Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 1 - Chương 24: Ngồi xuống

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Tiêu Nhã Mạn vui vẻ đưa đôi đũa dùng một lần tới trước mặt Lăng Hi Dạ. LQĐ

Lăng Hi Dạ nhìn đôi đũa trên tay cô rồi lại ngước mắt nhìn cô, giọng dịu dàng nói, “Không cần, trước cứ để đó! Tôi đói bụng sẽ tự ăn.”

Nói xong lại cúi đầu xem văn kiện.

Nụ cười trên mặt Tiêu Nhã Mạn có chút cứng ngắc, trong mắt hiện vẻ ảm đạm, phút chốc lại cười ngọt ngạo, giọng quan tâm nói, “Nhưng cũng đã giữa trưa rồi, anh không ăn cơm đúng giờ thì không tốt cho dạ dày đâu, anh vẫn nên một ít đi!”

Lăng Hi Dạ lại ngước mắt, trong mắt lạnh lẽo như núi băng, khiến toàn thân người khác lạnh rùng mình, nhìn thẳng vào Tiêu Nhã Mạn.

Tiêu Nhã Mạn đối diện ánh mắt anh ta, trái tim lập tức như bị đâm đau xót, dần dần truyền khắp cơ thể và thần kinh cô, lập tức rũ mi mắt, tay cầm đũa từ từ rụt lại.

“Trọng tâm của tôi là đặt trên công việc, còn kết hôn với cô là vì mẹ tôi, tôi vốn rất khách khí với cô, nhưng có vẻ cô không rõ ràng chuyện giữa chúng ta lắm, chuyện của tôi không cần cô quan tâm, chuyện của cô tôi càng chắc không quản đến, cô thích sao thì cứ làm vậy, đừng thử can thiệp tôi.” Vẻ mặt tuấn tú của Lăng Hi Dạ đáng sợ như mưa đá rơi xuống, bắn ra khí thế lạnh lẽo, “Dẹp những thứ này ngay đi.”

Hai tay Tiêu Nhã Mạn cuộn chặt, móng tay đâm vào trong thịt cũng không phát hiện, trong mắt hàm chứa ướt át, như bịt kín một tầng sương mù, khiến trước mắt cô không thấy rõ, lỗ tai lại nghe vô cùng rõ ràng mấy câu anh ta đả thương người, giọng hơi khàn nói, “Ngại quá! Em không biết mang phiền phức tới cho anh, em cho rằng……. Em……..”

“Ở đây không phải cô cho rằng thế nào thì là thế đó, cô có thể đi, đồ thì để thư ký dọn cũng được.” Lăng Hi Dạ lạnh lùng quay đầu, tiếp đó lật tài liệu trong tay, anh ta ghét nhất là mấy đại tiểu thư nũng nịu, luôn cho mình là trung tâm.

“Xin lỗi, em đi trước!” Tay Tiêu Nhã Mạn xiết chặt túi xách, hít sâu một hơi, môi nhếch lên, giống như hạ quyết tâm quyết định chuyện gì đó vô cùng quan trọng, xoay người, vẻ mặt ngọt ngào lúc này thoạt nhìn hơi tái nhợt, nước trong hốc mắt sắp tràn ra ngoài.

Lăng Hi Dạ nghe tiếng bước chân, liếc xéo bóng dáng Tiêu Nhã Mạn.

Trong thoáng chốc, bóng dáng tan nát cõi lòng của người kia hiện ra, hình ảnh mảnh mai, gió khẽ thổi tung làn váy cô, phảng phất như sẽ theo gió bay lên trời, như hoa tuyết bay lơ lửng rơi rụng giữa không trung, cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại u buồn và đau thương đến nhường ấy.

Lăng Hi Dạ chau mày, ngón tay không tự chủ cuộn chặt.

Trước kia anh ta có một người bạn gái, từ đầu tới cuối không nhận được sự yêu mến của mẹ, một thời gian trước mẹ lợi dụng tiền tài đuổi người đó đi.

Về sau anh ta mới biết được, thì ra nhà anh ta trước kia đã trúng ý Tiêu Nhã Mạn làm con dâu từ lâu rồi.

Cuộc sống trước kia anh ta đã để mẹ nhúng tay vào, cuộc sống sau này anh ta tuyệt đối sẽ không để mẹ mình xen vào nữa.

Tiêu Nhã Mạn đi tới cửa phòng làm việc, đúng lúc này Lý Uyển Ngọc bưng một ly trà đi vào, đập vào mắt là bộ dạng Tiêu Nhã Mạn chật vật sắp khóc.

Thân là thư ký hai đời, hạng người gì mà  Lý Uyển Ngọc chưa từng thấy qua, không khỏi giật mình vì hình ảnh này, sau đó vô thức nhìn qua Lăng Hi Dạ, kết quả đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lăng Hi Dạ.

Tiêu Nhã Mạn gặp Lý Uyển Ngọc, vội lấy tay lau nước mắt vừa trượt khỏi hốc mắt.

Lý Uyển Ngọc nhìn thấy thật sự đau lòng, chị biết Tiêu Nhã Mạn không thích ánh mắt nhìn đồng tình và thương hại của người khác, vì vậy Lý Uyển Ngọc nở nụ cười thản nhiên, giọng thân thiện nói, “Tiểu thư Tiêu cô phải đi ạ, để tôi tiễn cô!”

“Không cần, cảm ơn chị, chị làm việc đi!”

Tiêu Nhã Mạn lướt qua bên người Lý Uyển Ngọc, đi ra khỏi văn phòng.

Chỉ để lại một bóng lưng kiên cường.

Mãi đến khi Tiêu Nhã Mạn đi vào thang máy, Lý Uyển Ngọc mới thu hồi tầm mắt đi vào văn phòng.

Ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Lăng Hi Dạ, “Cậu đây là đang cần điều gì hả? Tiểu thư Tiêu thoạt nhìn là một cô gái rất tốt, cô ấy cũng thật sự rất quan tâm cậu, hơn nữa chỉ còn hai ngày nữa các cậu đã kết hôn, từ nay về sau cậu không thể đối xử với người ta như vậy!”

Hôm trước chị nghỉ phép, trợ lý của thư ký quên sắp xếp thời gian, kết quả hôm bọn họ chụp ảnh cưới bị quên, vì vậy Lăng Hi Dạ liền phái một người đàn ông đi thay, sau đó dùng trình photoshop thay phần thân trên của mình vào.

Việc này sau khi chị đi làm lại mới biết được, lúc đó chị vô cùng tức giận, cảm thấy việc này thực sự quá hoang đường.

Chị cho rằng Tiêu Nhã Mạn sẽ nói với Lý Xuân Nhu chuyện uất ức này, kết quả trong điện thoại Lý Xuân Nhu một câu cũng chẳng đề cập tới.

Điều này chứng tỏ Tiêu Nhã Mạn là một cô gái tốt, có thể nhẫn nhịn vì Lăng Hi Dạ như vậy, còn bây giờ Lăng Hi Dạ lại khiến Tiêu Nhã Mạn khóc lóc, điều này thật sự không nên.

Lăng Hi Dạ đã khôi phục vẻ mặt tao nhã theo thói quen, thản nhiên nói, “Chị Lý! Việc này chị đừng có quản!”

Lý Uyển Ngọc là thư ký của ba anh ta khi anh ta còn chưa tiếp quản tập đoàn Lăng thị, sau khi ba anh ta bất hạnh qua đời, Lý Uyển Ngọc vẫn ở bên cạnh anh ta làm thư ký.

Lý Uyển Ngọc giống như đàn chị, Lăng Hi Dạ cũng vô cùng tôn trọng chị.

“Nhưng…….”

Lăng Hi Dạ gấp tài liệu lại, đứng đậy đi qua bàn làm việc, khóe môi mỉm cười, “Được rồi chị Lý, em đi ăn cơm trước đã, những thứ này chị ném giúp em!” Chỉ đồ ăn đa dạng trên bàn.

Lý Uyển Ngọc bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Lăng Hi Dạ, rồi quay đầu nhìn đồ ăn Tiêu Nhã Mạn vất vả làm, không khỏi thở dài một hơi.

Bên kia.

Bách Lý Hàn Tôn vừa đi, Cố Tuyết Y ra phòng khách mở TV LCD xem phim.

Vương Tiểu Vi thu dọn xong bát đũa, rửa sạch một đĩa táo Cố Tuyết Y thích ăn, đoạn bưng đặt trên bàn trà thủy tinh trước mặt Cố Tuyết Y, sau đó khuôn mặt tròn trịa tươi cười, “Những quả táo này là thiếu chủ đặc biệt vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về, tiểu thư ngài ăn thử xem!”

Cố Tuyết Y liếc nhìn Vương Tiểu Vi, cánh môi mềm mại tươi cười ý bảo Vương Tiểu Vi ngồi xuống cùng cô xem TV.

Sắc mặt Vương Tiểu Vi có chút cứng ngắc, con mắt kinh hoảng nhìn Cố Tuyết Y, vội nói, “Tiểu thư! Đây là không hợp quy củ, nếu để quản gia Phó biết được, nhất định sẽ đuổi việc tôi.”

Cô thích tiểu thư Cố, nhưng cũng không thể sống chung như bạn bè được, dù sao cô cũng chỉ là một người giúp việc được thuê.

“Đây là nhà tôi, tôi cho em ngồi em cứ ngồi.” Cố Tuyết Y nhìn Vương Tiểu Vi, trong đôi mắt như ngọc lưu ly lạnh lẽo, rõ ràng thể hiện quản gia Phó trong miệng Vương Tiểu Vi cũng không ảnh hưởng gì.

“Không được, để cho….”

“Thiếu chủ các người cho em tới chăm sóc tôi, vậy có bảo em nghe lời tôi không?”

“Có!”

“Có, vậy thì ngồi xuống đi!” Cố Tuyết Y quay qua nhìn TV, giọng lạnh nhạt không lớn không nhỏ nói, “Tôi không thích trong nhà tôi có người đang đứng, còn tôi thì đang ngồi.” Cảm giác như vậy giống như cô rất không có giáo dục.

Hết chương 25