Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 235: Không đủ để sợ

Hồng Thi Na cũng chưa đi khỏi bệnh viện, mà là âm thầm đi theo Tạ Thiên Ngưng, thấy cô và Phong Khải Trạch ân ân ái ái, vui vẻ hạnh phúc, trong lòng lại nổi lên ước ao, ghen tị.

Tại sao người phụ nữ ở bên cạnh Phong Khải Trạch không phải cô, tại sao?

Tại sao cô mang thai không phải là đứa bé của Phong Khải Trạch, tại sao?

Cô vốn có một tương lai rất tốt đẹp, có một gia đình hạnh phúc, thế nhưng tất cả những gì thuộc về cô đều bị Tạ Thiên Ngưng cướp mất hết.

"Tạ Thiên Ngưng, cô làm cho tôi khổ sở như vậy, tôi sẽ không để cho cô sống quá dễ chịu, chờ xem, hừ."

Hồng Thi Na không tiếp tục nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng nữa, mà đi khỏi bệnh viện, ai ngờ vừa ra tới cửa chính bệnh viện lại gặp phải Ôn Thiếu Hoa, trên người có vết thương chằng chịt , vốn định giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục đi, nhưng không ngờ bị đối phương ngăn cản đường đi.

Ôn Thiếu Hoa không ngờ lại gặp Hồng Thi Na ở đây, thấy cô chuẩn bị đi lập tức ngăn lại , cố gắng nhanh chóng hóa ra một bộ dáng dịu dàng, "Hồng tiểu thư, làm sao cô tới bệnh viện, có phải trong người không thoải mái?"

Từ lần trước ở trong khách sạn ,sau khi xảy ra quan hệ, hắn liền chưa từng gặp qua cô, thật khó mới gặp được cô, không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

"Anh tránh xa tôi ra một chút là tốt rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh." Hồng Thi Na kiêu ngạo trả lời, căn bản không để người đàn ông này ở trong mắt, nhất là nhìn bộ dạng hắn chật vật như vậy, càng thêm khinh thường.

Mặc dù hắn biểu hiện rất dịu dàng, nhưng cô nhìn hắn thấy chướng mắt, bởi vì nhìn hắn chướng mắt, nên hận luôn đứa nhỏ trong bụng.

Cô cũng không muốn sanh con cho người đàn ông này, càng không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì.

"Tôi hiểu rõ mình có thân phận như thế nào, chỉ là quan tâm cô mà thôi, cũng không có mộng tưởng gì nhiều. Chuyện lần trước tôi rất xin lỗi, thật xin lỗi."

"Tốt nhất là như vậy, tôi không muốn cùng loại người như anh có chút quan hệ gì. Tôi đã quên hết toàn bộ những chuyện xảy ra giữa tôi và anh."

"Cô tới bệnh viện có chuyện gì?" Ôn Thiếu Hoa tưởng rằng mình biểu hiện dịu dàng như vậy một chút, Hồng Thi Na sẽ đối với hắn tốt một chút , ai ngờ kết quả vẫn như vậy, trong lòng bị đả kích, rất tức giận, nhưng lại không dám bộc lộ ra.

Hắn bây giờ không có tư cách tức giận, vừa rồi hắn đã cố gắng thể hiện cho cô thấy hắn là người đàn ông tốt, nhưng kết quả lại vẫn y như vậy.

"Tôi tới bệnh viện mắc mớ gì tới anh, anh tự lo cho bản thân anh đi, tôi —— ụa ——" Hồng Thi Na nói được nửa câu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, không nhịn được ọe lên một tiếng.

Nghe âm thanh nôn ọe, Ôn Thiếu Hoa kinh ngạc nhưng lại thấy vui, cà lăm hỏi: "Cô...cô mang thai, thật sao?"

"Tôi chỉ là ăn chút đồ không sạch sẽ, bụng bị đau, không có mang thai." Cô vốn là không muốn cho bất kỳ người nào biết chuyện cô đang mang thai, không ngờ biến thành như vậy, mới vừa rồi Tạ Thiên Ngưng đã biết, bây giờ Ôn Thiếu Hoa cũng biết, xem ra bí mật này không thể giấu được rồi.

Vì sao chuyện gì cũng bất lợi đối với cô?

Ôn Thiếu Hoa không tin, đoạt lấy báo cáo trong tay cô, nhanh chóng đọc, thấy báo cáo viết rõ mang thai, lập tức mặt mày hớn hở, "Thật tốt quá, tôi muốn làm ba, thật sự là quá tốt."

Hồng Thi Na không ngờ hắn sẽ giành báo cáo xem, vì vậy đoạt lại báo cáo, xé nát tại chỗ, vẫn còn phủ nhận, "Tôi nói tôi không có mang thai, anh nghe cho rõ, tôi không có mang thai, anh đừng ở đây nằm mơ giữa ban ngày."

Mới vừa rồi chỉ lo nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch, quên mất xé báo cáo ném vào trong thùng rác.

"Cho dù cô xé báo cáo đi, cũng không thể thay đổi sự thật cô đã mang thai, tại sao cô lại không thừa nhận? đứa bé thật sự của tôi."

Đứa bé này đến thật đúng lúc, hắn muốn nhờ đứa bé này để trở thành con rể Hồng gia, đây là cơ hội duy nhất để hắn trở mình, nếu như không nắm chặt cơ hội này, cả đời này cũng đừng nghĩ có ngày nổi danh.

"Vậy thì sao, chỉ cần tôi phá thai, tất cả sẽ trở về như lúc trước, không có gì lớn. Anh đừng cho là tôi sẽ vì đứa bé gả cho anh, đừng có nằm mơ."

"Anh muốn bỏ đứa bé này, tôi không cho phép." Ôn Thiếu Hoa tâm trạng rất kích động, kéo tay Hồng Thi Na, ra lệnh cho cô.

Hồng Thi Na hất tay Ôn Thiếu Hoa ra, khinh thường giễu cợt nói: "Không cho phép, anh là cái thá gì, anh có tư cách gì không cho phép tôi? Tôi cho anh biết, đứa bé này tôi nhất định sẽ bỏ, tôi tuyệt đối sẽ không sinh ra nó."

"Nó cũng là con của cô, chẳng lẽ cô có thể độc ác bỏ nó sao?" Bây giờ đứa bé là cơ hội duy nhất của hắn, là lợi thế để hắn trở mình, hắn tuyệt đối không cho phép cô bỏ nó.

"Vốn nó phải là đứa bé của Phong Khải Trạch, nhưng mà đến bây giờ biến thành con của anh, anh kêu tôi làm sao chấp nhận được? Không phải tôi độc ác, mà là đứa bé này không nên xuất hiện, cho nên tôi không thể không bỏ nó."

"Nhưng nó đã xuất hiện, mặc kệ nói thế nào, đứa bé cũng là con của cô, chẳng lẽ một chút tình thương của mẹ, cô cũng không có sao?"

"Không cần nói với tôi cái gì là tình thương của mẹ, tôi sẽ không để cho con của tôi có người cha hèn mọn như anh, anh không xứng đáng làm cha của con của tôi."

"Tôi không cho phép cô bỏ đứa bé con của tôi." Ôn Thiếu Hoa một lần nữa kéo tay Hồng Thi Na, mãnh liệt yêu cầu cô phải giữ đứa bé này.

Nhưng vô dụng, Hồng Thi Na kiên trì muốn bỏ đi, dùng sức hất hắn ra, dùng ngón tay trỏ chỉ vào hắn, cảnh cáo nói: "Ôn Thiếu Hoa,anh tốt nhất đừng động chân động tay với tôi, nếu không coi chừng tôi."

"Phải làm thế nào cô mới không bỏ đứa bé này?"

"Mặc kệ như thế nào, tôi sẽ không sanh đứa bé này, anh quên chuyện này đi. Nếu như anh muốn con, tìm người phụ nữa khác sinh cho anh đi."

"Thi Na, tôi thề, tôi nhất định sẽ dùng cả đời để yêu cô cùng đứa bé, chỉ cần cô đồng ý chấp nhận, cô muốn tôi làm gì cũng được." Ôn Thiếu Hoa không dùng sức mạnh, mà nhẹ nhàng cầu khẩn..

Dù có phải quỳ xuống, hắn cũng muốn thay đổi tất cả.

Nghe những lời này, Hồng Thi Na có chút động lòng, dù sao đã lâu không có người đàn ông nào nói yêu cô rồi, nhưng lý trí nói cho cô biết, người đàn ông này không đáng để cô bận tâm, "Ôn Thiếu Hoa, rốt cuộc như thế nào anh mới không quấy rầy tôi nữa?"

"Mặc kệ như thế nào, tôi sẽ không bỏ cô và đứa bé, bắt đầu từ hôm nay, trong thế giới của Ôn Thiếu Hoa chỉ có hai người, tôi sẽ làm hết tất cả biện pháp ngăn cản cô bỏ đứa bé này."

"Được, nếu như anh có thể làm cho Tạ Thiên Ngưng biến mất, tôi sẽ không bỏ đứa bé này. Tôi cho anh mười ngày, mặc kệ anh làm biện pháp gì, chỉ cần có thể khiến Tạ Thiên Ngưng biến mất, tôi sẽ làm như anh mong muốn." Hồng Thi Na đột nhiên nghĩ đến một kế, trên mặt là nụ cười gian tà, không đợi Ôn Thiếu Hoa có đồng ý hay không, cô lập tức bỏ đi.

Cô biết Ôn Thiếu Hoa không thể làm gì được Tạ Thiên Ngưng, nên cô cần làm vậy để hắn không đến quấy rầy cô nữa. Mười ngày sau, là có thể bỏ đứa bé rồi.

Ôn Thiếu Hoa đứng bất động tại chỗ, nhìn bóng lưng Hồng Thi Na rời đi, trong lòng tràn đầy do dự, còn có chút sợ, căn bản không dám đụng đếnTạ Thiên Ngưng.

Tạ Thiên Ngưng bây giờ có Phong Khải Trạch bảo vệ, muốn đụng đến cô quả thực là so với lên trời còn khó hơn, có thể cô không có biến mất, mà là hắn biến mất.

Nhưng không đụng đến cô, hắn nhất định không có cơ hội trở mình.

Nên làm gì đây?

Đúng lúc này Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch từ trong bệnh viện đi ra, thấy Ôn Thiếu Hoa ở bên ngoài, lần này tình huống có chút không hay rồi.

Ôn Thiếu Hoa dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tạ Thiên Ngưng, trong đầu vẫn suy nghĩ đến lời nói của Hồng Thi Na, hận không được ra tay liền bây giờ, khiến người phụ nữ này biến mất, nhưng bên người cô có Phong Khải Trạch, hắn không thể dễ dàng động thủ.

Phong Khải Trạch không ngờ sẽ gặp phải Ôn Thiếu Hoa, thấy bộ dáng nhếch nhác, không nhịn được giễu cợt hắn một phen, khiêu khích nói: "Ơ, đây không phải là Ôn Đại thiếu gia ư, cũng tới bệnh viện trị thương à?"

Tạ Thiên Ngưng không muốn hai người bọn họ đánh nhau, vì vậy kéo cánh tay Phong Khải Trạch, khuyên anh rời đi, "Con khỉ nhỏ, em đói rồi, đi thôi."

"Được, anh đưa em đi ăn."

"Um”.

Ôn Thiếu Hoa căm tức nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, giận đến cắn răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hận không được xông lên cho bọn họ một đấm.

Dù sao hiện tại ta cũng không còn gì nữa, có lẽ liều mạng mới có được một con đường sống . Tạ Thiên Ngưng, đừng trách tôi lòng dạ ác độc, muốn trách thì trách cô đắc tội quá nhiều người.

Tạ Thiên Ngưng lên xe, trong lúc vô tình quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, phát hiện thái độ của hắn so thường ngày ác độc rất nhiều, không chỉ có run rẩy, trong lòng có chút hoảng sợ.

Phong Khải Trạch phát hiện cô có điều gì khác lạ , vì vậy quan tâm hỏi, " sao vậy, trong người không thoải mái sao?"

"Không phải, em cảm thấy Ôn Thiếu Hoa hình như muốn trả thù, thấy phải trong lòng có chút hoàng sợ." Nàng thu hồi tầm mắt, hít một hơi, thật lòng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Hắn thuận mắt nhìn lại, cũng liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, chẳng thèm ngó tới, "Một con cọp bị nhổ răng , không đủ gây sợ."

"Hồng Thi Na mang thai, đứa bé này là của Ôn Thiếu Hoa , không biết hắn biết chuyện này chưa?" chẳng lẽ cô nên nói cho Ôn Thiếu Hoa biết chuyện này?

"Em nói cái gì, Hồng Thi Na mang thai?" anh hả hê cười, càng cười càng to, thậm chí còn vỗ tay lái xe cười to, "Ha ha —— Hồng Thi Na mang thai."

"Con khỉ nhỏ, Hồng Thi Na mang thai, anh vui mừng như vậy sao, cũng đâu phải là con của anh?" cô nhìn anh chằm chằm, tức giận nói.

"Người phụ nữ kia chọn thời kỳ rụng trứng để gây chuyện, mục đích là muốn mang thai đứa bé của anh, không ngờ trời đất xui khiến mang thai con của Ôn Thiếu Hoa, em không phải cảm thấy rất buồn cười sao?"

"Có gì đáng cười, anh cười nữa đi ,em xắp chết đói rồi."

"Được, được,được, anh không cười, giờ anh đưa em đi ăn."

"Về nhà ăn đi, bộ dạng của chúng ta bây giờ rất nhếch nhác, đi chỗ nào cũng không được, hơn nữa em có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi."

"Tùy ý bà xã." anh hôn một cái lên má cô một cái, sau đó mới khởi động xe rời đi.

Sau khi xe khởi động, Tạ Thiên Ngưng lần nữa liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, phát hiện hắn đã đi vào bệnh viện, vì vậy không nhìn nữa, trong lòng có chút phiền muộn.

Vừa rồi ánh mắt Ôn Thiếu Hoa thật rất đáng sợ, để trong lòng của cô có chút sợ, cảm giác hắn sẽ làm chuyện xấu gì đó.

Là cô suy nghĩ nhiều quá sao?

Hy vọng là do cô suy nghĩ nhiều quá.