Ép Khô Nam Phụ

Quyển 2 - Chương 16: Trái tim đẫm máu, lệ chu sa rơi

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Trí nhớ của Thần Dung luôn rất tốt. Từ nhỏ đến lớn, những gì đã trải qua hắn đều nhớ rõ ràng, tựa như được khắc vào trong đầu, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, rõ ràng trước mắt.

Hắn nhớ rõ, thời điểm hắn một tuổi, bi bô tập nói, gọi phụ vương mẫu hậu.

Khi hai tuổi, hắn tập tễnh học bước, ở Ma cung tùy ý vui chơi.

Khi ba tuổi, hắn ngây thơ hồn nhiên, không biết nỗi khổ nhíu mày, một chút cũng chưa từng hiểu được phiến lòng ưu sầu ngày thường của phụ vương mẫu hậu.

Khi bốn tuổi, cuộc đời của hắn kinh biến, trong Ma cung nơi hắn từng vui vẻ chơi đùa, ánh lửa dâng lên, đao quang kiếm ảnh. Sau đó phụ hoàng mẫu hậu của hắn đã chết, Ma Quân tân nhiệm, ừ, soán vị thành công. Mà hắn, lúc sắp mất mạng được một ma binh liều chết yểm hộ, đưa ra khỏi Ma cung.

Khi năm tuổi, hắn bắt đầu lưu lạc đầu đường, bởi vì một ít ngây thơ đơn thuần buồn cười mà phải chịu rất nhiều giáo huấn đánh mắng, một năm đó, hắn bước đầu hiểu ra cái gì là tâm ma hiểm ác, xấu xí dơ bẩn.

Khi sáu tuổi, hắn đang trưởng thành, đang học tập làm thế nào để sinh tồn.

Khi bảy tuổi, hắn đang trưởng thành, đang học tập làm thế nào để sinh tồn.

Khi tám tuổi, hắn đang trưởng thành, đang học tập làm thế nào để sinh tồn.

Khi chín tuổi, tình trạng sinh tồn của hắn dần dần được nâng cao, dù sao thì thân thể đã dần dần nảy nở của hắn cũng mang đến không ít sức lực và sự linh hoạt cho hắn, đây chính là tiền vốn để hắn sinh tồn.

Khi mười tuổi, hắn không cẩn thận chọc phải một phiền toái lớn, bị hai tên ma nhân nhận tiền làm việc dồn đến tử lộ, khi biết không còn khả năng sống sót, trong lòng hắn tràn đầy không cam lòng mãnh liệt và tiếc nuối một cách kỳ lạ. Khi nghe thấy hai tên ma nhân ghê tởm kia nói ra những lời dâm đãng đó, hắn dùng thứ duy nhất có thể công kích là hàm răng, hung hăng cắn rơi một miếng thịt, lúc nhận về một trận tay đấm chân đá, hắn đã nghĩ, thật là ô uế miệng hắn!

Trong lúc hốt hoảng, lại có người cứu hắn, khi hắn được động tác mềm nhẹ của người đó ôm vào trong lòng ngực, hắn nương theo ánh trăng trộm đánh giá nàng, nàng quả nhiên có một diện mạo thuần khiết thơm ngọt tựa như cái ôm ấp dịu dàng của nàng vậy.

Không hiểu được cũng không có sức để hiểu nàng tức giận cái gì, hắn cho rằng giấc mộng ấm áp mình mong chờ đã lâu sắp phải bừng tỉnh, kết quả nàng lại nói gì? Muốn đi cùng nàng hay không…

Chuyện này, tất nhiên là rất nguyện ý.

Khi mười một tuổi, hắn chỉ cảm thấy đây là một năm thư thái nhất mà hắn trải qua. Hắn có được một người không rời không bỏ, thân cận dịu dàng nhất bên cạnh. Mặc dù nàng luôn nói hắn là đồng dưỡng phu* của nàng. Có điều, nàng có thể chịu đựng được tính tình tối tăm lạnh nhạt kỳ quái kia của hắn, thì hắn cũng có thể nhẫn nhịn được sự vui đùa trêu cợt của nàng.

*Đồng dưỡng phu: chồng nuôi từ bé.

Khi mười hai tuổi, hắn nghe nói những lời như “Nam nữ bảy tuổi không chung giường”, lúc vừa nghe thấy, kỳ dị mà kinh ngạc phát hiện chính mình lại mặt đỏ tai hồng, trái tim đập loạn xạ. Nhưng mà, kế hoạch phân giường ngủ của hắn hoàn toàn bại trận. Sau khi thất bại, hắn quyết định miễn cưỡng trở thành… Tướng công của nàng. Nếu đã quyết định trở thành tướng công của nàng, tất nhiên là hắn muốn mình phải là một tướng công tốt nhất. Nàng muốn, hắn đều sẽ cho. Huống hồ, vị trí Ma Quân kia vốn dĩ là của hắn.

Khi mười ba tuổi, hắn trở lại Ma giới, triệu tập thế lực ngầm và thuộc hạ cũ của phụ vương, rồi sau đó đánh giết cướp đoạt, tất cả mọi chuyện đều đơn giản thuận lợi, chỉ là hành trình quá mức bận rộn khiến thời gian ở chung của hai người không nhiều như hai năm trước. Không thỏa mãn…

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Khi mười bốn tuổi, hắn tựa như được may mắn chiếu cố, bước lên ngôi vị quân vương Ma giới một đường thông thuận không lo. Nhưng mà, khi hết thảy đều bước lên quỹ đạo, biến cố đau triệt nội tâm khiến cho hắn không thể chịu đựng nổi đã xảy ra.

Tự tay ôm hắn lên giờ lại vứt hắn xuống.

Vì hắn đã làm sai điều gì sao? Vì nàng phiền chán hắn ủ dột không thú vị sao?

Hắn đã trở thành Ma Quân rồi, là tướng công xứng đôi nhất với nàng trên đời này, tại sao nàng còn muốn bỏ lại hắn mà biến mất? Tại sao chứ!

Hắn kinh hoảng thất thố, tự trách oán hận, khiếp đảm đau lòng.

Khi mười lăm tuổi, hắn từng rời khỏi Ma cung một lần, tìm khắp tam giới, nhưng vẫn không hề có bóng dáng nàng.

Khi mười sáu tuổi, hắn đợi ở Ma cung, một phút một giây thời gian nhàn hạ đều dùng để lật xem bí pháp, muốn biết được một chút tin tức, nhưng lại không dám để mình nhàn rỗi. Giữa lúc ngẫu nhiên tìm thấy một bí pháp, thông qua phương thức âm dương giao hợp liên hệ nguyên thần của hai người với nhau, tâm thần tương hệ. Có chút hoảng hốt mà nghĩ, đây thật đúng là một phương pháp tốt, chỉ là… Hiện giờ vẫn không có tác dụng.

Khi mười bảy tuổi, hắn đã vô số lần có ý định muốn từ bỏ vị trí Ma Quân, không còn điều gì trói buộc để tự mình đi tìm nàng. Nhưng mà hắn quên không được, nàng nghịch ngợm linh tinh, yến yến nói cười hắn trở thành Ma Quân chính là tướng công tốt nhất của nàng. Hắn chỉ có thể không ngừng lớn mạnh ở Ma giới, khiến phạm vi thế lực hắn khống chế nắm giữ càng lớn hơn một chút, lại lớn hơn một chút.

Khi mười tám tuổi, hắn vẫn luôn thường xuyên hoảng hốt ngây người, bốn năm, đã bốn năm trôi qua, đã bốn năm rồi. Rốt cuộc nàng đi đâu vậy chứ, sao có thể rời bỏ hắn? Chỉ để lại một mình hắn trên đời.

Khi mười chín tuổi, hắn có được một vật linh bảo. Có thể xác định vị trí của bất cứ người nào trên đời, hắn rất sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng nỗi đau khổ tương tư tận xương kia khiến hắn không bao giờ có thể chịu đựng một phút một giây nào nữa…

Hắn mang theo trái tim bất kham đã yếu ớt kia lẳng lặng chờ đợi kết quả.



Trái tim đẫm máu, lệ chu sa rơi.

Khi hai mươi tuổi, hắn ngẫu nhiên đi ngang qua cấm địa Ma giới, Luyện Hồn Cốc.

Thoáng chốc, đáy lòng chua xót đau đớn thấu xương, nhưng lại không biết từ đâu mà ra.

Suy tư mấy ngày, bất đắc dĩ lắc đầu, ký ức của hắn vẫn luôn không tốt, dù sao thì thời gian hai mươi năm qua, thường hay đứt quãng cũng không biết đã quên bao nhiêu chuyện!

Mười bốn năm sau, hắn gặp một người.

Lời tác giả:

【 A —— tiểu thiên sứ nào cảm giác thời gian rối loạn có thể tiến vào nhìn xem 】

Đến cho mọi người một chút dòng thời gian 【 bởi vì lần đầu tiên đến ta cũng lầm 】

Thị giác của Thần Dung:

Lúc Thần Dung 10 tuổi, hắn gặp được Mộc Khanh Khanh xuyên về quá khứ, hai người làm bạn bốn năm, đến khi Thần Dung 14 tuổi, Mộc Khanh Khanh biến mất.

Thần Dung đợi nàng 20 năm. Thẳng đến lúc Thần Dung 34 tuổi, lại gặp được Mộc Khanh Khanh mới vừa tiến vào thế giới này. ( cho nên ngay từ đầu gặp liền bạch bạch, bởi vì đối với Thần Dung mà nói, hắn sớm đã gặp được Mộc Khanh Khanh sau khi xuyên qua hai tháng.)

Sau khi cả hai điên long đảo phượng bạch bạch suốt hai tháng, Mộc Khanh Khanh biến mất ( xuyên đến lúc Thần Dung 10 tuổi), lúc này đây chỉ cần mất bốn năm, sau đó Mộc Khanh Khanh lại trở về ( khi chính văn tiến hành đến đây) Thần Dung 38 tuổi.

Không cần cảm thấy Dung của chúng ta già, dù sao thì đây là một thế giới tu tiên ( tuy rằng không rõ ràng lắm), hắn còn rất trẻ tuổi!

Sắp xếp thời gian như vậy, trên đời mới sẽ không đồng thời xuất hiện hai Mộc Khanh Khanh.

Việc “Mất trí nhớ” cũng có một phần nguyên nhân do thời gian này ký chủ (MKK) không tồn tại, để cho Thần Dung không tìm thấy “Mộc Khanh Khanh” —— nguyên nữ chính.

Mọi người có cảm thấy loạn quá hay không, nếu vẫn không rõ ràng, liền quất bổn uyển đi…

Thời gian xử lý quá phức tạp thác loạn, đại gia thứ lỗi! Nhưng thỉnh tin tưởng mỗ Uyển, ta có rất nỗ lực mà ở tăng thêm logic tính ngô ——. Liền tương.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Dương: thật tội cho Dung Dung của chúng ta, suốt ngày bị tác giả ngược -_-

Cảm thấy bài 《Thời Gian Liệt Phùng》 thực sự quá hợp với thế giới này nên nhịn không được thêm vào đây ^^

Thương cảm than thở, say cười trong mộng

Ta cố chấp chờ nàng quay đầu nhìn lại

Bên tai nhẹ nhàng vang lên tiếng ngâm nga

Có đêm tối cũng sẽ có ban mai

Nhưng lại yêu phải một thời không khác

Duyên phận này thật sự quá khó hiểu

Xuân thu đông, mưa gió mùa hạ

Ta đi trên con đường đầy cảnh giết chóc

Niềm đau thương và nỗi nhớ cứ hiện lên trong đầu

Âm thanh chém giết cùng với tiếng trống dồn dập

Ta vạch ra vết nứt thời gian

Chỉ mong có thể gặp lại nàng lần nữa

Cả đời này ta chỉ muốn làm anh hùng của nàng

Cùng nàng xây đắp tòa thành tình yêu

Thiên hạ này sẽ không vì ảnh hưởng bên ngoài mà thay đổi

Chỉ nguyện vì nàng mà điên cuồng

Quá khứ, hiện tại và tương lai cho đến muôn đời sau

Nỗi buồn biệt ly đến đây là kết thúc