Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến ngày hôm sau, báo chí đưa một tin khiến mọi người chú ý.
<Toàn bộ các hộ gia đình ở tiểu khu Bích Quế Viên đều phải dọn đi trong vòng một đêm>, nguyên nhân là thiếu chủ Bách Lý của công ty Bách Âu không tiếc tốn nn triệu mua hết tòa nhà.
Trong thành phố D, mua sắm nhà ở bị hạn chế, vậy lần này động tác mua bán lớn như vậy, quan trên sẽ xử lý thế nào đây?
Một ngày ngắn ngủi, trên internet trên TV đều thảo luận về chuyện này, ngay cả ủy ban kiểm tra kỷ luật cũng tham gia điều tra sâu vào.
Phóng viên truyền thông chắn ở cửa tiểu khu, hình thành thế hỗn loạn, cả công ty Bách Âu cũng vậy.
Có mấy người nhân tình hình hỗn loạn này, cố ý châm dầu vào lửa, nói gia tộc Bách Lý có tiền nhưng lại không làm việc theo quy định của nhà nước, lại có mấy người đẩy tên Cố Tuyết Y lên đầu sóng ngọn gió.
Nói vì cô ở trong Bích Quế Viên, chỗ thiếu chủ Bách Lý mua nhà.
Lại có mấy người nói cô bị thiếu chủ Bách Lý bao nuôi.
Cũng có một số người nói cô bị thiếu chủ Bách Lý nhốt lại, như tù nhân không thể ra cửa.
Có mấy người thấy Cố Tuyết Y là tiểu thư có tiếng trong hôn lễ Nhã Mạn, lúc này lại nói Cố Tuyết Y là người bình thường, là phụ nữ ham hư vinh, không biết đã làm gì để nịnh nọt thiếu chủ Bách Lý.
Cố Tuyết Y khép tờ báo lại, sau đó ngước mắt nhìn Bách Lý Hàn Tôn, giọng nhàn nhạt hỏi, “Chuyện này anh định làm thế nào? Anh muốn xử lý ra sao?”
Chuyện này nhất định là có người cố ý giật giây quấy rối sau lưng, nhân cơ hội tác oai toác quái.
Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn hờ hững, “Quản gia Phó sẽ xử lý, nhưng….” Đôi mắt như đêm tối nhìn cô, đưa tay ôm eo cô kéo cô gần mình hơn chút, “Em chắc biết là ai đang tác oai tác quái, nếu như anh không phản kích lại, vậy có phải rất xin lỗi sự vất vả tâm sức của người nào đó hay không?”
“Tùy anh xử lý sao cũng được, bây giờ em muốn vào viết tiểu thuyết.” Cố Tuyết Y nhìn anh, ngón tay trong suốt đẩy anh ra, “Thả em ra.”
“Cũng được, nhưng anh có chuyện nói với em.”
Cô lẳng lặng ngưng mắt nhìn anh.
“Tối này cùng anh tham dự tiệc chúc mừng của tập đoàn Trương thị nhé!” Ngón tay thon dài của anh khẽ vuốt ve cằm bóng mịn, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi mắt màu hổ phách của cô sáng lấp lánh như pha lê, nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt anh thâm sâu như rừng rậm, tựa như cô không cẩn thận sẽ có sư tử chạy ngang qua nuốt hết cô, ngón tay bóp chặt cằm cô, “Quan hệ giữa anh và em chắc phải phơi bày dưới ánh mặt trời rồi.”
“Phơi bày dưới ánh mặt trời?” Cố Tuyết Y tự nói xong cười nhìn anh, “Chẳng phải lần tham dự hôn lễ của Nhã Mạn đã phơi bày ra sao? Lần đó rất nhiều tâm hồn thiếu nữ ngầm cho phép anh, lúc này anh lại muốn bao nhiêu phụ nữ đối với anh như vậy nữa đây?” Giọng nhẹ nhàng tựa như lông ngỗng.
“Có phải em đang ghen không?” Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn nhếch mép, trong mắt lấp lánh, nét mặt thoạt nhìn vô cùng cao hứng.
Giờ phút này tâm tình của anh như được xoa mật ngọt, hạnh phúc vô cùng.
“Xin lỗi!” Cố Tuyết Y nghiêm túc nhìn anh, đồng tử lạnh nhạt, “Cả đời này em ăn nhiều nhất chính là đồ ngọt, vị cay, nhưng lại không ăn dấm, hương vị dấm chua thực sự sặc chết người ta, em không thích.”
Bách Lý Hàn Tôn còn muốn nói chuyện, điện thoại của Cố Tuyết Y để trong thư phòng lại vang lên.
Cô đẩy anh ra đi vào thư phòng nghe điện thoại.
Bách Lý Hàn Tôn nhìn hình bóng cô, mãi đến lúc cô đóng cửa thư phòng anh mới thu hồi tầm mắt, chuyển qua nhìn quản gia Phó bên cạnh, đáy mặt lạnh lẽo, “Sắp xếp đi, dặn dò người bên kia xử lý chuyện trên báo, còn điện thoại cho cục trưởng Cục văn hóa bảo ông ta bắt đầu làm việc đi, tốt nhất là kiểm tra tất các các tòa soạn báo.” Cảnh cáo của anh không có tác dụng thì đành phải ra tay.
“Vâng!” Quản gia Phó hành lễ với Bách Lý Hàn Tôn rồi đi ra ngoài.
Trong thư phòng.
Cố Tuyết Y nhận điện thoại của Giang Hiểu Cầm, chậm rãi đi về phía cửa sổ, mở cửa sổ ra, kéo màn qua hai bên, nhìn mây trắng trời xanh bên ngoài, ánh mặt trời nắng nóng.
Từ sau khi chuyện của Nhã Mạn qua đi, hai người tương đối ít liên lạc.
Cô bây giờ cũng chẳng biết Nhã Mạn sống thế nào! Nhất thời, Tuyết Y mơ hồ đoán được ý tứ khi Giang Hiểu Cầm gọi điện tới.
Quả thật như cô nghĩ, Giang Hiểu Cầm hỏi cô xử lý chuyện Lăng Hi Dạ thế nào, lại nói ngày đó Lăng Hi Dạ tới nhà họ, Nhã Mạn theo Lăng Hi Dạ trở về nhà họ Lăng, còn hỏi Nhã Mạn có gọi điện cho cô hay không.
Sắc mặt Cố Tuyết Y ngẩn ra, lông mày nhíu nhẹ, đáy mắt hoang mang, không phải Nhã Mạn đã đồng ý ly hôn à? Sao lại ở cùng Lăng Hi Dạ?
Bên nhà họ Tiêu, Giang Hiểu Cầm ngồi trên sofa, trong tay cầm điện thoại kiểu cổ, vẻ mặt đoan chính có vài phần do dự, “Tuyết Y! Con và thiếu chủ Bách Lý ở chung có hạnh phúc không? Nếu như không….”
Hôm nay bà đọc báo, liên tưởng đến ngày trong hôn lễ hôm đó, thái độ của thiếu chủ Bách Lý với bà, bà lo thiếu chủ Bách Lý đối xử không tốt với Tuyết Y.
Hơn nữa đối với người ngoài thì là Tuyết Y bám vào thiếu chủ Bách Lý, giống như trên TV vẫn diễn, nam nữ như vậy ở cùng một chỗ uất ức nhất định thuộc về phái nữ, cho nên bà không dằn lòng được mới gọi điện cho Tuyết Y.
Tuyết Y giống như con bà sinh ra vậy, nhà họ Tiêu vĩnh viễn ủng hộ Tuyết Y.
“Mẹ nuôi, mẹ nghe ở đâu ra con với Bách Lý Hàn Tôn ở chung không thoải mái hả?”
Sự quan tâm của bà trong lòng Cố Tuyết Y hiểu, âm thầm cảo động, vừa nói chuyện điện thoại vừa cười nói, làn môi cô như đóa hoa nở rộ, yêu kiều mỹ lệ, trong con ngươi lộ ra sự hờ hững.
Trong đầu cô nhanh chóng lóe lên, “Không phải hôm nay mẹ xem báo chí đưa tin đấy chứ!” Bên kia điện thoại không lên tiếng là cô tự hiểu.
“Mẹ nuôi! Chuyện trên tạp chí giải trí có bao nhiêu sự thật? Mẹ thân là phu nhân trong xã hội thượng lưu, sao có thể cho việc này là thật ạ.” Cô lập tức vô cùng tán thành cách làm của Bách Lý Hàn Tôn, cho những người không biết thân biết phận kia một cái búa tạ, nếu không chắc còn muốn náo loạn lên trời, còn để người cô quan tâm lo lắng vì cô.
Sau đó Cố Tuyết Y an ủi Giang Hiểu Cầm bớt buồn, còn nói chuyện của Nhã Mạn và Lăng Hi Dạ tự họ giải quyết.
Tắt máy, Cố Tuyết Y nghe ngoài phòng khách truyền tới tiếng nói chuyện, lông mày cô nhíu lại.
Ánh mặt trời xán lạn dần tan đi, trời dần vào tối.
Đèn đuốc trong thành phố sáng rực, giống như mấy vì sao trên trời.
Xe cộ qua lại không ngớt, đèn sáng trưng chiếu rọi.
Một chiếc xe Bentley RV dừng trước cửa khách sạn năm sao cao cấp, đại sảnh buổi tiệc xa hoa rộng rãi, đèn chùm pha lê khổng lồ chiếu sáng đẹp mắt, khách khứa ăn mặc sang trọng quý phái cầm sâm panh trong tay, nhỏ giọng trò chuyện.
Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn xuất hiện lập tức trở thành đối tượng mọi người chú ý.
Cố Tuyết Y mặc một chiếc váy dài màu trắng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, ngón tay trắng như ngọc thoạt nhìn non mềm như đậu hũ. Ngũ quan nhỏ mảnh trang điểm hết sức trang nhã, đẹp đến cướp đi hô hấp của người khác, từng viên pha lê trên váy lấp lánh dưới ánh sáng, trông cô tựa như mỹ nhân ngư dưới nước.
Đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch lạnh nhạt như bầu trời xanh, trên người tản ra khí chất lạnh lùng cao quý kiêu căng.
Thân hình Bách Lý Hàn Tôn cao ngất, một thân tây trang đơn giản nhưng cao quý, anh tựa như vương giả bẩm sinh, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, đáy mắt lạnh lùng.
Anh kéo tay cô đi thẳng tới chỗ nhân vật chính là Trương Dịch Dương.
Hai người quản gia Phó và Vương Tiểu Vi đi theo sau lưng.
“Mấy người tới, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh!” Trương Dịch Dương bày khuôn mặt baby ra, trong trẻo sáng bóng, da thịt trắng sáng, khóe miệng cười cợt, vẻ mặt như đứa trẻ lớn xác bị làm hư.
Tầm mắt anh ta rơi trên người Cố Tuyết Y, trong đầu xẹt qua một bóng dáng khác, tương tự Cố Tuyết Y vài phần.
Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng trừng mắt liếc Trương Dịch Dương, cằm kiêu căng lộ vẻ không vui, mày rậm nhíu chặt, ngón tay xiết lại. Anh không thích Trương Dịch Dương cứ nhìn chằm chằm vào cô, Cố Tuyết Y cảm thấy tay hơi đau bèn nhìn anh, đến gần anh một bước, khóe miệng anh lập tức cong lên, phảng phất như đang nói cho tất cả mọi người, cô là của anh.
Trương Dịch Dương giật mình, sau đó mặt không biểu lộ gì, Cố Tuyết Y cũng đã dán nhãn thuộc về Bách Lý Hàn Tôn, sao anh ta dám nghĩ tới chứ!
“Chuyện này, tiểu thư Cố, có phải cô có em gái….?”
Cố Tuyết Y chần chừ một lúc, “Vì sao anh hỏi như vậy? Không phải anh muốn nói anh có quen một người giống tôi đó chứ! Tôi vốn tưởng rằng vở kịch có nội dung máu chó chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, không nghĩ tới trong cuộc sống đời thực cũng có.” Giọng cô nhàn nhạt châm chọc, trong lòng cô cảm thấy Trương Dịch Dương đang nói đùa với cô. Nghĩ loại người bất cần đời như Trương Dịch Dương đây, chuyện gì vui mà không làm chứ. Chỉ có điều cô bội phục dũng khí của Trương Dịch Dương, thế mà dám đùa cợt trước mặt Bách Lý Hàn Tôn.
Trương Dịch Dương cười giả lả vài tiếng, đôi mắt không ngừng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, khí lạnh bò lên lưng từng chút một, anh ta nhẹ run người, “Gần đây tôi có gặp một người phụ nữ khí chất tương tự cô, nhưng cô ấy lạnh lùng hơn cô một chút, tôi cho rằng cô ấy là em gái cô…” Sau đó anh ta cứng ngắc nói sang chuyện khác, hỏi Bách Lý Hàn Tôn muốn xử lý chuyện trên báo thế nào, cần giúp gì thì cứ nói một tiếng.
Ngũ quan của Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng kiêu ngạo, tuấn mỹ như thần Mặt trời Apollon, đồng tử đen lại thâm sâu không ngừng co rút tản ra khí lạnh, khóe miệng cười vô cùng lạnh lẽo, anh nhìn Trương Dịch Dương, “Chẳng lẽ tôi đây thân là người thừa kế của gia tộc Bách Lý, năng lực không bằng tổng giám đốc tập đoàn Trương thị à?”
“Ha ha!” Trương Dịch Dương nở nụ cười cứng ngắc, “Sao có thể chứ, tôi chỉ là xem mọi người rất thân quen nên mới nói giúp đỡ, tôi tuyệt đối không có ý gì khác, anh đừng nên hiểu lầm.”
Phong cách hành sự của anh ta nhanh, hung ác, nhưng cách xa không bằng một nửa của Bách Lý Hàn Tôn.
Anh ta quen biết với Bách Lý Hàn Tôn mấy năm ở nước ngoài, anh ta chứng kiến những người kia bị Bách Lý Hàn Tôn nuốt hết, tay kia thật sự lạnh lùng vô tình.
Anh ta cũng không muốn bị Bách Lý Hàn Tôn trừng trị.
Khóe miệng Cố Tuyết Y cười cợt, ánh mắt cô tĩnh mịch như mặt nước phẳng lặng nhìn Trương Dịch Dương, “Lễ chúc mừng anh có mời Lăng Hi Dạ đến không?” Vừa rồi cô đi vào tìm kiếm hình bóng Lăng Hi Dạ và Tiêu Nhã Mạn khắp nơi, kết quả không tìm được.
Mắt thấy lễ chúc mừng sắp bắt đầu, cô mới không nhịn được hỏi anh ta.
Bách Lý Hàn Tôn cũng nhìn về phía anh ta, không lên tiếng, chỉ là ánh mắt lạnh lùng đã khiến Trương Dịch Dương không tự chủ rụt vai, “Có, tôi có mời anh ta tham gia, anh ta còn chưa tới, nhưng chắc là sắp rồi!”
Cố Tuyết Y nhìn anh ta, sau một lúc lâu cô nhẹ nhàng nói, “Thì ra là tổng giám đốc Trương có tiềm lực làm tiểu thụ.”
Truyện bên LQĐIÔN
Tiểu thụ? Trương Dịch Dương giật mình, đáy mắt lộ vẻ hoang mang, đây là có ý gì?
Bình thường, ngoài mấy nhân tài thích đọc tiểu thuyết hiểu, chứ tương đối ít người hiểu được ý tứ hai chữ này.
Cố Tuyết Y thấy anh ta không hiểu, cũng không nói thêm gì nữa.
Hết chương 19