Elliott lưu lại ba ngày trước khi trở về nhà ở Finchley Park. Và trong những ngày đó anh bắt đầu cân nhắc một cách nghiêm túc ý định kết hôn với Miss Margaret Huxtable.
Ba chị em gái, mặc dù có học thức hơn so với lo lắng ban đầu của anh, vẫn rất cần có một vẻ quý phái và những mối kết giao phù hợp với vị trí mới của họ. Họ cần tất cả những thứ đó ngay bây giờ, trong năm nay, trong mùa vũ hội lần này. Và mùa vũ hội sẽ bắt đầu ngay khi lễ phục sinh kết thúc.
Còn ở hiện tại, họ đều vô cùng quê mùa và ngây thơ và là một miếng mồi ngon cho kẻ dụ dỗ sành sỏi như Con.
Con rời Warren Hall ngay sau ngày xảy ra cuộc ẩu đả bất thành. Anh đã đề cập đến chuyện ra đi từ buổi tối hôm trước, khăng khăng giữ ý kiến trước một loạt lời phản đối từ những người em họ là anh thật sự có công việc quan trọng phải coi sóc ở nơi khác. Anh ra đi không ồn ã, vào lúc sáng sớm khi chưa một ai thức dậy.
Elliott nhẹ hẳn người. Nhưng anh không tin Con sẽ đi hẳn. Thay vào đó nhà Huxtable cần được đưa đi, ít nhất là tạm thời, để được huấn luyện những cung cách của giới thượng lưu.
Elliott quan sát họ trong suốt những ngày sau chuyến khởi hành của Con. Và anh hài lòng với những gì nhìn thấy ở Miss Huxtable. Cô học rất nhanh - từ những tham khảo ở bà quản gia và đầu bếp - cách quản lý một gia đình lớn. Cô đang làm những bổn phận của mình một cách nghiêm túc.
Cô là một phụ nữ thông minh và biết điều.
Cô cũng, dĩ nhiên, xinh đẹp đến không thể tin nổi. Cùng với vài sự trang bị nữa, thứ mà cô sẽ nhanh chóng có được ở thành phố, cô sẽ trở thành một hình ảnh lộng lẫy.
Đó là một sự quan sát bình thản. Anh không cảm thấy dậy lên một khao khát nào đối với cô. Nhưng anh chưa từng trông đợi bất kỳ cảm xúc nào như thế đối với việc lựa chọn cô dâu của mình. Người ta kết hôn vì lí trí hơn là tình cảm.
Hôn nhân với Miss Huxtable sẽ thuận lợi trong nhiều mặt. Và không có vấn đề gì đối với việc cho qua cái gợn chán nản mà anh cảm thấy trước viễn cảnh hôn nhân. Mặc dù chỉ riêng ý nghĩ về chuyện kết hôn đã là một nỗi phiền muộn. Thật không may nó lại cần thiết và không thể trì hoãn lâu hơn nữa.
Anh vẫn còn chưa chắc chắn khi anh rời khỏi Warren Hall là sẽ ngỏ lời cầu hôn, nhưng anh đang xem xét cẩn thận chuyện đó.
Bá tước Merton đã chú tâm hơn tới việc chăm lo cho vai trò của mình một khi không còn bị sao lãng do sự hiện diện của Constantine - cho dù cậu thất vọng ra mặt khi vắng bóng thần tượng mình ngưỡng mộ. Cậu và Samson đều có thiện cảm về nhau, và Samson chỉ là một người dạy ông chủ trẻ của mình những gì cậu cần biết. Elliott đã nói chuyện với cậu bé về sự cần thiết phải thuê một gia sư dạy cậu phần còn lại - thực ra phải thuê hai gia sư, một người huấn luyện cậu thành một nhà quý tộc, người kia dạy những chương trình học cậu sẽ cần để thi vào đại học. Cậu bé có vẻ chùn lại trước đề nghị cậu tiếp tục chương trình học kia, nhưng Elliott đã chỉ ra cho cậu rằng một quý ông chân chính cũng là một quý ông có học thức. Miss Huxtable đồng ý với anh, và bá tước Merton đành chịu thua.
Elliott không phải là không hài lòng với cậu bé.
George Bowen đã được cử đến London để phỏng vấn những ứng viên thích hợp cho vị trí gia sư, cũng như tìm một người cho vị trí người hầu. Merton phản đối là cậu không cần một người hầu riêng vì cậu luôn tự lo liệu cho những nhu cầu của mình. Nhưng nó là một trong những bài học đầu tiên cậu phải học. Một bá tước phải ý thức được địa vị của mình khi bước vào xã hội, trong thái độ và cung cách cũng như vẻ bề ngoài, và người xem xét cậu đã tề chỉnh về mặt đó chưa còn ai tốt hơn một người hầu có kinh nghiệm?
Cuối cùng Elliott cảm thấy anh có thể rời Warren Hall được rồi, ít nhất là trong vài ngày. Anh muốn về nhà. Anh cũng muốn có thời gian cân nhắc cho kỹ điều mà anh đã bác bỏ kịch liệt mới chỉ hai tuần trước khi George lần đầu tiên gợi ý. Nhưng anh nghĩ có khả năng anh sẽ cầu hôn Miss Huxtable.
Chỉ có một mối băn khoăn có thể khiến anh ngập ngừng thật sự. Nếu như anh cưới cô, anh sẽ phải nhận Mrs. Dew làm em vợ.
Đó là một ý nghĩ đáng nản.
Nó đủ khiến cho anh sống trong tâm trạng tồi tệ thường xuyên.
Người phụ nữ đó cứ mỉm cười tủm tỉm với anh trong ba ngày qua, như thế cô ta thấy ở anh có gì đó buồn cười lắm vậy.
Cảm giác thật là tốt khi cuối cùng cũng được về nhà.
Cô em út của anh là người đầu tiên anh gặp khi về tới nơi. Cô đang trên đường ra khỏi nhà, ăn vận đẹp đẽ để đi cưỡi ngựa. Cô mỉm cười ấm áp, chìa má ra để anh hôn.
“Chà?” Cô hỏi anh. “Anh ta thế nào?”
“Anh cũng rất vui được gặp em, Cece,” anh nói khô khan. “Em định hỏi Merton hả? Cậu ta vui tính và hoạt bát và mười bảy tuổi.”
“Và đẹp trai chứ?” cô hỏi. “Tóc cậu ấy màu gì?”
“Vàng,” anh nói.
“Em thích đàn ông tóc đen hơn,” cô bảo anh. “Nhưng không thành vấn đề. Cậu ấy có cao không? Và mảnh dẻ nữa?”
“Thực ra cậu ấy có giống thần Adonis không chứ gì?” anh hỏi cô. “Em sẽ phải tự mình quyết định thôi. Chắc chắn Mama sẽ đưa em đến đó sớm. Các chị gái của cậu ấy cũng đi cùng cậu ấy.”
Cô trông còn phấn khởi hơn nữa. “Có người nào cùng tuổi với em không?” cô hỏi.
“Anh nghĩ người trẻ nhất chắc rất gần tuổi em,” anh nói. “Hơn một hoặc hai tuổi, có lẽ thế.”
“Thế cô ấy có xinh không?” cô hỏi.
“Vô cùng xinh đẹp,” anh bảo cô. “Nhưng em cũng vậy. Và giờ em đã được thỏa mãn trí tò mò và có thể đi tiếp được rồi. Em sẽ không cưỡi ngựa một mình đấy chứ, anh hi vọng là vậy?”
“Không, tất nhiên là không!” Cô nói, nhăn mặt lại. “Một trong những người giữ ngựa sẽ đi cùng em. Em sẽ đến chơi nhà Cambell. Họ đã mời em từ hôm qua và Mama bảo là em có thể đi miễn là trời không mưa.”
“Mama đâu rồi?” anh hỏi.
“Ở trong phòng của bà.” Cô đáp.
Vài phút sau anh đã khoan khoái ngồi lún trong chiếc ghế bọc da mềm mại trong phòng riêng của mẹ anh và đón tách cà phê từ tay bà.
“Đáng lẽ con phải cho mẹ biết là con đưa về đây cả ba cô chị của Merton cùng với cậu ấy chứ, Elliott,” bà nói khi phản ứng lại cái thông báo ngắn ngủi anh đưa ra sau khi anh ôm hôn bà và hỏi thăm sức khỏe của bà. “Thì Cecily và mẹ sẽ đến thăm họ từ hôm qua hoặc hôm trước nữa.”
“Con cho rằng họ cần chút thời gian để thích nghi với môi trường và hoàn cảnh mới, mẹ ạ,” anh nói. “Throckbridge là một ngôi làng rất nhỏ nằm khá xa đường cái. Họ sống ở đó trong cảnh gần như nghèo túng dưới một mái nhà tranh. Cô em gái thứ ba đang dạy học ở trường làng.”
“Còn người góa phụ?” bà hỏi.
“Cô ấy sống ở Rundle Park, nhà của một tòng nam tước, bố chồng cô ấy,” anh nói, “nhưng nó không lớn, và sir Humphrey Dew là một người ngờ nghệch, nhiều chuyện, mặc dù tốt bụng và vô hại. Con ngờ rằng ông ấy chưa từng đi khỏi nhà quá mười dặm.”
“Vậy thì họ phải được giáo dục cho tử tế,” bà nói.
“Đúng vậy,” anh thở dài, “hiện giờ con chỉ hi vọng dạy dỗ cậu Merton thôi. Mấy người chị gái có thể đợi sau này - thật lâu sau này là tốt nhất.”
“Nhưng họ là chị gái của cậu ta,” bà nói, đứng dậy để rót cho anh một tách nữa. “Và cậu ta chỉ là một cậu bé.”
“Cảm ơn mẹ,” anh nói, cầm tách cà phê từ tay bà. “Ở trong đây thật thanh bình.”
Anh mong rằng bà không có thêm một cô con gái khác để ra mắt năm nay. Như vậy sẽ giúp anh tránh khỏi...
Nhưng anh định sẽ kết hôn với một ai đó vào năm nay.
“Họ có phải một gia đình huyên náo?” bà hỏi, nhướng mày lên.
“Ồ không, không, hoàn toàn không phải.” Anh thở dài lần nữa. “Chỉ là con cảm thấy...”
“Trách nhiệm?” bà gợi ý. “Nó đã đặt trên vai con kể từ khi con kế thừa bổn phận đó, Elliott. Cậu bé ấy có thông minh? Nghiêm túc? Sẵn lòng học tập?”
“Chắc chắn là thông minh,” anh đáp, “mặc dù có một bản tính hiếu động, con nghĩ vậy. Cậu ta được chắp đôi cánh và liều lĩnh muốn sử dụng chúng mà không có một ý niệm làm cách nào để sử dụng cho hiệu quả nhất.”
“Vậy thì cậu ta là một thanh niên điển hình,” bà nói với một nụ cười.
“Con cho là thế,” anh nói. “Nhưng cậu ta thể hiện một niềm hứng thú với vùng đất của mình cùng những công việc của nó và với viễn cảnh nhận lấy tất cả trách nhiệm của việc trở thành một nhà quý tộc của hạt khi cậu ta đến tuổi trưởng thành. Cậu ta đồng ý tiếp tục chương trình học tập để vào trường Oxford mùa thu này. Cậu ta có sức lôi cuốn đặc biệt. Con tin rằng những gia nhân ở Warren Hall đều đã ngưỡng mộ cậu ta - chưa kể Samson.”
“Vậy thì thời gian và những nỗ lực con đã bỏ ra sẽ không bị phí phạm,” bà nói. “Còn những cô gái thì sao? Họ có quê mùa đến không thể cứu vãn? Hay thô lỗ? đần độn?”
“Không một thứ nào trong số ấy.” Anh uống cạn tách cà phê của mình, thở ra một hơi mãn nguyện khi anh duỗi dài đôi chân đi giày ống ra phía trước, và đặt cái tách xuống ngang khuỷu tay. “Con tin là họ sẽ đi tiếp được một cách ổn thỏa. Nhưng, mẹ à, họ cần được đưa tới thành phố trong mùa xuân này và được trang bị hoàn chỉnh và được giới thiệu với tất cả những người thích hợp và ra mắt trước xã hội và...Chà, con chẳng biết làm cách nào để thực hiện được những việc đó. Con không thể làm được - ít nhất là đối với các cô gái.”
“Chắc chắn là không,” bà đồng ý.
“Và mẹ không thể làm việc đó,” anh nói. “Mẹ còn có Cecily phải ra mắt trong năm nay.”
Anh nhìn bà với vài phần hi vọng.
“Đúng vậy,” bà đồng ý.
“Con đã nghĩ có lẽ cô Fanny hay cô Roberta -“ anh mở đầu.
“Ôi, Elliott,” bà ngắt lời anh. “Con không thể nghiêm túc đến thế.”
“Không,” anh nói. “Con cho là không. Và bà nội cũng đã quá già. George bảo con phải kết hôn và để vợ con bảo trợ cho họ.”
Mặt bà sáng lên một cách đáng lưu ý nhưng rồi cau lại.
“Con đã nói với mẹ sau Giáng sinh,” bà nói, “rằng con dự định cưới vợ vào năm nay, trước khi con ba mươi tuổi. Dĩ nhiên là mẹ rất vui mừng, nhưng mẹ hi vọng con không dự định lựa chọn một cách lạnh lùng bằng lí trí mà quên là con cũng có một trái tim.”
“Vậy mà,” anh nói, “những cuộc hôn nhân được lên kế hoạch và sắp đặt cẩn thận thường hóa ra lại hạnh phúc hơn những sự kết hợp của tình yêu, thưa mẹ.”
Anh ao ước mình đừng nói như thế ngay khi những lời vừa rồi được thốt ra. Cuộc hôn nhân của mẹ anh được sắp đặt vô cùng chu đáo. Nhưng mặc dù thời trẻ bà rất xinh đẹp - và vẫn còn đẹp ở độ tuổi trung niên - đó không phải là cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cha anh vẫn ưu tiên mối quan hệ gắn bó với tình nhân và gia đình rồi mới đến bà.
Bà mỉm cười trong chiếc tách của mình nhưng không ngẩng nhìn anh.
“George gợi ý rằng con nên lấy Miss Huxtable,” anh nói, nhìn bà chăm chú.
Mẹ anh đang nâng tách cà phê lên môi, nhưng bàn tay dừng lại giữa chừng.
“Người chị cả ư?” bà hỏi.
“Tất nhiên ạ,” anh đáp.
“Một cô gái quê mùa sống trong ngôi nhà tranh thôn dã?” bà cau mày với anh và đặt cái tách trở lại đĩa. “Và là người con chẳng quen biết mấy? Cô ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Có lẽ khoảng hai mươi lăm,” anh nói. “Cô ấy hiểu biết và có cách xử sự tinh tế bất chấp sự giáo dục sơ sài trong ngôi nhà xứ vùng quê - và cô ấy là chắt gái của một bá tước và là chị gái của một bá tước nữa, mẹ ạ.”
“George đã nói,” bà nhìn chằm chằm vào anh. “Nhưng ý kiến của con thì sao, Elliott?”
Anh nhún vai. “Đã đến lúc con kết hôn và có một phòng trẻ cho mình,” anh nói. “Và con sẵn sàng chấp nhận trở thành một người đàn ông có gia đình trước khi năm nay qua đi và làm một người cha ngay sau đó nếu có thể. Con không có sở thích với bất kỳ cô dâu đặc biệt nào. Miss Huxtable, con cho là, cũng thích hợp như bất cứ ai.”
Mẹ anh ngồi lại xuống ghế và không nói câu gì trong một lúc.
“Cả Jessica và Averil đều kết hôn vì lợi ích,” bà nói. “Nhưng quan trọng là, Elliott, hai đứa nó đều có tình cảm với những người chồng của mình trước cả khi chúng cưới họ. Đó là điều mẹ hi vọng cũng đến với Cecily trong năm nay hoặc năm tới. Đó cũng là điều mẹ luôn hi vọng là nó sẽ đến với con.”
“Đây là cuộc thảo luận chúng ta đã từng có trước đây.” Anh mỉm cười với bà. “Con không phải một người lãng mạn, mẹ à. Con hi vọng lấy được một người mà con có thể tận hưởng sự an nhàn cùng tình bạn bè và thậm chí cả sự yêu mến sau nhiều năm. Nhưng trên tất cả con muốn kết hôn một cách hợp lý.”
“Và Miss Huxtable là một lựa chọn hợp lý?” bà hỏi anh.
“Con tin như thế,” anh nói.
“Cô ấy có đẹp không?” bà hỏi.
“Cực kỳ xinh đẹp,” anh đáp.
Bà đặt tách và chiếc đĩa nhỏ xuống cái bàn bên cạnh.
“Đã đến lúc Cecily và mẹ đi xe ngựa sang Warren Hall một chuyến,” bà nói, “để bày tỏ sự tôn trọng với bá tước Merton mới và những người chị của cậu ấy. Hẳn là họ nghĩ chúng ta thật tắc trách khi không đến thăm từ sớm. Constantine còn ở đó không?”
“Cậu ta đi từ ba hôm trước rồi.” Quai hàm anh nghiến lại.
“Cecily sẽ thất vọng cho mà xem,” bà nói, “con bé ngưỡng mộ anh ta. Mẹ dám chắc bá tước Merton mới sẽ đủ là động lực để thuyết phục con bé đi cùng mẹ, mặc dù nó đã hỏi đến một nghìn câu về cậu ấy, mẹ không có khả năng trả lời đến một câu trong đó. Mẹ sẽ ngó qua dung mạo Miss Huxtable. Con chắc chắn về quyết định lấy cô ấy chứ?”
“Càng nghĩ về nó con lại càng thấy đó là một ý tưởng hay,” anh đáp.
“Và cô ấy có đồng ý lấy con?” mẹ anh hỏi.
Anh không thể nhìn thấy có lí do nào lại không. Miss Huxtable độc thân và gần đến ngưỡng nguy hiểm của việc trở thành một bà cô già. Anh có thể hiểu tại sao cho đến giờ cô vẫn chưa kết hôn, cho dù với vẻ bề ngoài của mình hẳn cô đã có nhiều lời cầu hôn thậm chí là ở một vùng trũng như Throckbridge. Nhưng cô đã có lời hứa với cha mình, và đã giữ lời hứa ấy. Mặc dù hiện tại không còn cần thiết để cô ở với gia đình nữa. Hai người em gái của cô đã qua thời thiếu nữ, và bá tước Merton sẽ ở bên họ - và người bảo trợ của cậu cùng với chị cả của họ lại ở ngay gần đó.
Thực tế là không còn gì thuận tiện hơn được nữa - đối với bất kỳ ai trong số họ.
“Con tin là thế,” anh nói.
Mẹ anh vươn người tới trước và chạm vào tay anh.
“Mẹ sẽ đi và nhìn Miss Huxtable tận mắt,” bà nói. “Vào ngày mai.”
“Cám ơn mẹ,” anh nói. “Con trông chờ vào ý kiến của mẹ.”
“Ý kiến của mẹ,” bà nói, “không phải là điều quan trọng, Elliott. Nếu cô ấy là người phụ nữ con chọn. Con sẽ phải sẵn lòng chống lại cả quỷ dữ nếu cần để có được cô ấy.”
Bà nhướng mày lên như đang trông đợi anh tuyên bố một tình cảm bất diệt với Miss Huxtable. Anh đặt tay mình lên tay bà và vỗ nhẹ vào nó trước khi đứng dậy.
Ngày hôm sau nữ tử tước Lyngate cùng con gái đến Warren Hall.
Không có sự báo trước nào trong chuyến thăm của họ.
Stephen đi vào thư viện từ chỗ văn phòng người quản lý, nơi cậu đã ngồi thu lu cùng Mr. Samson, để thông báo cho các chị mình là cỗ xe của tử tước Lyngate đang leo lên đường dốc. Nhưng không có gì đáng chú ý trong việc đó. Anh đã nói lúc rời đi hôm qua rằng anh sẽ quay lại thường xuyên. Và công việc của anh là ở cùng Stephen.
Margaret đang xem sổ sách của người quản gia, thứ Mrs. Forsythe đã đưa lên theo yêu cầu của cô. Vanessa, vừa viết xong lá thư cho Lady Dew và cô em chồng, đang ngó nghiêng tất cả những cuốn sách bọc da trên trên các kệ sách và nghĩ rằng căn phòng này thật giống một thiên đường nhỏ.
Và rồi Katherine lao lên từ dưới chuồng ngựa để loan báo về sự xuất hiện của cỗ xe và chính ngài tử tước, người ở trên lưng ngựa.
“Vậy trong xe có thể là ai nhỉ?” Margaret hỏi với đôi chút lo sợ, gấp cuốn sổ để trên bàn trước mặt lại và lùa tay vào tóc.
“Ôi, trời,” Katherine nói, ngó xuống vẻ luộm thuộm của chính mình - cô vừa có một bài học với một trong những người giữ ngựa. “Chị có nghĩ là mẹ ngài ấy không?”
Cô lại chạy biến đi, đoán chừng để rửa chân tay mặt mũi và làm cho mình dễ coi hơn.
Margaret và Vanessa không có được cơ hội ấy. Họ có thể nghe thấy tiếng xe dừng bánh trước cửa qua cửa sổ, và rồi họ nghe thấy những tiếng nói ở dưới sảnh. Stephen bước ra để chào đón các vị khách. Và họ quả thực là tử tước phu nhân và con gái của bà. Tử tước Lyngate đưa họ vào thư viện gần như ngay lập tức và giới thiệu họ.
Quả thật trông họ vô cùng quyền quý đối với Vanessa. Y phục và áo choàng lông và những chiếc mũ của họ là đỉnh cao của thời trang. Cô cảm thấy mình lập tức biến thành một con chuột nhà quê và nhìn sang tử tước đầy quở trách, cái người đáng lẽ nên báo trước một tiếng. Cô vẫn đang mặc chiếc tạp dề phủ lên cái váy xám để bảo vệ nó khỏi bất cứ hạt bụi nào trên giá sách. Còn tóc Maragaret, cũng như bản thân cô, được cuộn thành một búi đơn giản nhất và mấy giờ vừa qua chưa được chải.
Anh nhìn trả lại cô và nhướng mày lên - và cô gần như có thể đọc được ý nghĩ của anh. Những quý cô đích thực - ánh mắt khinh khỉnh ấy như đang nói - luôn luôn được chuẩn bị sẵn sàng cho những vị khách bất ngờ đến thăm trong cả buổi chiều. Còn anh, đương nhiên, nhìn không chê vào đâu được như mọi khi - cũng như đẹp trai và đậm đặc nam tính như mọi khi.
“Các vị thật có lòng đã tới thăm,” Margaret nói, xử sự như thể cô đang rất điềm tĩnh. “Mời mọi người lên phòng khách, ở đó chúng ta nói chuyện tiện hơn. Mrs. Forsythe sẽ mang trà tới.”
“Ta đã rất mừng khi khi nghe từ Elliott là cháu đã kiên quyết đưa các chị gái đi cùng cháu, Merton,” Lady Lyngate nói khi họ đi lên cầu thang, “đây là một ngôi nhà lớn với một người đàn ông trẻ sống một mình.”
“Nếu cậu ấy không kiên quyết, thì cháu cũng đi cùng cậu ấy,” Margaret nói với bà. “Stephen mới có mười bảy tuổi, và trong khi cậu ấy cứ khăng khăng là mình sắp thành người lớn thì cũng chẳng có gì khác, cháu sẽ không biết được phần thời gian còn lại sẽ ra sao nếu cháu để cậu ấy đi một mình, chỉ có tử tước Lyngate và Mr.Bowen làm bạn đồng hành.
“Điều này có thể hiểu được,” Lady Lyngate nói trong khi Stephen trông đầy ngượng ngùng và Miss Wallace ngó cậu với vẻ thích thú.
“Tôi sẽ không cho rằng anh mới mười bảy tuổi,” quý cô trẻ nói, “tôi sẽ nghĩ anh lớn tuổi hơn tôi, và tôi mười tám tuổi.”
Stephen mỉm cười đầy quyến rũ với cô.
Katherine gia nhập với mọi người sau khi họ đã ở trong phòng khách được mấy phút. Trông cô đã gọn gàng và sạch sẽ với gương mặt được rửa sạch bóng và tươi mát. Trông cô cũng đáng yêu nữa, như luôn luôn vẫn vậy. Nhưng Vanessa, đang nhìn cô trìu mến xen lẫn trách cứ, có thể thấy em gái mình hình như không được tao nhã lắm nếu so với Miss Wallace.
“Nếu có thể,” tử tước Lyngate nói, “hãy thứ lỗi cho chúng tôi không dùng trà cùng các quý cô được, Merton. Tôi muốn nghe những gì cậu đã làm được từ hôm qua tới giờ.”
Miss Wallace trông thất vọng rành rành, nhưng cô chuyển sự chú ý của mình sang Katherine.
“Elliott bảo là sau lễ phục sinh chị sẽ lên thành phố cho mùa vũ hội,” cô nói. “Em cũng ra mắt trong năm nay đấy. Chúng ta có thể làm bạn đồng hành với nhau. Ước gì em có mái tóc vàng óng như của chị. Nó đẹp quá đi mất.”
Tóc của Miss Wallace rất sẫm màu - giống anh trai cô. Rõ ràng họ được thừa hưởng những màu sắc chủ đạo ấy từ người mẹ, người mang đậm chất Hy Lạp với mái tóc đen điểm bạc và những nét đẹp khỏe khoắn.
“Cảm ơn em,” Katherine nói. “Chị rất thích được ở Warren Hall, chị phải thú nhận như vậy. Mặc dù về London chị vẫn chưa chắc chắn lắm. Có rất nhiều khoảng không gian để khám phá ở đây và rất nhiều cảnh đẹp để thưởng ngoạn, và chị sẽ học cưỡi ngựa.”
“Giờ mới học ư?” Miss Wallace hỏi, vô cùng nghi ngờ.
“E là đúng như thế,” Kathrine nói. “Meg đã từng học hồi Papa còn sống và chúng tôi vẫn có một con ngựa. Và Nessie đã biết cưỡi ngựa ở Rundle Park sau khi chị ấy lấy Hedley, anh rể của chúng tôi. Nhưng chị thì chưa bao giờ có cơ hội. Constantine đã dạy chị được vài lần trước khi anh ấy ra đi từ mấy hôm trước, và bây giờ có Mr. Taber, người coi ngựa chính, đang giúp chị.”
“Em rất bực mình vì Con đã đi mất,” Miss Wallace nói. “Anh ấy chẳng chịu đến Finchley vào những ngày này và Mama sẽ không cho em đi sang đây một mình. Em rất thích anh ấy. Anh ấy có phải là người đẹp trai nhất chị từng thấy không?”
Katherine mỉm cười và Lady Lyngate nhướng mày.
“Dù sao đi nữa,” Miss Wallace tiếp tục, “dứt khoát là chị phải lên thành phố cho mùa vũ hội. Em có mang theo một quyển mẫu thời trang - nó ở trong xe ngựa ấy. Để em lấy cho chị xem. Vài mẫu mốt mới nhất trông sẽ rất tuyệt trên người chị - dáng chị cao và mảnh mai trông thật đẹp. Đúng vậy đó, em đảm bảo là tất cả chúng đều hợp với chị.”
“Có lẽ, Kate này,” Margaret gợi ý, “em và Miss Wallace sẽ muốn mang quyển sách đó vào thư viện, nơi các em có thể tha hồ thưởng thức nội dung trong đó mà không bị xen ngang.”
Họ sánh vai nhau đi ra, để lại Margaret và Vanessa một mình với tử tước phu nhân. Bà mỉm cười với họ một cách hòa nhã mà ân cần, và ba người trò chuyện lịch sự về một số chủ đề trong lúc trà được phục vụ.
“Các cháu thật sự cần phải làm tất cả những gì cần thiết cho sự xuất hiện vào mùa xuân này,” cuối cùng Lady Lyngate nói, “mặc dù ta có thể hiểu là viễn cảnh đó có lẽ làm các cháu nhụt chí. Tất nhiên em trai các cháu còn quá trẻ, để được tự do hòa mình với những người cùng địa vị khi cậu ấy có thể trong thời gian vài năm tới. Tuy vậy, giới thượng lưu sẽ mong được nhìn thấy cậu ấy. Bá tước Merton đã vắng mặt lâu quá rồi. Jonathan chỉ là một đứa trẻ đơn thuần và dù sao chăng nữa cũng không có khả năng rời khỏi đây.”
“Tuy nhiên cậu ấy chết trẻ như vậy thật quá bi thảm,” Vanessa nói. “Cậu ấy có phải là cháu của phu nhân không ạ?”
“Con của em gái ta,” tử tước phu nhân đáp. “Đúng vậy, quả là đáng buồn, nhất là khi cô ấy mất sau khi sinh thằng bé chẳng được bao lâu. Nhưng thằng bé đã sống hạnh phúc trong cả cuộc đời, các cháu biết đó. Có lẽ hạnh phúc ấy là sự đền bù cho một cuộc đời ngắn ngủi. Ta muốn tin như vậy. Và cậu bé đã ra đi đột ngột trong yên bình. Tuy nhiên bây giờ em trai các cháu mới là người thuộc về nơi này, và cậu ấy có vẻ là một thanh niên sôi nổi.”
“Chúng cháu cũng nghĩ như vậy,” Vanessa nói.
“Em ấy có một ngôi nhà trong thành phố,” Margaret nói. “Và như vậy sẽ không có vấn đề gì về nơi ăn ở nếu chúng cháu định tới đó. Nhưng còn tất cả những vấn đề khác, như phu nhân thấy đấy, chỉ cần nhìn từ chúng cháu mà ra.”
“Cháu rất dễ thương,” Lady Lyngate nói thẳng thắn, đương nhiên là chỉ nhìn mỗi Maragaret.
“Cám ơn bà.” Margaret đỏ mặt. “Nhưng đó không phải là điểm chính ạ.”
“Không, không phải,” Lady Lyngate đồng ý. “Nhưng nếu một trong các cháu kết hôn, thì vấn đề của các cháu sẽ được giải quyết.”
“Chồng cháu đã mất, thưa phu nhân,” Vanessa nói. “Dù sao anh ấy cũng không được liệt vào hàng ngũ quý tộc, mặc dù cha anh ấy là một tòng nam tước.”
“Cháu đã chăm lo cho em trai và các em gái trong nhiều năm,” Lady Lyngate nói. “Hành động của cháu thật đáng khâm phục. Nhưng những năm tháng quý giá đã trôi qua. Cháu vẫn đáng yêu, và cháu có một phong cách duyên dáng tự nhiên sẽ làm cho cháu bước vào xã hội một cách tương đối dễ dàng. Nhưng bây giờ, cháu thân yêu, đã đến lúc cháu nên lập gia đình - vì bản thân cháu cũng như vì những người thân của cháu.”
“Meg không cần phải lấy chồng vì lợi ích của cháu đâu,” Vanessa nói, mắt nhìn Margaret, màu đỏ trên mặt chị ấy đã biến mất, để lại gương mặt trông còn hơn cả trắng bệch.
“Không phải,” Lady Lyngate đồng ý. “Nhưng cháu có cơ hội của mình, Mrs Dew. Còn chị của cháu thì không. Và chẳng mấy chốc sẽ đến lượt em gái cháu - cô ấy lớn tuổi hơn Cecily. Thứ lỗi cho ta. Cháu có thể nói chuyện này chẳng phải việc của ta, và tất nhiên là cháu nói đúng. Tuy nhiên, chính các cháu đã thú nhận là cần có sự giúp đỡ và khuyên bảo. Đây là lời khuyên của ta cho cháu, Miss Huxtable. Hãy kết hôn sớm khi còn có thể.”
Màu sắc đã trở lại trên mặt Margaret và trông cô đột nhiên thích thú.
“Cháu nhớ lại một câu đố lâu đời về chuyện con gà và quả trứng,” cô nói. “Cháu cần kết hôn để chúng cháu có thể thực hiện quyền gia nhập vào xã hội dễ dàng hơn. Nhưng bà phải đồng ý rằng, thưa phu nhân, cháu cần phải gia nhập vào xã hội đã rồi mới kiếm được chồng.”
“Không nhất thiết,” Lady Lyngate nói. “Có lẽ có một người chồng trong tương lai - một người đầy đủ tư cách - gần hơn là cháu nghĩ.”
Bà không nói gì thêm mà quay sang hỏi là liệu họ có nghĩ đến chuyện gửi thư tới London tìm một cô hầu gái có thể giúp họ biết thêm vài điều về những mẫu thời trang mới nhất và có thể chọn trang phục cho họ và tạo dáng cho mái tóc của họ hợp mốt hơn. Bà rất sẵn lòng kiếm cho họ một người, bà bảo họ.
“Cháu rất vui mừng,” Margaret nói với bà. “Chỉ cần nhìn phu nhân và Miss Wallace là cháu biết chúng cháu phải học hỏi nhiều đến nhường nào.”
Mãi sau đó, khi họ đã bước ra khoảng sân hiên để nhìn xuống những khu vườn ngay hàng thẳng lối trong lúc chờ cỗ xe đi lên và Miss Wallace cùng ngài tử tước đến gặp mẹ của họ, thì bà mới nói cái điều có lẽ bà đã bóng gió lúc trước.
“Elliott quyết định cưới vợ trong năm nay,” bà nói. “Dĩ nhiên nó sẽ là một đám sáng giá với bất kỳ cô gái nào. Ngoài những ưu điểm đã rõ ràng, nó cũng có một trái tim chung thủy - thậm chí còn biết yêu thương nếu nó nhận thức được. Nhưng một người phụ nữ thích hợp sẽ dạy nó khám phá ra điều đó. Ý định của nó - và hi vọng của ta - là tìm được một cô gái có cá tính và nguyên tắc đạo đức. Sắc đẹp và sự duyên dáng cũng sẽ đi cùng. Có lẽ nó sẽ không phải tìm kiếm đâu xa.”
Bà nói mà đôi mắt dõi vào những mảnh vườn hoa trơ trụi bên dưới, như thể suy nghĩ của bà đang thốt thành lời.
Vanessa không phải người duy nhất đọc được cái thông điệp ngầm kia. Cỗ xe ra về một vài phút sau đó, tử tước Lyngate cưỡi ngựa đi bên cạnh. Katherine và Stephen đi về phía tàu ngựa - họ sẽ cưỡi ngựa vào làng thăm gia đình Grainger - để lại Vanessa cùng Margaret đứng một mình trên sân.
“Nessie,” Margaret lên tiếng sau vài khoảnh khắc, khi tiếng lộp cộp của vó ngựa đã nhỏ dần, “có phải Lady Lyngate đang nói cái điều mà chị nghĩ bà ấy muốn nói không?”
“Có vẻ như,” Vanessa đáp, “bà ấy đang cố sắp đặt một mối quan hệ giữa chị và con trai bà.”
“Nhưng chuyện đó cực kỳ vô lý!” Margaret thốt lên.
“Không hoàn toàn,” Vanessa nói. “Ngài ấy đang ở độ tuổi kén vợ - tất cả các quý ông có gia sản đều phải kết hôn, chị biết đấy, bất kể khuynh hướng cá nhân của họ có như thế nào. Và chị có đủ tư cách. Không chỉ độc thân và xinh đẹp và tao nhã, chị còn là chị gái của một bá tước và cũng là một bá tước ngài ấy đang bảo trợ. Còn gì có thể thuận tiện hơn đối với ngài ấy khi lấy chị?”
“Thuận tiện cho ai?” Margaret hỏi.
“Và ngài ấy rất phù hợp,” Vanessa nói tiếp. “Mới hai tuần trước đây chúng ta còn bị nỗi kính sợ lấp đầy chỉ vì biết ngài ấy đang ở quán trọ trong làng và sẽ tham gia buổi tiệc. Ngài ấy có tước vị và giàu có và trẻ trung và đẹp trai. Và chính chị đã bày tỏ với Lady Lyngate hoàn cảnh khó khăn của chúng ta, vì không có quý bà nào để giới thiệu chúng ta với xã hội.”
“Và chị sẽ có thể làm điều đó cho chính mình và cho em với Kate nếu như chị kết hôn?” Margaret hỏi, rùng mình và dẫn đường đi trước trở vào nhà.
“Vâng,” Vanessa đáp. “Em nghĩ chị sẽ làm được. Chị sẽ được giới thiệu ở cung điện như Lady Lyngate đã lí giải và rồi chị có thể làm những gì chị muốn. Và tử tước Lyngate có thể làm mọi thứ thuộc phạm vi quyền lực của ngài ấy cho chúng ta mà không có một chút nào của sự không phải phép. Nó hoàn toàn đúng nguyên tắc vì ngài ấy là chồng chị.”
Vì lí do nào đó mà nó là một ý nghĩ thật khủng khiếp - Meg và tử tước Lyngate. Vanessa cố hình dung họ bên nhau - trước bệ thờ trong lễ cưới, ngồi hai bên lò sưởi vào mùa đông trong một khung cảnh gia đình, và...Không! Cô thậm chí không hình dung nổi điều đó. Cô khẽ lắc lắc đầu.
Margaret dừng lại bên đài phun nước. Cô đặt một tay lên mép bồn bằng đá, như để trấn tĩnh lại.
“Nessie,” cô nói, “em không thể nghiêm túc đến mức đó.”
“Câu hỏi ở đây là,” Vanessa nói, “liệu bà ấy có nghiêm túc không. Và liệu bà ấy có thể thuyết phục tử tước cũng nghiêm túc về chuyện đó không?”
“Nhưng chẳng phải bà ấy chỉ là buông một dấu hiệu còn hơn cả mờ nhạt sao,” Margaret hỏi, “nếu như ngài ấy chẳng biết gì về chuyện đó? Và tại sao bà ấy lại nghĩ ra một chuyện như thế nếu ngài ấy không đề cập đến nó với bà như một khả năng? Bà ấy chưa bao giờ để mắt đến chúng ta trước buổi chiều nay. Nó không giống như bà ấy đến đây để xem mắt cô dâu được tiến cử của con trai mình? Thực tế là bà chỉ nói một điều ngụ ý rằng bà chấp nhận lựa chọn của ngài ấy. Nhưng sao bà ấy có thể? Chị trông cực kỳ quê kệch. Và làm thế nào ngài ấy lại nghĩ tới một chuyện như vậy được? Ngài ấy chưa từng đưa ra dù chỉ là sự ám chỉ nhỏ nhất rằng ngài ấy quan tâm tới việc đặt mối quan hệ với chị. Có phải chị vừa bước vào một cơn ác mộng kinh hoàng không, Nessie?”
Vanessa nhận ra Margaret nói đúng. Tử tước Lyngate đã biết ngay từ đầu là chuyến đi tới Warren Hall của họ với Stephen sẽ phát sinh rắc rối. Nói chung là có khả năng anh ta nghĩ sẽ giải quyết được ít nhất là một phần rắc rối bằng việc cưới Margaret. Và theo lời mẹ anh ta thì anh ta đã quyết định phải kết hôn trong năm nay.
“Nhưng ngay cả ngài ấy có cầu hôn,” cô nói, “thì chị có thể từ chối mà, Meg. Nhưng chị có muốn nhận lời không?”
“Từ chối ư?” Margaret cau mày và không nói gì trong một lúc.
... Có phải chị vừa bước vào cơn ác mộng kinh hoàng?
“Là Crispin phải không?” Vanessa hỏi khẽ.
Lần đầu tiên tên anh được nói ra giữa hai người sau một khoảng thời gian rất dài.
Margaret nhìn em gái gay gắt và rồi lại quay đi, nhưng Vanessa đã kịp thấy những giọt lệ dâng lên trong mắt cô.
“Ai cơ?” Margaret hỏi. “Chị có quen người mang tên đó à?”
Có một nỗi đau và sự cay đắng trong giọng cô khiến Vanessa không thể nghĩ ra câu trả lời nào. Dù sao chăng nữa những câu hỏi ấy rõ ràng là câu hỏi tu từ.
“Nếu chị đã từng quen,” cuối cùng Margaret cất tiếng, “thì chị không còn nhớ anh ta nữa.”
Vanessa nuốt xuống, cô cảm thấy chính mình sắp khóc. “Nếu chị kết hôn,” Margaret nói, “tức là nếu Tử tước Lyngate ngỏ lời, chị có thể làm cho cuộc sống dễ dàng hơn đáng kể cho Kate, không phải sao? Và cho em, và cho Stephen.”
“Nhưng chị không thể kết hôn chỉ vì bọn em,” Vanessa nói, kinh hãi.
“Sao lại không?” Margaret nhìn cô với đôi mắt hoang vắng trống rỗng. “Chị yêu các em. Ba đứa các em là tất cả đối với chị. Các em là lẽ sống của chị.”
Vanessa hoảng sợ, cô chưa bao giờ nghe Margaret nói một điều tuyệt vọng đến thế. Chị ấy luôn luôn điềm tĩnh và vui vẻ, một điểm tựa mà ba chị em cô dựa vào. Nhưng Vanessa luôn biết trái tim chị ấy vẫn rỉ máu. Cô chỉ không có trí tưởng tượng để hiểu làm sao nó lại ăn mòn tâm hồn nồng nàn của chị cô. Đáng ra cô phải hiểu chứ.
“Nhưng giờ bổn phận của chị đối với bọn em đã nhẹ hẳn rồi,” cô nói. “Stephen đã có địa vị để chăm lo và chu cấp cho chúng ta. Tất cả những gì chúng em cần ở chị là tình yêu của chị thôi, Meg - và hạnh phúc của chị. Chị đừng làm thế này, em xin chị.”
Margaret mỉm cười.
“Cứ như một vở bi kịch ở Cheltenham vậy,” cô nói, “dù chúng ta thậm chí còn chưa chắc chắn là Lady Lyngate đã lựa chị ra như một cô dâu tương lai của ngài tử tước hay chưa. Chúng ta không biết ngài ấy cảm nghĩ thế nào về ý kiến này, hoặc ngay cả khi nó đến với ngài ấy. Giờ mới đáng lo làm sao, Nessie, nếu ngài ấy không sang đây để cầu hôn chị.”
Cô bật cười nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt vẫn hoang vắng.
Trên đường họ đi vào trong nhà rồi vào thư viện, nơi lò sưởi đã được nhóm lên lần nữa và đang tỏa ra sự ấm áp vẫy gọi, Vanessa có một linh cảm nặng nề.
Crispin chắc chắn không bao giờ trở về với Margaret. Nhưng nếu chị ấy kết hôn cùng tử tước Lyngate, hoàn toàn vì lợi ích của các em gái và em trai mình, cuộc sống sẽ mất hết ý nghĩa với chị ấy.
Họ không phải là lẽ sống của Margaret. Mà là hi vọng, cho dù nó đã tiêu tan qua bốn năm Crispin vắng bóng.
Hi vọng là thứ mang lại ý nghĩa cho mọi cuộc đời.
Không thể để Margaret lấy tử tước Lyngate được. Có lẽ anh ta sẽ không cầu hôn, tất nhiên, nhưng Vanessa sợ chết khiếp là anh ta sẽ ngỏ lời. Và nếu anh ta cầu hôn thật, cô sợ rằng Margaret sẽ nói đồng ý.
Cô thấy sợ cho tương lai của Margaret.
Chỉ vì Margaret thôi ư?
Nhưng cái câu hỏi đã hiện thành lời trong tâm trí cô, khiến cho cô ngạc nhiên và có phần bàng hoàng. Cô có thể viện ra lời phản đối cá nhân nào với chuyện anh kết hôn với Meg? Hay bất cứ người nào khác? Có một sự thật là cô gần như đã thích anh ở bữa tiệc Valentine, nhưng rồi sau đó cô đã nhận ra có nhiều điều hơn ở anh đã đẩy cô ra xa sự thu hút ban đầu.
Thật là không công bằng khi anh quá, quá mức ưa nhìn.
Nhưng dù là cô có thích anh đi nữa - mà đương nhiên là không phải - chắc chắn cô phải là người phụ nữ cuối cùng anh ta từng nghĩ sẽ kết hôn.
Không được để cho anh ta đưa ra lời cầu hôn với Meg, mặc dù - có thể chị ấy sẽ chấp nhận anh ta.
Phải nghĩ ra cách nào ngăn anh ta lại. Cô sẽ phải nghĩ ra đó là gì trước khi quá muộn, Vanessa quyết định.
Mặc dù cô đã biết chỉ có một cách khả thi.
Một cách bất khả thi thì đúng hơn.