Ngay sau khi Domia abr Wyrda được cất an toàn trong lều, Eragon tới kho vũ khí của Varden, một nhà bạt rộng lớn với những giá treo giáo, kiếm, cọc sắt, cung tên. Những thùng chứa đầy khiên, áo giáp da chồng lên nhau. Áo giáp, áo trấn thủ, xà cạp xa hoa hơn được treo trên những giá gỗ. Mấy trăm mũ sắt hình trụ bóng lộn như bạc. Những bó tên - có cả những tên bị hư hỏng trong trận Cánh Đồng Cháy đang được gắn lại lông vũ-xếp thành hàng. Những đoàn người nhộn nhịp ra vào: có nhóm khuân vác áo giáp và vũ khí ra tu sửa, đám lính mới tuyển thì vào nhận quân trang quân phục, lại có nhóm chuyển dụng cụ tới những nơi khác nhau trong doanh trại. Tất cả đều la hét rầm rầm. Và trong đám ồn ào đó, Eragon thấy người nó đang muốn gặp: Frederic, trưởng kho vũ khí của Varden.
Blodhgarm đi sát Eragon khi nó tiến vào nhà bạt để gặp Frederic. Ngay khi hai người đặt chân vào dưới mái lều vải, mọi người chợt im lặng hết, tất cả những con mắt đều đổ dồn vào Eragon và Blodhgarm. Khi trở lại với công việc, họ bước mau hơn và hạ giọng thấp hơn.
Vừa đưa cao tay chào, Frederic vừa vội vã bước lại. Như mọi khi, ông ta vẫn mặc bộ giáp da bò tót còn nguyên lông – bốc mùi gần như con vật vẫn còn sống – thanh kiếm hai đầu bắt chéo sau lưng, chuôi kiếm ló lên trên vai phải. Ông ta oang oang hỏi:
- Khắc-tinh-của-tà-thần, tôi giúp gì được trong buổi chiều đẹp trời này đây?
- Tôi cần một thanh kiếm.
Dưới hàm râu, miệng Frederic cười rộng ngoác:
- Tôi tự hỏi có đúng ngài đến thăm vì chuyện đó không. Vì ngài đã tới Helgrind với hai bàn tay không, có lẽ ngài đã vượt khỏi việc sử dụng vũ khí rồi. Chỉ chiến đấu bằng phép thuật thôi.
- Không, chưa đâu.
- Tốt. Ai cũng cần một thanh kiếm tốt, cho dù có tài ảo thuật tinh xảo tới đâu. Cuối cùng thì cũng phải trở lại với sắt thép chống lại sắt thép. Thử nghĩ coi, cuộc chiến với triều đình này sẽ được giải quyết cách nào? Một mũi kiếm đâm qua quả tim đáng nguyền rủa của Galbatorix. Tôi đặt cược một năm tiền lương: lão cũng có một thanh kiếm, cho dù lão có khả năng chỉ với một cái búng tay là có thể moi ruột người ta như moi một con cá. Không có gì có thể so sánh được với sự yên tâm khi cầm một thanh kiếm trong tay.
Trong khi nói, Frederic hướng dẫn hai người tới một giá treo kiếm đứng riêng biệt, rồi hỏi:
- Ngài muốn tìm loại kiếm nào? Nếu tôi nhớ không lầm, thanh Zar’roc của ngài là kiếm một đầu. Bản kiếm rộng chừng hai ngón tay cái của tôi, và lưỡi kiếm có thể vừa chém vừa đâm, đúng vậy không?
Eragon xác nhận, Frederic vừa lẩm bẩm vừa rút từng thanh kiếm khỏi giá, múa tít trên không, rồi lại treo lên, vẻ không hài lòng:
- Kiếm của thần tiên mỏng và nhẹ hơn kiếm của chúng tôi và người lùn, nhờ vào những bùa chú họ luyện vào trong thép. Nếu chúng tôi rèn những thanh kiếm mảnh như của họ, thì khi đụng trận, chỉ hơn một phút là bị cong, gãy, sứt mẻ ngay, đến không còn có thể cắt được một miếng phô-mai nữa.
Liếc nhìn Blodhgram, Frederic hỏi:
- Phải vậy không, thần tiên?
Blodhgram gật, quan sát lưỡi một thanh kiếm khác, rồi khịt mũi, bỏ lại lên giá.
Frederic nói:
- Như vậy, dù chọn thanh nào cũng sẽ nặng hơn kiếm ngài vẫn quen sử dụng. Đối với Khắc-tinh-của-tà-thần, điều đó không khó khăn gì lắm, nhưng trọng lượng thêm đó có thể làm những đường kiếm hơi bị chậm.
- Cảm ơn đã cảnh báo trước.
- Không có chi. Vì đó là lý do tôi có mặt tại đây: làm sao cho phe Varden ít người bị giết và càng giết nhiều quân khốn kiếp của Galbatorix càng tốt. Một công việc rất thú vị.
Tiến qua giá vũ khí khác, Frederic đi khuất sau một đống khiên hình tam giác, nói:
- Tìm được thanh kiếm thích hợp cho một người là cả một nghệ thuật. Thanh kiếm phải gây cảm giác như một cánh tay nối dài, như mọc ra từ chính thịt da mình; nó phải di động thoải mái theo bản năng, không cần suy tính, cứ như con cò lắc mỏ, con rồng xòe móng vậy. Thanh kiếm hoàn hảo phải là hiện thân của con người: người muốn gì, kiếm thi hành ngay.
- Ông có vẻ thi sĩ quá.
Vẻ khiêm tốn, Frederic nhẹ nhún vai:
- Tôi chọn vũ khí cho những người sắp bước vào chiến trận đã được hai mươi sáu năm rồi. Công việc đã ngấm vào máu thịt, nó bắt mình phải suy tính đến thân phận con người, phải tính toán nên đưa cho chàng trẻ tuổi đó một cây kích sắt hay một cây chùy.
Bàn tay phe phẩy trên một thanh kiếm, Frederic hỏi Eragon:
- Ngài thích tác chiến có khiên hay không ?
- Có khiên. Nhưng tôi không thể lúc nào cũng đem theo, và dường như chưa bao giờ có cái khiên nào hữu hiệu khi tôi bị tấn công.
Vỗ vỗ chuôi cây kiếm, Frederic trầm ngâm:
- Hừ… Vậy là ngài cần một thanh kiếm không quá dài để đối chọi với từ một tấm mộc, tới một hàng rào khiên. Nghĩa là chiều dài kiếm trung bình, để có thể tung chiêu bằng một cánh tay dễ dàng. Một thanh kiếm có thể đeo trong mọi hoàn cảnh, đủ lịch sự trong các buổi lễ, đủ sức mạnh để đẩy lui một đám Kull.
- Ông ta nhăn mặt khi nhắc tới Kull.
- Việc Nasuada làm thật trái tự nhiên. Kết hợp chúng tôi với những quái vật đó. Tính chất của chúng ta và chúng không bao giờ có thể hòa đồng được….
Ông ta lắc đầu:
- Đáng tiếc là ngài chỉ muốn có một thanh kiếm. Hay tôi nghe lầm?
- Không đâu. Tôi và Saphira phải đi rất xa, không thể mang theo cả chục cây kiếm được.
- Ngài có lý. Một chiến sĩ như ngài không cần hơn một vũ khí. Tôi gọi điều đó là: lời nguyền của một thanh kiếm được đặt tên.
- Là sao?
- Mỗi cao thủ đều sở hữu một thanh kiếm có tên. Cái tên do chính anh ta đặt, hoặc do một thi nhân cảm tác sau khi anh ta có một chiến thắng lẫy lừng. Vì vậy, anh ta phải sử dụng thanh kiếm đó. Nếu khi xuất trận mà thiếu thanh kiếm đã có tên, chiến hữu sẽ thắc mắc, nào là thanh kiếm đó đâu rồi, hay anh ta cảm thấy hổ thẹn vì chiến công của mình, hoặc anh ta làm nhục họ bằng cách cự tuyệt những lời ca ngợi họ đã dành cho anh ta. Thậm chí, kẻ thù cũng có thể nhất định chờ cho tới khi thanh kiếm danh tiếng đó được rút ra, mới bắt đầu ra tay. Ngài sẽ thấy: ngay sau khi chiến đấu với Murtagh, hay trong bất kỳ trận đánh để đời nào, Varden nhất quyết sẽ đặt cho thanh kiếm mới của ngài một tước hiệu. Và từ đó, họ sẽ mong ngài luôn đeo thanh kiếm đó bên mình.
Vừa đi qua kệ thứ ba, ông ta vừa nói:
- Không thể tưởng tượng được tôi có may mắn được chọn vũ khí cho một kỵ sĩ rồng. Thật là một cơ hội hãn hữu. Cứ như đây là cực điểm trong công việc của tôi với Varden.
Lấy một thanh kiếm trên giá, Frederic trao cho Eragon. Xỉa mũi kiếm lên cao, xuống thấp, rồi Eragon lắc đầu. Hình dạng chuôi kiếm không hợp với tay nó. Viên trưởng kho vũ khí không tỏ ra thất vọng. Trái lại, hình như sự từ chối của Eragon càng làm ông ta thêm hứng thú. Thanh kiếm thứ hai, Eragon lại lắc đầu.
Frederic nói:
- Tôi e là, kiếm đưa cho ngài phải là một thanh sẽ không bị hề hấn gì khi đập tan một thanh kiếm bình thường. Điều ngài cần là sản phẩm của người lùn. Ngoài thần tiên, họ là những nhà rèn kiếm tài năng nhất, đôi khi còn vượt trội hơn cả thần tiên. Xin lỗi, tôi mạn phép hỏi: ngài đã được dạy công và thủ theo cách nào? Cạnh chống cạnh? Nếu tôi nhớ không lầm, trong lần ngài đấu với Arya trong Farthen Dur, công và thủ đều bằng cạnh kiếm.
Eragon nhíu mày:
- Thì sao?
- Thì sao? Đừng coi thường chuyện đó, Khắc-tinh-của-tà-thần. Nếu cạnh kiếm của ngài chạm cạnh kiếm của đối phương, cả hai sẽ bị sứt mẻ. Với một thanh kiếm đã được yểm thần chú như Zar’roc thì có thể không sao, nhưng với bất kỳ thanh nào tôi đang có tại đây, ngài không thể đấu theo đấu pháp đó được. Trừ khi…ngài muốn thay kiếm sau mỗi trận đấu.
Hình ảnh thanh kiếm của Murtagh bị sứt mẻ thoáng qua đầu Eragon. Nó tự trách mình vì đã quên một điều quá hiển nhiên như thế. Quen với thanh Zar’roc-không hề bị cùn, không hề có một dấu hiệu trầy xước, và cho đến bây giờ, đó là thanh kiếm độc nhất nó biết không bị hầu hết thần chú gây ảnh hưởng. Thậm chí, nó vẫn không biết chắc, kiếm của kỵ sĩ rồng có thể bị hủy hoại hay không.
- Ông không phải lo chuyện đó. Tôi sẽ bảo vệ kiếm bằng phép thuật. Nhưng tôi sẽ phải chờ cả ngày để có một vũ khí hay sao?
- Một câu hỏi nữa thôi: phép thuật của ngài tồn tại trong kiếm mãi mãi không?
Eragon càng cau có hơn:
- Để trả lời câu hỏi của ông, tôi nói ngay. Không. Duy nhất một thần tiên biết cách tạo ra kiếm của kỵ sĩ rồng. Nhưng cô ta không chia sẻ bí mật đó với tôi. Tôi chỉ có thể truyền một phần nội lực vào kiếm, để giữ cho kiếm không bị hư hại, nhưng nếu trận đánh quá dài, năng lượng dự trữ trong kiếm cạn kiệt, nó sẽ trở lại là một thanh kiếm bình thường, và …. điều lạ lùng là, nó sẽ tan ra từng mảnh khi tôi chạm kiếm lại với đối thủ.
Frederic gãi râu, trầm ngâm:
- Tôi hiểu rồi. Khi chiến đấu lâu, phép thuật sẽ hết, và càng đấu quyết liệt, phép thuật càng mau hết hơn. Đúng thể không?
- Chính xác.
- Vậy thì càng nên tránh đấu bằng cạnh kiếm, vì nó sẽ làm cạn năng lượng nhanh hơn các thế đánh khác.
- Tôi không có thời gian. Không còn thời gian để luyện lại các chiêu thức hoàn toàn khác. Triều đình tấn công bất cứ lúc nào. Tôi phải tập trung luyện những gì mình đã biết, không thể cố gắng chuyển qua các thể đánh mới được.
Lục lọi một thùng đầy vũ khí, Frederic lẩm bẩm một mình:
- Mình biết phải kiếm gì rồi. Trước hết là cái này, rồi tới cái này….
Lấy từ đáy thùng lên một cây chùy lớn màu đen, Frederic gõ gõ lên cây chùy, nói:
- Với cái này, ngài có thể đập tan kiếm, áo giáp, mũ sắt mà không hề hấn gì.
Eragon phản đối:
- Nhưng đó chỉ là một cây gậy. Một cây gậy bằng sắt.
- Thì sao nào? Với sức lực của ngài, ngài có thể vung vẩy cây chùy này nhẹ nhàng như một cành cỏ lau. Với nó, ngài sẽ là nỗi khiếp đảm ngoài mặt trận.
Eragon lắc đầu:
- Tôi không thích những thứ dùng để đập phá. Hơn thế nữa, tôi sẽ không thể đâm qua tim tà thần Durza để giết chết hắn bằng một cây chùy.
- Vậy thì tôi có một đề nghị nữa, trừ khi ngài khăng khăng đòi một cây kiếm truyền thống.
Tới một góc khác trong nhà bạt, Frederic lấy một vũ khí, đem lại cho Eragon. Nó thấy vũ khí này giống như một cái liềm. Loại kiếm này không giống loại kiếm Eragon quen thuộc, mặc dù trước đây nó đã từng thấy trong lực lượng Varden. Chuôi thanh kiếm cong đó tròn xoe, bóng lộn, tay cầm ngắn bằng gỗ bọc da đen, trạm trổ những chữ cổ ngoằn ngoèo của người lùn. Lưỡi kiếm có một cạnh sắc dài bằng một cánh tay, hai bên sống kiếm có một lớp da mỏng. Từ chuôi, thân kiếm thẳng chừng hai mươi phân, rồi nhẹ nhàng cong lên như một cái mỏ, chóp mũi khoằm xuống, nhọn hoắt như đầu kim. Lối thiết kế này làm giảm độ cong hay gãy khi đâm qua áo giáp và củng cố cho đầu kiếm có dáng vẻ như một cái nanh. Không như kiếm hai cạnh sắc, loại kiếm cong này phải cầm cho thân kiếm thẳng đứng với mặt đất. Điều kì lạ nhất là, dọc suốt lưỡi kiếm, cao chừng nửa phân là màu ngọc xám, rồi đen dần lên phía trên thành màu thép đen bóng như gương. Giữa hai vùng đó, như một giải khăn lụa trong gió, gợn sóng lăn tăn.
Eragon chỉ sọc màu xám nói:
- Tôi chưa từng thấy cái này bao giờ. Là gì vậy?
- Thriknzdal. Phát minh của người lùn. Họ trui luyện sống và lưỡi kiếm tách biệt. Lưỡi kiếm trui cứng, cứng hơn toàn thể kiếm của chúng tôi. Thân và sống kiếm mềm hơn lưỡi, mềm đủ để uốn cong và không bị gãy.
- Tất cả kiếm của người lùn đều giống thế này sao?
- Không. Chỉ những kiếm một cạnh sắc thôi….
Frederic ngập ngừng hỏi:
- Ngài hiểu vì sao tôi chọn kiếm này cho ngài chứ?
Eragon hiểu. Với cây kiếm này, trừ khi nó cố ý xoay cổ tay nếu không mọi cú đánh đều sẽ chạm vào mặt kiếm, tránh lưỡi kiếm va chạm khi tấn công. Sử dụng thanh kiếm này, nó chỉ phải điều chỉnh một chút các chiêu thức.
Ra khỏi nhà bạt, Eragon giữ tư thế cho thanh kiếm cong thẳng góc với mặt đất, vung lên khỏi đầu, rồi bổ xuống đầu kẻ thù tưởng tượng; quay người, xông tới, gạt một ngọn giáo vô hình, rồi xoay kiếm ra sau lưng, và chuyền từ tay này sang tay kia. Khi trở lại chỗ Frederic và Blodhgarm đang đứng đợi, hơi thở và nhịp tim của nó rất êm ả.
Tốc độ và sự cân xứng của thanh kiếm gây ấn tượng mạnh với Eragon. Không thể sánh bằng Zar’roc, nhưng cũng thuộc loại siêu hạng rồi. Nó nói với Frederic:
- Ông chọn tài thật.
- Tuy nhiên ngài vẫn chưa hoàn toàn hài lòng?
Eragon quay tít thanh kiếm cong, nhăn mặt:
- Tôi chỉ mong nó đừng quá giống một con dao đồ tể to đùng. Tôi sẽ có cảm giác lố bịch khi cầm thanh kiếm như thế.
- A… Đừng quan tâm nếu bị kẻ thù chế giễu. Chúng chưa kịp cười đã bị ngài chẻ đầu ra rồi.
Eragon vui vẻ gật đầu:
- Tôi lấy thanh này.
- Xin chờ một lát.
Nói xong, Frederic biến vào trong nhà bạt, rồi trở lại với một bao da trang trí hoa văn bạc, trao cho Eragon:
- Khắc-tinh-của-tà-thần, đã bao giờ ngài học mài kiếm chưa? Với thanh Zar’roc, ngài không cần phải mài, đúng không?
Eragon thú nhận:
- Đúng. Nhưng tôi rất khéo tay với đá mài.Tôi có thể mài dao sắc tới nỗi, một sợi chỉ rơi trúng lưỡi dao là bị đứt ra ngay. Ngoài ra, nếu cần, tôi còn có thể sử dụng phép thuật làm tăng độ sắc bén của lưỡi kiếm.
Frederic rên lên, đập bồm bộp hai bên hông, làm cái áo da bò rụng lông lả tả.
- Không, không được làm lưỡi kiếm mỏng như dao cạo. Mép kiếm phải dày, và cứng rắn. Một chiến binh phải biết giữ gìn quân dụng đàng hoàng, phải biết cách mài gươm.
Frederic khăng khăng cố tìm cho được một viên đá mài, rồi cùng ngồi trên đất, hướng dẫn cho Eragon cách mài thanh kiếm cong sao cho chính xác, để có thể sẵn sàng lâm trận.
- Ngài có thể chiến đấu với một bộ giáp rỉ sét, một nón sắt sứt mẻ. Nhưng nếu còn muốn nhìn thấy mặt trời lên, đừng bao giờ chiến đấu với một thanh kiếm cùn. Nếu sống sót sau trận đánh, mệt lử như người vừa trèo qua ngọn núi Beor, bất kể cảm giác thế nào, nhưng khi có cơ hội, việc đầu tiên là phải lấy ngay đá mài ra mà mài kiếm. Cũng như ngài săn sóc ngựa, hay Saphira, trước khi chăm lo cho bản thân. Vì không có kiếm, ngài chỉ là một con mồi bất lực trước kẻ thù.
- Hơn một giờ trôi qua, cả ba người ngồi trong nắng chiều, để Frederic chỉ dẫn cho Eragon. Khi ông ta kết thúc, một bóng râm mát lướt qua đầu họ, và Saphira hạ cánh xuống ngay bên cạnh.
Eragon hậm hực: “Em đã chờ. Rõ ràng là em đã chờ tới lúc này mới xuống, thay vì tới sớm giải cứu anh khỏi phải nghe những lời lải nhải: nào là đá nước, đá dầu, nào là dầu hạt lanh bảo vệ thép tốt hơn mỡ.”
“Nhưng có đúng vậy không?”
“Không đúng. Nhưng chuyện đó không liên quan đến câu hỏi của anh: sao em bỏ anh lại cái địa ngục này lâu thế”
Một bên mí nặng chịch cụp xuống, Saphira uể oải nháy mắt “Đừng quá cường điệu chứ. Địa ngục? Anh và em không chuẩn bị đàng hoàn thì địa ngục sắp tới mới là thảm hại. Những gì con người quần áo hôi rinh rích kia vừa nói, đều là những điều quan trọng anh cần phải biết cả đấy.”
Eragon chịu thua: “Có thể”.
Ả rồng khoái chí vươn cổ nhâm nhi móng chân.
Sau khi cám ơn, chào Frederic và hẹn gặp lại Blodhgarm, Eragon buộc thanh kiếm cong vào thắt lưng Beloth Khôn-ngoan, rồi leo lên lưng Saphira. Nó vui mừng reo lớn. Saphira xòe cánh, bay vút lên trời.
Choáng váng, Eragon nắm chặt gai rồng trước mặt, rồi nhìn xuống những con người và lều trại cứ nhỏ dần, nhỏ dần. Từ trên cao, toàn vùng như một bàn cờ. Đồn lũy quanh doanh trại tua tủa như một con nhím, những cây cọc trắng xa xa sáng rực trong nắng chiều. Một phần tư chu vi doanh trại, về phía tây bắc, đội kỵ binh của vua Orrin trong như những chấm li ti. Phía đông, trại của Urgal thấp và tăm tối trên cánh đồng thoai thoải.
Hai đứa vút lên cao hơn.
Không khí lạnh ngắt làm má Eragon ngứa ngáy và phổi bỏng rát. Nó không dám thở sâu. Hai bên, những cụm mây dày đặc bồng bềnh trôi, trông như cà rem sủi bọt. Saphira lượn quanh những đám mây, những mảng bóng của nó xuyên qua đám mây trắng nõn như lông vũ. Một mảnh hơi nước tạt vào Eragon làm nó mờ cả mắt và những giọt nước giá lạnh tràn ngập vào mũi, miệng.
Saphira bay cao khỏi đám mây.
Một con đại bàng đỏ vừa bay qua vừa kêu choe chóe.
Saphira đã bắt đầu phải ráng sức. Còn Eragon cảm thấy chóng mặt. Giữ cánh bất động, Saphira lượn từ luồng hơi nóng này qua luồng hơi nóng khác, giữ nguyên độ cao, không xuống thấp hơn.
Eragon nhìn xuống. Chúng đang ở quá cao, mọi vật dưới đất hình như không còn là thật nữa. Doanh trại Varden là một miếng bìa sắp hình lộn xộn, với những mẫu tam giác đen, xám nhỏ li ti. Dòng sông jiet là một sợi dây bạc đính những cái tua màu xanh lá. Phía nam, những cụm mây lưu huỳnh dâng lên từ Cánh đồng cháy, tạo thành một dải núi màu cam, mái nhà của những quái vật lờ mờ ẩn hiện. Eragon vội quay nhìn hướng khác.
Cả tiếng, nó và Saphira bồng bềnh trong gió, thư giãn trong sự thoải mái được gần bên nhau. Một câu thần chú niệm thầm tách cái buốt lạnh khỏi Eragon. Cuối cùng, hai anh em cũng được một mình bên nhau, như những ngày còn ở trong thung lũng Palancar, trước khi triều đình xâm phạm vào cuộc đời hai đứa.
Saphira lên tiếng: “Anh em mình là chúa tể bầu trời”
“Mái trần của thế giới là đây”
Eragon vươn hai tay, như có thể chạm tới các vì sao.
Nghiêng sang trái, Saphira đón nhận làn không khí ấm áp từ bên dưới, rồi thăng bằng lại: “ Ngày mai anh làm chủ hôn cho Roran và Katrina rồi”
“Một cảm giác thật lạ lùng. Lạ lùng vì anh Roran lấy được chị Katrina. Lạ lùng vì anh là người đứng ra tổ chức đám cưới cho họ…. Roran lấy vợ. Cứ nghĩ đến chuyện đó, anh lại cảm thấy mình già rồi. Mới ngày nào còn là hai thằng nhóc. Đúng là không thể nào ngăn được thời gian vô tình. Vì vậy, những thế hệ qua đi, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt chúng ta đưa những đứa con vào đời, để chúng làm những việc cần phải làm.”
“Nhưng là nếu còn sống sót vài tháng nữa”
“Ừ … Vậy đó”
Saphira lảo đảo, như bồn chồn lo lắng về một điều bất hạnh. Rồi nó quay lại hỏi: “Sẵn sàng?”
“Tiến lên !”
Nghiêng tới trước, Saphira khép hai cánh sát sườn, phóng xuống, nhanh hơn cả tên bắn. Eragon cười ha hả với cảm giác không trọng lượng. Nó ép chặt hai chân vào Saphira để không bị bay khỏi lưng cô em rồng, rồi quá cao hứng, nó buông hai tay, đưa cao khỏi đầu. Mặt đất xoay tròn như cái đĩa khi Saphira lượn vòng trên không. Giảm tốc, ngừng lượn vòng, cô ả lăn tròn sang phải cho đến khi đâm ngược đầu lao xuống.
Eragon đấm vai ả rồng hét toáng lên : “Saphira”
Một làn khói tuôn ra từ mũi, Saphira sửa lại động tác, nhắm mặt đất, vù vù phóng xuống. Hai tai Eragon lùng bùng khi áp lực tăng lên. Còn cách doanh trại gần ngàn mét, và chỉ vài giây nữa là lều bạt tan tành, Saphira để sức gió đưa đẩy cánh. Cú nẩy tiếp theo làm Eragon bật ra trước, suýt bị cái gai rồng nó đang nắm đâm trúng mắt.
Vỗ mạnh cánh thêm ba lần nữa, Saphira mới ngừng hẳn lại, xòe rộng cánh, nó bắt đầu nhẹ nhàng lượn tròn xuống.
Eragon kêu lên: “Đã quá!”
“Không trò thể thao nào hồi hộp hơn bay. Vì thất bại là chết.”
“Ha ha, nhưng anh hoàn toàn tin tưởng vào tài năng của em. Không bao giờ em để chúng ta bổ nhào xuống đất được”.
Cô ả tươi rói vì được ông anh khen ngợi.
Rẽ trái về hướng lều của Eragon, Saphira lắc đầu : “Từ bây giờ, em phải quen dần với lời khen tặng đó. Nhưng mỗi lần em phóng xuống như thế này, sáng hôm sau ngực và cánh nhức mỏi không chịu nổi. “Yên tâm đi, mai em đâu phải bay. Nhiệm vụ của chúng ta là dự đám cưới, và em có thể đi bộ tới được mà.”
Ả ậm ừ, hạ xuống một đám bụi mịt mù, đuôi quất đổ một cái lều bỏ trống.
Nhảy xuống đất, Eragon để cô ả đứng chải chuốt giữa sáu thần tiên, còn sáu thần tiên chạy theo nó qua doanh trại, tìm bà thầy thuốc Gertrude. Bà hướng dẫn nó những nghi thức trong buổi lễ cưới ngày mai.
Sau đó Eragon trở lại lều rửa mặt thay quần áo, trước khi cùng Saphira đến dự bữa ăn với vua Orrin và quần thần của ông như đã hứa.
Khuya hôm đó, sau bữa tiệc, Eragon và Saphira vừa đi bộ về lều, vừa ngắm sao và bàn về những chuyện đã và sẽ xảy ra. Trong lòng tràn ngập tình thương yêu, đến nổi Eragon tưởng như tim sắp ngừng đập.
“Ngủ ngon nhé, Saphira”.
“Chúc ngủ ngon, tiểu huynh”.