Mấy ngày nay Hồng Thiên Phương liên tục gọi điện thoại cho Phong Gia Vinh, cùng ông ta bàn tính giao dịch CD, hao hết tinh thần để bàn tính việc trao trả người, nhưng đối phương chỉ nói có mấy câu liền cúp máy.
Phong Gia Vinh không muốn thả Hồng Thừa Chí ra sớm, cho nên bất kể Hồng Thiên Phương nói thế nào, ông cũng không đồng ý thả người, bởi vì chỉ cần giam giữ Hồng Thừa Chí lâu hơn một chút, mới có thể phá hư tình cảm cha con bọn họ, chỉ cần Hồng Thiên Phương gọi điện thoại nói đến chuyện này, ông liền qua loa vài câu sau đó tắt máy. Lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi Phong Gia Vinh cúp điện thoại,cười âm hiểm lầm bầm, "Muốn kết thúc chuyện này dễ dàng như vậy sao, đừng có mơ."
Lúc này, một thanh niên đi tới, cung kính nói: "Ông Phong, gần đây người Hồng gia không còn đi quấy rầy cậu chủ và vợ cậu ấy nữa. Tình cảnh hiện nay rất tốt, thai nhi rất khỏe mạnh."
"Vậy thì tốt, thiếu phu nhân có cần gì không? Đúng rồi, tôi đã sai các người đặt nhân sâm thượng hạng, nó đã tới chưa?" Phong Gia Quang Vinh thu hồi nụ cười nham hiểm, nghiêm túc hỏi.
"Nhân sâm vừa tới, chẳng qua không biết làm sao đưa sang cho thiếu phu nhân, dù sao ——"
"Không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp đưa qua, cứ nói là thành ý của ta, thuận tiện hỏi bọn họ còn thiếu thứ gì không?"
"Dạ." Người thanh niên không dám hỏi nhiều nữa, nghe lệnh làm việc.
Ngày ngày tĩnh lặng trôi qua, mang theo chút không khí ấm áp hạnh phúc, mỗi ngày đều mỉm cười vui vẻ qua ngày, khiến người khác cảm thấy cuộc sống càng thêm tươi trẻ.
Đới Phương Dung lại mua một đống đồ dùng cho trẻ con, toàn bộ chất chồng ở trên bàn phòng khách, nhìn qua một lượt rồi phân loại từng món, mỗi cái mỗi hỏi, "Thiên Ngưng, con cảm thấy cái này như thế nào? Mẹ cảm thấy nó rất đáng yêu, trai gái đều mặc được, mẹ lập tức liền mua thêm hai kiện nữa nha."
Tạ Thiên Ngưng ngồi yên ở bên cạnh, nhìn một đống y phục lớn nhỏ trước mặt, lại ngó lên cái phòng trống lúc trước giờ chứa đầy y phục, liền im lặng, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ mua nhiều thế làm gì, làm sao mà mặc cho hết, tạm thời đừng mua nữa, giờ y phục mẹ mua cho đứa bé đã mặc đủ một năm rồi, hơn nữa một năm sau đứa bé sẽ lớn hơn, những bộ này sẽ không dùng nữa, vậy rất lãng phí ." .
"Mặc không được thì đem cho người khác, hoặc quyên góp từ thiện, dù sao cũng không lãng phí, con cứ yên tâm đi. Cái này thế nào, bộ đồ chú hổ con nhìn rất dễ thương, thích hợp cho con trai mặc, nếu như con sinh con gái, thì cái này không thể mặc rồi, bất quá mẹ có mua bộ đồ thỏ con, rất thích hợp cho con gái mặc, còn cái này nữa, con qua xem thử nó như thế nào?"
". . . . . ."
"Còn có cái này, giầy cho bé, có phải rất đáng yếu hay không a?"
". . . . . ."
Tạ Thiên Ngưng chẳng qua chỉ cười đáp lại, không nói thêm lời nào, nhìn đống y phục con nít ở trước mặt khiến cô rất vui, nhưng điều khiến cô càng vui hơn đó chính là thấy Đới Phương Dung vui vẻ như thế, chỉ cần bà vui, bà muốn mua bao nhiêu thì tùy!
Phong Khải Trạch ngồi ở trên lầu, trong căn phòng trang nhã, từ vách chắn thủy tinh bên trong nhìn xuống, thấy hai người phụ nữ dưới lầu vừa nói vừa cười , khiến anh cũng cười theo. Sau đó ánh mắt lại chuyển sang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tiếp tục công việc, nhiệm vụ của anh bây giờ chính là kiếm tiền nuôi gia đình, để vợ và con được sống những ngày tháng tốt đẹp.
Lầu dưới, hai người phụ nữ vẫn đang bàn tính chuyện quần áo cho em bé, nhất là Đới Phương Dung, luôn không ngừng nói chuyện, "Thiên Ngưng, con thích màu gì?"
"Con cảm giác mỗi màu đều có đặc điểm riêng của nó, nên không quan tâm đến màu sắc lắm." Tạ Thiên Ngưng kiên nhẫn trả lời vấn đề.
"Con luôn là người như vậy, nói dễ nghe là người rất tùy ý, khó nghe chính là người không có chủ kiến."
"Thật sự con cảm thấy màu nào cũng đều đẹp mà mẹ."
"Nghĩ kĩ một chút, không bàn đến chuyện màu sắc, bụng con đã lớn như vậy, mẹ có mua nhiều bộ đồ giành cho bà bầu, con qua xem một chút đi?" Đới Phương Dung cầm một bộ đồ bà bầu lên, ướm lên trên người Tạ Thiên Ngưng, khoa tay múa chân trông cực kỳ vui vẻ.
Tạ Thiên Ngưng liền phớt lờ đi, dù sao cũng không cảm thấy ghét nên để mặc cho bà khoa tay múa chân, bất quá thấy bộ đồ to như thế, vẫn đưa ra chút ý kiến, "Mẹ, mẹ mua đồ quá lớn rồi, cái này chỉ đành cho người có khổ cực lớn mới mặc được."
"Cái gì mà dành cho người mập, mẹ đã hỏi qua nhân viên bán hàng, cô ta nói đây là dành cho người mang thai tám đến chín tháng, bất quá mẹ cũng mua luôn bảy tháng, chính là những thứ này, con thích chứ?"
"Con thích."
"Phải có chủ kiến chứ, trong đây phải có một bộ mà con thích nhất."
"Con thật sự thích mà, có thể là do tâm trạng tốt nên nhìn cái nào cũng thích." Hiện tại cô không có gì phiền não, mỗi ngày tâm trạng đều rất tốt, cho dù có để cô gặp Ôn Thiếu Hoa, thì tâm trạng cũng vẫn y như vậy thôi.
"Cũng đúng, chỉ cần có tâm trạng tốt, nhìn cái gì cũng đều thích. Con đã thích, vậy mẹ sẽ giữ lại cho con mặc, mẹ đã hỏi những người khác, bọn họ nói phụ nữ có thai khi bảy tám tháng bụng đặc biệt lớn."
"Ha hả." Tạ Thiên Ngưng chẳng qua chỉ cười đáp lại, không có nhiều lời, giữ chặt lời muốn nói ở trong lòng. Vốn dĩ các phụ nữ đều trải qua số kiếp làm mẹ, nhưng bà lại không biết mang thai sẽ thế nào, cái gì cũng phải đi hỏi người khác, như vậy trong lòng bà nhất định rất khó chịu.
Thím Chu đi tới, trên mặt có chút nghiêm trọng, nói: "Bà chủ, bên ngoài có một người đàn ông xa lạ muốn gặp bà, nói là do ông Phong phái tới tặng quà."
"Không gặp, đuổi hắn ta đi đi." Đới Phương Dung tức giận, lập tức trả lời.
Tạ Thiên Ngưng không thể làm gì khác hơn là cố làm bà hạ hỏa, "Mẹ, con tin ba không có ác ý, cứ xem ba phái người mang tới thứ gì đến đi mẹ."
"Không có ác ý mới là lạ, lỡ như đồ ông ta mang đến có độc, vậy chẳng phải là tiêu rồi sao."
"Sẽ không, ba đã chấp nhận con và đứa bé trong bụng, ông ấy sẽ không hại con đâu, thím Chu, cho người kia vào đi."
"Khoan đã." Phong Khải Trạch từ trên lầu hô lên một tiếng, sau đó đi xuống, nghiêm mặt nói: "Xác định xem có người Phong Gia Vinh phái tới không, cũng có thể là do người khác mạo danh đến, muốn đột nhập vào."
"Khải Trạch nói đúng, vì để phòng ngừa bất trắc, chúng ta không nên cho người lạ vào thì tốt hơn." Đới Phương Dung chính là không muốn để người của Phong Gia Vinh vào, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Gọi điện thoại hỏi,chẳng phải sẽ biết sao? Để con đi gọi cho." Tạ Thiên Ngưng cầm điện thoại di động lên gọi cho Phong Gia Vinh, hỏi thăm.
". . . . . ." Phong Khải Trạch không có ngăn cản cô, để mặc cho cô gọi.
Mặc dù Đới Phương Dung không có ngăn cản, nhưng trong lòng lại hơi lo lắng, chỉ sợ Phong Gia Vinh đang có âm mưu gì khác. Bất kể thế nào, tóm lại bà sẽ không để cho Tạ Thiên Ngưng động vào đồ đạc mà Phong Gia Vinh mang tới.
"Được, con đã biết, cám ơn ba." Tạ Thiên Ngưng nói mấy câu trong điện thoại, sau đó liền cám ơn rồi mới tắt điện thoại, vui vẻ nói: "Quả thật là do ba phái người mang nhân sâm đến tặng, thím Chu, thím đi ra ngoài mở cửa đi."
"Phong Gia Vinh không phải uy hiếp chúng ta giao ra cổ quyền sao, lúc nào lại trở nên tốt bụng như vậy rồi chứ?" Đới Phương Dung lòng đầy hoài nghi, bà luôn đề phòng Phong Gia Vinh, cảm giác chuyện này có chút kỳ hoặc.
Lúc trước ở bệnh viện, Phong Gia Vinh còn la hét muốn đòi cổ phần, sao hiện tại lại tốt bụng như thế chứ?
"Mẹ, thật ra cha không hề muốn lấy cổ phần, chẳng qua chỉ giả vờ đến bệnh viện diễn kịch mà thôi, mẹ đừng quá lo lắng."
"Diễn kịch, sao có thể chứ? Mẹ không tin, nói gì mẹ cũng không tin."
"Từ từ rồi mẹ sẽ tin, đừng quá nóng nảy."
Tạ Thiên Ngưng không biết nên giải thích thế nào mới phải, bất đắc dĩ nhìn sang Phong Khải Trạch, cố nén sự thật vào trong tim.
Phong Khải Trạch đáp lại cô bằng một nụ cười, ý bảo cô không cần quá lo lắng chuyện này, chúng ta đừng nói gì thêm nữa.
Hai người bọn họ đều che giấu một bí mật, mà anh cũng biết bí mật này sẽ không giữ được bao lâu, Đới Phương Dung sớm muộn gì cũng sẽ biết, hiện thời vẫn không có biện pháp nào tốt để giải quyết vấn đề này, cho nên vẫn cứ lừa gạt thì hơn.
Không bao lâu, thím Chu liền dẫn người đàn ông kia vào.
Người thanh niên cung kính lễ phép, đem đồ đưa sang cho Tạ Thiên Ngưng, "Thiếu phu nhân, đây là ông Phong sai tôi mang nhân sâm đến cho người, những cây Nhân sâm này được ông Phong trả giá cao để mua về, ông Phong nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm mọi người có cần gì nữa không?"
"Cám ơn! Anh trở về nói lại cho ba biết, chúng tôi không thiếu gì cả." Tạ Thiên Ngưng cầm lấy đồ người đưa đến, trong lòng vô cùng ấm áp, không ngờ rằng sẽ một ngày như thế này xảy đến. Ban đầu Phong Gia Vinh kịch liệt bài xích cô, hôm nay không chỉ chấp nhận cô, còn cho người mang đồ đến tặng cô.
Đới Phương Dung cực kỳ không vui, tức giận đứng dậy, cầm lấy nhân sâm trong tay Tạ Thiên Ngưng, không vui nói: "Ai biết người này có ý đồ tốt hay không, lỡ bên trong có độc thì sao, Thiên Ngưng, con không nên tự tiện dùng những thứ này, tránh xảy ra chuyện không hay."
"Mẹ, con tin những thứ này không có vấn đề gì đâu."
"Con tin, nhưng mẹ thì không. Thím Chu, đem cất những thứ này vào trong trước đi, không được để phu nhân tự tiện dùng đến."
"Vâng, bà chủ." Thím Chu cầm lấy đồ, không nhiều lời, liền đi làm theo mệnh lệnh.
Vì có một số chuyện chưa nói ra, Tạ Thiên Ngưng cùng Phong Khải Trạch không tiện nhiều lời, để mặc mọi chuyện theo lời Đới Phương Dung.
"Nếu thiếu phu nhân cùng cậu chủ không cần gì nữa, vậy tôi xin đi trước." Người thanh niên đem những lời Đới Phương Dung nói, ghi vào trong lòng, tính quay về nói lại cho Phong Gia Vinh. Hiện tại mình cũng không tiện lưu lại đây, trước hết vẫn nên rời khỏi đây thôi.
"Dĩ nhiên không thiếu, bây giờ chúng tôi đã không cần dựa vào Phong Gia Vinh để sống nữa rồi." Đới Phương Dung hướng về phía bóng lưng của người thanh niên kia, tức giận nói.
Người thanh niên kia không để ý tới bà, trực tiếp đi ra cửa.
"Hừ, lão già Phong Gia Vinh này lại muốn chơi trò gì đây chứ?"
"Mẹ, ba chỉ là có ý tốt, mẹ đừng giận ba nữa, huống chi hai người đều là vợ chồng với nhau, hơn nữa còn vợ chồng mấy chục năm rồi." Tạ Thiên Ngưng đứng dậy, kéo cánh tay Đới Phương Dung, cố gắng khuyên nhủ ,hy vọng bà không quá tức giận.
"Cái gì vợ chồng mấy chục năm, mẹ chẳng hề thấy có chút nào giống vợ chồng cả, ông ta chưa bao giờ đối xử mẹ như vợ ông ta. Những năm gần đây mẹ vẫn luôn cố đè nén chính mình, chẳng hề sống vui sướng, hiện tại mẹ không cần phải sống đè nén nữa, mẹ muốn sống cho chính mình, làm những chuyện mình muốn làm, muốn nói gì thì nói."
"Mỗi vợ chồng đều có cuộc sống khác nhau, để cuộc sống êm ấm hơn cần phải có sự bao dung cho nhau mà mẹ."
"Thiên Ngưng, sao gần đây con cứ nói giúp cho lão già Phong Gia Vinh hoài vậy, chẳng lẽ con quên những lời lão ta nói trong bệnh viện rồi sao? Hiện tại đã qua một tuần, các con không giao cổ phần ra cho lão ta, lão ta nhất định sẽ nghĩ cách đối phó lại với con, cho nên con không cần phải nói giúp cho lão, sau này lão ta có đưa gì đến, con đừng có động vào, biết không?"
"Biết rồi mẹ." Tạ Thiên Ngưng giả vờ đồng ý, trong lòng tràn đầy lo lắng. Làm sao để mọi chuyện được chu toàn.
Phong Khải Trạch biết cô đang lo lắng điều gì, không ngừng nghĩ cách giải quyết, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này lại không thể nghĩ ra được điều gì, đành cứ thuận theo tự nhiên thôi.