《TU CHÂN ( 7) 》TIỂU DUNG TỬ, SAU NÀY CÓ MUỐN ĐI THEO TA KHÔNG?Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVuEditor: Dương Gia Uy Vũ????????????????????????????????????????????????????
Giống như Mộc Khanh Khanh đã nghĩ, sau khi ý thức của cô khôi phục, thật sự không có đau đớn, chỉ là… Vẫn có chỗ khác biệt.
Chẳng hạn như, Thần Dung vậy mà lại ném cô bên ngoài Ma cung.
Lại chẳng hạn như, thị vệ giữ cửa Ma cung vậy mà lại cảnh cáo cô, còn cấm cô vào.
Lại lại chẳng hạn như, cô vậy mà lại đi đến cảnh giới thê thảm phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Ma giới và hai giới khác mặc dù bởi vì nguyên nhân không biết tên nào đó, vẫn luôn hòa bình chung sống, nhưng thật ra người Ma giới vẫn không có nhiều hảo cảm lắm với người hai giới khác, đặc biệt là… Tu Chân giới.
Trên thân Mộc Khanh Khanh có khí tức tinh khiết của tu sĩ, khiến cô ngay cả khả năng nhờ gương mặt tá túc cũng không có.
(Dương: ý ẻm là mỹ nhân kế -_-)Ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng cô đơn trên bầu trời, một mình xúc động thê thê thảm thảm, Mộc Khanh Khanh chỉ cảm thấy nhân sinh tịch mịch như tuyết.
Cuối cùng, thanh âm đáng khinh ồn ào nhốn nháo đánh gãy văn nghệ tịch mịch của Mộc Khanh Khanh.
“Xử lý tiểu tử này sao đây?”
“Còn có thể sao nữa? Giết thôi!”
“Hắc hắc, trước khi giết không bằng hai huynh đệ chúng vui vẻ một chút, nhìn hắn lớn lên da thịt non mịn, cũng coi như là một tiểu mỹ nhân, mùi vị khẳng định… A! Dám cắn ta!”
Một tiếng kêu đau chật vật, tiếp theo lại truyền đến các loại thanh âm tay đấm chân đá của hai nam tử thành niên hùng hùng hổ hổ.
Mộc Khanh Khanh đi đến, nhìn thân ảnh nhỏ gầy cuộn tròn ở góc tường, trong lòng hơi không đành lòng, vẫn quyết định ra tay.
Che giấu đi thân hình của chính mình, trực tiếp xuống tay dùng dây leo quấn quanh tay chân bọn họ, rồi sau đó một trận hơi nước che mắt tràn ngập, cô ôm cậu nhóc trong lòng ngực ưu nhã bay xuống sân khấu.
Thân là một cao thủ Kim Đan kỳ, cô thật sự không định khi dễ kia hai tiểu lâu la sơ luyện khí kia.
Thôi được rồi, thật ra là cô sợ chọc phải phiền toái…
Ôm tiểu hài tử tìm một nơi an tĩnh, rốt cuộc Mộc Khanh Khanh mới có sức lực đánh giá cậu nhóc vẫn luôn cuộn trong lòng ngực mình không nhúc nhích, sau đó… Cô nổi giận.
Thần Dung vậy mà dám lừa cô có con riêng! Hơn nữa đứa bé còn lớn như vậy…
Mộc Khanh Khanh: “Cha và mẹ ngươi đâu?”
Cậu nhóc phỏng chừng cảm nhận được Mộc Khanh Khanh tức giận quá mức rõ ràng, vốn dĩ không cảm kích lắm cũng phai nhạt rất nhiều, cứng đờ mặt thấp giọng nói: “Đều đã chết.”
“Đã chết? Ngươi nói… Cha ngươi…” Không, sẽ không! Nhiệm vụ cũng không có nhắc nhở thất bại, chắc chỉ là lớn lên giống nhau thôi, “Ngươi tên là gì?”
“Thần Dung.”
Mộc Khanh Khanh cả kinh, thiếu chút nữa buông tay trực tiếp ném hắn trên mặt đất, run run rẩy rẩy mở miệng: “Thần… Thần Dung… Ngươi mấy tuổi?”
“Mười tuổi."
“…”
“Tiểu Dung Tử, sau này muốn đi theo ta hay không?” Mộc Khanh Khanh nỗ lực áp chế mừng như điên mà tươi cười ấm áp.
# chờ ta, chà đạp sinh hoạt mỹ diệu của Ma Quân tương lai ## một ngàn lẻ một phương pháp dưỡng thành bạn trai Ma Quân #…
Ngày hôm sau mặt trời đúng hẹn lại lên, ánh dương sáng lạn, cho dù là nơi Ma giới âm lãnh dị thường này cũng nhiễm lên một tầng ấm áp. Dưới sự tẩy rửa của ánh nắng, mỗi người cũng bắt đầu mở mắt nhìn thế giới.
Mộc Khanh Khanh vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt vẫn còn chút mông lung hết chớp lại chớp, thấy dáng vẻ cậu nhóc đã thần thanh khí sảng ngồi bên cạnh mình, tươi cười đầy mặt chào buổi sáng với hắn, “Sớm ~ Tiểu Dung Tử. Thức dậy sớm vậy ~”
“Sớm…” Thần Dung muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không dám mở miệng bảo cô đừng gọi mình là Tiểu Dung Tử.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mộc Khanh Khanh dáng vẻ nhẹ nhíu mày kia của hắn, cảm giác quen thuộc ập vào mặt, bĩu môi, không khách khí trực tiếp vươn đôi tay, phá hư gương mặt than tối tăm kia, một chút cũng không mềm lòng chà đạp xoa nắn khuôn mặt nhỏ của hắn.
“Một tên nhóc con, đừng luôn nhíu mày như vậy.” Xúc cảm thật không tệ, lại cọ cọ sờ sờ xoa xoa, “Không phải đã nói đi theo ta hay sao, có chuyện gì phiền lòng có thể nói với ta.”
Thần Dung sửng sốt, vẫn không có phản ứng gì, không biết có phải bởi vì đôi tay đang làm loạn trên mặt mình hay không, nhưng hắn vẫn không nói ra lời cự tuyệt với biệt danh cô đặt cho hắn.
Nhìn biểu cảm của hắn giống hệt sau khi lớn lên, thở dài một hơi, lương tâm trỗi dậy buông tha cho gương mặt bị xoa đã có chút đỏ bừng.
Tính cách gì đó quả nhiên là trời sinh, mặt lạnh thì mặt lạnh đi, có nhan sắc là đủ rồi.
Sau khi Thần Dung thấy cô thở dài cùng với động tác buông tay của cô, trên mặt cứng đờ, cho rằng cô bất mãn với hắn, không muốn thân cận với hắn. “Cảm… Cảm ơn.”
“Hả?” Sao đột nhiên lại nói lời cảm tạ?
“Tối hôm qua…” Như là cực kỳ không muốn đề cập đến chuyện tối hôm qua, đôi mắt như bị hắt mực nước, nhưng cũng không phải bởi vì sợ hãi khiếp đảm, mà là âm trầm độc hận.
Không màng hắn giãy giụa, ôm hắn lên thành giường kết từ dây leo, “Muốn ta giúp ngươi giải quyết hai người kia không?” Ngữ khí thản nhiên, tựa như lấy đi tính mạng hai người này, đối với cô mà nói chỉ là trong nháy mắt.
“Không cần, ta có thể.” Vẻ mặt kiên định quyết đoán, phối hợp với khuôn mặt nhỏ thoạt nhìn còn rất non nớt kia đáng yêu không nói nên lời.
Có điều Mộc Khanh Khanh biết, Thần Dung nói những lời này là nghiêm túc.
Thu hồi dây leo, sử dụng thuật tẩy sạch cho mình và Thần Dung, Mộc Khanh Khanh mang theo hắn trực tiếp hướng vào trong rừng sâu.
Tối hôm qua hai người dựng trại ở ngoài thành, hiện tại đã qua một buổi sáng, thật ra cô có thể tích cốc không ăn, nhưng tên nhóc Thần Dung còn chưa luyện khí này vẫn cần bổ sung đồ ăn, hai kẻ nghèo hèn không có tiền chỉ có thể tự lực cánh sinh, săn thú để ăn.
…
Hai người cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau, lưu lạc thiên nhai, ở khắp nơi trong tam giới du sơn ngoạn thủy đã dần dần trôi qua hai năm.
Thời gian mấy năm nay Mộc Khanh Khanh thoải mái tự tại cực kỳ, cảnh đẹp mỹ thực khắp tam giới cô đã thưởng thức toàn bộ, loại hưởng thụ như thế này làm trong lòng cô sung sướng, có điều quan trọng nhất, vẫn là tiểu manh vật cao quý lãnh diễm bên cạnh chuyên để mình trêu đùa.
“Được không~? Thần Dung? Tiểu Dung Tử? A Dung? Dung Dung…” Mộc Khanh Khanh ôm Thần Dung, sống chết không chịu buông tay, tầm mắt nhìn xuống phía dưới thấy vành tai hắn lại bắt đầu phiếm hồng, cánh tay càng ôm chặt hơn nữa, thanh âm cũng càng thêm kiều mỹ ngọt nị.
“Không… Không được, ta đã trưởng thành.” Thần Dung tử thủ trinh tiết, cố hết sức nghiêm mặt, không khuất phục với dụ hoặc của cô, nhưng vành tai càng ngày càng đỏ đã biểu hiện ra sự lực bất tòng tâm của hắn.
“Chính vì đã trưởng thành, ta mới càng muốn ngủ cùng ngươi mà!” Mộc Khanh Khanh cố ý nói một ít lời khiến người ta mơ màng.
“Chờ một chút… Chờ ta lớn lên chút nữa.” Lỗ tai đã hoàn toàn đỏ đến nóng rực, Thần Dung cảm thấy trái tim của mình cũng đang bang bang nhảy không ngừng.
“A —— vậy thì, xem ra ta phải tìm người khác rồi, ngươi đi thong thả ~” Mộc Khanh Khanh nghẹn cười, buông đôi tay ra, còn đẩy Thần Dung về phía trước một phen, lại một bên nỉ non, “Bạch y công tử lúc ban ngày kia nhìn có vẻ không tồi, ừm… Vẫn là tìm người áo lam kia đi, thành thục hơn chút…”
“Không cho phép ngươi đi tìm người khác!” Mặc dù biết cô đang nói đùa, nhưng hắn cũng không muốn nghe thấy những lời đó từ trong miệng cô, “Ta… Ta ngủ cùng ngươi.”
Mộc Khanh Khanh lộ ra một nụ cười thực hiện được ý đồ, “Hừ hừ ~ trước đó vài ngày không phải ngươi một hai phải cùng ta phân giường ngủ sao? Sao hôm nay lại kêu nháo muốn ngủ với ta chứ.” Vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tú đáng yêu kia, “Ngươi nói ngươi nhàn rỗi không có việc gì giả vờ rụt rè làm chi, hai chúng ta đã ngủ cùng nhau hơn một năm, hiện tại mới nhớ phải ngượng ngùng? Đến ta cũng cảm thấy giả vờ e lệ đứng đắn thay ngươi.”
“…” Thần Dung thở dốc vì kinh ngạc, lại thật sự không có cách nào phản bác lời cô nói, chỉ có thể ngậm miệng im lặng.
Nhìn khuôn mặt than đáng thương của hắn, Mộc Khanh Khanh thật sự nhịn không nổi nữa, “Moa a~”
Sau khi trộm được môi thơm, cô lập tức mở miệng trước khi Thần Dung vừa bị tập kích hôn phản ứng kịp, “Chuẩn bị ngủ thôi, không cho phép nói chuyện, còn nói nữa ta hôn ngươi đó!”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Dương:
Khanh Khanh luyến đồng ~