Sau tuyên bố của Eragon với Varden, Nasuada ngoắt Jormundur lại gần, ra lệnh:
- Bảo tất cả trở lại vị trí. Nếu chúng tấn công lúc này, chúng ta không kịp trở tay đâu.
- Tuân lệnh, công nương.
Đặt tay trái lên cánh tay vua Orrin, Nasuada ra hiệu cho Arya và Eragon cùng theo vào nhà bạt.
“Còn em làm sao?”
Eragon hỏi Saphira. Nhưng khi vào trong, nó thấy vách cuối lều đã được cuốn lên và buộc vào một khung gỗ bên trên, để Saphira có thể thò đầu vào trong tham dự. Chờ một lát, nó thấy cái đầu và cổ lóng lánh xuất hiện, làm tối sầm bên trong khi cô ả yên vị nơi khoảng trống. Những chiếc vảy màu xanh rọi lên vải lều đỏ thành những đốm sáng màu tía.
Eragon nhìn quanh lều. So với lần nó đã nhìn thấy trước đây, trong lều xơ xác vì kết quả Saphira đã gây ra, khi cô ả bò vào nhà bạt để nhìn Eragon trong tấm gương của Nasuada. Với chỉ bốn món đồ bạc, căn lều còn khắc khổ hơn cả tiêu chuẩn nhà binh. Một cái ghế dựa bóng lộn Nasuada đang ngồi và vua Orrin đứng kế bên, một tấm gương đặt ngang tầm mắt, trên một trụ đồng chạm trổ, một ghế xếp; và một cái bàn thấp, trải đầy bản đồ và hồ sơ quan trọng. Một tấm thảm trang trí cầu kỳ của người lùn phủ trên mặt đất. Ngoài Eragon và Arya, nhiều người đã tụ tập trước mặt Nasuada. Tất cả bọ họ đều hướng mắt vào Eragon. Trong số đó, nó nhận ra Narheim- chỉ huy hiện thời của quân đội người lùn; Trianna và các thành viên trong Con Đường Lãng Du; Sabrae, Ume’rth, và toàn thể Hội Đồng Tiền Bối, trừ Jormundur; nhiều thành phần quí tộc và các quan trong triều của vua Orrin. Có những người lạ mặt mà Eragon đoán họ cũng nắm những địa vị trong các đảng phái khác nhau đã tạo dựng nên lực lượng Varden. Sáu vệ sĩ của Nasuada đều có mặt: hai đứng ngay lối vào, bốn đứng sau cô. Nó cũng phát hiện ra tư tưởng phức tạp và ảm đạm của con bé phù thủy Elva từ chỗ ẩn núp cuối nhà bạt.
Nasuada lên tiếng:
- Eragon, để tôi giới thiệu những người anh chưa gặp trước đây. Sagabato-no Inapashunna Fadawar là tộc trưởng bộ tộc Inapashunna….
Suốt một tiếng sau đó, Eragon phải chịu đựng hàng loạt những lời giới thiệu, chúc mừng và những câu hỏi mà nó không thể trả lời thẳng thắn vì không thể tiết lộ những bí mật không nên nói ra. Khi tất cả quan khách đều đã đàm đạo với Eragon, Nasuada mời họ rút lui khỏi nhà bạt. Sau đó, cô vỗ tay, toán bảo vệ bên ngoài hướng dẫn một đoàn khách thứ hai tiến vào. Rồi sau khi họ thoải mái với những câu trả lời mơ hồ của nó, lại tiếp đến nhóm thứ ba. Eragon phải luôn miệng tươi cười. Nó trao đổi những câu khôi hài vô vị và cố ghi nhớ những cái tên và chức vị dài dằng dặc, với một vẻ lịch thiệp hoàn hảo đúng như vai trò của nó đòi hỏi. Nó biết họ tỏ lòng tôn trọng nó, không vì nó là bạn của họ. Nhưng vì cơ hội chiến thắng nó sẽ mang về cho người dân Alagaesia, vì quyền uy của nó, và vì họ hy vọng nhờ nó họ sẽ chiến thắng. Tràn trề thất vọng, Eragon chỉ muốn bứt tung khỏi sự bức bối đến ngộp thở của những cử chỉ lịch sự màu mè, để nhảy lên lưng Saphira, bay đến một nơi yên tĩnh.
Trong buổi gặp gỡ này, chỉ một điều làm nó thích thú: ngắm nhìn phản ứng của họ đối với hai Urgal xuất hiện mờ nhạt sau ghế của Nasuada. Có người giả bộ như không chú ý tới hai chiến binh có sừng này – tuy nhiên một vài cử chỉ thoáng qua, một chút lạc giọng trong tiếng nó i- đủ làm Eragon biết, những sinh vật này làm họ nhụt nhuệ khí. Có những người chòng chọc nhìn Urgal, tay thì nắm chặt chuôi kiếm hoặc cán dao găm. Lại có những người làm ra vẻ bạo dạn, coi thường tiếng tăm sức mạnh của Urgal và huyênh hoang với những câu chuyện về sức lực của mình. Chỉ một số ít người tỏ ra bình thản trước sự hiện diện của Urgal. Nhất là Nasuada. Trong số này có vua Orrin, Trianna và một bá tước đã kể là ngày còn nhỏ, ông ta đã thấy Morzan và con rồng của hắn tàn phá toàn thể một thành phố.
Khi Eragon không còn chịu đựng hơn nổi nữa, Saphira ưỡn ngực gừ một tiếng. Tiếng gừ của ả làm rung rinh tấm gương trong khung. Nhà bạt bỗng im lặng như nấm mồ. Tiếng gừ không có vẻ hăm dọa, nhưng làm mọi người phải chú ý và biết là cô ả quá sốt ruột rồi. Không quí khách nào khờ tới nỗi dám thử thách sức chịu đựng của nó. Khi Saphira đủng đỉnh gõ nhịp đầu móng lên nền đất, các vị rối rít xin lỗi, vội vàng thu gom đồ vật, rồi hấp tấp rút lui.
Hai vạt cửa lều khép lại. Nasuada thở dài nói:
- Cảm ơn Saphira. Eragon, tôi xin lỗi vì đã để anh phải chịu cảnh khốn khổ trước đám đông. Nhưng tôi tin là anh biết, anh đã chiếm được một địa vị cao quí hơn trong Varden. Tôi không thể giữ anh cho riêng mình được nữa. Bây giờ anh đã thuộc về nhân dân. Họ đòi hỏi anh phải nhận ra họ, họ nghĩ họ có quyền được biết những gì anh đã làm. Cả anh, cả tôi, cả vua Orrin đều không thể từ chối ước nguyện của đám đông. Thậm chí cả Galbatorix trong cái ngai tăm tối của lão ở Uru’baen cũng sợ đám đông thất thường, dù lão có thể không thú nhận với ai, kể cả chính lão.
- Không còn khách khứa, vua Orrin cũng lột bỏ cái vẻ vương giả. Vẻ nghiêm trang đã biến mất, trông ông có vẻ thoải mái hơn. Hai vai nhún lên trong lớp áo choàng cứng nhắc, ông nhìn Nasuada, nói:
Trẫm nghĩ, chúng ta không cần Ó Đêm túc trực nữa.
Nasuada vỗ tay, ra lệnh cho sáu vệ sĩ ra khỏi lều.
Kéo ghế tới gần Nasuada, vua Orrin ngồi xuống giữa đống vải áo phồng lên. Ông nhìn từ Eragon tới Arya:
- Nào, Eragon Khắc-tinh-của-Tà-thần, hãy cho chúng ta biết tất cả những việc làm của nhà ngươi. Ta mới chỉ nghe loáng thoáng chuyện ngươi quyết định nấn ná lại Helgrind. Vì ta chỉ được nghe qua những câu trả lời né tránh, che giấu sự thật. Bây giờ ta muốn biết toàn bộ sự thật của vấn đề. Vì vậy, ta cảnh cáo trước, đừng giấu diếm những gì thật sự đã xảy ra trong thời gian ngươi ở trong đế quốc. Cho đến khi nào ta chưa hài lòng với những gì ngươi nói, thì không một ai được ra khỏi nơi này.
Nasuada lạnh lùng nói:
- Tâu bệ hạ, bệ hạ đòi hỏi quá nhiều. Bệ hạ không có quyền ép buộc tôi; kể cả Eragon, thuộc hạ của tôi; cũng không ép buộc được Saphira hay Arya. Họ không phải chịu trách nhiệm với một vị chúa tể của một loài có sinh có tử, mà với một vị đầy quyền năng hơn cả tôi và bệ hạ hợp lại. Năm chúng ta bình đẳng như mọi người ở Alagaesia. Xin bệ hạ nhớ cho điều đó.
Giọng nhà vua chợt cứng rắn không kém:
- Trẫm đã vượt qua vương quyền của mình sao? Cũng có thể. Tiểu thư nói đúng: trẫm không có quyền với các người. Tuy nhiên, nếu là bình đẳng, trẫm chưa thấy một bằng chứng nào tiểu thư đối xử bình đẳng với trẫm. Eragon trả lời cho tiểu thư, chỉ một mình tiểu thư thôi. Trong cuộc thách đấu trường đao, tiểu thư đã chiếm được quyền lực thực sự với những bộ tộc du mục, mà trong số đó, có nhiều bộ tộc từ lâu đã là thần dân của trẫm. Vậy là tiểu thư chỉ huy cả Varden và người dân Surda, những con người đã từng dũng cảm phục vụ hoàng gia từ lâu đời.
- Chính bệ hạ đã yêu cầu tôi điều hành chiến dịch này. Tôi chưa hề lấn quyền bệ hạ.
- A…. Trẫm yêu cầu tiểu thư chỉ huy những lực lượng lẻ tẻ thôi. Trẫm không ngại thú thật là tiểu thư nhiều kinh nghiệm và thành công hơn ta khi đấu khẩu. Nhưng trẫm, tiểu thư hay bất kỳ ai quá sa đà vào hư danh thì mọi triển vọng của chúng ta sẽ rất bấp bênh. Tuy nhiên, từ khi được trao quyền, dường như tiểu thư quên trẫm vẫn còn là vua Surda, và gia tộc Langfeld chúng ta có thể truy tìm lại dấu vết về Thanebrand Người Trao Nhẫn, người đã kế vị Palancar già nua, điên khùng để trở thành người đầu tiên trong dòng dõi chúng ta ngồi lên ngai vàng trong cái nơi bây giờ gọi là Uru’baen. Xét cho cùng, nhờ tài sản thừa kế và sự giúp đỡ của hoàng gia Langfeld đã đưa tiểu thư đến địa vị này, thật đáng trách khi tiểu thư làm ngơ quyền lợi của hoàng gia. Tiểu thư hành động như lời nói của tiểu thư là quyết định độc nhất, để theo đuổi mục đích giải phóng con người, còn ý kiến của người khác đều không đáng kể, và như vậy là đã đủ thuận lợi để cho tiểu thư trở thành cấp lãnh đạo của họ rồi. Những đàm phán về hiệp ước, liên minh, chẳng hạn như với Blodhgarm-vodhr, không hề báo cho trẫm biết khi ông ta tới, không hề chờ trẫm cùng đi đón chào sứ giả. Khi trẫm hỏi Eragon-một con người nắm vận mạng đất nước của trẫm trong cuộc mạo hiểm này, trẫm hỏi vì sao con người rất quan trọng này lại chọn cách gây nguy hiểm cho mạng sống của người dân Surdan và tất cả sinh vật chống đối Galbatorix, bằng cách ở lì lại giữa lòng kẻ thù, thì tiểu thư đã trả lời sao? Tiểu thư đã trả lời ta như coi ta là một kẻ quá ganh tị, một thủ hạ quá tò mò đã có những thắc mắc trẻ con làm tiểu thư mất tập trung vào những vấn đề nghiêm trọng. A, ta không chấp nhận thái độ đó. Cho tiểu thư biết, nếu không tôn trọng địa vị của trẫm, và chấp nhận phân chia nhiệm vụ đàng hoàng như hai đồng minh với nhau, thì theo ý trẫm: tiểu thư không thích hợp để điều hành liên minh tạm thời của chúng ta. Chính trẫm sẽ đứng lên chống lại tiểu thư.
Saphira nhận xét: Cha nội này dài dòng quá!
Lo ngại những gì cuộc đàm thoại này sẽ dẫn tới, Eragon hỏi ý Saphira: “Làm sao đây? Ngoài Nasuada, anh không định cho ai khác biết về chuyện lão Sloan. Càng ít người biết lão còn sống càng tốt”.
“Eragon, em không thể cho anh biết làm sao là tốt nhất. Anh phải nghe theo sự phán xét của chính mình.”
Trả lời những lời nói sắc sảo của nhà vua, Nasuada chấp hai tay lên đùi, màu trắng của giải băng buộc vết thương nổi bật trên màu áo xanh, cô bình tĩnh nói:
- Nếu như tôi có sơ xuất với bệ hạ do tính hấp tấp bất cẩn, tôi không hề muốn làm giảm uy tín của bệ hạ hay triều đình. Xin bệ hạ lượng thứ. Tôi xin hứa, sẽ không bao giờ tái phạm. Nhưng như bệ hạ đã chỉ ra: tôi mới nhận nhiệm vụ này, nên chưa am tường mọi chuyện.
Nhà vua cúi đầu, có vẻ chấp nhận những lời nói của cô. Nasuada tiếp:
- Còn Eragon và những hoạt động của anh ta trong đế quốc, tôi không thể cung cấp từng chi tiết đặc biệt cho bệ hạ, vì chính tôi cũng chưa biết gì hơn. Tôi tin bệ hạ biết rõ: đó không phải là tình huống tôi muốn lợi dụng để quảng bá cho mình.
- Tất nhiên trẫm hiểu.
- Vậy thì, theo tôi, dường như cách điều trị tức thì cho sự tranh luận làm chúng ta buồn bực, là để cho Eragon trình bày toàn bộ sự thật trong chuyến đi, chúng ta mới có thể nhận thức rõ ràng được những sự kiện đó để phán xét.
- Chỉ riêng chuyện này chưa đủ để sữa chữa những bất đồng đâu. Nhưng cũng là sự khởi đầu. Trẫm sẵn lòng nghe đây.
- Vậy thì chúng ta không nên dài dòng thêm nữa. Hãy bắt đầu từ vụ căng thẳng giữa chúng ta. Eragon, tới lúc anh trình bày sự việc của anh rồi đó.
Trước những con mắt đang nhìn nó chờ đợi, Eragon ngẩng cao đầu, nói:
- Những gì sắp nói, tôi nói bằng sự tin tưởng. Tôi biết không thể mong các vị - cả vua Orrin, cả công nương Nasuada - thề giữ bí mật chuyện này cho tới chết. Nhưng tôi van xin các vị hãy làm như đã thề. Nếu vụ này lọt vào tai một người không đáng tin cậy, sẽ là nguyên nhân gây ra một điều ân hận lớn.
Vua Orrin nói:
- Một ông vua sẽ không trị vì được lâu dài, nếu không biết giá trị của sự im lặng.
Eragon kể lại tất cả những gì xảy ra trong Helgrind và những ngày sau đó. Tiếp theo, Arya giải thích vì sao đã đi tìm Eragon và rồi cô chứng thực lời tường thuật của Eragon, bằng cách cung cấp nhiều sự kiện và những nhận xét của chính cô. Khi Arya dứt lời, căn lều hoàn toàn yên lặng. Nhà vua và Nasuada ngồi bất động trên ghế. Eragon cảm thấy lại như hồi bé, đứng chờ cậu Garrow cho biết hình phạt sẽ là phải làm một việc gì đó chán ngắt trên ruộng đồng.
Nhà vua và Nasuada trầm ngâm trong mấy phút. Sau cùng, Nasuada vuốt áo, nói với Eragon:
- Có thể vua Orrin có ý kiến khác, tôi chờ nghe. Còn phần mình, tôi tin anh đã làm đúng, Eragon.
- Trẫm cũng nghĩ thế.
Ông làm tất cả đều bất ngờ. Eragon kêu lên:
- Bệ hạ nghĩ thần làm đúng?
Nó ngập ngừng tiếp:
- Thần không có ý tỏ ra vô lễ, thần rất mừng vì bệ hạ đã chấp thuận, nhưng….. thần không ngờ bệ hạ đã độ lượng với quyết định tha mạng lão Sloan của thần. Xin được hỏi vì sao….
- Vì sao chúng ta chấp thuận hành động của nhà ngươi ư? Eragon, nếu ngươi tự cho phép mình xử tử Sloan, là ngươi đã lấn quyền hành xử của ta và Nasuada. Kẻ có gan quyết định ai được sống ai phải chết, không phải là phục vụ luật pháp nữa, mà là bắt luật pháp phải theo mình. Có thể là ngươi đã nhân từ, nhưng đó không là điều tốt cho loài người chúng ta. Ít nhất, Nasuada và trẫm còn phải chịu trách nhiệm với một vị chúa, mà thậm chí các ông vua cũng phải quỳ gối trước ngài. Chúng ta phải chịu trách nhiệm với Angvard trong cõi vĩnh hằng sáng láng của ngài. Chúng ta phải chịu trách nhiệm với Hắc Nhân trên con ngựa xám. Đó là Tử Thần. Chúng ta có thể là những bạo chúa ghê sợ nhất trong một thời gian được ban cho, Angvard rồi cũng đem chúng ta đi… Nhưng ngươi thì không. Con người là loài có đời sống ngắn ngủi, chúng ta không cần có thêm một Galbatorix nữa.
Ông bật ra một tiếng cười kỳ lạ, rồi vành môi chuyển thành nụ cười hài hước:
- Hiểu chứ, Eragon? Ngươi quá nguy hiểm, chúng ta bắt buộc phải thừa nhận sự nguy hiểm đó, và hy vọng ngươi là một trong vài kẻ có thể kìm hãm được sức cám dỗ của uy quyền.
Ông chắp tay dưới cằm, nhìn lom lom một nếp áo:
- Trẫm đã nói nhiều hơn ý định. Tóm lại, với những lý do đó, và các nguyên nhân khác, trẫm đồng ý với Nasuada. Ngươi đã hành động đúng khi phát hiện ra Sloan trong Helgrind. Trong hoàn cảnh thuận tiện đó, nếu ngươi giết hắn để thỏa mãn chính mình, không vì tự vệ hoặc vì phải phục vụ người khác, thì mọi chuyện sẽ còn tệ hại hơn nữa.
Nasuada gật đầu:
- Bệ hạ nói rất chính xác.
Suốt thời gian đó, Nasuada lắng nghe với một vẻ khó dò xét. Dù có ý nghĩ riêng trong vấn đề này, cô cũng không để lộ ra.
Vua Orrin và Nasuada ép Eragon trả lời thêm hàng loạt câu hỏi về lời thề nó đã áp đặt lên lão Sloan, cũng như phần còn lại trong chuyến đi của nó. Cuộc chất vấn kéo dài quá lâu. Nasuada ra lệnh đem vào nhà bạt một khay rượu táo, trái cây và bánh nướng nhân thịt, cùng với một đùi bò cho Saphira. Nhà vua và Nasuada có thêm thời gian vừa ăn vừa đặt câu hỏi, làm Eragon luôn miệng phải trả lời, chỉ ăn được vài miếng trái cây và nhấp vài hớp rượu táo cho đỡ khô cổ.
Sau cùng vua Orrin chào tạm biệt, để đi duyệt đội kỵ binh. Một phút sau, Arya cũng xin rút lui, vì cô giải thích: "Nấu bồn nước nóng để tẩy uế da toàn đất cát, và lấy lại dáng vẻ bình thường. Mất hai chóp tai nhọn và đôi mắt tròn xoe, không xếch thế này làm tôi thấy như không phải là mình nữa."
Còn lại một mình với Eragon, Nasuada thở dài ngã đầu lên lưng ghế. Eragon giật mình vì thấy cô quá mệt mỏi. Vẻ sinh động và sức lực mới đây không còn chút nào nữa. Nó nhận ra là cô đã giả bộ mạnh mẽ hơn sức lực thật có, để tránh làm kẻ thù dụ hoặc làm nhụt nhuệ khí Varden với hình ảnh yếu đuối của cô.
Eragon hỏi:
- Công nương bị bệnh?
Gật đầu, nhìn cánh tay, cô nói:
- Không hẳn thế. Nó lâu phục hồi hơn tôi tưởng... Mỗi ngày càng tệ hơn.
- Nếu công nương muốn, tôi có thể...
- Không. Cám ơn, nhưng đừng. Một quy luật trong Thách đấu trường đao là phải để vết thương tự lành. Nếu không, người thi đấu đâu phải chịu đau đớn làm gì.
- Dã man.
- Có thể, nhưng phải chấp nhận. Tôi sẽ không chịu thất bại một cách muộn màng chỉ vì không chống chọi nổi với một chút đau.
- Nhưng nếu vết thương nhiễm độc?
- Thì để nó nhiễm độc. Nhưng tôi không tin là bị nhiễm độc đâu, vì đã có Angela săn sóc. Bà ta là một cái kho kiến thức về cây thuốc. Tôi ngờ là Angela chỉ cần sờ vào lá, là có thể nói vanh vách tên thật của các loài cây cỏ trên cánh đồng miền đông này.
Đang im lìm như say ngủ, Saphira há hốc mồm ngáp. Hai hàm cô ả gần đụng mặt đất và mái lều, rồi cổ và đầu lắc lia lịa, những đốm sáng phản chiều từ những cái vảy quay vòng vòng quanh lều với tốc độ chóng mặt.
Ngồi thẳng dậy, Nasuada nói:
- Ồ, xin lỗi. Tôi biết vụ này buồn nản quá. Cả hai đã rất kiên nhẫn. Cám ơn nhiều.
Eragon quì xuống, đặt tay lên tay cô:
- Đừng ngại về tôi, Nasuada. Tôi biết bổn phận mình. Chưa bao giờ tôi có tham vọng lãnh đạo. Đó không là số phận của tôi. Nếu được mời ngồi lên ngai vàng, tôi sẽ từ chối vì thấy rằng: ngai vàng dành cho những người thích hợp hơn tôi, để dẫn dắt nòi giống chúng ta.
Nắm chặt tay nó, cô lẩm bẩm:
- Anh là một người tốt, Eragon.
Rồi cô cười hỏi:
- Anh, Roran và Murtagh là sao? Tôi mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ về những thành viên trong gia đình anh.
Eragon hất mặt:
- Murtagh không phải là người trong gia đình tôi.
- Tất nhiên. Tôi xin lỗi. Nhưng anh phải công nhận là cả ba đã gây ra bao điều đáng sợ cho cả triều đình lẫn Varden.
Eragon khôi hài:
- Đó là tài năng của chúng tôi.
Ả rồng tỉnh bơ: "Cái tài đó nằm trong máu họ rồi. Tới đâu, họ cũng tự vướng víu vào toàn những điều nguy hiểm nhất."
Nó dụi mõm vào Eragon: "Nhất là anh chàng này. Hy vọng gì hơn nữa ở những con người trong thung lũng Palancar. Toàn là con cháu của một lão vua khùng."
Nasuada nói ngay:
- Nhưng họ đâu có khùng. Hay ít ra là tôi nghĩ vậy đó.
Cô cười lớn:
- Thật khó đoán: nếu anh, Roran và Murtagh bị giam trong một phòng, ai sẽ sống sót.
Eragon cũng ha hả cười:
- Roran. Anh ấy sẽ không để một chuyện nhỏ như cái chết chen vào giữa anh ta và Katrina đâu.
Nụ cười của Nasuada thoáng chút căng thẳng:
- Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Trời đất! Tôi ích kỷ quá. Gần hết ngày rồi mà còn giữ anh lại đây chỉ để nói chuyện tầm phào.
- Tôi rất vui.
- Nhưng còn có những nơi vui hơn là tán gẫu giữa bạn bè như thế này. Sau những gì trải qua, tôi biết là anh cần tắm rửa, thay quần áo và một bữa ăn ngon lành, đúng không? Chắc đói lắm rồi.
Eragon nhìn quả táo vẫn cầm trong tay, tiếc là nếu tiếp tục ăn thì có vẻ bất lịch sự trong khi buổi gặp Nasuada đã gần kết thúc. Bắt gặp ánh mắt Eragon, cô nói:
- Mặt anh đã trả lời thay rồi, Khắc-tinh-của-Tà-thần. Trông anh như con sói đói lả vào mùa đông kìa. Được, tôi không hành hạ anh lâu thêm nữa. Đi tắm và diện bộ đồ bảnh bao nhất vào. Khi anh đã sẵn sàng, tôi rất hân hạnh nếu có anh cùng dự bữa ăn tối. Nhớ là, anh không phải là người khách duy nhất của tôi đâu, vì công việc của Varden đòi hỏi tôi phải liên tục tỏ ra lịch sự, nhưng anh sẽ làm tươi sáng buổi họp mặt lên rất nhiều, nếu anh đồng ý tham dự.
Eragon cố không nhăm mặt khi nghĩ tới chuyện lại phải hàng giờ lẩn tránh những câu hỏi của của những kẻ cố dùng nó để đạt được những lợi ích cho họ, hoặc để thỏa mãn tò mò về Kỵ sĩ và rồng. Tuy nhiên không thể từ chối Nasuada, vì vậy nó cúi đầu đồng ý lời đề nghị của cô.