Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 30

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Những lời này cùa Lâm Hiểu Mạt tựa như lưỡi dao vô cùng sắc bén, từng đao cứa vào lòng anh, sắc mặt, đôi môi trở nên trắng bợt, anh khẽ mím môi như đang cố gắng chịu đựng trái tim đau đớn, “Cô câm miệng đi!” Anh trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Mạt, dường như anh dùng hết toàn bộ sức lực để trừng cô ta. LQĐ

“Anh biết đúng không!” Lâm Hiểu Mạt ngây ngốc nhìn anh, “Khi Cố Tuyết Y nói câu đầu tiên với anh thì trong lòng anh đã sớm nghĩ họ sẽ kết hôn đúng không? Còn anh vẫn cứ tê dại chính mình, không nhận rõ sự thật này, vì anh đang sợ, kết quả sau cùng vợ chưa cưới anh cực khổ vất vả tìm kiếm lại yêu người khác, muốn kết hôn với người đàn ông khác.” 

“Lâm Hiểu Mạt!” Khuôn mặt trẻ tuổi như hoa thủy tiên, giờ phút này ánh mắt tức giận nhìn cô ta, “Cô muốn từ nay về sau chúng ta không làm bạn bè nữa à?” Trong giọng nói nồng đậm ý cảnh cáo.

Lâm Hiểu Mạt sững sờ nhìn anh, cuối cùng cười ha ha, tiếng cười lộ ra đau thương tuyệt vọng cực hạn, “Bạn bè? Chúng ta vẫn là bạn bè à? Chúng ta có thể làm bạn bè sao? Anh biết rõ em yêu anh, anh lại tàn nhẫn nói với em làm bạn bè? Có phải anh nghĩ em chưa đủ đau không hả? Hay là bây giờ bộ dáng em nhếch nhác vẫn không đủ để anh phát tiết phẫn hận trong lòng anh? Cho nên anh mới tổn thương em như vậy?”

Bùi Khê Minh chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Lâm Hiểu Mạt, tựa như rất ghét khi nhìn thấy bộ dạng cô ta như vậy, “Nếu cô nói chúng ta không thể làm bạn được, như thế thì tùy cô!” Anh cũng không quay đầu lại, nghiêng ngả lên lầu.

Dưới ánh đèn mờ phòng khách rộng rãi kéo theo lòng người bi thương.

Lâm Hiểu Mạt kinh ngạc nhìn bóng lưng tuyệt tình của anh…..

Chẳng là bọn họ cứ như vậy kết thúc? Mười năm, thật sự cứ như vậy chấm dứt?

Nhưng cô ta không cam lòng………

Đêm tối dần tan, bầu trời bao la tỏa sáng, ánh mặt trời chiếu xuống trái đất.

Rèm cửa sổ mỏng manh bị gió thổi lên, bay trong không trung, cảnh tượng mỹ lệ. Dưới chăn mỏng, Cố Tuyết Y yên lặng ngủ say, ánh mặt trời như một đứa trẻ nghịch ngợm, như có như không chiếu lên mặt cô.

Da thịt màu ngà hơi hồng, lông mi dài phản chiếu lên mặt cô, lông mày khẽ nhíu lại, cô chậm rãi mở mắt ra, đồng tử mông lung như nước nhìn căn phòng quen thuộc.

Ý thức quay về đại não, cô duỗi người ngồi dậy.

Vương Tiểu Vi biết cô đã tỉnh lại, gõ cửa đi vào, trên mặt mang theo nụ cười, đôi mắt lóe sáng nhìn Cố Tuyết Y.

“Chúc mừng tiểu thư, hôm nay cuối cùng cũng kết hôn!” Cô đi tới giúp vén chăn lên, “Tạm thời thiếu chủ có việc phải tới công ty một lát, ngài ấy dặn em và ngài cùng đi tới cục dân chính, ngài ấy chờ ngài ở cục dân chính.”

“Ừ!”

Cố Tuyết Y đứng dậy rửa mặt, ăn sáng xong, cô và Vương Tiểu Vi ngồi xe ra cửa.

Cố Tuyết Y nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa kính xe, cô bảo Vương Tiểu Vi hạ cửa kính xuống, từng cảnh lướt qua trước mặt cô, mái tóc mềm mại của cô nhẹ nhàng bay bay.

Vương Tiểu Vi nhìn cô, “Tiểu thư, chúng ta vẫn nên kéo cửa kính lên ạ! Nếu không ngài sẽ bị lạnh, đến lúc đó thiếu chủ nhất định sẽ trách tội em.” Trong lời nói lộ sự cầu xin.

Bây giờ tiểu thư chính là tâm can bảo bối của thiếu chủ, bưng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, tiểu thư vừa nói, thiếu chủ đều nghe theo hết, cưng chiều tiểu thư lên tận trời!

“Được rồi! Tôi kéo cửa kính lên đây!” Cô nìn Vương Tiểu Vi cười cười.

**************

Phòng sang trọng, thiết hiện đại, đèn chùm pha lê lộng lẫy.

“Cô lại muốn đi đâu?” Lăng Hi Dạ ngồi trước bàn hình bầu dục, lạnh lùng nhìn cách ăn mặc đẹp đẽ của Tiêu Nhã Mạn.

“Tôi đi đâu cũng chẳng liên quan đến anh!” Ánh mắt Tiêu Nhã Mạn lạnh như băng, đáy mắt hơi không kiên nhẫn, lời này cô nói với anh ta hàng n lần rồi.

“Dương Kỳ Dục vội vã về nước khó có khi an phận vài ngày, bây giờ cuối cùng lại bắt đầu ra ngoài!” Giọng lạnh lùng lộ ra vài phần châm chọc.

Tiêu Nhã Mạn trừng mắt liếc anh ta một cái, cầm túi xách đi ra cửa.

Từ sau khi Dương Kỳ Dục về nước, Lăng Hi Dạ vừa thấy cô liền nói mấy lời châm chọc cô, rất giống mấy phụ nữ trung niên thích nhiều chuyện thích gây sự, bây giờ cô thờ ơ với anh ta, dứt khoát xem anh ta như người vô hình.

“Dương Kỳ Dục cũng thật lạ đời! Rõ ràng không phải đã nói muốn ở lại thành phố D nửa tháng sao? Bây giờ chưa được nửa thời gian đó đã đi rồi, thật sự đáng tiếc ghê!” Giọng chế giễu không chút hoang mang vang lên sau lưng Nhã Mạn, “Chẳng lẽ cô không muốn biết nguyên nhân sao? Tiêu Nhã Mạn.” Đáy mắt Lăng Hi Dạ thâm sâu ẩn chứa vẻ lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

Tiêu Nhã Mạn chợt dừng chân, ngực phập phồng, hơi nhếch môi như đang cố gắng chịu đựng chuyện gì đó, sau một hồi, cô chậm rãi xoay người lại, đôi mắt vừa sâu vừa lạnh nhìn Lăng Hi Dạ, “Rốt cuộc anh đã làm gì với đàn anh vậy? Khiến anh ấy bay suốt đêm quay về.”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô độc ác, tôi cũng sẽ độc ác, không phải tôi đã nắm được nhược điểm của cô à?” Đáy mắt Lăng Hi Dạ tà mị, mơ hồ khiến người ta cảm thấy e sợ.

Ngón tay Tiêu Nhã Mạn cuộn chặt, hít sâu một hơi, cô trừng mắt nhìn anh ta, “Đàn anh không liên quan tới chuyện này, anh ấy là người ngoài, là anh cứ luôn kéo anh ấy vào, bây giờ anh lại muốn đối phó anh ấy.”

“Tôi đối phó với Dương Kỳ Dục thì sao? Cô muốn vì Dương Kỳ Dục làm gì tôi à?” Anh ta cười lạnh, “Đáng tiếc tôi không có bất cứ nhược điểm nào trên tay cô.” Dù sao chuyện họ sắp ly hôn hai nhà đều biết, ngay cả khi anh ta đang cố gắng bù đắp cho cô, cô cũng không cần, “Ngược lại cô có rất nhiều nhược điểm bị tôi nắm đấy.”

“Nhược điểm của tôi chẳng phải là ba mẹ tôi sao? Hay là nói sau khi anh đối phó với Dương Kỳ Dục xong thì muốn đối phó với người nhà tôi?” Sắc mặt Tiêu Nhã Mạn rét lạnh, “Lăng Hi Dạ, có vẻ anh đã quên tôi có một người chị em tốt tên là Cố Tuyết Y, anh cho rằng cậu ấy sẽ để mặc anh làm hại người nhà tôi và tôi à?” Cô biết Lăng Hi Dạ kiêng dè thế lực của gia tộc Bách Lý, càng kiêng dè thiếu chủ Bách Lý, “Anh nên biết hôm nay là ngày thiếu chủ Bách Lý và cậu ấy đăng ký kết hôn! Thiếu chủ Bách Lý và anh là bạn bè, nhưng vì sao không nói với anh một tiếng?” Cô từng bước đi tới gần Lăng Hi Dạ, “Bởi vì Tuyết Y ghét anh, với sự cưng chiều cậu ấy của thiếu chủ thì đương nhiên sẽ làm theo ý cậu ấy.” Cách Lăng Hi Dạ còn một mét, cô dừng bước, đồng tử u ám lạnh lẽo nhìn anh ta, khóe miệng cong lên giễu cợt, “Anh đối đầu với tôi, sau lưng tôi có rất nhiều thế lực đó.”

Nửa giờ sau, Tiêu Nhã Mạn rời khỏi nhà họ Lăng, vẻ mặt Lăng Hi Dạ lạnh lùng, ngực tuôn trào cảm giác khó chịu, anh ta tự tay khuya chén dĩa bay đầy đất, mảnh nhỏ phản chiếu khuôn mặt anh ta, những mảnh vỡ kia như đang kể lể chủ nhân vô tình.

*************

Sân bay.

Ánh mặt trời phản chiếu lên kính vẩy xuống đất, dòng người đi qua đi lại, trong radio vang lên thời gian từng chuyến bay, mặt đất đầy ảnh ngược của người đi đường.

Nhan Mộng Lam tiếp nhận hành lý trên tay ba mẹ cô là Nhan Cảnh Minh và Liễu Mỹ Yến, dẫn họ ra cửa chính sân bay, trên kính phản chiếu bóng dáng cả nhà hạnh phúc của họ.

Họ mở cửa xe ngồi vào bên trong, Nhan Mộng Lam ngồi vào vị trí lái xe, đôi mắt cô thỉnh thoảng nhìn mặt ba mẹ mình trong kính chiếu hậu.

Truyện bên diễn đàn LQĐ<ÔN

Liễu Mỹ Yến mỉm cười, “Lam Lam! Con nói Tuyết Y nhìn thấy chúng ta có kinh ngạc không? Có thể không muốn gặp chúng ta không?” Bà cảm thấy như thể bà đang nằm mơ.

Tuyết Y biến mất mười mấy năm rốt cuộc xuất hiện trước mặt họ.

Bà không kiềm chế được mắt đỏ lên, bà 50 tuổi thoạt nhìn như 40 tuổi, làn da trắng hơi tái nhợt, nhưng nhìn kỹ màu da giống Cố Tuyết Y mười phần, đầu lông mày bà có vẻ mệt mỏi, khí chất cao quý trên người không bị bất kỳ thứ gì ảnh hưởng. 

Nhan Cảnh Minh hiểu bà, một tay nắm chặt tay bà, một tay lau nước mắt cho bà, giọng dịu dàng dụ dỗ nói, “Không phải Lam Lam đã nói à? Tuyết Y rất nhớ chúng ta, không phải hay hỏi Lam Lam tin tức của chúng ta sao? Em bệnh vất vả mới khỏe lên chút, em đừng khóc!” Từ khi cùng bà kết duyên vợ chồng đến nay, ông chỉ nhìn thấy mấy lần bà rơi nước mắt, chỉ là lần nào cũng khiến ông thương yêu không dứt, hận không thể đổi hết những gì ông có để lấy nụ cười của bà.

“Ba! Mẹ đây là đang lo được lo mất nên mới như thế, đợi lát nữa gặp Tuyết Y những thứ này đều sẽ biến mất, ba yên tâm đi!” Nhan Mộng Lam cười với họ qua kính chiếu hậu, cô hiểu rõ tình cảm của ba mẹ với Tuyết Y, tựa như cô với Tuyết Y vậy, cô hận không thể mang những gì tốt đẹp nhất tới trước mặt Tuyết Y, chỉ hi vọng Tuyết Y vui vẻ.

Trong xe im ắng vài phút.

Liễu Mỹ Yến thở dài một hơi, đôi mắt ảm đạm.

Nhan Cảnh Minh căng thẳng nhìn bà, “Có phải khó chịu ở đâu không? Cần đưa em tới bệnh viện khám không?”

Khóe miệng Liễu Mỹ Yến khẽ cong lên, đồng tử tràn vẻ hạnh phúc, “Em nghĩ tới Tuyết Y sống khổ cực mười năm này, em thương nó, ông xã!” Bà ngã lên vai Nhan Cảnh Minh, “Từ nhỏ Tuyết Y đã không phải chịu khổ cực, vừa đáng yêu lại thông minh hiểu chuyện, sao số nó khổ như vậy chứ?” Nói xong, trong lòng bà lại thấy đau.

“Mẹ! Mặc dù Tuyết Y khổ, nhưng những điều này đã là quá khứ rồi, nếu mẹ thương chị ấy thì ở lại thành phố D lâu chút, nấu nhiều món ăn ngon cho chị ấy, con tin khi đó Tuyết Y nhất định sẽ ôm mẹ, sau đó sẽ làm nũng trong ngực mẹ như ngày xưa.”

“Thật vậy không?” Liễu Mỹ Yến nở nụ cười xuất phát tự tận đáy lòng.

Thấy bà vừa nhoẻn miệng cười, khóe miệng Nhan Cảnh Minh cũng hơi cong lên, tay ông vỗ nhè nhẹ lưng bà, đây cũng là thói quen khi ôm bà nhiều năm của ông.

“Dạ! Hôm nay lại là ngày Tuyết Y đăng ký kết hôn, mẹ nấu cơm là thích hợp nhất,” Nhan Mộng Lam vừa lái xe vừa phân tâm nói với Liễu Mỹ Yến đằng sau xe.

Liễu Mỹ Yến tỏ vẻ nhận gật đầu đồng ý, “Cũng đúng! Lam Lam, con từng gặp bạn trai Tuyết Y chưa? Bộ dạng thiếu chủ Bách Lý đẹp trai không?”

“Đẹp, rất đẹp ạ!”

“Rất đẹp hả?” Liễu Mỹ Yến nhíu mày, “Đẹp quá có thể không đáng tin không? Hơn nữa bối cảnh gia đình thiếu chủ Bách Lý mạnh như vậy, mẹ lo sẽ có nhiều phụ nữ thích.” Có khi chẳng phải đàn ông chủ động tiếp cận phụ nữ mà chính phụ nữ thấy đàn ông có tiền nên chủ động nhào vào, bây giờ phụ nữ vì vinh hoa phú quý và mặc đồ hàng hiệu, làm kẻ thứ ba cũng cả khối người. 

“Mẹ! Mẹ yên tâm! Thiếu chủ Bách Lý anh ấy là người vô cùng bá đạo, trước mắt tình cảm thoạt nhìn là người rất chung thủy, con còn nghe nói anh ấy không thích phụ nữ khác tới gần mình, những phụ nữ khác tới gần anh ấy, trên người anh ấy lập tức tản ra hơi thở lạnh lẽo, nhiệt độ này có thể đủ đông chết người ta.”

Hết chương 30