Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Cậu ngồi đây đã hai tiếng rồi đó!”
Cố Tuyết Y nghiêng đầu nhìn Tiêu Nhã Mạn ngẩn ngơ trên ghế sofa, từ tập đoàn Lăng thị về cậu ấy vẫn giữ tư thế này, không nhúc nhích không cười cũng chẳng nói chuyện. LQĐ
“Rốt cuộc Lăng Hi Dạ nói gì với cậu?” Tuyết Y ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt tĩnh mịch như nước xen lẫn tìm tòi nghiềm ngẫm, chăm chú nhìn Tiêu Nhã Man, “Còn chuyện của các cậu xử lý thế nào? Có thể nói được không? Nói một chút thôi cũng được!”
Cô là muốn Nhã Man nói chuyện, chứ không phải thực sự muốn khơi chuyện giữa Nhã Mạn và Lăng Hi Dạ.
“Tiểu thư Tiêu, cô xem tiểu thư đã lo lắng cho cô như vậy, cô hãy nói sơ qua chuyện của cô và Lăng Hi Dạ đi!” Vương Tiểu Vi mặc chiếc váy bồng, mặt tròn mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Nhã Mạn, trong mắt thoáng có sự tò mò.
Tiêu Nhã Mạn nhìn Cố Tuyết Y rồi nhìn Vương Tiểu Vi, thở dài một hơi, lông mi dài nhấp nháy vài lần, giống như cánh bướm duyên dáng đang bay lượn, “Tớ vốn muốn ly hôn với Lăng Hi Dạ, nhưng bọn tớ mới kết hôn được vài ngày, bây giờ bọn tớ muốn ly hôn thì không tốt cho thanh danh của ba mẹ tớ, hơn nữa tớ không muốn ba mẹ bị người ta chỉ trỏ, cho nên đồng ý đề nghị của Lăng Hi Dạ, trước cứ ở riêng một năm sau thì ly hôn.”
Trong mắt Cố Tuyết Y hoảng hốt, khuôn mặt trắng noãn cứng đờ, lông mày rậm hơi chau lại, bàn tay khẽ chạm cánh tay còn lại, một lúc lâu không lên tiếng.
Tiêu Nhã Mạn mím miệng theo thói quen, một lúc sau mới nói tiếp, “Tớ biết xử lý chuyện này như vậy là không được tốt, nhưng trước mắt mà nói thì đó là cách duy nhất rồi.” Cô không muốn để ba mẹ bị người khác nói xấu sau lưng.
“Lăng Hi Dạ cũng đã đảm bảo với tớ, một năm này anh ta và bạn gái sẽ không lui tới.” Cũng chính vì điều này nên cô mới đồng ý cách trên.
Ngón tay Cố Tuyết Y nhẹ nhàng xoa trán, thấy dễ chịu hơn cô mới buông ra, sau đó nhìn Tiêu Nhã Mạn, nhẹ giọng nói, “Đây là cậu chọn lựa, con đường này cũng chỉ có thể tự cậu đi.” Cô duỗi ngón tay trắng nõn như ngọc ra, khẽ vuốt ve mặt Nhã Mạn, “Bị thương, cậu cũng chỉ có thể một mình chịu đựng, đối mặt với tất cả mọi người cậu cũng chỉ có một mình kiên cường, nếu không chống đỡ nổi thì hãy nhớ tới ba mẹ nuôi và tớ, tớ nghĩ cậu có thể trụ nổi.”
Cô biết tính Nhã Mạn, cho dù đau lòng hơn nữa thì cũng sẽ cười trước mặt họ, nhưng chuyện với Lăng Hi Dạ lần này cô lo lắng Nhã Mạn sẽ không kiên cường được.
“Tớ sẽ.” Tiêu Nhã Mạn cười nói, trong đôi mắt cô cuối cùng cũng có ý cười, “Tớ sẽ khộng để mấy người lo lắng!” Cho dù cô đau đớn khổ sở thêm nữa, cô cũng muốn quên Lăng Hi Dạ, tất cả về Lăng Hi Dạ cô đều muốn quên.
Nỗi lo lắng vì cô của Cố Tuyết Y cuối cùng cũng được buông xuống.
“Tuyết Y.” Tiêu Nhã Mạn làm nũng giang tay ôm eo Cố Tuyết Y, mặt úp trong ngực cô, như đứa trẻ tìm kiếm sự ấm áp, “Cảm ơn cậu! Từ nay về sau tất cả mọi chuyện tớ đều nghe theo cậu, biết cậu vì tốt cho tớ, tớ sẽ không tùy ý không nghe lời cậu nữa.” Bị thương chỉ một lần là đủ, cô không muốn lại chịu tổn thương thêm lần nữa.
Bàn tay Cố Tuyết Y vuốt theo lưng Nhã Mạn, động tác vô cùng dịu dàng, ngay cả Vương Tiểu Vi cũng hâm mộ Nhãn Mạn trong ngực Cố Tuyết Y.
“Mạn Mạn!” Đây là nhũ danh của Nhã Mạn, vì mấy năm nay trưởng thành rồi nên cô chọn gọi là Nhã Mạn.
“Ừ!” Tiêu Nhã Mạn trong ngực nghe Tuyết Y gọi nhũ danh cô, khóe miệng tươi cười càng lúc càng xán lạn.
Đã rất lâu rồi cô không nghe thấy cái tên này, cô cảm thấy đặc biệt thân thiết.
“Lời của tớ cậu có thể tham khảo, rất nhiều chuyện quyết định cuối cùng vẫn là do cậu.” Cố Tuyết Y lo cô sẽ bị tổn thương lần nữa, nhiều chuyện không biết nên quyết định thế nào.
“Tớ biết chứ!” Giọng điệu yếu ớt, “Nhưng tớ vẫn muốn nghe lời Tuyết Y.”
“Chờ lát cơm nước xong hãy về nhé! Ba mẹ nuôi hai người rất lo lắng cho cậu!”
“Ừ!”
Tiêu Nhã Mạn không nỡ rời nơi ấm áp, im lặng tựa vào lồng ngực Tuyết Y, dần dần buồn ngủ nhắm mắt lại, ngủ trong ngực Cố Tuyết Y.
Vương Tiểu Vi lo Cố Tuyết Y sẽ mệt, xách hai chiếc gối to đặt sau lưng Cố Tuyết Y để cô dựa vào.
Bàn tay Cố Tuyết Y nhẹ nhàng vuốt lưng Tiêu Nhã Mạn, bất tri bất giác cô cũng dựa vào gối ngủ luôn.
Vương Tiểu Vi trở về phòng lấy hai chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên cho bọn cô.
Thời gian này thiếu chủ về Pháp nhiều ngày như vậy, điện thoại không gọi về, hơn nữa hai ngày nay là chuyện của tiểu thư Tiêu, tiểu thư gần như không tài nào ngủ được.
Mấy giờ sau.
Buồn phiền được giải quyết nên ngủ rất ngon, Cố Tuyết Y bảo tài xế đưa Tiêu Nhã Mạn về nhà họ Tiêu, gần đây cô tương đối rảnh nên đánh được không ít bản thảo, gửi bài chờ xét duyệt thông qua, cô đóng laptop trở về phòng tắm rửa rồi nằm lên giường, không tới vài phút sau liền ngủ mất.
Ngày hôm sau, trong một khách sạn năm sao.
Cả ngày hôm qua Nhan Mộng Lam ở trong khách sạn không đi ra ngoài, thấy Trương Dịch Dương điện thoại đều là mời cô ăn cơm, lần đầu tiên cô khách khí tắt máy, nhiều lần gọi tới cô chọn không nghe, về sau vang lên không ngừng làm cô chẳng thể kiên nhẫn dứt khoát rút dây điện thoại ra.
Cô đứng trên giường vươn vai, trong phòng trang trí phong cách cổ xưa, lụa trắng tinh, ga giường trắng tinh, gối đầu trắng tinh, ngay cả bộ đồ ngủ cô mặc trên người cũng bằng vải màu trắng.
Cô đưa tay tắt đèn bàn, vén chăn bước xuống giường.
Mười phút sau cô từ phòng tắm đi ra thay đồ ngủ, mặc một bộ tây trang nữ tính màu đen, tóc buộc lên cao gọn gàng, thoạt nhìn rất có tinh thần.
Ra khỏi phòng, cô vào thang máy xuống lầu.
Cô xuất hiện trong nhà hàng Tây khiến nơi đây náo loạn, thực tế khuôn mặt kinh diễm của cô lạnh lùng, khiến người ta nhìn rồi lại không kiềm chế muốn nhìn lại lần nữa. Trên người tản ra khí chất nữ vương cao ngạo càng thôi thúc người ta ngắm cô.
Nhan Mộng Lam tìm một chỗ gần cửa sổ, cô ngồi vào ghế, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính vẩy xuống, thoáng chốc trên người cô như được độ một tầng sáng dịu nhẹ, khuôn mặt trắng noãn của cô càng thêm trong suốt.
Âm nhạc du dương truyền tới, có vẻ nhà hàng Tây này mang phong cách nước Anh, đèn chùm pha lê tỏa nhiều ánh sáng dịu nhẹ, thủy tinh sáng lấp lánh như nước dưới ánh trăng.
Nhan Mộng Lam gọi một phần đồ ăn sáng và muốn xem báo thành phố D, bình thường trong nhà cô có thói quen vừa ăn sáng vừa xem báo.
Khoảng 10 phút sau, nhân viên phục vụ mang từng thứ tới.
Trên bàn có chiếc bình thủy tinh nhỏ cắm bông hoa hồng mỹ lệ, trên cánh hoa có những giọt nước li ti, trong suốt sáng long lanh.
Nhan Mộng Lam mở báo ra, một tay cầm đồ xiên đồ ăn, ánh mắt nhanh chóng quét qua phần thời sự, lật báo xem không thấy có tin tức gì chấn động, cô gấp lại để qua một bên chuyên tâm ăn sáng.
Ánh mặt trời rực rỡ.
Cô bưng ly lên uống một ngụm nước trái cây, sau đó buông xuống, ánh mắt nhìn xéo qua bìa tờ báo, cô liền giật mình, chần chừ một lúc mới cầm tớ báo lên lần nữa.
Nhìn người trên báo, đáy mắt cô không che dấu được kích động.
Hai tay cầm báo không ngừng run rẩy, ngực đập phập phồng.
Cô cắn môi dưới, giờ phút này nét mặt cô không còn lạnh lẽo, mà là cô đang liều mạng chịu đựng tâm tình kích động nào đó.
Đột nhiên cô buông tờ báo trong tay xuống, đứng dậy bước nhanh rời khỏi nhà hàng Tây.
Dưới ánh mặt trời, nhân vật trên bìa báo trên là Cố Tuyết Y, bức hình cô có thần thái lạnh nhạt tĩnh mịch.
Trang thang máy, cô gọi một cú điện thoại.
Ánh sáng chiếu xuống, bốn bề mặt thang máy phản chiếu khuôn mặt mất tỉnh táo của cô.
Ra cửa khách sạn, cô gọi một chiếc taxi, ngồi lên taxi cô nói địa chỉ.
Hai tay cô cuộn chặt cùng một chỗ, mồ hôi toát ra lòng bàn tay ướt đẫm.
Trái tim đập bùm bùm liên hồi, phảng phất như trong phút chốc muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô.
Tay cô kích động che miệng để không phát ra tiếng, một tay che lên ngực, muốn xác định không phải cô đang nằm mơ.
Xuống xe, cô nhìn thấy cánh cổng bằng đồng theo phong cách cổ xưa, có hai người bảo vệ, nhân viên bảo vệ đứng thẳng tắp, hai bên trồng hai cây bạch dương cao ngất, gió thổi qua, lá cây xanh biếc phát ra tiếng xào xạc.
Phòng ốc trong tiểu khu được lắp đặt thiết bị cao cấp, cao hai mươi mấy tầng lầu.
Đây là chỗ chị ấy ở sao, rốt cuộc chị ấy ở căn phòng nào đây?
Nhan Mộng Lam tới chỗ bảo vệ, bảo vệ ghi một loạt địa chỉ, số CMND, số điện thoại di động, cô vừa nói quen hệ với Cố Tuyết Y, bọn họ mới nói phòng ở của Cố Tuyết Y cho cô biết.
Cánh cửa cảm ứng mở ra hai bên, cô đi qua chiếc ao nhỏ hình tròn, trong ao có một cột pha lê viết tên tiểu khu, dưới ánh mặt trời lấp lánh như vàng, cô dọc theo đường xi măng tìm từng căn một. Đến chỗ rẽ, đi ba phút, đột nhiên cô thấy một cây hoa đào, cô nhớ tới lời bảo vệ nói.
Chắc là căn này rồi!
Tiến lên đẩy cửa kính, cửa kính chắc chắn không dịch chuyển, tay Nhan Mộng Lam vỗ trán, vui đến mức cửa cần mật khẩu cũng quên luôn, nhưng nhân viên bảo vệ không nói mật khẩu mở cửa, vậy làm sao bây giờ?
Dưới ánh mặt trời, cánh hoa như bông tuyết nhảy múa trong không trung, mang theo mùi hương nhàn nhạt thơm ngát.
Lòng Nhan Mộng Lam nóng như lửa đốt đi qua đi lại trước cửa ra vào, đôi mắt không ngừng nhìn vào bên trong.
Nửa giờ trôi qua, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt trắng noãn bị ánh nắng chiếu đỏ bừng, sau lưng cô ẩm ướt một mảng, tóc rối bời, hàm răng cắn ngón trỏ.
Trong lòng chút biện pháp cũng không có.
Bây giờ cô đang hi vọng người bên trong đi ra thì cô mới có thể đi vào, cô mới có thể tìm được Tuyết Y.
Phòng khách trên lầu.
Cố Tuyết Y ăn xong bữa sáng, cô nhìn Tiểu Vi đối diện, vẻ mặt hờ hững.
Vương Tiểu Vi gặm bánh mì, đôi mắt lấp lánh không dám đối mặt với Cố Tuyết Y.
“Có phải em có lời muốn nói với tôi đúng không?”
“À?” Nét mặt Vương Tiểu Vi hơi giật mình, đôi mắt hiện thần sắc bối rối, “Không có, em….”
“Từ khi tôi dậy đã cảm thấy em không đúng, có gì em cứ nói thẳng đi!” Cố Tuyết Y đặt ly trong tay xuống, đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng như mặt nước biển, co nhìn Vương Tiểu Vi.
“Em……” Đôi mắt Vương Tiểu Vi lấp lánh nhìn bốn phía xung quanh.
“Tôi muốn nghe nói thật, không nên gạt tôi.” Cố Tuyết Y liếc cô một cái, giọng nhàn nhạt cắt ngang lời Vương Tiểu Vi nói.
Cô và Tiểu Vi ở chung nửa tháng, cô chỉ cần nhìn thoáng qua Tiểu Vi cũng biết Tiểu Vi đang nghĩ gì.
“Thật ra…. Hôm nay trên báo có đưa tin tiểu thư ngài đi xem mắt.” Vương Tiểu Vi nhìn cô, trong lòng đấu tranh rối rắm hồi lâu.
Cố Tuyết Y giật mình, sắc mặt rét lạnh, đôi mắt tĩnh mịch, cười cứng ngắc, giọng điệu ra vẻ thoải mái, “Tôi xem mắt có gì hay mà đăng lên báo, đăng lên cũng chỉ lãng phí tài nguyên.”
Hết chương 6