Một quán cà phê mang phong cách tương đối xưa, làm ăn không tốt lắm, bởi vì vị trí khá khuất. Nhưng ông chủ quán cà phê là cao thủ pha cà phê, làm ra thứ cà phê thơm mát tinh khiết hơn các quán khác, ông chủ đã ở đây lâu rồi, bởi vì ở đây lâu, vì thế không muốn rời đi, mà nơi đây cũng có nhiều khách quen. Cố Y Phán biết nơi này là vì Giang Dật Phàm thích tới đây, chỗ này an tĩnh, hơn nữa không dễ bị người ta quấy rầy, Giang Dật Phàm rất thích môi trường ở đây, cô cũng rất thích, bởi vì nó thỏa mãn chút tâm tư đó.
Cố Y Phán nhìn cô gái ngồi đối diện, đã quên mất bao lâu rồi hai người không gặp mặt, dường như sau khi cô bị tai nạn, cô không còn nhớ tới người này nữa, bây giờ gặp lại, ngoại trừ xa lạ, vậy mà cũng chỉ còn có xa lạ.
Từ Tư Đồng quấy cà phê trong tách, cười nhẹ nhìn Cố Y Phán. Nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn đẹp như thế, năm đó có rất nhiều người đến cửa phòng học, chỉ hi vọng nhìn thấy người đẹp trong truyền thuyết này trông thế nào, bao năm như vậy, Cố Y Phán vẫn là đại mỹ nữ như trước, cho dù đứng giữa rất nhiều người đẹp thì vẫn là một đại mỹ nữ nổi bật, cô có vốn liếng đó, trước kia và bây giờ đều giống nhau.
Từ Tư Đồng dừng động tác quấy cà phê lại, “Là Giang Dật Phàm bảo tớ tới.” Cô rủ mắt cười, “Nói thật, tớ vẫn rất giật mình, vậy mà anh ấy lại có thỉnh cầu như vậy.”
Cố Y Phán khẽ nhíu mày.
“Nhưng cho dù không có lời của Giang Dật Phàm, chúng ta cũng nên gặp mặt một lần, có rất nhiều lời, mấy năm trước tớ đã muốn nói rồi, nhưng khổ nỗi là không có cơ hội.” Từ Tư Đồng vô cùng thản nhiên, “Khi đó cậu hận tớ, ghét tớ, cảm thấy tớ phụ sự tín nhiệm của cậu, rõ ràng biết Giang Dật Phàm là đối tượng cậu thích, nhưng tớ vẫn thích anh ấy, cũng tìm cách tiếp cận anh ấy. Nhưng cậu lại không biết, tớ đã biết anh ấy từ rất lâu rồi, còn sớm hơn cả khi quen cậu. Khi đó tớ đến đăng kí lớp huấn luyện, liền gặp anh ấy, vừa gặp đã yêu anh ấy, nhưng tớ không nói gì cả, chỉ có thể yên lặng chú ý đến anh ấy. Anh ấy đăng kí học gì, tớ cũng đăng kí học cái đó, chỉ là để có thể nhìn anh ấy thêm mấy lần. Cậu cảm thấy mọi chuyện phải nói đến thứ tự trước sau, nhưng trước khi quen cậu, tớ đã thích anh ấy rồi, có cách nào nữa đâu!”
Dường như Cố Y Phán có ấn tượng, trước kia Giang Dật Phàm quả thực thích đi đăng kí học các lớp huấn luyện, là ở thời điểm đó, Từ Tư Đồng thích Giang Dật Phàm?
Từ Tư Đồng cười như cũ, “Cậu cảm thấy Giang Dật Phàm là của cậu, nhưng dựa vào đâu chứ? Không phải cậu dựa vào việc cậu sống gần nhà anh ấy, quan hệ giữa mẹ cậu và mẹ anh ấy rất tốt, sau đó nhờ vào tầng quan hệ đó, liền nhận định anh ấy là của cậu hay sao. Ngoại trừ nói cậu thích anh ấy, cậu muốn làm vợ anh ấy, cậu đã làm gì vì anh ấy chứ, cậu chẳng làm gì vì anh ấy cả, cậu không biết anh ấy thích môn thể thao nào, không biết anh ấy thích màu gì, không biết anh ấy thích ăn món gì, điều cậu có thể làm là đổ thức ăn cậu không thích vào bát anh ấy, bảo anh ấy làm chuyện cậu không thích làm, đây là sự thích của cậu. Nhưng cậu lại cho rằng anh ấy nên là của cậu một cách đương nhiên… Rốt cuộc cậu có biết anh ấy xuất sắc đến mức nào không, các thầy cô giáo trường huấn luyện nói rằng với thiên phú của anh ấy thì căn bản không cần đến lớp huấn luyện, bất luận học gì, anh ấy đều học chút đã thông rồi. Đủ kiểu giấy khen của các cuộc thi anh ấy đều có thể lấy về, nhiều đến mức có thể bán giấy vụn được. Anh ấy còn tham gia một cuộc thi, trả lời câu hỏi trong phạm vi cực lớn, bất kể là lịch sử địa lý chính trị vật lý hay phim điện ảnh phim truyền hình rồi ngôi sao gì gì đó, anh ấy có thể trả lời toàn bộ, cho tới giờ, anh ấy vẫn là người giữ kỉ lục trả lời được nhiều câu hỏi nhất mà lại không trả lời sai câu nào trên chương trình đó, là người trả lời được câu hỏi về tất cả các phương diện, đến giờ vẫn được nhắc đến không ngớt, mà cậu thì sao, cậu có cái gì?”
Cố Y Phán nhìn về phía Từ Tư Đồng, thì ra người khác đều nghĩ mình như vậy, “Tôi không có gì cả, được chưa?”
Từ Tư Đồng nhìn ra vẻ coi nhẹ của Cố Y Phán, nhưng cũng không so đo, cũng không có cảm xúc nhấp nhô gì, “Lúc đó để tiếp cận anh ấy, tớ đăng kí các loại lớp huấn luyện, sau đó lại biết được trường đại học của anh ấy từ cậu, tớ bèn liều mạng cố gắng học tập, thi vào trường anh ấy học, cho dù là từng học cùng một trường đại học, tớ cũng thấy vui mừng. Sau đó tớ biết anh ấy đến tham gia chương trình đó, cũng trở thành thần tượng của rất nhiều người, tớ liền dốc sức học tập, dốc sức bổ sung tri thức của mình, cũng đến tham gia chương trình đó… Sau đó tớ thật sự gặp anh ấy, khoảnh khắc đó tớ gần như rơi nước mắt, không ai biết giây phút đó tớ kích động đến mức nào, tớ cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng mới có thể mặt đối mặt với anh ấy. Tớ vẫn bị anh ấy đánh bại, nhưng tớ vui, bởi vì rốt cuộc tớ đã có thể đứng ở bên cạnh anh ấy.”
Từ Tư Đồng vẫn còn nhớ, sau chương trình đó, tất cả thí sinh dự thi cùng nhau ăn cơm, Giang Dật Phàm chủ động nói với cô một câu, anh nói – Tích lũy tri thức chân chính, trước giờ không phải dựa vào cách ghi nhớ máy móc.
Phương diện tri thức của cô rất rộng rất hỗn tạp, nhưng không phải dựa vào hứng thú và lý giải, chỉ là vì trả lời câu hỏi mà trả lời, không có ý nghĩa.
“Rồi sao, cậu muốn nói cho tôi biết điều gì? Lịch sử yêu thầm của cậu?” Cố Y Phán nhướng mày, dường như có chút khó hiểu.
Từ Tư Đồng nhíu mày, “Không phải, giống như cậu năm đó, tớ chỉ muốn tìm dịp nói hết với cậu mà thôi, không hơn.”
Lúc này, Cố Y Phán trầm mặc.
Bấy giờ Từ Tư Đồng mới chậm rãi mở miệng, “Giang Dật Phàm nói đúng, tớ và anh ấy quả thực không có chút quan hệ nào cả, một chút cũng không có. Lần đó cậu nhìn thấy tớ đi cùng anh ấy, là bởi bọn tớ phải đại diện trường tham gia chương trình đó, cần một đội, bọn tớ đều là thành viên trong đội, bọn tớ phải đi tụ họp với thành viên đội khác. Mà lần ở thành phố B, thật sự là vô tình thôi, chạm mặt, ăn một bữa cơm. Nhưng cậu tin không, bữa cơm đó, toàn bộ chủ đề tớ và anh ấy nói đều xoay quanh cậu. Đây là điều tớ muốn nói, hết rồi.”
Từ Tư Đồng buông lỏng tay, dường như bình thường trở lại.
Cố Y Phán khẽ gật đầu, không nói gì. Năm đó trong trường, gần như hai phần ba nữ sinh đều thích Giang Dật Phàm, không có cách nào cả, ai bảo anh ưu tú như vậy, ai bảo anh anh tuấn như vậy chứ!