Editor: Trà Đá.
Mối quan hệ của cô và Tô Dịch đã được ba người bạn cùng phòng chắc chắn như đinh đóng cột rồi, bởi vì cô có giải thích đến khô miệng đắng lưỡi cũng đều vô dụng, cuối cùng cô mặc kệ. Mục Tiểu Tuệ nằm trên gường lăn qua lăn lại ngủ không được, đèn đường ngoài cửa sổ rọi lẻ tẻ vào trong phòng, cô yên lặng nhớ ngày mồng tám tháng mười hai là sinh nhật của Tô Dịch.
Thời gian một tuần sau hầu như tất cả sinh viên đều sống trong thư viện, buổi tối cũng muốn tiết kiệm cơm tối, nên trong phòng ngủ cô chỉ mua hai phần cơm, cố gắng phấn đấu chính vì…. Môn tiếng anh cấp bốn!
Đối với môn tiếng anh, phải dùng từ “cặn bã” để hình dung ba người trong phòng ngủ, trừ Thượng Bình, cô ta tốt nghiệp trường cao đẳng Anh ngữ, cho nên những gì liên quan đến tiếng anh đều do Thượng Bình đảm nhận, thuyết trình tiếng anh, thi biện luận tiếng anh và ngay cả bài luận tiếng anh cuối kỳ cũng đều do Thượng Bình chỉnh sửa giúp.
Còn lại ba người, trình độ như nhau, nếu vừa mới tốt nghiệp cấp ba xong rồi thi tiếng anh cấp bốn thì sẽ không có gì khó, nhưng bây giờ đã bỏ bê ba năm rồi, đến khi thi mới động vào thì đương nhiên sẽ rất chật vật.
Thời gian thoáng một cái đã đến thứ bảy, bốn người trong phòng ngủ vẫn cố gắng học cho đến khi vào phòng thi, cô cầm giấy báo thi và thẻ sinh viên đi vào phòng thi, chân trước mới vừa bước vào phòng thi, ngay lập tức chạm mặt Tô Dịch.
Anh là giám thị thi lần này, trời ơi! Tại sao cô lại có một loại dự cảm chẳng lành.
Trước khi bắt đầu thi, Tô Dịch đi đến từng bàn thi để kiểm tra đối chiếu thông tin trên thẻ sinh viên, cô ngồi ở bàn cuối cùng gần hành lang, tầm mắt cô vẫn rơi trên người Tô Dịch, đưa mắt nhìn anh di chuyển từ bàn đầu tiên mãi cho đến bàn cuối cùng của cô thì cô đưa tay che hình trên thẻ sinh viên.
Trên mỗi thẻ sinh viên thì đều có ảnh chụp, nói ngắn gọn thì không phải máu thì cũng là nước mắt.
Tâm tình của anh rõ ràng là tốt nên cũng không phản đối, trực tiếp đi lướt qua cô kiểm tra người khác, đợi cô phát hiện ra là bản thân chưa ký vào trong tờ giấy danh sách thi, hèn gì anh đi lẹ như vậy, hừ, một bụng xấu xa.
Mục Tiểu Tuệ cẩn thận điều chỉnh âm lượng của tai nghe, cảm thấy không có vấn đề gì mới hạ tai nghe xuống, lúc đó Tô Dịch cũng cầm bảng danh sách đi tới trước bàn cô, quơ quơ tờ giấy trên tay: “Cái này do em quyết định, có cho tôi xem thẻ sinh viên hay không đây?”
Cô bĩu môi đẩy thẻ sinh viên và giấy báo thi tới bên cạnh bàn, ý bảo anh kiểm tra. Tô Dịch đưa bảng danh sách cho cô, ngón tay thon dài chỉ chỗ cho cô ký, tầm mắt anh nhìn qua nhìn về đối chiếu, cuối cùng anh phì cười một tiếng.
“Sao trong hình nhìn em ngây thơ quá vậy?”
Mục Tiểu Tuệ ký vội vàng vào bảng danh sách rồi đoạt lại thẻ sinh viên, vẫn không quên kèm theo một cái liếc xéo anh, cô không tin hình của anh trong thẻ chứng minh nhân dân lại có thể đẹp hơn người khác.
Bắt đầu thi, Tô Dịch đứng ở sau lưng cô cách đó không xa, khoảng cách cỡ một cánh tay, lúc đầu cô còn cảm thấy không được tự nhiên, về sau thì cô cũng mặc kệ anh, thi viết xong rồi đến thi nghe. Trước đó cô đã kiểm tra điều chỉnh tai nghe, nhưng nghe một lúc lâu cũng không nghe được, có chút hốt hoảng, cô lại quét mắt qua những người khác, thì thấy ai ai cũng cúi đầu làm bài thi.
Ở dãy trước có một bạn học nữ giơ tay, Tô Dịch vừa mới bước lên trước thì bị Mục Tiểu Tuệ kéo áo, một đôi mắt thanh thuần tội nghiệp đang nhìn anh, đôi lông mày xinh đẹp đang cau lại, lầm bầm lầu bầu nói: “Em không nghe được gì hết, làm sao đây?”
Ngón tay thon dài của anh cầm tai nghe lên nghe thử, rồi lại thử điều chỉnh âm lượng, chỉnh một lúc lâu vẫn không nghe được, bạn học nữ ở đằng trước thấy Tô Dịch vẫn đứng ở đằng sau không lên giúp, nên bạn học nữ lớn tiếng nói: “Giáo sư, phiền thầy lên kiểm tra tai nghe giúp em.”
Tô Dịch cũng không có ý định bước lên, vẫn cắm cúi loay hoay sửa tai nghe, một giáo sư khác cùng làm giám thị mới tiến lên giúp điều chỉnh thử.
“Tai nghe của em bị hư.” Đây là kết luận của Tô Dịch.
Trong đầu Mục Tiểu Tuệ ong ong, cúi đầu giận dữ nhìn chằm chằm tai nghe, ra quân chưa đánh đã bại trận, xem ra sang năm phải thi lại một lần nữa.
Tô Dịch lấy điện thoại di động từ trong túi ra, điều chỉnh điện thoại di động một lát rồi để trên bàn của cô, cái loa từ điện thoại anh phát ra đoạn văn tiếng anh rất to và rõ ràng, không hề có tạp âm.
“Tôi mở phần thi nghe từ điện thoại di động, nếu các bạn học cảm thấy tai nghe không được tốt, thì có thể nghe từ điện thoại của tôi.” Anh xoay người lại nói với cả phòng thi, giọng nói không cao không thấp, nhưng cô lại nghe thấy giọng nói anh ấm áp khác thường, cô cúi đầu nhìn bài thi, được rồi! Lại một lần nữa chứng minh Tô Dịch thật ra là người tốt.
Có rất nhiều sinh viên trong phòng thi lấy tai nghe xuống, hoàn toàn dựa vào âm thanh phát ra từ bàn Mục Tiểu Tuệ.
Giám thị mập mập lùn lùn lo lắng nói: “Giáo sư Tô, như vậy không hợp quy định, đến lúc đó mà bị cấp trên biết thì………….”
“Chuyện hôm nay một mình Tô Dịch tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm, giáo sư Lý cứ thoải mái.”
Mục Tiểu Tuệ từ đề phòng cho đến cảm kích rồi chuyển sang sùng bái, trước sau chỉ tốn mười phút mà cô đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về anh, cô không suy nghĩ lan man nữa mà tập trung vào bài thi. Sau lần đó Tô Dịch vẫn đứng sau lưng cô không gần không xa như trước, lúc này cô không còn cảm thấy thiếu tự nhiên như trước nữa, ngược lại cảm thấy rất an tâm.
Sau khi thi xong, cô dọn dẹp đồ đạc rồi đứng chờ Tô Dịch sắp xếp kiểm tra bài thi, cuối cùng cùng nhau song song đi xuống lầu, cô không ngừng suy nghĩ phải nói một tiếng ‘cảm ơn’ với anh, lúc cô nghiêng đầu nhìn Tô Dịch thì anh đã mở miệng trước cô: “Mặc dù lần thi này điểm không cao, nhưng chắc chắn qua, yên tâm về đánh một giấc đi!”
“Hả? Làm sao thầy biết?”
“Tôi đâu có bị mù.”
Anh nói xong rồi ưỡn lưng đi về phòng giáo vụ cùng giáo sư Lý, cô đứng ở sân trường nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tô Dịch càng ngày càng xa, cuối cùng câu ‘cảm ơn’ cũng không nói ra được.
Mấy người trong phòng ngủ cũng làm bài rất tốt, đặc biệt bài thì lần này dễ như trở bàn tay đối với Thượng Bình, Mục Tiểu Tuệ vốn không chắc chắn, nhưng một câu nói của Tô Dịch chắc như đinh đóng cột.
Kèm theo việc Trương Ba quay về, Ô Thiến Hàm tất nhiên vui vô cùng, thậm chí vì Trương Ba mà chia tay tất cả bạn trai, cả trái tim chỉ hướng về Trương Ba, thật sự quyết tâm.
Liễu Bảo nói Trương Ba rất thích hợp để kết hôn, nhưng nếu thật sự có ý với người ta, thì nên rõ ràng, không nên mập mờ.
Ô Thiến Hàm giơ hai ngón tay lên thề với trời: “Đây là người đàn ông tớ yêu nhất, tớ thề sẽ không đối xử như với những người bạn trai khác.”
~
Ngày 17 trước lễ giáng sinh, đêm giáng sinh vào thứ ba, buổi trưa xong tiết học thì trời đổ mưa, họ đã sớm chuẩn bị, che dù đi về phố phía sau để ăn mừng, bọn họ đột nhiên thấy ở bên ngoài hàng rào phía trước có hai người mặc áo khoác đỏ thoải mái và quần jean, trên đầu hai người cũng đội mũ.
Ô Thiến Hàm kích động lôi tay cô, run rẩy chỉ chỉ vào hai người trước mặt rồi nói: “Có phải….. Là Trương Ba không!”
Liễu Bảo nhìn theo hướng tay Ô Thiến Hàm chỉ thật lâu cũng không nhận ra là ai, cảm giác đàn ông trên toàn thế giới đều mặc quần áo giống nhau, chỉ đành thở dài nói: “Ô Thiến Hàm lụy tình quá rồi, tớ không thể nhận ra là ai mà cậu chỉ mới nhìn đã biết là Trương Ba sao.”
Mục Tiểu Tuệ nghe xong suýt nữa cũng bị sặc nước miếng, cô lờ mờ đoán được bóng lưng và tư thế của người đàn ông đi bên trái là Tô Dịch, nhưng hoàn toàn không nhận ra Trương Ba.
Lụy tình? Phải sửa lại, là hận thù mới đúng.
Ô Thiến Hàm dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cô: “Tiểu Tuệ Nhi, cậu đồng ý che chung một dù với tớ không, tớ muốn đến đưa cây dù này cho Trương Ba.” Cô ta chưa nói xong đã kéo Mục Tiểu Tuệ chạy như bay đến, cô bị động phải đứng giữa, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng gần, bởi vì hai cô chạy nhanh nên nước bắn lên tung tóe làm ướt cả một mảng quần jean.
Vừa đến nơi thì Ô Thiến Hàm lập tức ném cô qua một bên, rồi ngọt giọng nói: “Giáo sư Trương…………”
Tô Dịch và Trương Ba cùng nhau quay đầu lại, hai bên gò má của Ô Thiến Hàm lập tức đỏ lên, cô ta không ngờ còn có Tô Dịch ở đây nữa, nhất thời giật mình đứng nguyên tại chỗ không nói, nước mưa rơi lộp độp trên cây dù màu xanh có điểm hoa nhỏ, rồi theo dòng nước rơi xuống mặt đất lẫn vào nước đục.
“Bạn học Ô có chuyện gì không?” Trương Ba phá vỡ không khí trầm mặc.
Ô Thiến Hàm cúi đầu cầm cái ô trong tay đưa về phía trước: “Em và Tiểu Tuệ dùng chung một cái dù là được rồi, thầy lấy cái dù này che đi!”
Mục Tiểu Tuệ thấy nửa người Ô Thiến Hàm bị ướt mưa, nên cô vội vàng đi lên trước che dù cho cô ta, cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Tô Dịch đang nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt của anh mang theo nụ cười như có như không, cô bối rối một hồi rồi mới thấp giọng nói: “Cảm ơn giáo sư Tô chuyện lần trước.”
“Em có cảm thấy là đã muộn rồi không?”
Khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức đỏ lên đến mang tai vì câu nói của Tô Dịch, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, nhưng dù sao cũng hơn là không nói!
Tô Dịch quay đầu lại nói với Trương Ba: “Lấy cây dù này, coi như là lời cảm ơn của em ấy.”
Ô Thiến Hàm trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm Tô Dịch: “….....” Là cô đang lấy lòng Trương Ba mà?
Mục Tiểu Tuệ: “…………..” Cái này có quan hệ gì đến cô sao?
Trương Ba nhận lấy cái dù của Ô Thiến Hàm, lộ nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn em, thứ sáu tôi sẽ trả lại cho em.”
Ô Thiến Hàm cũng không cự tuyệt, liên tục gật đầu không ngừng, mặt mày trở nên ngây thơ. Một người thông minh khôn khéo, gặp phải người đẹp thì đều luống cuống! Ô Thiến Hàm xinh đẹp tiêu diệt vô số nam sinh, mỗi lần yêu đều rất thông minh, còn lần này nhìn vào cũng biết là cô ta thật lòng yêu Trương Ba.
Tô Dịch hỏi: “Chiều nay các em không có lớp đúng không?”
Ánh mắt như hạnh đen của cô di chuyển: “Đúng vậy, sao vậy ạ?”
“Bốn giờ đến văn phòng một chuyến.”
Từng tế bào trên người cô kêu gào: cự tuyệt đi cự tuyệt đi! Ngày mai mới thứ tư, không phải thời gian làm việc. Nhưng cô vẫn ngại vì anh đã từng giúp cô, cho nên cô bất đắc dĩ gật đầu một cái: “Được.”
Nụ cười trên môi Tô Dịch vẫn như cũ, nhưng giọng nói thì không có nhiệt độ: “Lần sau có miễn cưỡng, cũng không nến viết rõ trên mặt, tôi nhìn thấy em không tình nguyện như vậy, thì lại càng khiến em miễn cưỡng thêm đó.”
Đợi đến khi cô kịp phản ứng lại những lời này của Tô Dịch, thì hai người họ đã sớm đi xa rồi, Ô Thiến Hàm vẫn còn say giấc ở trong mộng chưa tỉnh lại, Liễu Bảo và Thượng Bình ở phía sau chạy tới, nói với hai người: “Hai cậu đừng có mơ tưởng đến bọn họ, thấy không, ở trong trường mà hai người họ mặc đồ đôi đi với nhau trắng trợn vậy đấy.”