Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 4

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi.

Cố Tuyết Y nằm trên giường mở mắt ra lại nhắm mắt vào nhưng không ngủ được, cô dứt khoát rời giường. LQĐ

Cô mới từ phòng tắm đi ra, cửa phòng tắm vang lên.

Cô giật mình.

Mở cửa ra.

Vương Tiểu Vi chỉ vào phòng khách, cô không hỏi cũng biết là ai.

Cô chậm rãi đi tới.

Vừa thấy Tiêu Nhã Mạn, trong đầu Cố Tuyết Y hiện lên bốn chữ ‘Cả người tiều tụy’, trong mắt cô không che dấu đau lòng vì Nhã Mạn, tầm mắt cô không rời khỏi Tiêu Nhã Mạn, cô lặng lẽ ngồi xuống.

Ngón tay hai bên eo xiết chặt.

Cằm lạnh lèo như mùa đông giá rét, môi mím chặt, cô nhìn Tiêu Nhã Mạn hít một hơi thật sâu, từ từ bình tĩnh lại cơn sóng điên cuồng trong lòng, cánh môi mềm mại phảng phất như nhụy hoa dưới ánh mặt trời nở nụ cười cứng ngắc, đôi mắt màu hổ phách xẹt qua ý cười, “Cậu gầy!”

Tiêu Nhã Mạn nhìn cô, đôi mắt sáng ngày xưa giờ vô cùng ảm đảm mờ mịt, đôi môi hồng phấn ngày trước trở nên tái nhợt còn có vết thương nhỏ, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu đã gầy đến mức có thể nhìn thấy xương gò má, màu da đen xạm không còn trắng như trước, có mấy vết bầm, tóc bóng mượt ngày trước giờ rối bù xơ xác, giống như già thêm vài tuổi.

Từ từ…

Từ từ…….

Ánh mắt cô đỏ lên, ướt át, từng giọt nước long lanh khiến người khác đau lòng dính trên lông mi, đau đớn đáng thương, thân thể mong manh giống như trong nháy mắt sẽ bị gió cuốn đi mất.

Cố Tuyết Y nhìn cô, ngón tay cuộn chặt, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay cô, hơi đau đớn, cũng chỉ có như vậy cô mới có thể duy trò lý trí của mình, khống chế xúc động chạy tới tập đoàn Lăng thị giết chết Lăng Hi Dạ.

Vương Tiểu Vi nhìn thân hình nhỏ gầy của Tiêu Nhã Mạn, không tự chủ cắn môi dưới, thật sự nhớ tới cô mấy ngày trước ngọt ngào dưới ánh mặt trời là thế. Tiêu Nhã Mạn như vậy không chỉ khiến cô thấy mà đau lòng, nếu để mấy người phu nhân Tiêu thấy chỉ sợ không đi giết Lăng Hi Dạ là không được.

Truyện bên diễn đàn Lê*QUÝ)ĐÔ.N

Cố Tuyết Y liều mạng nhẫn nhịn xúc động trong lòng, cô nhìn Tiêu Nhã Mạn, dùng giọng rất đỗi dịu dàng nói, “Được rồi, cậu cũng đã thấm mệt, tắm rửa qua rồi nghỉ ngơi một lát nhé”!

Nắm tay cô khẽ run rẩy, chậm rãi nâng lên, kề sát Tiêu Nhã Mạn mới buông ra, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt khiến cô đau lòng, đôi mắt cô không tự chủ cũng đỏ au, cảm xúc trong tay không mềm mại như ngày trước.

Đôi mắt Tiêu Nhã Mạn đỏ bừng đầy nước, tay cô có vài chỗ bị xước da, run rẩy chậm rãi bao trùm lên tay Cố Tuyết Y, độ ấm khiến cô như thể có chỗ dựa vào, trái tim cũng dần yên ổn lại, cô nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay Cố Tuyết Y như đang làm nũng.

Bây giờ bất kể là mặt cô, hay là bàn tay, ngay cả lòng đều cảm thấy ấm áp!

Cả người cô mệt mỏi xuống máy bay, mấy phóng viên kia như sư tử hung dữ xông tới chỗ cô, bọn họ níu chặt áo cô không cho cô đi, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn ăn sạch cô, thật đáng sợ!

Cô ngã xuống đất.

Trên mặt đất lạnh lẽo, xuyên qua quần áo cô thấm vào trong người, bọn họ chẳng ai giúp cô, bọn họ lại càng không ngừng hỏi cô, bọn họ không ngừng chen chúc, va chạm vào mặt cô, bọn họ giẫm lên tay cô.

Cô cũng chẳng biết qua bao lâu, cô cũng không biết sao mà về được tới đây.

Cố Tuyết Y chuyển tầm nhìn sang Vương Tiểu Vi, “Em vào xả nước ấm giúp cậu ấy, thuận tiện nhỏ ít dầu an thần vào trong nước.”

Vương Tiểu Vi gật đầu nhìn Tiêu Nhã Mạn, đáy mắt đầy vẻ đau lòng.

Mười phút sau, nước xả đầy.

Cố Tuyết Y dìu Tiêu Nhã Mạn đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng tắm.

“Nhã Mạn, cậu tắm rửa trước đã, sau đi ra tớ khử trùng vết thương cho cậu.”

“Ừ!”

Tiêu Nhã Mạn không muốn rời cái ôm ấm áp của cô.

Đóng cửa phòng tắm, cô cởi đồ rồi ngồi vào trong bồn tắm.

Ngoài cửa.

Cố Tuyết Y nhìn cửa gỗ phòng tắm hồi lâu, chậm rãi ra quyết định một chuyện.

Cô và Tiêu Nhã Mạn ăn chút đồ ăn, rồi ngủ cùng Tiêu Nhã Mạn, nghe tiếng hô hấp ổn định cô nhẹ chân nhẹ tay rời giường.

Nhẹ đóng cửa phòng lại.

“Tiểu thư! Em đã bảo tài xế chuẩn bị xe xong rồi đang chờ ngài dưới lầu, bây giờ ngài muốn trực tiếp tới tập đoàn Lăng thị? Hay là tới nhà họ Tiêu?” Vương Tiểu Vi đi theo bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi.

Cố Tuyết Y thở dài một hơi, ngón tay xoa huyệt thái dương.

“Tới tập đoàn Lăng thị.”

Scandal của Lăng Hi Dạ và bạn gái cũ tiếp tục thăng cấp, cửa Lăng thị có rất nhiều phóng viên truyền thông vây quanh, xe không chạy qua được.

Nhìn đám phóng viên truyền thông ngoài cửa sổ, cô nhíu nhẹ mày, vết thương trên người Nhã Mạn nhất định là do bị mấy người này giẫm lên.

Tập đoàn Lăng thị tăng cường thêm hơn mười bảo vệ nữa, ngăn chặn phóng viên truyền thông chen chúc, lên tiếng mời các phóng viên truyền thông phối hợp lùi về sau.

Qua hơn 10 phút dẹp đường, cửa tập đoàn Lăng thị rốt cuộc khôi phục yên tĩnh.

Cô nhân viên tiếp tân nhìn cách đó không xa có một cô gái chậm rãi đi tới, sau lưng là một cô gái mặc váy bồng người hầu màu xanh trắng.

Khuôn mặt tinh xảo lại tựa như rất bình thường, da thịt trắng nõn, đôi mắt lạnh nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc lưu ly, phong thái xa cách lạnh như băng.

Quần áo trên người không phải đồ hàng hiệu.

Cô nhân viên tiếp tân nhíu mày, loại người như cô ta sao bảo vệ lại cho đi vào nhỉ!

“Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người!” Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn cô nhân viên tiếp tân, trực tiếp nói.

“Thật xin lỗi! Xin hỏi cô có hẹn trước không? Nếu như không thì e rằng tổng giám đốc sẽ không gặp cô!” Cô nhân viên tiếp tân nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt không hề che dấu sự châm chọc và khinh thường.

Vương Tiểu Vi tiến lên một bước muốn lên tiếng nhưng bị Cố Tuyết Y cản lại, ánh mắt cô trừng nhìn chằm chằm cô nhân viên tiếp tân.

Bây giờ tiểu thư đang lửa giận thiêu đốt, còn không mau thông báo cho Lăng Hi Dạ đi.

Đại sảnh rộng rãi, thiết kế hoa lệ.

Cố Tuyết Y lạnh lùng nhìn cô nhân viên tiếp tân, “Tôi nói một lần cuối cùng, tôi muốn gặp tổng giám đốc Lăng Hi Dạ của các người, bảo hắn ta xuống gặp tôi.” Một câu cuối cô gầm nhẹ.

Cô nhân viên tiếp tân lập tức bị khí thế của cô hù dọa, giống như tổng giám đốc trong miệng cô là một người bình thường, mà không phải là tổng giám đốc của tập đoàn lớn đứng trong top 100 của Trung Quốc.

Chẳng lẽ thân phận cô ta còn có địa vị hơn cả tổng giám đốc các cô?

Cô nhân viên tiếp tân cầm điện thoại lên gọi cho cấp trên.

Cúp điện thoại, cô nhân viên tiếp tân lập tức mời hai người Cố Tuyết Y vào thang máy.

Cố Tuyết Y lao ra thang máy bước dọc theo hành lang.

Nhìn thấy cửa phòng làm việc, cô đưa tay đẩy ra.

Lý Uyển Ngọc vội cản cô lại, “Mời cô chờ một lát, tôi thông báo cho tổng giám đốc một tiếng cô mới có thể đi vào.”

Cố Tuyết Y chậm rãi nhìn Lý Uyển Ngọc, trong mắt lộ vẻ lạnh lẽo, “Cút!” Khuôn mặt lạnh lùng như khối băng trong suốt sáng lấp lánh, trong nháy mắt trên người cô phả ra hơi thở lạnh lẽo.

Lý Uyển Ngọc kinh ngạc giật mình, ngơ ngác nhìn Cố Tuyết Y, đây là lần đầu tiên trong hơn ba mươi cuộc đời cô nhìn thấy người lạnh lùng đến như vậy. Đột nhiên xuất hiện, trong lòng hoảng loạn run rẩy.

Không có Lý Uyển Ngọc cản trở, Cố Tuyết Y đẩy cửa ra.

Nghe tiếng động mạnh, Lăng Hi Dạ ngẩng đầu lên, liếc thấy khuôn mặt Cố Tuyết Y âm u lạnh lẽo, trên người bao phủ hơi thở lạnh lùng, anh ta liền giật mình, trong lòng hơi hoảng.

Phảng phất như ánh mặt trời trong phòng đều biến thành băng.

Lăng Hi Dạ có ảo giác, đây không phải là văn phòng mà là hầm băng lạnh lẽo.

“Bốp….” Cố Tuyết Y đi qua dùng hết sức bình sinh tát Lăng Hi Dạ một cái.

Tay cô nóng tê rần.

Vương Tiểu Vi kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Y.

Lý Uyển Ngọc đi theo vào phòng cũng trừng mắt khó có thể tin nhìn Cố Tuyết Y, rốt cuộc cô ta là ai? Sao lại dám đánh tổng giám đốc của các cô? Phải biết rằng thân phận tổng giám đốc các cô chính là……..

Trời ơi! Chuyện này nếu để phu nhân biết thì đây không phải là ầm ĩ nghiêng trời lệch đất à?

Khuôn mặt điển trai của Lăng Hi Dạ nhanh chóng lệch sang một bên, trên mặt truyền tới nóng rát, anh ta mới ý thức được mình vừa bị người ta tát một cái, lập tức trong lòng tuôn trào cảm giác lòng tự trọng của đàn ông bị tổn thương.

Sau đó bùng phát cơn giận dữ.

Anh ta chậm rãi quay mặt lại, trong mắt hừng hực lửa giận, anh ta hung ác trừng mắt nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y.

Ngón tay bên hông xiết chặt.

Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh như băng, đôi mắt lạnh nhạt nhìn anh ta, “Lăng Hi Dạ anh có tư cách gì tức giận?” Khóe miệng cười lạnh châm chọc, “Lúc trước tôi đã nói, nếu anh không đối xử tốt với Nhã Mạn thì tôi sẽ bắt anh trả giá rất đắt, còn anh bắt Nhã Mạn chịu bao nhiêu uất ức? Để một mình Nhã Mạn đi hưởng tuần trăng mật, để mình cậu ấy ở đất nước ngoài lạ lẫm, để mình cậu ấy đối mặt với nhiều phóng viên truyền thông truy hỏi, còn làm cậu ấy bị thương. Lăng Hi Dạ anh đi ra ngoài ăn chơi trác táng thì ăn chơi trác táng đi, sao lại để phóng viên chụp được? Anh như vậy thật sự là đồ bỏ đi, bề ngoài là hình người, bên trong là cặn bã.”

Vương Tiểu Vi nhìn Cố Tuyết Y, trong lòng thầm kêu nói rất hay! Nghĩ tới Nhã Mạn trong nhà yếu đuối như búp bê pha lê, cô cảm thấy một cái tát này là quá nhẹ rồi.

Trên mặt Lý Uyển Ngọc kinh ngạc.

Đây là bạn của phu nhân tổng giám đốc? Sao chị không nhớ có nhân vật như vậy tồn tại nhỉ? Nhưng ngược lại chị rất bội phục dũng khí của Cố Tuyết Y, tát một cái còn mắng nữa.

Lửa giận trong mắt Lăng Hi Dạ dần dần tắt bớt, anh ta chống lại tầm mắt Cố Tuyết Y, “Tôi không đi ra ngoài ăn chơi trác táng…..”

“Không ra ngoài ăn chơi trác táng? Vậy anh đi ra ngoài làm gì? Hay là anh muốn nói, anh và bạn gái cũ không bị chụp hình trên giường nên chưa tính là ăn chơi trác táng đúng không?” Trong mắt Cố Tuyết Y ẩn chứa vẻ mỉa mai.

Lồng ngực Lăng Hi Dạ phập phồng không ngừng, anh ta cố gắng giải thích, “Tôi và Toa Toa gặp nhau chỉ là để nói chuyện chúng tôi chia tay, không có chuyện gì khác, về phần tại sao lại bị đám chó săn chụp được thì tôi cũng không biết, bất quá chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ.” 

“Lăng Hi Dạ, anh đừng giả mù sa mưa trước mặt tôi nữa, anh là hạng người gì tôi liếc mắt là biết, một người đàn ông có trách nhiệm thì không vứt bà xã đi hưởng tuần trăng mật một mình.”

Lăng Hi Dạ trầm mặc, một lát sau anh ta nói, “Chuyện này là tôi cũng có chút không đúng, chuyện này…..”

“ ’Cũng’?” Đôi mắt lạnh lùng trong suốt nhìn Lăng Hi Dạ, khóe miệng mỉa mai còn chưa giảm xuống, “Lăng Hi Dạ, tôi thấy anh vốn không nhận thức được tất cả mọi chuyện đều là anh sai, chẳng lẽ anh nói chữ ‘Cũng’ nghĩa là Nhã Mạn cũng có sai à?” Tay cô hơi nâng lên, tựa như chỉ cần Lăng Hi Dạ nói đúng, cô lập tức vung một bạt tai qua.

Trên mặt Lăng Hi Dạ có dấu năm ngón tay rõ rệt, đỏ bừng, anh ta không lên tiếng.

“Tôi mặc kệ anh có phải là bạn của Bách Lý Hàn Tôn hay không, dĩ nhiên chuyện này tôi đã nhúng tay thì tôi sẽ không cho anh cơ hội để tổn thương Nhã Mạn tiếp.”

Lý Uyển Ngọc nhìn Lăng Hi Dạ một lát, tầm mắt rơi trên người Cố Tuyết Y, “Thật ra đây là chuyện giữa hai người họ, chúng ta là người ngoài can thiệp thì không hay lắm. để họ tự mình giải quyết đi! Lần này tổng giám đốc làm việc thiếu suy nghĩ, không nên đối xử với phu nhân tổng giám đốc như vậy, vợ chồng ở chung nào có chuyện không cãi nhau, ầm ĩ xong là hòa! Không có chuyện gì đâu!”

“Cô nói rất nhẹ nhàng, bởi vì cô không phải là người trong cuộc, nhưng tôi lại cảm nhận được nội tâm của Nhã Mạn!” Cố Tuyết Y xoay người nhìn Lý Uyển Ngọc, chỉ vào Lăng Hi Dạ.

Hết chương 4