Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 13: Chuyện xưa bên giường

Tiểu hài tử nào không thích nghe chuyện xưa bên giường. Tiêu Trần cảm giác bốn chữ ‘chuyện xưa bên giường’ này phi thường ấm áp. Anh lúc nhỏ, chính là nghe chuyện xưa bên giường của ông ngoại mà lớn lên.

Tháng mười nghỉ dài hạn lửa sém lông mày*, vợ chồng Kỉ Thi bị cuộc sống gia đình mỹ mãn của hai người Tiêu Kỉ kích thích, quyết định ra ngoài hưởng tuần trăng mật thứ hai.

(*Lửa sém lông mày: chỉ việc vô cùng cấp bách)

Nguyên bản, Duyên Duyên cũng thuộc vào hành lý hạng nhất của hai vợ chồng. Nhưng từ ngày Rằm tháng tám, Duyên Duyên liền đem Tiêu Trần ca ca uy bé bánh trung thu, dỗ bé ngủ, vì bé làm áo len nhớ thương. Khóc, nháo không muốn đi chơi.

Kỉ Thi bất đắc dĩ, chỉ có thể đem thằng nhãi phó thác cho em trai, mỗi ngày gọi điện thoại dặn dò.


Kỉ Tích tuy rằng tức giận vì thế giới ngọt ngào của hai người tan biến, nhưng có một món đồ chơi béo béo, có thể nói, có thể đi, vẫn là mới mẻ. Trừ bỏ ngẫu nhiên chịu chút dấm chua, ngày nghỉ một nhà ba người, cũng xem như phong phú.

Người ta nói, nơi có người liền có mâu thuẫn. Này không, người yêu mười tám tuổi cùng đứa cháu ba tuổi nổi xung đột. Nguyên nhân, vẫn là ngây thơ tới cực điểm đoạt TV. Kỳ thật, hiện tại nhà ai không có hai ba cái TV? Một cái xem chính, hai cái làm bình hoa. (*làm bình hoa: để trưng, trang trí)

Kỉ Tích vì cái gì làm như vậy? Chỉ yếu bởi vì mấy ngày gần đây, Kỉ Tích cảm thấy được lãnh địa của mình bị ăn mòn nghiêm trọng, khiến cho hắn không thể không hành động. Hắn chính là muốn thí nghiệm một chút phản ứng của Tiêu Trần. Đến tột cùng là thiên vị hắn, hay là tiểu quỷ. >_<

Đối với dụng tâm hiểm ác của Kỉ Tích, Tiêu Trần trong lòng biết rõ. Anh không bận tâm nhiều, đem tiểu béo cầu nước mắt lưng tròng ôm vào trong ngực hỏi: “Duyên Duyên muốn xem cái gì a?”


“Cục cưng anten*”, Duyên Duyên nhành cái miệng nhỏ nhắn cáo trạng. “Tiểu thúc không cho xem, thúc thúc hư.”

(*cục cưng anten là Teletubbies đó)

“Cục cưng anten là cái gì a?”, Tiêu Trần không biết, hỏi.

Kỉ Tích nghe được câu hỏi của vợ yêu đại nhân, lập tức giải thích. “Chính là, một đám người khoác đồ búp bê vải, chủ trì tiết mục tiểu hài tử. Thường thường nói chút vấn đề không dinh dưỡng.”

Tiêu Trần vỗ vỗ lưng Duyên Duyên, một bên cười nói với Kỉ Tích: “Anh hồi nhỏ xem TV đen trắng, xem suốt mười năm. Lúc ấy, chỉ có thể thu được bốn kênh. Còn nhớ rõ 《Hồ lô huynh đệ》, 《Cảnh sát mèo đen》, lớn một chút lại có phim hoạt hình của Sansui (một kênh truyền hình của Nhật Bản). Anh đặc biệt thích cắt giấy cùng vải bố làm nhân vật hoạt hình, 《 Lão sói mời ăn gà》 a, 《Thăng lên ba cấp》 đều phi thường có ý nghĩa. 《Bảo liên đăng》 mấy năm trước, theo anh thấy còn kém xa 《Trầm Hương cứu mẹ》 trước đây.”

(*mấy cái này đều là tên phim, tên kịch, thiết nghĩ chắc không ai hứng thú đâu, nên lười tìm chú giải >vo