Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 1 - Chương 8: Có chút thay đổi

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Có khi nào tớ gạt cậu chưa?” Đối mắt tĩnh lặng liếc xéo Tiêu Nhã Mạn.

Tiêu Nhã Mạn suy nghĩ một lúc, cười nói đúng vậy. LQĐÔN 

Bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn qua Cố Tuyết Y, nói: “Tớ nghe mẹ tới nói, cậu lại đi xem mắt, thế nào rồi?”

Đôi mắt trong vắt của Cố Tuyết Y có chút đảo quanh, “Cậu lại nữa rồi!”

“Đươc rồi, tớ không hỏi cậu vấn đề này nữa!” Hai tay làm tư thế đầu hàng, cười nói, “Tuyết Y, ngày tớ kết hôn có thể làm phù dâu của tớ không?”

Đầu tiên Cố Tuyết Y im lặng một giây, đoạn nói, “Phù dâu phải có năng lực uống rượu, tớ không uống rượu, nhiệm vụ làm phù dâu cho cậu vẫn nên để người khác đi.” 

“Nhưng….”

“Chắc Hàn Di uống rượu không tệ, cậu có thể tìm cậu ấy.” Cánh môi Cố Tuyết Y chúm chím, đề nghị.

“Cậu không nói tớ cũng quên, hình như lâu không gặp cậu ấy.”

“Thời gian gần đây bên trang tiểu thuyết VIP phải cập nhật nhiều hơn, cho nên cậu ấy không ra khỏi cửa.”

“Tớ cảm thấy hai người các cậu đều rất liều mạng! Nếu bắt tớ vài ngày không ra ngoài, tớ nhất định sẽ điên lên mất!” Tiêu Nhã Mạn khoa trương giả vờ ra vẻ phát điên, cười toét miệng nhìn Cố Tuyết Y.

Tiêu Nhã Mạn nói địa chỉ giờ giấc bắt đầu hôn lễ với Cố Tuyết Y, sau đó liền về nhà nghỉ ngơi.

Thời gian yên ổn trôi qua ba ngày.

Trong thư phòng chỉ có chút ánh sáng nhạt ở trước máy vi tính, Cố Tuyết Y thật vất vả viết và lưu trữ bản thảo rồi gấp laptop lại, cô nhịn hai ngày đêm, hơn nữa chút nước cũng không uống, bữa sáng càng không có cơ hội ăn.

Đứng dậy, đầu Cố Tuyết Y hơi choáng, giống như vật thể xung quanh mình đang chuyển động, tựa như bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị ngã xuống, vì vậy cô vội ngồi xuống, hồi lâu sau, Cố Tuyết Y thấy đầu không còn choáng váng nữa mới đứng lên lại.

Đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa ra.

Một luồng sáng rọi tới, Cố Tuyết Y không thích ứng nhắm chặt mắt lại, khi hơi thích ứng mới chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mặt trời màu vàng rải khắp bầu trời xanh thẳm bao la, bãi cỏ xanh mơn mởn, cây cối xanh biếc, các loại hoa đủ màu sắc đập vào tầm mắt cô.

Mở cửa kính ra.

Từng đợt hương hoa đào phả vào mũi!

Ra khỏi thư phòng, Cố Tuyết Y vừa cầm điện thoại vừa đi về phía phòng tắm.

Vừa đánh răng lại mở điện thoại ra xem, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, bình thường lúc cô đi vào thư phòng viết tiểu thuyết đều chỉnh điện thoại về chế độ không chuông hoặc là tắt máy, xem lịch sử trên màn hình điện thoại là tám giờ sáng này, thì ra vừa mới mười phút trước.

Xem thấy số lạ, Cố Tuyết Y cũng lười gọi lại, trước kia có mấy lần cô gọi lại, bên kia nói là công ty vé số Hongkong gì đó, cô không hề nghĩ ngợi trực tiếp tắt máy, dần dà cô tạo thành thói quen số xa lạ sẽ không gọi lại.

Đánh răng xong đi vào phòng bếp pha mì, mười phút sau thì ăn xong, chuông điện thoại lại vang lên.

**************

Trong hành lang thiết kế lộng lẫy, đặt mấy chậu cây xanh, đèn treo thủy tinh khổng lồ, ánh mặt trời vàng rực chiếu vào, Cố Tuyết Y một thần quần áo lao động màu xám nhạt, hai tay mang hai găng cao su, đưa đẩy lau chùi, cẩn thận lau sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng.

Chị Bội điện thoại cho cô nói thiếu chủ công ty muốn tổng vệ sinh một lần, muốn quét dọn mọi ngóc ngách từ trong ra ngoài sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được người, muốn cô quay lại giúp một tay.

Mặc dù trong hành lang có điều hòa, nhưng Cố Tuyết Y thường xuyên đi đi lại lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, ẩm ướt dính kết mấy sợi tóc.

Mồ hôi từ trên trán trắng nõn của cô rơi xuống lông mi dài và dày, cô thấy con mắt hơi khó chịu, một tay cầm kính ra, một tay nhẹ nhàng lau mồ hôi, sau đó tiếp tục nhấc cây lau nhà và kéo.

Chỗ được Cố Tuyết Y lau qua phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ.

Chính lúc này, cửa kính xoay tròn, Bách Lý Hàn Tôn xuất hiện trong hành lang, mặc bộ tây trang hàng hiệu màu lam làm thủ công tinh tế, giày da sáng bóng, đuôi lông mày dày rậm kiêu căng, vẻ mặt đẹp trai lạnh như băng, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo, khí chất bao quanh thân hình cao ngất tôn quý không thể chạm tới.   

Trì Đông Quân đi theo bên cạnh anh, cùng Bách Lý Hàn Tôn thảo luận kế hoạch tương lai của công ty.

Sau lưng vẫn là quản gia Phó ăn mặc bảo thủ và thư ký.

Lúc này trong hành lang, tất cả mọi người đều gật đầu hơi khom lưng tỏ vẻ cung kính chào hỏi Bách Lý Hàn Tôn.

Cố Tuyết Y hơi liếc mắt nhìn, đúng lúc Bách Lý Hàn Tôn đi qua người cô, lập tức tầm mắt của hai người giao nhau.

Phảng phất giống như trong hành lang chỉ còn lại hai người họ.

Ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên qua cửa kính phản chiếu ánh sáng làm người ta liên tưởng như mình đang ở trong thế giới mộng ảo.

Xuyên thấu qua mắt kính, đôi mắt sâu thẳm lộ vẻ lạnh nhạt hờ hững, như bầu trời bao la đêm khuya, ôm lấy ánh trăng dịu nhẹ, nhưng lại vừa giống bầu trời ban ngày, điềm tĩnh lạnh nhạt.

Những thứ này, lần đó ở nhà hàng Tây anh không phát hiện ra.

Vẻ mặt trắng noãn, cánh môi ẩm ướt mềm mại, ngũ quanh xinh xắn, đột nhiên khiến anh cảm thấy đặc biệt quen thuộc.

Ngũ quan lạnh lẽo tuyệt trần, đôi mắt đen như mực chứa sự lạnh lùng, giống như trong mùa đông giá rét mà không mặc áo ấm nên run ẩy, khí thế như quân vương cổ đại.

Có lẽ những người khác thoáng nhìn anh sẽ dâng lên cảm giác hèn mọn, nhưng cô thì không.

Sau khi hơi lấy lại bình tĩnh, Cố Tuyết Y rũ mắt xuống.

Nhìn không thấy mắt màu hổ phách của cô nữa, đường cong cằm Bách Lý Hàn Tôn cứng lạnh, bật thốt ra, “Sao cô lại ở đây?”

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo phá vỡ hình ảnh như mộng ảo này, rực rỡ biến thành ánh sáng dịu nhẹ.

Cố Tuyết Y vẫn chưa trả lời câu hỏi của Bách Lý Hàn Tôn, khuôn mặt tao nhã mang ý cười thản nhiên của Trì Đông Quân đã cung kính nói, “Thiếu chủ, người dặn quét dọn sạch sẽ trong công ty, cô ấy là nhân viên vệ sinh của công ty chúng ta.”

Vừa rồi anh ta đứng bên cạnh quan sát Cố Tuyết Y, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, với bộ dạng của Cô Tuyết Y, sao có thể hấp dẫn ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn?

Tầm mắt Bách Lý Hàn Tôn ngắm quần áo lao động màu xám nhạt trên người Cố Tuyết Y, mày rậm lặng lẽ chau lại.

Anh cảm thấy bộ quần áo này không hợp với cô.

Lập tức Bách Lý Hàn Tôn phát hiện mình có tâm lý như vậy, lông mày lại nhíu chặt, cằm căng cứng, cất bước rời đi.

Ba người Trì Đông Quân, quản gia Phó, thư ký theo sát đằng sau.

Cảm nhận ánh mắt của mọi người, Cố Tuyết Y xem nhẹ, nhìn xéo Bách Lý Hàn Tôn vào thang máy, trên mặt anh lạnh lẽo như trước, không biết nghĩ gì mà con mắt tối xuống.

Cửa thang máy đóng lại, Cố Tuyết Y thu hồi tầm mắt, đoạn tiếp tục công việc của mình.

************

Trong văn phòng rộng rãi, đặt một chiếc bàn làm việc thương hiệu nổi tiếng của Ý, sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch màu đen, đèn treo thủy tinh xa hoa, màn cửa sổ bằng lụa mỏng kiêu sa. 

Ánh mặt trời chiếu rọi vào trên mặt cửa sổ, đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn nhìn ra ngoài.

“Tôi muốn tư liệu về cô ấy.”

Trong lòng quản gia Phó biết nguyên nhân Bách Lý Hàn Tôn muốn điều tra Cố Tuyết Y, có phần cung kính khom lưng, con mắt nhìn bóng lưng Bách Lý Hàn Tôn, nói “Vâng!”

Thế giới làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, trong nhà hàng Tây gặp cô, ngay cả ở công ty cũng gặp cô?

Hết chương 8