Editor: Trà Đá.
Mục Tiểu Tuệ nhanh chóng buông môi anh ra, cúi đầu không dám nhìn anh, đợi biểu hiện của anh. Đợi một lúc vẫn không có động tĩnh gì, cô len lén nâng mí mắt lên, sợ hãi nhìn anh, cô bị ngọn lửa trong ánh mắt anh thiêu đốt, cô rùng mình, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, xoay người muốn chạy trốn. Giây kế tiếp, môi của cô đã bị môi anh bắt được.
Môi của anh mềm như vậy, lại ấm nữa, hai đôi môi cọ sát lẫn nhau, giống như Tô Dịch đã quá quen thuộc, nụ hôn này cũng không hề dịu dàng. Đầu óc Mục Tiểu Tuệ mờ mịt, trống rỗng không suy nghĩ được.
Đợi đến khi cô hoàn hồn lại thì anh đã bá đạo cạy mở đôi môi cô, môi lưỡi đan xen vào nhau.
Cô chính là người chủ động phá cái cục diện bế tắc này, cũng là do cô muốn trốn thoát, nhưng nụ hôn này tới quá đột ngột, không để cho cô chuẩn bị, phía ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo, cô dùng sức muốn đẩy anh ra.
Cô càng đẩy, thì anh càng ôm chặt cô hơn, cô xoay đầu muốn trốn tránh, nhưng anh lại dùng tay giữ chặt gáy cô, không để cho cô một con đường sống.
Giống như không hài lòng vì cô không chuyên tâm, anh bá đạo ôm chặt cô, vừa dùng sức lại vừa dịu dàng nghiền nát môi cô. Nhiệt độ cơ thể anh vây quanh cô, quanh chóp mũi cô đều là mùi Tử Đàn Hương, cô bắt đầu lạng quạng đáp lại anh, từ từ đưa đầu lưỡi ra thử thăm dò thì đụng môi anh.
Cô không ngờ vì động tác nho nhỏ này của cô, lại kích thích anh nhiều đến vậy, anh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bắt được cái lưỡi nho nhỏ của cô. Cô không chống cự nổi, đành để cho anh mặc sức mút thật sâu, cho đến khi cô cảm thấy có chút đau đau, thì đầu óc cô lại trống rỗng một lần nữa.
Mục Tiểu Tuệ mờ mịt dần dần khép hờ hai mắt lại, hô hấp của Tô Dịch cũng càng ngày càng nặng bên tai cô, mặc dù gương mặt đỏ lựng lại khó thở nhưng cô cũng không muốn buông anh ra.
“Tiểu Tuệ Nhi, tớ câu được tôm hùm rồi……… Á……….”
Trong đầu cô nổ ong ong, trong lúc bối rối đẩy Tô Dịch ra, quay đầu lại thấy Liễu Bảo đang đứng ở ngoài cửa giơ tôm hùm lên khoe, rồi sau đó mặt cô ta đỏ lên, bỏ lại một câu: “Hai người cứ tiếp tục…………” Rồi chạy mất dạng.
Mục Tiểu Tuê không dám giương mắt lên nhìn Tô Dịch, nói cho cùng thì cũng do cô khơi mào nụ hôn này, cô cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng cũng đi ra ngoài theo Liễu Bảo, cũng không còn nhớ đến lời hứa chơi xong ván bi-da thì anh sẽ trả lời câu hỏi của cô.
Cô giày vò vạt áo khoác nhìn chằm chằm các bạn cùng phòng đang chơi đùa ở cách đó không xa, nhất thời không dám đến gần, cô không biết nên giải thích với các bạn như thế nào, cô có cảm giác thất bại.
Ô Thiến Hàm bỗng nhiên quay đầu lại vẫy vẫy tay về phía cô, hô lớn: “Tiểu Tuệ, cậu mau đến câu tôm hùm đi, lớn lắm đó.”
Cô tiến lên xem ba người câu tôm hùm, rồi sau đó nhìn quanh bốn phía không thấy Trương Ba đâu, lập tức hỏi: “Giáo sư Trương đâu?”
Ô Thiến Hàm buông lỏng cần câu, cụp mắt nhìn chằm chằm mặt hồ, vẻ mặt sầu não: “Thầy ấy tránh tớ như tránh tà………”
Thượng Bình không muốn cãi vả với cô ta, vội an ủi: “Không sao đâu, còn nhiều cơ hội khác mà, không cần phải gấp gáp.”
“Đúng đó! Dù sao cũng chạy không thoát.” Mục Tiểu Tuệ cũng bận rộn chen vào nói.
Ô Thiến Hàm vẫn bình tĩnh như cũ, khi cô ta cho rằng không còn cần an ủi nữa thì chợt đứng lên, anh tuấn ném dây câu ra xa rồi nói: “Nói đúng, chỉ cần có cái cuốc, thì có góc tường nào mà không đào được.”
Liễu Bảo và Thượng Bình liếc mắt nhìn nhau, tùy tiện nói: “Các cậu cứ tiếp tục chơi, tớ và Thượng Bình đi xem bên kia cơm nước đến đâu rồi.”
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng của Liễu Bảo xa dần, càng không nói, cô càng cảm thấy bất an.
Cô vừa xoay người thì thấy Trương Ba và Tô Dịch đang ngồi ở trên ghế đá ở bên hồ nói chuyện phiếm ở cách đó không xa, cô cúi đầu dùng chân vẽ vẽ trên mặt đất, cố gắng không để cho bản thân nhớ đến nụ hôn ở trong phòng chơi bi-da, nhưng hai gò má cô đã sởm đỏ ửng lên rồi.
Ô Thiến Hàm vỗ tay một cái, hiển nhiên cũng phát hiện ra Trương Ba ở cách đó không xa: “Có cách rồi.”
“Cách gì?”
“Bây giờ ở quanh đây chỉ có bốn người chúng ta, cậu hét lên là tớ rớt xuống nước rồi, chắc chắn Trương Ba sẽ nhảy xuống cứu tớ.”
Cô không tự chủ được nói ra: “Lỡ Tô Dịch cũng nhảy xuống thì sao?”
“Yên tâm, toàn thế giới cũng biết tớ thích Trương Ba, hơn nữa người bình thường thấy chuyện như vậy tránh còn không kịp, ai lại tích cực nhảy vào chứ.”
“Nhưng nếu Trương Ba không nhảy xuống thì sao?”
Ô Thiến Hàm cười giảo hoạt cười một tiếng: “Thì tớ bơi!”
Cuối tháng tư mặc dù thời tiết đã ấm hơn nhưng cũng phải mặc áo khoác dày, cây liễu xinh đẹp rũ rũ xuống mặt hồ, nước nhất định rất lạnh. Cô muốn khuyên nhủ Ô Thiến Hàm không cần phải làm vậy, cuối cùng lại không thể nói ra, vì mong muốn người yêu, cho dù là khả năng cực kỳ nhỏ cũng muốn thử.
“Tiểu Tuệ Nhi, cậu đứng ở phía bên cây, đừng ngăn trở việc anh hùng cứu mỹ nhân.”
Cô nghe lời đứng dưới gốc cây liễu nhìn Ô Thiến Hàm, ánh mắt đào hoa, eo thon, cùng với gương mặt trái xoan tinh tế.
Cô chợt không hiểu tại sao Trương Ba không thích? Nếu đổi lại là cô, cô đã sớm động lòng rồi.
“A………. Có người rớt xuống nước………… Cứu người cứu người………”
Ô Thiến Hàm đứng trên bờ hét lên hai tiếng rồi mới nhảy xuống nước, Mục Tiểu Tuệ cảm thấy buồn cười, nâng cằm đưa tầm mắt đến chỗ ghế đá. Lọt vào tai là tiếng nhảy ào xuống nước, cô còn chưa kịp phản ứng đã sớm thấy có người nhảy xuống nước ôm lấy Ô Thiến Hàm rồi dìu cô ta vào phía bờ, đến lúc cô nhìn kỹ gương mặt của người kia mới thấy choáng váng…… Tại sao lại là Tô Dịch?
Trương Ba đi tới ven hồ từ phía sau, đưa tay ra kéo Ô Thiến Hàm lên bờ, cô sững sờ một lát rồi mới chợt chạy lên giúp một tay, một hồi lâu sau thì cả hai người mới lên được bờ.
Cả người Ô Thiến Hàm ướt đẫm phát run, cô muốn dìu cô ta đi thay quần áo, thì đột nhiên bị Ô Thiến Hàm hung hăng bấm tay một cái, ngược lại nói với Trương Ba.
“Giáo sư Trương, ở bên này còn có chút việc, thầy có thể đưa Thiến Hàm đi thay quần áo được không ạ?”
Cô đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người họ biến mất, chợt cảm thấy chuyện này rất cẩu huyết, không khỏi cười lên.
“Em cười cái gì?”
Cô quay lại thấy quần áo Tô Dịch ướt nhẹp, nâng mắt lên nhìn anh khiêu khích: “Em cười thầy đó! Tự dưng xông xáo làm anh hùng cứu mỹ nhân làm gì, gần đây não thầy thiếu oxi hả?”
Sắc mặt anh vẫn như cũ, lại dịu dàng như nước: “Tôi còn tưởng là em bị rơi xuống nước.”
Toàn thân cô cứng đờ, cũng không nhịn được cười, xoay người chạy về phía nhà bếp. Không phải là cô không hiểu lời anh nói, cô và Ô Thiến Hàm ở chung một chỗ, nếu có người rơi xuống nước, thì người đứng trên bờ mới là người hô hào cứu mạng, cho nên anh có thể cho là cô rơi xuống nước, nhưng vì cái gì mà cô lại nghĩ lời anh nói ra rất mập mờ đây?
~
Mục Tiểu Tuệ bưng chén nhìn chằm chằm bàn đầy thức ăn, ngẩng đầu thấy mười chín người cũng đang có vẻ mặt khó chịu đưa mắt nhìn nhau, vô cùng im ắng.
Liễu Bảo cắn cắn đôi đũa rồi ngượng ngùng nói: “Cái đó…. Nồi chưa được rửa sạch sẽ………”
Cô nuốt nước miếng một cái, nhìn bạn học ở bốn phía, một giây sau tất cả mọi người đều rời chỗ, ném xuống một câu: “Tớ no rồi.”
Cô nhìn chằm chằm Liễu Bảo an ủi, cười ha ha hai tiếng, rồi đặt chén đũa lên bàn: “Tớ cũng no rồi.”
Liễu Bảo tức giận: “Đừng có đùa với bà, cậu chưa ăn cái gì hết mà.”
“Yêu cầu của tớ hơi cao, đồ ăn này không phải dành cho bệnh nhân sao.” Dứt lời vứt chén đũa lại rồi chạy về phía phòng chơi bài.
Ô Thiến Hàm, Thượng Bình và Trương Ba đang tìm thêm một người nữa để chơi mạt chược, vừa đúng lúc cô tới.
Cô nhìn Tô Dịch cười gian xảo một tiếng: “Đánh không như vậy thì chẳng thú vị gì cả, chúng ta đặt cược đi!” Ông trời có mắt, rốt cuộc thời điểm trả thù đã tới, lần trước cô đã được chứng kiến trình độ chơi mạt chược dở tệ của anh rồi.
“Cược cái gì đây?”
“Người nào thua thì bị vẽ lên mặt.”
Mọi người cũng vui vẻ đồng ý. Tô Dịch ngồi ở bên tay phải cô, Ô Thiến Hàm ngồi đối diện, Trương Ba ngồi ở bên tay trái cô, không biết có phải là do ông trời đã nghe được lời cầu xin của cô hay không, mà cô thắng mấy ván liên tiếp.
Cô cầm bút lông vui như mở cờ, thật muốn đi ra ngoài hét to cho thỏa sự sung sướng.
Ô Thiến Hàm nhìn chằm chằm bên má trái của Trương Ba bị quệt mấy vết mực, trợn mắt nói: “Mục Tiểu Tuệ, sớm muộn gì cũng trả giá.”
Cô mỉm cười, điều này cũng không thể trách cô được, ai bảo vận may của mọi người không tốt.
Ngay cả mặt Tô Dịch cũng bị cô vẽ một cái hình thật to, vẽ xong rồi lại thấy tâm trạng anh vẫn rất vui vẻ.
Ông trời rất công bằng, phong thủy luân chuyển, sau lần đó cô cũng không thể tới bài được, trên mặt cô cũng đã sớm bị vẽ đen mặt rồi, cũng may Tô dịch không thể tới nhất, nếu không thì anh sẽ trả thù cô mất.
Tô Dịch đẩy bài, quay đầu nhìn cô, mấp máy môi: “Tới rồi.”
Mục Tiểu Tuệ cảm thấy như sét đánh ngang tai, lắp bắp nói: “Gì, em chỉ thấy mấy hình vẽ trên mặt thầy rất đáng yêu, không có thái độ thù địch gì hết, ha ha ha ha………….”
Tô Dịch cầm bút lông lên chợt nhíu mày: “Thật sao?”
Cô liên tục gật đầu không ngừng: “Tuyệt đối không” Mới là chuyện lạ đó.
“Đưa tay ra.”
“…………” Chẳng lẽ vẽ mặt còn chưa đủ hay sao mà còn muốn vẽ lên tay nữa, ác, ác độc thật mà.
Ô Thiến Hàm nhanh chóng kéo tay Mục Tiểu Tuệ ra giữa bàn, hào hùng nói: “Giáo sư Tô, nhanh, trả hết mối thù vào lần này đi ạ.”
Cô coi thường, thì ra cũng không tốt đẹp gì.
Tô Dịch kéo tay trái cô qua rồi bắt đầu vẽ, Mục Tiểu Tuệ nhắm mắt lại không muốn nhìn, nhưng một lúc lâu sau chỉ có cảm giác nhột nhột nơi ngón tay, trên mặt và thậm chí là mu bàn tay cũng không có cảm giác gì.
“Xong rồi.”
A, nhanh vậy sao?
Cô giơ tay trái lên thấy ở ngón tay áp út có vẽ một vòng tròn, trong nháy mắt cô hiểu Tô Dịch vẽ một chiếc nhẫn lên tay cô.
Cô kinh ngạc rất nhiều nhưng lại cố ý che giấu đi: “Giáo sư Tô lấy ơn báo oán, xem như em là tiểu nhân đi.”
Lần này Tô Dịch không công kích cô, chỉ cười nhạt một tiếng: “Có một số việc, chỉ cần tôi và em hiểu là được rồi.”
“………….” Cô hiểu cái gì chứ?
“Lúc trước ở trong phòng chơi bi-da cũng đã hỏi đến vấn đề này rồi, nếu còn muốn hỏi nữa, thì phải quay lại phòng chơi bi-da một lần nữa.”
Nhiệt độ trên mặt cô bắt đầu tăng lên, rõ ràng trong lời nói của Tô Dịch mới có ‘Vấn đề’, nhất thời không biết tức giận hay lúng túng, đứng bật dậy nói: “Tô Dịch, đừng nghĩ là thầy giỏi.”
Cô xoay người chạy ra ngoài, ngồi ở bên hồ rửa sạch vết mực ở trên mặt, cô nhìn mặt hồ thấy mặt mày cô cau có, bỗng nhiên cô có cảm giác thua cuộc, cô ném đá về phía mặt hồ, nước bắn tung tóe làm phai mờ hình ảnh.
Cô cũng không phải giận Tô Dịch, mà cô giận bản thân cô. Khi anh nhắc đến phòng bi-da thì cô cũng nhớ lại nụ hôn kia, đã sớm ném mối quan hệ của hai người lên chín tầng mây rồi.
Đều là do nụ hôn chết tiệt đó!