Editor: Trà Đá.
Anh coi thời gian thi lại của Mục Tiểu Tuệ rồi mới quay về trường học, rồi gọi mấy cuộc điện thoại cho cô cũng không ai bắt máy. Những cánh hoa mai vừa mới rụng, sau cơn mưa thì bị bùn đất vấy lên những cánh hoa tàn, mà những đóa hoa đào hồng nhạt thì đang đua nhau nở, từng đóa từng đóa xinh đẹp giắt đầu cành.
Anh gọi điện thoại cho Liễu Bảo: “Liễu Bảo hả? Là giáo sư Tô đây.”
Lúc đó Liễu Bảo đang ngồi trên tàu lửa lim dim, mơ mơ màng màng dạ.
“Bây giờ thầy có chút chuyện muốn tìm bạn học Mục Tiểu Tuệ, em có ở cùng với bạn ấy không?”
Con gái cực kỳ thích mấy chuyện nhạy cảm giống như người mê bóng đá vậy, Liễu Bảo vừa nghe Tô Dịch đánh thẳng vào tung tích Mục Tiểu Tuệ nên tinh thần càng phấn chấn hơn: “Dạ không, em đang trên tàu lửa về nhà, giáo sư tìm Tiểu Tuệ có chuyện gì sao?”
“Về nhà? Có chuyện gì sao?”
Miệng của Liễu Bảo há to đến nỗi nhét vừa một quả trứng, cũng phải một hai phút sau câu hỏi thăm dò đó của anh, anh mới hỏi tiếp lại: “Em biết em ấy thi lại ở đâu không?”
“Biết, ở tòa nhà số hai......... A, chắc là xong rồi. Với lại........... Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tuệ Nhi đó.”
Trước tòa nhà số hai là một rừng cây tùng rất lớn, trong rừng cây tùng có rất nhiều ghế đá, Tô Dịch đứng ở trước cửa tòa nhà số hai thì đột nhiên thấy Mục Tiểu Tuệ đang ngồi ở trong rừng cúi gằm đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn khoảng bằng một bàn tay không còn nở nụ cười như những ngày trước, một nửa bên mặt cô bị cây tùng che lấp, anh nhìn không rõ, nhưng lại có thể tưởng tượng được đôi lông mày lá liễu có thể đang nhíu chặt lại.
Bởi vì chạy đi tìm cô mà anh thở đục ngầu, anh cố gắng nở nụ cười gọi to: “Mục Tiểu Tuệ.”
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Mục Tiểu Tuệ, lúc đi thi lại cũng không yên lòng, sau khi thi xong thì chạy thẳng vào trong khu rừng.
Cô nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Tô Dịch đang cười, cô nháy mắt một cái, nước mặt lập tức rơi ào ào xuống trên khuôn mặt cô. Cô nói là cô không để tâm, nhưng lúc Tô Dịch vừa xuất hiện, thì cô lại giống như một đứa trẻ, đáy lòng uất ức không ngừng khuếch tán, không ngăn được dòng nước mắt.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lau khô nước mắt trên gò má cô, trong lòng anh còn đau khổ hơn cô mấy phần: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nhè vì chút chuyện nhỏ này nữa!”
Cô hít hít mũi, hiểu rõ Tô Dịch đã biết hết mọi chuyện, thút thít nói: “Ai cũng nói em ăn trộm, nhưng......... Em thật sự....... Thật sự không làm chuyện đó.”
Cô ra sức cắn chặt môi dưới để không mất thể diện trước mặt Tô Dịch, nhưng nước mắt vẫn dâng trào đầy hốc mắt, cô nhìn chằm chằm Tô Dịch, muốn hỏi: “Thầy có tin em không?”
Nhưng cuối cùng cũng không thể thốt ra được.
Bây giờ điều anh muốn làm nhất chính là ôm cô vào lòng, nhưng anh biết rõ lúc này vẫn chưa được. Dựa theo tính tình của Mục Tiểu Tuệ mà nói, nếu trong lòng cô không muốn đi theo anh, thì anh có làm như thế nào cũng phản tác dụng.
Tô Dịch hỏi: “Các bạn cùng phòng có tin em không?”
Cô mơ màng nhìn anh, không biết vì sao anh lại hỏi chuyện này, nhưng cô cũng thành thật gật gật đầu, điều này cô chắc chắn, chị em cùng phòng cô chắc chắn không nghi ngờ cô.
“Có tôi và các bạn cùng phòng tin em là được rồi, muốn nhiều người tin em để làm gì?”
Ánh mắt trong sáng của cô nhìn thẳng vào đôi mắt dài hẹp thâm thúy không thấy đáy của anh: “Thầy tin em sao?”
“Đúng, tôi tin em!”
Cô cúi đầu rồi cẩn thận nói: “Có thầy và các bạn cùng phòng tin tưởng là đủ rồi.........”
Đúng vậy! Cô thật sự quá ngốc, những người nghi ngờ cô hoàn toàn không đáng để cô đau lòng như vậy, những người tin tưởng cô sẽ không khiến cô đau lòng, như vậy là đủ rồi.
Mục Tiểu Tuệ hít mũi một cái, lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, cười ha ha che giấu lúng túng: “Bây giờ mặt mũi em chắc thảm lắm nhỉ.”
“Không có.” Em vẫn rất đẹp.
“Sao giáo sư lại biết em ở đây?”
“Vừa đúng lúc đi ngang qua, thấy em ở đây nên qua chào một tiếng.......”
Cô giật mình nhớ tới bản thân chưa ăn trưa, bây giờ đã gần năm giờ rồi, đã đói bụng đến mất tri giác rồi, cô không quen khi để Tô Dịch thấy cô như vậy.
“Giáo sư đi ăn mì đậu hũ với em chứ.” Ô Thiến Hàm là người ở thành phố F, mì đậu hũ là một trong những món đặc sản ở thành phố F, tuần nào cả phòng ngủ của cô cũng đến đó ăn, cô cực kỳ thích món đó.
Tô Dịch nở nụ cười tà ma: “Muốn đi ăn ở nhà hàng chính tông chứ.”
Cô gật đầu một cái, giọng nói mềm dẻo: “Ở phố phía sau có một nhà hàng chính tông đó.”
“Mục Tiểu Tuệ, em nghĩ mời tôi ăn một tô mì năm đồng là có thể đuổi được tôi sao?”
Cô hừ lạnh một tiếng, Tô Dịch đáng ghét đã trở lại: “Vậy thầy muốn như thế nào?”
Anh giơ tay lên xem đồng hồ: “Bây giờ chắc còn kịp.”
“Cái gì kịp?”
“Đi thành phố F.”
Cô đứng dậy chuẩn bị chạy vế phía ký túc xá, còn chưa nhấc chân đã bị Tô Dịch giữ lại: “Em đi đâu vậy?”
“Đi lấy tiền.”
“Vậy tôi cho em mượn trước!”
“............”
Mục Tiểu Tuê đột nhiên cảm thấy bản thân có chút điên cuồng, chứng minh thư của cô bị Liễu Bảo lấy đi, Tô Dịch đi mượn một cái chứng minh thư để mua vé cho cô, sau đó hai người ngồi trên tàu lửa đi tới thành phố F.
Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Dịch: “Có phải chúng ta đã bị điên rồi không?” Chỉ ăn một tô mì đậu hũ, mà phải đi xa đến vậy sao?
“Nếu không điên thì đã già rồi đó.”
Cô thở dài một hơi, giọng nói không chút lưu tình: “Thì thầy cũng già rồi mà."
Anh dừng mắt trên gương mặt bóng loáng tinh tế của cô, thấy thần thái cô sáng láng, lại mạnh miệng như vậy thì anh biết cô đã hết buồn rồi, đá tảng trong lòng cũng đã bỏ xuống.
“Mục Tiểu Tuệ, em nói ai già?”
Cô giả bộ ngu ngơ quay đầu lại, hai mắt mở to: “Sao? Ai già vậy? Em cũng không biết nữa, em chỉ biết thầy là giáo sư thôi.”
Anh cười giảo quyệt: “Vậy đến tối tôi sẽ về một mình, còn em cứ ở lại thành phố F ngắm cảnh đêm nhé!”
Không được! Cô không có tiền, cũng không có giấy tờ gì trong người, lại còn không mang điện thoại di động theo nữa.
Đàn ông co được dãn được, cô cắn răng nghiến lời nói: “Được, xem như thầy lợi hại đó.”
Đi tàu lửa từ thành phố W đến thành phố F mất hai tiếng rưỡi, từ trường học đến trạm tàu lửa cũng mất nửa tiếng, cộng thêm thời gian đứng chờ mua vé nữa nên đến được thành phố F cũng đã hơn tám giờ rưỡi tối.
Từng ánh đèn của thành phố sáng chói mắt, khiến cảnh đêm xa hoa càng thêm đẹp mắt, lung linh bội phần.
So với việc Mục Tiểu Tuệ mù quáng đi theo thì Tô Dịch đã sớm chuẩn bị, dẫn cô vào một tiệm mì, bên trong có rất nhiều người, anh chỉ chỉ một cái bàn gần ở bên trong rồi nói: “Em ngồi đây trước đi.”
“Dạ.” Cô chống cằm ngồi trên ghế dõi theo Tô Dịch, anh thật sự tốt như vậy sao, cảm giác chân thật dễ như trở bàn tay vậy.
Tầm mắt của cô vẫn đảo xung quanh tìm anh, trong giây lát Tô Dịch bưng hai tô mì đặt lên bàn, nói: “Em xem nếu ăn mì đậu hũ ở gần trường thì đâu có giống như vậy.”
Tâm tư của cô đã đặt hết lên người Tô Dịch rồi, cô chỉ máy móc kéo dài sợi mì đưa vào miệng, cô còn chưa kịp thu tầm mắt lại thì bốn mắt đã nhìn nhau.
“Sao vậy?”
Cô lắc đầu một cái không lên tiếng.
Khóe miệng anh dần dần cong lên, ngưng đũa nói: “Đừng nói là một tô không đủ với em, nên em định xin tôi ăn thêm một tô nữa chứ gì!”
“Khụ khụ…… Khụ khụ…………..”
Mì đậu hũ không cay cũng không nóng lắm, chỉ vì một câu nói của Tô Dịch mà khiến cô sặc đến mức nước mắt chảy ròng, cô thật sự đứt gân não thì mới xin anh ăn thêm một tô mì nữa.
Anh đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, rồi lại tiếp tục châm dầu vào lửa: “Coi như bị tôi đoán trúng thì cũng không cần phải kích động như vậy, lần trước cõng em là tôi đã biết lượng cơm em ăn rồi.”
Cô lặng lẽ nhận lấy tờ khăn giấy trên tay anh rồi lau khóe miệng đầy dầu, quyết định không so đo với anh nữa, vùi đầu ăn, cô phải thưởng thức mì đậu hũ chứ, đây chính là tô mì mà cô phải mất thời gian và sức lực để đến ăn.
“Thẹn quá hóa giận sao?”
Cô liếc anh một cái, không cần suy nghĩ đã bật thốt lên: “Bị chó cắn cũng không thể đi cắn ngược lại chó được!”
Anh mấp máy môi: “Em cũng giỏi nói hộ lòng tôi đấy, không biết lần trước là ai cắn ai ấy nhỉ……………”
Cô tức giận, hiểu anh đang nhắc lại cái vụ án rễ cây Mã Thầy.
Trong cơn giận dữ cô đập bàn một cái: “Sau khi thầy đi thì mọi người trong thôn em đều xúm lại hỏi khi nào em kết hôn, chính thầy là người chọc vào tổ ong mà cuối cùng em lại phải lãnh lấy hậu quả, vậy mà thầy cũng không biết xấu hổ sao.”
Cô nhìn khắp bốn phía, phát hiện mọi người trong tiệm mì đang nhìn hai người bọn họ, nên cô lúng túng vùi đầu vào ăn mì.
“Em đang ép hôn tôi sao?”
~
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, cô chính là hình tượng tiêu biểu của ‘Gia đình ngang ngược’, ở nhà hoặc ở trước mặt bạn thân thì giương nanh múa vuốt miệng lưỡi bén nhọn, động một chút là bỏ cơm.
Mặt khác Tô Dịch lại đoán trúng, cô ăn hai tô mì lớn.
Lúc cô vuốt ve cái bụng no tròn của mình đi ra khỏi quán ăn thì trời đã khuya rồi, cuối tháng ba rồi mà ở thành phố F hay thành phố W vẫn còn lạnh rét. Gió thổi tới khiến cô rùng mình một cái, rồi rụt cổ vào trong áo, không khí ấm nóng ở trong quán mỳ khác xa với ở bên ngoài khiến cả người cô run rẩy.
Nhìn lại quần áo trên người cô, quả nhiên đẹp mắt cũng chẳng được việc gì hết, vẫn không thể chống lại cơn lạnh.
Tô Dịch cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người cô, rồi liếc mắt một cái: “Em giống con gấu hơn rồi đó!” Anh không nói như vậy, thì sao cô có thể tiếp nhận đây?
Cô kéo áo khoác anh che kín cơ thể mới ngửi thấy được mùi Tử Đinh Hương nhàn nhạt, không ở cự ly gần thì đúng là không ngửi thấy được. Cô len lén liếc anh một cái: Đến chết vẫn sĩ diện.
“Bây giờ chúng ta đi về sao?”
Anh cúi đầu suy nghĩ một chút: “Ngủ lại đây một đêm rồi sáng mai về.”
“Hả?”
“Em sợ sao?”
“Ai sợ chứ, chỉ là em không quen ngủ ở bên ngoài thôi.”
~
Mục Tiểu Tuệ quan sát khách sạn ở trước mặt, đưa tay lôi kéo tay áo Tô Dịch rồi nhỏ giọng hỏi: “Chỗ này một đêm hết bao nhiêu tiền?”
Mặt mày anh hớn hở nhận lấy thẻ phòng, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của cô: “Chưa được gả cho tôi mà đã đòi quản lý tài chính của tôi rồi sao?”
Cô liếc anh một cái: “Ai đồng ý gả cho thầy hồi nào.”
“Một giây trước em bức hôn tôi ở tiệm mì, một giây sau em đã phủi bỏ trách nhiệm rồi sao?”
Các cô gái xinh đẹp ở sảnh lớn đi qua đi lại quan sát Tô Dịch đánh giá, trong mắt chứa tràn đầy ý cười, dịu dàng như nước.
Cô nhất thời ngượng ngùng, dùng ngón tay chọc chọc bên hông Tô Dịch, nhỏ giọng nói: “Chúng ta về phòng thôi!” Vừa dứt lời cô đã muốn đập đầu tự tử rồi.
Nụ cười trên môi anh không giảm, anh tiến sát đến gần bên tai cô nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc một đời trong sạch của tôi cũng bị em phá hủy.”