Editor:chaosuon
Đường Phi đi tự thú, thừa nhận mọi tội lỗi, cũng khai rõ ràng mọi chuyện, bao gồm cả chuyện của Ôn Thiếu Hoa.
Ôn Thiếu Hoa biết Đường Phi đã nhận tội, hơn nữa lại đem tội của hắn ta khai ra hết, lòng như lửa đốt, ở trong tù lo lắng chờ cha mẹ cứu mình ra.
Hiện tại, ngoại trừ chờ đợi, gửi gắm mọi hi vọng vào cha mẹ mình, hắn còn có thể làm gì.
Ôn Minh và Lâm Thục Phân biết tin Phong Khải Trạch nằm viện, do dự mấy ngày, cuối cùng cũng đành muối mặt quyết định đi cầu cạnh, tranh thủ cơ hội cuối cùng.
Hai người sắc mặt nặng nề đi tới bệnh viện, hỏi thăm phòng Phong Khải Trạch rồi trực tiếp đi tới. Lúc tới cửa lại không dám đi vào, hai người ở ngoài chần chừ nửa ngày, ông nhìn bà, bà nhìn ông, chờ người kia gõ cửa.
“Bà gõ cửa đi.” Ôn Minh ái ngại nói, bản thân không dám gõ cửa, không biết làm thế nào mà đối mặt với người trong phòng.
“Ông là đàn ông, “nhất gia chi chủ”, ông gõ đi.” Lâm Thục Phân cũng không dám gõ, lại đùn đẩy cho chồng, cũng sợ phải nhìn thấy Phong Khải Trạch. (Theo mình hiểu “nhất gia chi chủ” chắc cũng giống như câu “trụ cột gia đình” ấy)
“Chẳng lẽ Thiếu Hoa không phải con bà sao”
“ Nó cũng là con ông.”
“Ông____”
Đang lúc hai người còn đang tranh cãi, cửa đột nhiên được mở ra, khiến bọn họ giật nảy mình, rối rít cúi đầu, không dám nhìn lung tung cũng không dám mở miệng.
Tạ Thiên Ngưng mở cửa, thấy Ôn Minh và Lâm Thục Phân, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại, hơn nữa còn biết rõ mục đích bọn họ tới đây, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Bác Ôn, bác Lâm, sao hai người lại ở ngoài này?”
Bọn họ tới đây có mục đích gì, khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất định là vì Ôn Thiếu Hoa.
“Thiên Ngưng, bác….bác...” Ôn Minh ấp úng, muốn nói cũng không nên lời.
Lâm Thục Phân nóng nảy, vì cứu con trai, không do dự được nữa, lời trong lòng liền nói thẳng ra: “Thiên Ngưng, chúng ta hôm nay tới đây là muốn cầu xin cháu bỏ qua cho Thiếu Hoa, có được không?”
“A ——" Tạ Thiên Ngưng trên mặt lộ vẻ tức giận, quay đầu, không nhìn bọn họ, trên mặt viết rõ ràng không thể.
Ôn Thiếu Hoa đánh chồng cô bị thương như vậy, nếu cô dễ dàng bỏ qua, chuyện con khỉ nhỏ chịu thiệt hẳn là không bị xử lí rồi. Huống chi cô cũng đã đồng ý với anh, sẽ không vì Ôn Thiếu Hoa mà cầu xin.
“Thiên Ngưng, cháu luôn sống rất tình cảm, tha thứ cho Thiếu Hoa đi. Nó biết sai rồi, bác đảm bảo nó sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu.” Lâm Thục Phân nhận ra Tạ Thiên Ngưng không muốn tha thứ, không thể làm gì hơn là cầu khẩn.
“Bác Lâm, Thiếu Hoa lần này phạm sai lầm, không phải cháu nói tha thứ là có thể tha thứ. Giả sử cháu có tha thứ cho anh ta, luật pháp cũng không tha. Lần này anh ta đã là tội phạm, không thể chống lại luật pháp. Hai người đừng làm khó cháu.”
“Không phải như vậy, chỉ cần các người không tố giác Thiếu Hoa là người bắt cóc, như vậy nó có thể vô tội được thả ra.”
“Nhưng anh ta chính là người bắt cóc."
“Thiên Ngưng, Thiếu Hoa nó đã biết sai lầm rồi, cháu cho nó một cơ hội, cho nó được quay lại làm người, có được không? Hiện tại không phải Phong Khải Trạch đã trở về an toàn rồi sao, các người cũng chẳng tổn hại gì, không thể coi như tất cả không xảy ra sao?”
“Chúng tôi không tổn hại gì? Sao lại không có tổn hại gì? Ôn Thiếu Hoa đánh gãy chân chồng tôi, chúng tôi không có tổn hại gì sao?” Tạ Thiên Ngưng nghe vậy liền tức giận, sau đó quay vào phòng bệnh, chỉ vào người ngồi trên giường, giận dữ: “Nhìn đi. Đây chính là kiệt tác của Ôn Thiếu Hoa đó. Nếu hai ngày trước các người đến, còn có thể nhìn thấy vết thương trên người anh ấy nghiêm trọng tới mức nào. Còn chưa hết đâu, Ôn Thiếu Hoa bắt cóc chồng tôi hai ngày, còn không cho anh ấy ăn uống gì. Các người bảo tôi tha thứ cho anh ta kiểu gì đây?”
Lâm Thục Phân cùng Ôn Minh đi vào phòng bệnh, thấy Phong Khải Trạch chân bó thạch cao bị treo lên, lại thấy trên mặt anh có những vết thương lớn nhỏ, biết chuyện nghiêm trọng hơn họ nghĩ.
Ôn Minh chỉ dám nhìn Phong Khải Trạch một cái rồi lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng mắng: “Thằng con đáng chết, dám làm ra chuyện như vậy. Thật tức chết.”
Bắt cóc còn chưa tính, lại đánh người, không cho người ta ăn uống gì. Lần này làm sao xin tha được đây?
Phong Khải Trạch dựa vào thành giường bình thản xem tạp chí, từ đầu tới cuối cũng không thèm liếc nhìn hai người kia một cái. Trong lòng anh cũng rõ mục đích họ tới đây, lạnh lùng nói: “Thiên Ngưng, anh hiện tại không muốn gặp người ngoài, nhất là hai người kia, đuổi ra ngoài đi.”
Tạ Thiên Ngưng biết ý anh, không thể làm gì khác, nhìn hai người kia, bất đắc dĩ lên tiếng: “Bác Ôn, bác Lâm, mời về cho.”
“Thiên Ngưng, van cầu cháu hãy giúp chúng ta, được không? Bác chỉ có một đứa con trai là Ôn Thiếu Hoa, nó phải ngồi tù, cuộc sống sau này chúng ta biết làm sao?” Lâm Thục Phân kéo tay Thiên Ngưng, không muốn liền như vậy phải về, tiếp tục cầu khẩn.
Bà biết cầu Phong Khải Trạch là vô dụng, cho nên căn bản cũng không tính tới việc cầu xin anh ta.
“Người làm sai phải nhận trừng phạt, đó là điều tất nhiên. Mặc dù tôi thông cảm cho hai người nhưng tôi không giúp được.”
“Không, cháu có thể làm được, chỉ cần cháu nguyện ý, nhất định có thể."
“Nhưng tôi không muốn."
“Tại sao? "
“Bác gái, cần phải hỏi tại sao ư? Thật may là chân chồng tôi còn chữa được, nếu như anh ấy thành tàn phế, đổi lại bác là tôi, bác sẽ tha thứ cho Ôn Thiếu Hoa sao? Các người luôn chỉ vì bản thân mình mà suy nghĩ, có thể đứng ở lập trường của người khác mà suy nghĩ một chút được không?”
“Nếu đã không sao, vậy cháu cho Thiếu Hoa một cơ hội đi. Bác xin cháu.”
Cũng đã nói đến như vậy, Lâm Thục Phân vẫn không muốn buông tha, không ngừng ra hiệu cho Ôn Minh, ý bảo ông lên tiếng.
Ôn Minh biết rất khó cầu xin Tạ Thiên Ngưng tha thứ, nhưng vì cứu con, vẫn phải lên tiếng: “Thiên Ngưng, bác hiểu rõ con là đứa nhỏ hiền lành. Bác và bác gái dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, sau khi tập đoàn Ôn thị phá sản, chúng ta mắc nợ cũng rất mệt mỏi. Nhìn tình cảnh khó khăn của chúng ta, con nể tình bỏ qua cho Thiếu Hoa lần này được không?”
“Bác Ôn, thật xin lỗi, cháu không giúp được. Cháu đã đồng ý với chồng cháu, sẽ không vì Ôn Thiếu Hoa mà cầu xin, cho nên, thứ cho cháu không thể giúp được.” Tạ Thiên Ngưng mặc dù thông cảm với tình cảnh hiện tại của Ôn Minh nhưng rất bất đắc dĩ, cô không giúp được, mà cũng không muốn giúp.
Ôn Thiếu Hoa vẫn luôn đối nghịch với cô, lần này nên để anh ta nếm chút đau khổ, bằng không anh ta cũng không chấp nhận giáo huấn.
“Thiên Ngưng, nể tình bác và cha con là bạn tốt nhiều năm, tha thứ cho Thiếu Hoa lần này, được không?”
“Bác Ôn, đừng làm khó cháu, được không?” Tạ Thiên Ngưng quay ngược lại cầu xin ông, nhưng giọng nói lại cứng rắn, ẩn chứa tức giận.
Chuyện đã tới nước này, bảo cô làm sao mà tha thứ được. Không, cô không thể tha thứ, nhất là những chuyện kia đã làm tổn thương tới con khỉ nhỏ, cô không thể tha thứ.
Lâm Thục Phân nhận thấy dùng lời cầu xin cô không có tác dùng, liền quỳ xuống: “Thiên Ngưng, tôi lạy cháu một lạy, cháu hãy giúp tôi một chút đi, van xin cháu.”
“Bác gái, bác đừng như vậy, mau đứng lên đi.” Tạ Thiên Ngưng cúi xuống, muốn đỡ bà ta đứng dậy.
“Không, cháu không đồng ý, tôi…tôi không đứng lên đâu. Thiên Ngưng tôi biết chúng tôi đã làm rất nhiều việc có lỗi với cháu. Nếu có hận hãy hận một mình tôi đây, làm ơn tha thứ cho Thiếu Hoa được không?”
“Bác gái______”
Ôn Minh cũng quỳ xuống cạnh vợ: “Thiên Ngưng, bác cũng quỳ xuống xin cháu, chỉ xin cháu tha thứ cho Thiếu Hoa lần này, chỉ lần này thôi. Nếu nó còn tái phạm, bác tuyệt không vì nó mà lại cầu xin cháu nữa đâu.”
“Bác Ôn _____” Tạ Thiên Ngưng lại đỡ Ôn Minh dậy nhưng ông vẫn quỳ.
Một người quỳ đã khiến cô đau đầu, không ngờ cả hai lại cugnf quỳ, đây không phải là làm khó cô hay sao?
“Từ lúc Thiếu Hoa từ bỏ cháu, liền đã phạm sai lầm, hai bác cũng sai lầm theo, hơn nữa càng làm lại càng sai. Bác biết lần này nó phạm phải lỗi quá lớn không đáng tha thứ nhưng bác là cha sao nỡ nhẫn tâm nhìn con chịu khổ mà không cứu nó chứ. Thiên Ngưng, bác sống tới từng này tuổi rồi, thời gian còn lại cũng chẳng bao lâu nữa, bác chỉ muốn an hưởng tuổi già thôi. Cháu cho Thiếu Hoa một cơ hội nữa đi.”
“Thiên Ngưng, trước kia là bác không đúng, bác không nên coi thường cháu, càng không nên mắng cháu, oan uổng cho cháu. Nhưng đó đều là vì Tạ Minh San khích bác, thật lòng bác cũng không có ác ý gì với cháu cả. Bác hôm nay ra nông nỗi này, cũng đã nhận báo ứng rồi, cháu có thể thương hại bác, đừng để con trai bác phải ngồi tù, có được không cháu?”
“ ——" Ôn Minh và Lâm Thục Phân cầu khẩn, khiến Tạ Thiên Ngưng thấy thật khó xử, quay đầu nhìn Phong Khải Trạch muốn hỏi ý anh, ai ngờ anh vẫn đang chăm chú xem tạp chí, bộ dạng như không có việc gì, thờ ơ lạnh nhạt.
Thấy anh phản ứng như vậy, cô càng thấy bất đắc dĩ, quay đầu lại, thở dài: “Bác Ôn, thật xin lỗi, cháu không giúp được bác. Huống chi lần này là Ôn Thiếu Hoa vi phạm pháp luật, không phải chỉ đôi ba lời là xóa sạch tội cho anh ta được.”
“Có thể, chỉ cần hai người không kiện nó, không tố giác nó, nó sẽ được vô tội thôi.” Lâm Thục Phân “ngây thơ” nói.
“Bác Lâm, bác nói cho cháu một cái lý do để không tố giác anh ta đi?”
“Tôi…tôi không biết lý do gì, nhưng tôi xin cháu, đừng để con trai tôi phải ngồi tù, được không? Chỉ cần cháu nguyện ý tha thứ cho Thiếu Hoa, cháu bảo tôi làm gì tôi cũng làm.”
“Cháu——"
Tạ Thiên Ngưng còn đang bất đắc dĩ, định lại cự tuyệt Lâm Thục Phân, nhưng đã có người chen ngang.
Phong Khải Trạch không thể chịu đựng yêu cầu vô lý của hai người kia thêm nữa, đặt tờ tạp chí trong tay xuống, nghiêm nghị nói: “Muốn tôi không chỉ ra con ông bà, không thể nào. Tôi nhất định để Ôn Thiếu Hoa rục xương trong tù. Đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi nữa, đi ra ngoài đi.”
“Không, Phong thiếu gia, van cầu anh, van anh.” Lâm Thục Phân quỳ tới bên giường, dập đầu trước Phong Khải Trạch.
Ôn Minh cũng quỳ tới, cùng nhau van xin anh: “Phong thiếu gia, chúng tôi không có gì để bồi thường cho anh cả, chỉ biết quỳ xuống nhận tội. Xin anh bỏ qua cho con tôi.”
Thấy hai người lại quỳ xuống van xin, trong lòng Tạ Thiên Ngưng vô cùng khó chịu, muốn cảm thông với họ nhưng lại không muốn dễ dàng tha thứ cho Ôn Thiếu Hoa, càng không muốn làm Phong Khải Trạch tức giận. Cô chẳng thể làm gì hơn, đành nhắm mắt lại, không nhìn ai nữa.
Ôn Thiếu Hoa lần này đã thật sự quá đáng. Con khỉ nhỏ nhất định không bỏ qua cho anh ta, huống chi cô đã đồng ý với anh rằng không cầu xin cho họ, cho nên, tuyệt đối không thể cầu xin được.