chút từ ngữ, tỏ vẻ chính mình có thể đảm nhiệm vai diễn Ngân Lưu.
Tiêu Trần gật đầu nói: “Xin hỏi số 45, [Trí mạng sợ hãi] đến tột cùng sợ hãi ở điểm nào?”
“Ngân Lưu mỗi ngày đều sinh hoạt trong bóng ma bị người đuổi giết.” Còn không khủng bố sao?
“Không đúng, tôi nghĩ Ngân Lưu là tự mình dọa mình.” Số 37 đưa ra ý kiến không đồng tình.
Số 45 phản bác. “Ngân Lưu nhìn thấy đều là sự thật.”
“Sự thật là sự thật, nhưng không ai biết a!”
Tiêu Trần phất tay ngăn lại nói: “Không cần cãi. Muốn diễn vai nam chính, mời đến phòng âm nhạc.”
“Hiểu Dụ, dẫn bọn họ đi.” Kỉ Hưởng Vân chỉ thị thư kí dẫn người đi ra ngoài. Nói xong, chuyển hướng Tiêu Trần hỏi: “Cậu có tính toán gì không?”
“Em nơi này có một khúc nhạc phim kinh dị. Vô luận biết chơi dương cầm hay không, em muốn biết, bọn họ sau khi nghe nhạc, ngồi bên đàn dương cầm. Dùng biểu tình như thế nào, hoàn thành buổi thi đấu Ngân Lưu tham gia trong sách, một màn đàn tấu khúc kia.” Tiêu Trần lấy ra CD, để vào trong tay Kỉ Hưởng Vân.
Hưởng Vân lấy đĩa CD, giao cho giám khảo sản xuất, âm nhạc, để bọn họ đi phòng âm nhạc tuyển chọn trực tiếp.
“Bỏ qua nhân vật chính, các vị lưu lại muốn dự tuyển vai diễn nào?” Tiêu Trần nâng tay, ý bảo mọi người có thể lên tiếng.
Số 68 giơ thẻ. “Tôi muốn vai Ái Nhĩ Sa. Cô ấy là nữ nhân duy nhất trong sách sống đến cuối cùng.”
Tiêu Trần mười ngón giao nhau, chà xát các ngón tay hỏi: “Cô cho rằng, Ái Nhĩ Sa vì cái gì có phần may mắn này?”
“Bởi vì, cô ấy không yêu nam chính.” Số 68 cắn môi dưới trả lời.
“Tốt, cô có thể đi rồi.”
Số 68 một thoáng hít thở không thông.
“Bởi vì, cô trúng tuyển.” Tiêu Trần dứt khoát cười nói.
“Làm tôi sợ muốn chết.” Số 68 vỗ vỗ ngực, lắc đầu thở dốc. Theo sau, thần tình tỏa sáng, đứng dậy đi tới Tiêu Trần bắt tay, nói lời cảm tạ cáo từ.
Bên trong không khí rõ ràng sinh động hẳn lên. Nam diễn viên số 72 giơ thẻ nói: “Tôi muốn diễn Farah.”
Tiêu Trần gọi nữ thư kí, nhờ cô đem ghế trống bên phải dời đi. “Số 72, cậu đi từ bên người tôi đến cửa chính, rồi vòng lại.”
Số 72, không hiểu đứng dậy, bắt đầu đi từng bước, biểu hiện mặt tốt nhất của mình ra. Khi hắn đưa lưng về phía mọi người, thư kí từ trong túi tiền lấy khăn tay ra, để trên đường hắn quay lại.
Khi số 72 quay lại, ngẩng cao đầu, một cước vượt qua khăn tay, đi tới trước mặt Tiêu Trần, chờ đợi câu trả lời thuyết phục.
“Thật đáng tiếc, cậu rớt rồi.” Tiêu Trần nhún nhún vai nói.
“Vì cái gì?” Pharah là quý tộc, hắn rõ ràng thể hiện tốt lắm a?
Tiêu Trần hiểu rõ cười nói: “Pharah là quý tộc, hắn phi thường ga-lăng, tuyệt sẽ không để khăn tay phụ nữ nằm chỏng chơ trên mặt đất.”
Số 72 cãi lại: “Tôi không phát hiện.”
“Vậy càng không được. Cậu cho rằng Pharah bị cuốn vào [Trí mạng sợ hãi] tại sao không chết, bởi vì hắn cẩn thận.” Tiêu Trần tuyên cáo số 72 thất bại.
…..
Sau khi xem xét ở phòng âm nhạc, nhóm giám khảo quay về phòng khách. Trong đại sảnh chỉ còn lại nhân viên bên trong.
“Thế nào?” Kỉ Hưởng Vân hỏi kết quả thi tuyển.
“Không có người phù hợp.” Sản xuất nhụt chí.
Giám khảo khó hiểu. “Biểu tình của Ngân Lưu vốn khó có thể nắm bắt, huống chi đều là người mới. Hưu tổng, tôi thực không hiểu, ngài vì cái gì nhất định phải chọn người mới quay phim chứ?”
“Đúng vậy, diễn viên kinh nghiệm không chỉ diễn đúng biểu tình, hơn nữa danh tiếng cao.”
“Nhưng, diễn viên già dặn cũng có cực hạn, không phải sao? Có người thích, tự nhiện cũng có người chán ghét.” Kỉ Hưởng Vân nhìn Tiêu Trần trầm mặc nói: “Có thể trở thành diễn viên nổi tiếng tiếp theo hay không. Tôi lần này yêu cầu chỉ có một điểm, tuyệt đối thấu hiểu [Trí mạng sợ hãi], đem hương vị nguyên thủy hiện lộ ra.” Dứt lời, đẩy Tiêu Trần rời đi.
Lúc này, nhân viên ở đây không hẹn mà cùng nghĩ, Thanh Không đến tột cùng là ai? Đáng giá để Hưu Minh vì anh làm nhiều như vậy?
Vừa ra khỏi đải sảnh tiếp khách, Tiêu Trần muốn đến phòng đàn dương cầm. Hai người tiến vào phòng nhạc, đóng cửa phòng phía sau.
“Hưởng Vân, anh đàn thử một khúc cho em nghe.” Tiêu Trần nhìn lên Kỉ Hưởng Vân nói.
Hưởng Vân yên lặng nhìn Tiêu Trần, không hề động.
Tiêu Trần tinh mâu sáng tỏ lộ ra mời gọi, khuôn mặt tuấn dật thản nhiên mỉm cười. “Em muốn nhìn xem anh là đạo diễn, có phải đã hiểu biết hàm nghĩa của [Trí mạng sợ hãi] hay không.”
Kỉ Hưởng Vân cười khổ ngồi lên ghế, đẩy nắp đàn lên. Hắn đối với việc chính mình không thể cự tuyệt Tiêu Trần yêu cầu cảm thấy khủng hoảng. Ngón tay Kỉ Hưởng Vân bất tri bất giác ở trên phím đay nhảy múa, từng đợt âm rung, khiến cho bên trong hôn ám càng thêm quỷ dị.
[Trí mạng sợ hãi], Kỉ Hưởng Vân thầm mỉa mai, hắn yêu vợ của em trai, có tính là trí mạng sợ hãi không? Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Trần, trái tim sẽ không tự chủ co rút đau đớn. Khi Tiêu Trần lộ ra tươi cười, hắn hận không thể đem đối phương ôm vào trong máu thịt chính mình.
Tiêu Trần là của em trai, chính mình vĩnh viễn không chiến được. Tiêu Trần nhất cử nhất động vờn quanh trong mộng của hắn, muốn quên mà quên không được, muốn mà không thể có. Trí mạng hay không? Hắn sắp điên rồi.
Vì cái gì cùng Kỉ Tích cười ôn như như vậy? Vì cái gì ôm ấp của cậu không thuộc về mình? Hắn mỗi ngày đều sợ hãi, sợ người nhà nhìn ra manh mối. Hắn muốn rời đi, nhưng lại không bước được. Hắn chờ mong đứng ở bên người mình yêu thương, cho dù một lát cũng tốt.
Nhưng mà, hắn sợ a! Sợ có một ngày rốt cục nhịn không được, cầm lấy dao giết Kỉ Tích, hoặc là kết thúc chính mình. Khủng bố hay không? Liền bởi vì tim hắn còn đập sờ sờ, mới sợ hãi, mới trí mạng a!
Kỉ Hưởng Vân ấn xuống phím cuối, Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ tay: “Khó trách không tìm thấy nam diễn viên, nam diễn viên tốt nhất cho [Trí mạng sợ hãi], không phải ngay tại đây sao?”
“Cậu muốn tôi bước chân vào giới điện ảnh.”
Tiêu Trần lắc đầu nói: “Không, anh chính là nam diễn viên tốt nhất của em.”
Kỉ Hưởng Vân thật sâu nhìn Tiêu Trần. Nửa ngày, nhắm mắt lại, thở dài nói: “Nếu, cậu hy vọng như vậy. Được rồi, anh diễn.” Vì em mà diễn.
“Cám ơn anh.” Tiêu Trần trong mắt tràn ngập tiếc hận, đau lòng, càng nhiều chính là sáng tỏ. “Hưởng Vân, nhớ kỹ! Anh là anh hai Kỉ Tích, vĩnh viễn là người nhà em yêu quý nhất.”
Kỉ Hưởng Vân đi đến phía trước, ôm lấy Tiêu Trần. Khóe môi chua sót, nuốt xuống nước mắt mặn chát. Tiêu Trần a, biết rõ tình yêu anh dành cho em, cũng không nói toạc ra. Nhìn thấy anh thống khổ, ngược lại muốn anh tuệ kiếm trảm tình ý. Sự thật làm sao không phải một tuồng kịch, mà nam diễn viên tốt nhất này, là của duy nhất một mình em.