Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 4 - Chương 17

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Sắc mặt Tiêu Như Thiên vẫn như thường, rất giống người ba hiền lành, dịu dàng nhìn Tiêu Nhã Mạn. “Mẹ con cũng đã nói vậy rồi, đêm nay con ở lại đây đi!”
LQĐ
“Ba! Đêm nay chỉ sợ không được, lần sau ạ! Nếu không mấy hôm nữa con về tâm sự với mẹ.” Tiêu Nhã Mạn khó xử nhìn ông.

“Con đã kiên trì vậy thì lần sau đi!” Giang Hiểu Cầm hiểu ý lùi một bước, nếu như trước kia Như Thiên vừa mở miệng Nhã Mạn sẽ đồng ý, có lẽ hôm nay Nhã Mạn thật sự có chuyện quan trọng, chỉ là không tiện nói với bà.

Về tới nhà họ Lăng, Tiêu Nhã Mạn vào phòng mình đóng cửa lại, ngăn Lăng Hi Dạ đang muốn nói ra suy nghĩ của mình ở ngoài cửa.

Nhìn cửa gỗ, Lăng Hi Dạ hoảng hốt.

Bên trong phòng.

Ngọn đèn vàng nhạt chiếu sáng cả căn phòng.

Tiêu Nhã Mạn nhìn mình trong gương, khuôn mặt ngọt ngào không còn vô tư như xưa, giữa hai hàng lông mày chứa sự phiền muộn, khóe miệng không còn cười xán lạn như ánh mặt trời, cười cứng ngắc không xuất phát từ nội tâm, cô bây giờ càng ngày càng lạ lẫm, cô sắp không nhận ra mình nữa.

Rốt cuộc hiện tại cô nên làm thế nào? Không buông tay thì sợ sẽ bị thương nữa, buông tay thì lại không nỡ.

Nhìn thấy Lăng Hi Dạ cô sẽ nhớ tới chuyện lúc trước anh ta làm với cô, lòng cô sẽ đau đớn như bị nhéo.

Bây giờ trong lòng cô rất loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.

Bầu trời đêm vô cùng yên tĩnh, những vì sao sáng lấp lánh.

Cô ngồi bên giường mãi cho đến bình minh, nhưng ở bên ngoài Lăng Hi Dạ cũng đứng cùng cô tới hừng đông. 

Đây cũng có thể là khúc mắc cả đời này họ nhất định phải trải qua, hai bên dây dưa đến mệt mỏi mới dừng lại được!

*********

Thư phòng đẹp đẽ, bầu không khí u buồn tràn cả không gian, một chiếc đèn tỏa sáng lờ mờ, sắc trời bên ngoài đã chuyển nắng, gió nhẹ nhàng thổi, rèm cửa đung đưa như hoa bồ công bay bay trong gió, chợt cảm thấy như tiên cảnh thời cổ đại.

Bùi Khê Minh khép tài liệu lại, ngón tay vuốt sống mũi và huyệt thái dương, bàn tay kia như có ma pháp, thoáng chốc tất cả mệt mỏi đều biến mất, anh mới buông tay ra đẩy ghế đứng lên ra khỏi phòng.

Lâm Hiểu Mạt chuẩn bị xong bữa sáng thấy anh đi ra, khuôn mặt kinh diễm bình thản, “Cùng ăn sáng đi!”

Bùi Khê Minh khẽ ừ một tiếng, kéo ghế ra ngồi cách cô ta không xa.

Lâm Hiểu Mạt yên lặng ăn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn anh, Bùi Khê Minh phát hiện tầm mắt cô ta, cô ta không nói chuyện thì anh cũng không cần phải hỏi có ta có gì muốn nói không.

“Từ khi anh ra ngoài một lúc trở về đều như thế này, anh không thấy anh nên nói rõ anh và Cố Tuyết Y nói những gì à?” Lâm Hiểu Mạt thả đồ ăn sáng trong tay xuống nhìn anh.   

Cô ta đang chờ anh nói với cô ta, kết quả đợi lâu như vậy anh lại không nói với cô ta.

Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen như mã não, nhưng anh lại lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu Mạt, uống xong ngụm café cuối cùng, chậm rãi thả ly sứ xuống, “Không phải tôi đã nói rồi à? Từ nay về sau cô đừng ở đây nữa, những chuyện này hẳn cô không nên hỏi.”

“Bùi Khê Minh, anh là người chứ không phải là máy, anh càng không phải là sắt thép, anh làm việc cả ngày, thân thể anh sao có thể chịu được? Em xin anh nghỉ ngơi cho khỏe được không?” Đôi mắt cầu xin nhìn anh, “Nếu anh ốm thì công ty làm sao bây giờ? Còn người quan tâm tới anh thì làm sao bây giờ?”

“Tôi biết mức chịu đựng của cơ thể tôi, tôi sẽ chăm sóc thân thể mình, cô đừng lo lắng cho tôi.” Trong mắt Bùi Khê Minh đầy sương mù, có các giác xinh đẹp mông lung.

Anh chỉ có làm việc mới không nhớ mấy lời Cố Tuyết Y nói với anh, còn nhớ tới cô đã khôi phục trí nhớ nhưng vẫn lạnh lùng như vậy để bảo vệ Bách Lý Hàn Tôn, trái tim anh không kiềm chế ……

Không đợi Lâm Hiểu Mạt lên tiếng, anh đứng dậy rời khỏi phòng khách đi lên lầu.

Lâm Hiểu Mạt nhìn bóng lưng anh, cô ta nhìn ra anh mất mát và cô đơn, nhưng vì sao không đặt cô ta trong lòng? Vì sao không chấp nhận cô ta?

Tập đoàn Bách Âu.

Bàn ghế làm việc màu đen nhập khẩu từ Ý, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa kính vẩy xuống sàn nhà.

Trì Đông Quân và mấy nhân viên chủ quan báo cáo chi tiết tình hình tháng này và hành động kế tiếp cho Bách Lý Hàn Tôn.

Cố Tuyết Y ngồi bên một chiếc bàn làm việc khác, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay không ngừng gõ lên bàn phím.

Cuối cùng cũng viết được mấy ngàn chữ, sau khi tải lên cô mở QQ kiểm tra xem có tin nhắn hay không, thấy không có cô tắt máy, vừa lúc mấy nhân viên chủ quản cũng báo cáo xong, Trì Đông Quân đi trước dẫn bọn họ ra ngoài.

Cố Tuyết Y đứng dậy đi về phía anh, anh đối diện tầm mắt cô, “Em viết tiểu thuyết xong rồi hả?” 

“Dạ!” Đôi mắt màu hổ phách hiện vẻ nhàm chán.

“Nếu không em viết tiếp đi.” Hôm nay anh đặc biệt dẫn cô tới công ty cùng anh, anh đang lo cô đi ra ngoài lại quên mất sự tồn tại của anh,

Cố Tuyết Y lắc đầu, “Em thích viết cùng một nội dung trong ngày, nếu không sẽ thấy là lạ.” Cũng có thể do cô dưỡng thành thói quen đó.

“Nếu không…” Anh lo cô cảm thấy nhàn chán nên sẽ rời khỏi công ty không làm việc cùng anh.

“Anh cứ làm việc của mình đi, anh đừng để ý đến em, có em ở đây hiệu suất làm việc của anh nhất định giảm xuống rất nhiều.” Thấy cả buổi anh đều đặt sự chú ý lên cô, đặt trên tài liệu vô cùng ít ỏi. 

“Sao có thể chứ, có em ở đây hiệu quả làm việc của anh cao hơn nhiều……”

“Anh đừng nên gạt em, tóm lại anh không cần để ý tới em, em sẽ không rời khỏi công ty, em muốn đi dạo các bộ phận trong công ty một vòng.”

Bách Lý Hàn Tôn nở nụ cười, ánh mắt đầy cưng chiều, trêu chọc nói, “Có phải bà chủ lớn muốn xem nhân viên cấp dưới có lười biếng không đúng không?” Thật ra anh biết cô thấy chán, nhưng như vậy cũng tố, cô không rời khỏi công ty mới yên lòng ở trong văn phòng.

“Anh muốn nói như vậy cũng đúng.” Đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, trông cực kỳ xinh đẹp.

“Được rồi! Nhưng em phải dẫn theo hai nhân viên bảo vệ.” Thỉnh thoảng anh vẫn nằm mơ chuyện bắt cóc lần trước, từ đó đến giờ nhân viên bảo vệ không rời khỏi cô.

“Không cần, em dẫn Tiểu Vi đi cùng.” Nếu như cô dẫn cả nhân viên bảo vệ đi tuần xem tất cả các tầng trong công ty thì nhất định bọn họ sẽ nhìn cô như đang nhìn tinh tinh trong vườn thú, đến lúc đó ngộ nhỡ ghi thiếu gì đó hoặc hiệu suất công việc không cao, vậy chẳng phải cô trở thành tội nhân à?

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới.

Vương Tiểu Vi bưng đĩa trái cây gõ cửa đi vào.

Vừa thả đồ xuống cô liền bị Cố Tuyết Y kéo ra khỏi văn phòng.

Văn phòng rộng rãi lập tức vô cùng yên tĩnh.

Bách Lý Hàn Tôn cười dịu dàng, mở tài liệu ra bắt đầu xét duyệt.

Cố Tuyết Y đi đến các tầng, tất cả nhân viên đều đang bận rộn, như thể đang đại chiến, cũng đúng, Có Hàn Tôn điên cuồng làm việc như vậy, nếu cấp dưới không chịu khó thì chỉ sợ phần công việc của bọn họ khó lòng mà giữ được.

Trước kia cô quét dọn ở các tầng lầu, không nhìn thấy hình ảnh như vậy, bây giờ cảm thấy cũng chẳng có gì hay để xem, ngược lại cô đứng ở đây còn làm phiền bọn họ làm việc.

Lúc cô và Vương Tiểu Vi đang muốn xoay người rời đi, một nhân viên công ty tinh mắt thấy các cô, “Các người là nhân viên bộ phận nào? Sao lại chạy tới đây? Đây là bộ phận quan trọng của công ty, những người không có phận sự thì không được tới chỗ này, thẻ công tác của cô đâu?”

Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y lạnh lùng nhìn nhân viên công ty kia, “Bọn tôi không để ý đi qua chỗ này, tôi chỉ xem mà thôi.”

“Thẻ công tác đâu?” Nhân viên công ty vừa nghe cô nói như vậy, nét mặt càng lúc càng không vui nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt xẹt qua vẻ xem thường.

Vương Tiểu Vi đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nhân viên công ty, “Cô hỏi thẻ công tác của chúng tôi, vậy xin hỏi cô là ai? Cô là quản lý ở đây sao? Nếu như không phải thì cô không có tư cách hỏi thẻ công tác của chúng tôi.” Lông mày nhíu lại.

Lại là một người mắt chó khinh người.

“Tiểu Vi, chuyện này không nên tức giận, cô ta cũng chỉ là cảnh giác thôi mà.” Khuôn mặt tĩnh lặng, trên người vô hình trung bắn ra khí chất cao quý tao nhã.

Nhân viên công ty dường như phát hiện ra, tầm mắt không khỏi nhìn Cố Tuyết Y thêm vài lần, sau đó mới nói. “Sau này đừng tới đây nữa, nếu không muốn tài liệu quan trọng của công ty bị mất hoặc là tiết lộ bí mật của công ty đều tính trên đầu các người.”

Cố Tuyết Y cong môi cười, lại lần nữa dẫn Tiểu Vi rời khỏi chỗ đó.

Cuối cùng hai người chọn rời khỏi công ty, ghé uống trà trong quán bên cạnh công ty.

Nhìn xe cộ ngoài cửa kính, người đi qua đi lại, đột nhiên Cố Tuyết Y ảo giác nhà hàng này như bị ngăn cách.

Ánh mặt trời thỏa sức chiếu lên mặt cô.

Vương Tiểu Vi ngồi đối diện cô, tầm mắt không rời khỏi khuôn mặt Cố Tuyết Y, thâm sâu xen lẫn sự lo lắng, cô lo ánh nắng sẽ chiếu hỏng da thịt tiểu thư.

Từ sau khi gặp Cố Lệ Tình, tiểu thư đã tháo kính xuống, khuôn mặt nhìn như bình thường càng thêm tinh xảo mỹ lệ, vô cùng kinh diễm.

“Sao em cứ nhìn tôi mãi vậy?” Cố Tuyết Y uống trà rồi nói.

Hương thơm nhàn nhạt tan dần trong miệng cô.

Tâm tình cô dường như thoải mái hơn, khóe miệng cong lên càng lúc càng rõ rệt.

“Em…. Em…. Em muốn đi toilet.” Vương Tiểu Vi thật sự không tìm ra lý do, đột nhiên não hoạt động.

Cố Tuyết Y buồn cười nhìn cô, “Em muốn đi toilet thì cứ đi! Không phải tôi không cho phép em đi.”

“À!” Vương Tiểu Vi giật mình nhìn Cố Tuyết Y.

Hình như tiểu thư cười rất đẹp mắt!

“Vậy em còn không mau đi?” Cố Tuyết Y tốt bụng nhắc nhở cô.

“À!” Vương Tiểu Vi hoảng hốt đứng lên.

Cố Tuyết Y càng cười to, trong mắt chứa vẻ bất đắc dĩ nhìn Vương Tiểu Vi.

Vương Tiểu Vi vừa đi, nhà hàng càng thêm yên tĩnh, trên bàn kính đặt mộ lọ hoa pha lê, trong bình cắm một đóa hồng đỏ rực, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, đèn chùm pha lê lộng lẫy, chiếu sáng rực rỡ.

Nhà hàng thiết kế theo phong cách cổ, người tới đây dùng cơm nhất định đều là người có thân phận.

Cố Tuyết Y lặng lẽ ngắm ngoài cửa sổ, trái tim cô bình yên lại rồi.

Hết chương 17