Editor: Trà Đá.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Đường Nhân lập tức bật cười.
Bởi vì giờ tự học hôm nay được kết thúc sớm, cho nên có rất nhiều học sinh đã rời đi, mặc dù trong lớp tự nhiên còn lại vài học sinh, nhưng bọn họ ngồi phía bàn trên nên cũng không để ý tình hình dưới này.
Trong phòng học chỉ còn vỏn vẹn hai ba nữ sinh, trong đó có Triệu Như Băng.
Triệu Như Băng ngồi phía trên Lục Trì mấy bàn, vừa quay đầu lại đã có thể nhìn thấy hết mọi chuyện, Đường Nhân đang đứng, nhưng dư quang trong mắt cô vẫn dễ dàng thấy được cô ta đang liếc nhìn về phía này.
Trong lòng Đường Nhân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi xuống chỗ của Đường Minh.
Lục Trì xoay người lại, dựng thẳng sách lên, dường như không thèm để ý đến mọi chuyện xung quanh, nhưng đáng tiếc không thể ngăn được người ngồi bên cạnh.
Đường Nhân thuận miệng hỏi: “Cậu thật sự không định thêm tớ vào Weibo của cậu hả?”
Sau đó, cô đẩy miếng bánh ngọt qua, còn nói: “Mời ngài dùng bánh, bệ hạ của thiếp.”
Lời nói quỷ quái gì đây…
Lục Trì hơi mở miệng, lại bị kiểu xưng hô này của cô dọa sợ, nên cũng quên luôn chuyện trả lời cô.
Anh do dự một chút, mở hộp bánh ra, phát hiện bên trong có một cái bánh ngọt nhỏ, trên bề mặt có điểm thêm mấy viên ô mai, bề ngoài trông rất đẹp.
Đường Nhân nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của anh, xương ngón tay tinh xảo khiến cô phải mê muội.
Lục Trì lại đẩy trở về, nói: “Cậu… Cậu ăn đi.”
Thật ra thì anh muốn cô ăn trước.
Đường Nhân lắc đầu: “Cậu đút cho tớ ăn đi.”
Cô vừa dứt lời, Lục Trì đã cảm thấy hai má nóng lên, lỗ tai cũng nóng lên, cảm giác rất quái lạ.
Anh múc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, cảm giác ngọt ngào tan ra trong miệng.
Đường Nhân để ý tới anh, lúc này anh có vẻ như đang từ từ nhấm nháp miếng bánh, mặc dù không thích lắm, nhưng lại rất tao nhã, càng khiến cho tình cảm của cô tăng lên bội phần.
Cô nhìn chằm chằm anh nửa ngày, đột nhiên mở miệng: “Lục Trì, cậu tháo mắt kính ra đi.”
Lục Trì dừng tay lại, cái muỗng khều khều miếng bánh ngọt, sau đó lắc đầu, tròng kính ngẫu nhiên phản chiếu ra một tia sáng.
Nhớ lại sự tình trước kia, anh hơi cúi đầu xuống.
Đường Nhân nhạy cảm phát hiện ra tâm tình biến hóa của anh, trực giác thấy có chuyện gì đó, nhưng cô không hỏi, có khả năng chuyện này liên quan đến trường cũ nơi anh từng học.
~
Một lúc lâu sau, trong lớp chỉ còn lẻ tẻ vài người.
Trên tờ giấy nháp của Triệu Như Băng là một rừng bát nháo bôi đen bôi đỏ, cô ta rõ ràng là đang giải đề.
Nhưng mỗi lần nghe được động tĩnh phía sau, thì cô ta cảm thấy bên tai ong ong ầm ĩ.
Một lúc sau, cô ta hít sâu một cái, quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Có thể giữ yên lặng một chút được không, bọn tớ còn đang học đó.”
Trần Thần ngồi bên cạnh Triệu Như Băng cũng bị dọa hết hồn bởi phản ứng của cô ta.
Đường Nhân ngồi ở bàn cuối nghênh ngang nằm dài lên bàn của Đường Minh, nhàn nhạt đáp: “Không thích. Tớ cũng đang bắt chước các cậu học nè, cũng vừa hay, các cậu học giỏi vậy có thể chỉ giáo cho tớ được không.”
Triệu Như Băng bị cô chặn họng đến nửa ngày không nói ra được câu nào.
Trần Thần chọt chọt cô ta, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa, chúng ta sao có thể đánh bại được Đường Nhân chứ.”
Bánh ngọt còn chưa được ăn hết, Lục Trì lại dừng tay lại.
Anh đứng lên, mặt mày lạnh nhạt, từ trên cao nhìn xuống, nói khẽ với Đường Nhân: “Tớ phải…. Phải về đây.”
Đường Nhân cũng lười phản ứng lại với Triệu Như Băng, đứng dậy theo anh, cười hì hì nói: “Về cùng nhau nhé, cũng thuận đường mà.”
Lục Trì: “…”
Hai ký túc xá rõ ràng ở hai phía ngược nhau.
Cho đến khi hai người bọn họ ra khỏi lớp học, Triệu Như Băng mới bắt đầu có phản ứng, cô ta lại một lần nữa không nhìn trực tiếp, nhưng tức giận đẩy cái ghế ra xa, phát ra âm thanh chói tai thật lớn.
Trần Thần không dám lên tiếng.
~
Các phòng học cơ bản đã tắt hết đèn, chỉ còn lại một hai phòng học vẫn còn sáng đèn.
Đèn cầu thang cũng không được bật sáng, xem ra trường học đang phải sửa chữa cái gì đó, cho nên không bật điện nhiều.
Hai người cùng nhau đi xuống cầu thang trong bóng tối, Đường Nhân đi theo phía sau Lục Trì, anh quả nhiên không quay đầu lại.
Lúc gần đến lầu một, cô đang mải mê suy nghĩ gì đó, hụt chân, ngã ngồi lên mặt đất, khẽ hét lên một tiếng.
Bước chân người phía trước quả nhiên dừng lại.
Một giây sau, giọng nói của Lục Trì hơi hoảng hốt: “Sao… Sao vậy?”
Đường Nhân đảo mắt, mếu máo nói: “Trật chân rồi, tớ không đi được nữa.”
Trong bóng tối, Lục Trì không nhìn rõ được tình hình của cô, không biết là Đường Nhân ngã thật hay giả.
Anh mở miệng hỏi thăm: “Thật hả?”
“Chứ chẳng lẽ là giả.” Đường Nhân trả lời.
Không khí im ắng một lát.
Lục Trì lại nói lần nữa: “Để tớ đưa… Đưa cậu tới phòng y tế.”
“Nhưng tớ không đi được, làm sao đây Lục Trì.” Đường Nhân duỗi tay sờ soạng một lát, cuối cùng nắm trúng vạt áo anh, kéo kéo.
Không khí lại yên tĩnh một lần nữa.
Một lát sau, Đường Nhân có cảm giác mình bị bế ngang lên, cô chạm phải lồng ngực săn chắc của anh, chỉ cách một lớp áo đồng phục là có thể chạm đến làn da của anh, một mùi hương quen thuộc tràn ngập nơi chóp mũi cô.
~
Phòng y tế của trường học đến nửa đêm mới đóng cửa, hơn nữa ban đêm cũng có nhân viên y tế trực ban, bất cứ lúc nào cũng phải đảm bảo không xảy ra chuyện.
Mặc dù Lục Trì mới chuyển đến, nhưng đã biết rõ điều này.
Đi xuống tới tầng một, thì đã có một chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ đèn hành lang chiếu vào.
Đường Nhân dựa vào trong lòng Lục Trì, ánh mắt anh kiên định nhìn về phía trước, cằm anh bạnh ra, mặt không chút thay đổi, đôi môi mỏng vừa lạnh nhạt vừa gợi cảm.
Cô đột nhiên duỗi tay níu lấy cổ áo anh.
Cơ thể anh đột nhiên căng cứng, anh đương nhiên cực kỳ không quen với loại tiếp xúc như vậy.
Nhưng anh vẫn không bỏ cô lại.
Đường nhân đột nhiên có chút không đành lòng, thật ra đối với cô mà nói, vết thương này đối với cô chẳng nhằm nhò, hơn nữa chỉ là đạp hụt hai bậc thang, đau một lát rồi hết.
Cô lưu luyến khẽ dựa sát vào Lục Trì.
“Cẩn thận coi chừng… Chừng té.” Lục Trì đột nhiên lên tiếng, lạnh nhạt nhưng lại bao hàm sự quan tâm.
Từ xa lại gần, dưới ánh đèn hành lang là những con thiêu thân bay lởn vởn, xa xa còn mơ hồ nghe thấy tiếng gió khẽ lay bụi cây và tiếng côn trùng kêu.
Lục Trì đi không nhanh không chậm.
Gió mát khẽ thổi qua, Lục Trì lại không cảm thấy mát mẻ một chút nào, mái tóc dài của Đường Nhân khẽ rũ xuống nhẹ nhàng phớt qua cánh tay của anh.
Phòng y tế nằm ở bên cạnh phòng giáo viên, khoảng cách đến phòng học cũng không gần, hiện tại ở bên này chỉ còn phòng y tế sáng đèn.
Học cao trung đến năm cuối rồi, mà Đường Nhân cũng chẳng đến phòng y tế được mấy lần, lần gần đây nhất cô đến phòng y tế là vì Tô Khả Tây bị ngất vì đau bụng kinh.
Đường Nhân nhìn thấy yết hầu của Lục Trì khẽ nhúc nhích, cô lập tức ngây người ra.
~
Trong phòng y tế, nhân viên y tế đang ngủ gà ngủ gật.
Âm thanh đẩy cửa phát ra tiếng không nhỏ, nhân viên y tế bỗng chốc thức dậy, sau khi thấy hình ảnh trước mặt thì sững sờ một chút, sau đó đứng dậy hỏi: “Sao vậy?”
Y tá đang ngủ ở bên cạnh thức dậy lau miệng, sau khi chứng kiến cảnh đẹp mắt của hai người thì tròng mắt trừng to như muốn rớt ra ngoài.
Lục Trì không quan tâm, cẩn thận đặt Đường Nhân lên giường bệnh, chầm chậm nói: “Chân.”
Nhân viên y tế sang xem, Đường Nhân mang một đôi giày màu trắng, ống quần xắn lên mắt cá chân, bây giờ nhờ đèn chiếu sáng nên thấy chỉ bị trầy da.
Sau khi kiểm tra một chút, nhân viên y tế thở hắt ra một hơi: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ trầy da chút xíu thôi.”
Dù sao người bị thương cũng là nữ sinh, không giống như nam sinh, nhân viên y tế phải bôi thuốc cẩn thận, rồi nói: “Được rồi, hạn chế đụng nước là được, hai ngày nữa vết thương sẽ liền, lần sau cẩn thận một chút, con gái mà có sẹo thì không đẹp đâu.”
Lục Trì đứng bên cạnh xem phản ứng của Đường Nhân. Anh thấy cô rất bình thản.
Chắc không lừa anh đâu…
Anh lại không có gì để xác minh.
“Nghĩ gì vậy, về được rồi.” Nhân viên y tế phất tay, “Đưa bạn về ký túc xá đi.”
Lục Trì bừng tỉnh, mắt anh đang nhìn chằm chằm Đường Nhân lập tức dời đi chỗ khác.
~
Lúc đi về lại trở thành lưng.
Vóc dáng của Đường Nhân khá cao so với các nữ sinh khác, nhưng cũng may là vóc dáng của Lục Trì cũng cao nên có thể cõng nổi cô.
Dọc đường đi Lục Trì rất yên lặng, vốn anh đã ít nói, bây giờ thì đừng hy vọng anh nói chuyện, hiện tại cả cơ thể anh đều căng cứng, tất cả đều dựa vào vô thức phản ứng lại.
Đường Nhân nhìn chằm chằm sau gáy anh, sau đó lại nhìn xoáy trên đỉnh đầu anh.
Cô ôm lấy cổ anh, kể hết chuyện này đến chuyện khác, giọng nói của cô nho nhỏ, kèm với những âm thanh khác ở bên tai.
Lục Trì không cắt ngang cô, chỉ là cảm xúc mềm mại khiến anh khó thích ứng, đầu anh chốc lát nghĩ cái này, chốc lát lại nghĩ đến cái kia, anh hoàn toàn không nhớ gì đến những chuyện cô nói.
Cho đến khi ký túc xá nữ gần ngay trước mắt, thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh mở miệng hỏi: “Tầng… Tầng mấy?”
Đường Nhân hoàn hồn: “Tầng hai. Cậu thả tớ xuống đi, tớ tự đi lên được, hết đau rồi.”
Cô không cố ý muốn mọi chuyện đến mức này, dù sao nhân viên y tế cũng đã nói vết thương không nghiêm trọng, cô có thể tự mình lên phòng được.
Nói xong, cô muốn tụt xuống khỏi lưng anh.
Nhưng chưa tới một giây, Lục Trì đã căng người giữ chặt cô lại, không nói lời nào trực tiếp đi lên lầu.
Ký túc xá nữ hơi lạnh, dì quản lý còn đang ở trong phòng trực xem ti vi, lúc bọn họ đi ngang qua cũng có thể nghe thấy lời thoại trong phim truyền hình.
Cuối cùng Đường Nhân cũng phản ứng lại, vỗ vỗ lên bả vai anh: “Thả tớ xuống.”
Lục Trì không có bất cứ phản ứng nào.
“Lục Trì, cậu có nghe tớ nói không, tớ tự lên phòng được.” Cô vùng vẫy người một cái, cuối cùng cô cố dùng sức nhảy từ trên người anh xuống.
Không ngờ sức lực của Lục Trì xem ra không yếu như vóc dáng của anh…
Hai người đứng giữa cầu thang, mặt đối mặt giằng co, vì đứng sau cánh cửa, cho nên không có ai chú ý đến bên này.
Lục Trì nhìn cô trân trân, mím môi không lên tiếng.
Phía sau cửa có tiếng nói chuyện truyền tới, mơ hồ không rõ.
Đường Nhân hơi ngửa đầu, hạ thấp giọng: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cậu nhanh về đi. Tớ tự về phòng được.”
“Ừ.” Lục Trì cũng ý thức được không còn sớm nữa, hạ thấp giọng trả lời cô, nhưng cơ thể anh không hề động đậy.
Đường Nhân định chờ anh rời đi rồi mới đi về phòng, nhưng nhìn thấy anh không động đậy, cô chọc chọc vào lồng ngực anh, cảm thấy phải nói gì đó mãnh liệt mới được.
Cô nhõng nhẽo nói: “Con mọt sách, con mọt sách, tớ đã nói với cậu rồi.”
Lục Trì giương mắt nhìn cô.
Đường Nhân nói tiếp: “Tên thân mật trên Weibo của cậu gọi là Lục Lục, tớ là Đường Đường. Chúng ta trời sinh một đôi đó!”
Lục Trì: “…”
Môi anh động đậy, một giây sau, anh xoay người rời đi.