Editor: miemei
Lâm Dư Hi nhận được điện thoại từ Dương Gia Dung gọi đến, chị ấy không hề biết chuyện họ bị bắt cóc, Lâm Dư Hi cũng không muốn nhắc tới nữa, khi Dương gia Dung hỏi sao hai tháng trước vẫn luôn không gọi vào di động của cô được, cô chỉ nói là cùng Chu Tử Chính đi một chuyến du lịch dã ngoại cảm giác mạnh.
Dương Gia Dung đã quyết định kết hôn. Mấy tháng nay, bác sĩ người nước ngoài Richard cầu hôn chị ấy ba lần, một tuần trước, cuối cùng chị ấy cũng đã đồng ý với lần cầu hôn thứ ba của anh ấy, một tháng sau sẽ tổ chức một hôn lễ đơn giản tại vườn hoa sau nhà Richard.
“Chị thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?”
“Mỗi ngày tan việc, anh ấy liền đến nhà chị, ăn cơm tối với chị, sau đó cùng tán gẫu, cùng xem phim. Cuối tuần thì anh ấy đưa chị đi câu cá, đánh golf, đánh bóng rổ với bạn anh ấy, hoặc là ở nhà anh ấy làm party thịt nướng, mời gia đình bạn bè đến chơi. Cuộc sống của anh ấy rất đơn giản, anh ấy bằng lòng cho chị bước vào, để chị và anh ấy cùng chia sẻ niềm vui thuần túy đó. Chị và Hạo Lâm ở bên nhau lâu như thế, với anh ta, chị chỉ thấy càng ngày càng xa lạ. Chị và Richard quen biết không tính là lâu, nhưng cảm giác lại rất quen thuộc, rất thoải mái.”
“Chị yêu Richard chứ?”
“Chị không thể dùng cách yêu Hạo Lâm để yêu anh ấy, quá mãnh liệt cũng quá đau khổ. Có lẽ chị và Richard sẽ không có gì mãnh liệt, có chăng chỉ là tình cảm dịu dàng giản đơn, nhưng đây chính là cuộc sống mà chị muốn, không có suy đoán, không có nghi ngờ, không có tổn thương.”
“Chúc mừng chị!”
Dương Gia Dung cảm thán: “Cám ơn em, không biết thế này có tính là tìm về hạnh phúc đã đánh mất không nhỉ?”
Sau khi Chu Tử Chính trở về, Lâm Dư Hi nói với anh chuyện Dương Gia Dung kết hôn, Chu Tử Chính hơi bất ngờ: “Nhanh vậy à? Anh còn tưởng đâu đợi Gia Dung sinh con xong rồi mới làm chứ.”
“Chị ấy nói Richard muốn đỡ đẻ cho chị ấy với danh nghĩa ông xã, chính thức trở thành cha của đúa bé.”
Chu Tử Chính than nhẹ: “Anh không biết nên vui cho Gia Dung, hay nên buồn cho Hạo Lâm nữa.”
“Người Hạo Lâm yêu nhất là bản thân anh ta.”
Chu Tử Chính lắc đầu: “Là nó không có phần phước đó.” Dương Gia Dung đã tìm được nơi chốn chị ấy mong muốn, Tằng Hạo Lâm thì vẫn tiếp tục lạc lối trong bể dục vọng.
“Chúng ta cùng đi tham dự lễ kết hôn của chị ấy đi.”
“Được!” Chu Tử Chính lật lật cuốn sách kế hoạch tổ chức đám cưới trên bàn, “Vậy lễ kết hôn của chúng ta, em có suy nghĩ gì chưa?”
“Nhiều sự lựa chọn quá, thật tình không biết nên chọn thế nào luôn.” Bên tổ chức lễ cưới đã cho Lâm Dư Hi rất nhiều đề nghị khác nhau, từ kiểu công chúa của nhà thờ vương quốc Anh, đến kiểu mơ mộng của lâu đài cổ nước Pháp, cho đến hôn lễ lãng mạn của biển đảo, hoặc là phong cách lạ của Hy Lạp, cái gì nên có thì đều có cả, nhưng cũng làm cho cô hoa mắt chóng mặt.
“Vậy thì đừng nghe bọn họ nữa, em muốn thế nào thì thế đó.”
Lâm Dư Hi có chút do dự, cô muốn một hôn lễ đơn giản, nhưng dù sao nhà họ Chu cũng là gia đình danh giá, hình như lễ kết hôn không thể nào quá bình thường được.
Chu Tử Chính ôm vai cô: “Lễ kết hôn là của chúng ra, em đừng băn khoăn nhiều quá. Cho dù em muốn về trên núi làm đám cưới trên núi, anh cũng giơ chân đồng ý.”
Lâm Dư Hi nhìn anh: “Em lớn lên ở thôn Minh Tâm mà.”
Chu Tử Chính hiểu ra, mỉm cười: “Hiểu rồi, vậy thì anh sẽ cưới em đi ở ngay thôn Minh Tâm.”
Lâm Dư Hi cười: “Sau đó trên báo chí, tạp chí sẽ đầy bài viết, vịt con xấu xí ở thôn quê đã hóa thiên nga rồi.”
“Đúng đó! Câu chuyện mang tính cổ vũ biết mấy, em đã làm cho hàng ngàn, hàng vạn cô gái thấy được hi vọng đấy.”
“Em tin rằng càng nhiều người chờ xem kịch hay thì đúng hơn.”
“Ồ? Kịch hay sao có thể cho bọn họ xem được chứ?” Tay của Chu Tử Chính lại không yên phận rồi.
Lâm Dư Hi kéo tay anh ra, trách: “Ở đây là sảnh khách đó.” Người giúp việc còn đang chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp, lúc nào cũng có thể đi ra. Tuy là anh vẫn luôn cực kỳ không biết xấu hổ, nhưng cô vẫn có giới hạn cuối, sống chết cũng phải giữ vững.
Tay của anh bị cản lại, môi của anh lại dán lên: “Có thấy anh hôi không?”
“Hôi chết đi được, mau đi tắm đi.”
“Tắm chung nhé.”
Lâm Dư Hi hôn anh cái “chụt”: “Báo cáo ông xã, họ hàng đến rồi, xin hãy giữ kỷ luật.”
Mắt Chu Tử Chính sáng lên, hưng phấn kêu: “Thật hả?”
Lâm Dư Hi có chút ngạc nhiên, bà dì cả đến, sao anh ấy lại vui như vậy chứ?
“Đến hay lắm, tốt quá! Được, anh tự đi tắm, không làm hôi đến em nữa.”
Lâm Dư Hi giơ tay sờ trán của anh: “Anh bị sốt hỏng ở đâu phải không?”
Chu Tử Chính cười gian xảo, không trả lời, xoay người đi lên lầu, lúc tắm còn nhẹ nhàng hát ngâm nga. Sốt hỏng ư? Hừ hừ, bà dì cả đến thì có nghĩa là cơ thể của cô ấy đã hồi phục tốt rồi, về sau không chỉ có thể chơi càng vui hơn, mà qua mấy tháng nữa là có thể gieo giống rồi. Sau đó thì sẽ có heo con nhỏ, vịt con nhỏ, heo con nhỏ nhỏ, vịt con nhỏ nhỏ……
Lâm Dư Hi hắt xì một cái, ai đang nhắc cô thế này?
-----
Một tháng sau, hai người gặp được Tằng Hạo Lâm trên chuyến bay đi Vancouver. Chu Tử Chính ngạc nhiên nhìn anh ta: “Cậu cũng đi Vancouver à?”
Vẻ mặt của Tằng Hạo Lâm không tốt lắm: “Sao hả? Hai người đi được, mình thì không đi được?”
“Bọn mình là khách được mời đến, cậu, hình như không phải.”
“Mình là ba của đứa bé! Thằng tây đó dựa vào cái gì mà cướp con của mình.”
“Hạo Lâm, hai người đã ký hiệp nghị rồi, cậu biết là cậu không lấy lại đứa bé được mà.”
“Mình đem cả Gia Dung về cùng.”
Chu Tử Chính tức cười: “Bây giờ cậu mới đi, không thấy quá muộn rồi ư?”
Tằng Hạo Lâm im lặng rất lâu, chậm rãi nói: “Mình vẫn còn rất yêu cô ấy.”
Lâm Dư Hi không nhịn được hỏi: “Nếu anh yêu chị ấy sao còn tổn thương chị ấy?”
“Anh không hề có tình cảm với những người phụ nữ ở bên ngoài.”
Lâm Dư Hi nhìn anh ta chằm chằm: “Anh cho rằng tình yêu và tình dục có thể chia ra sao?”
“Những thứ đó chỉ là gặp dịp thì chơi, chỉ là bản tính của đàn ông thôi.”
Lâm Dư Hi hừ lạnh: “Con người khác với động vật ở chỗ giữa người với người gọi là làm tình, giữa động vật với nhau thì gọi là giao phối.”
Tằng Hạo Lâm trừng to mắt, vẫn còn muốn nói gì đó, Lâm Dư Hi đeo tai nghe vào, xoay người qua xem phim, cô không muốn nghe anh ta ăn ngang nói ngược tiếp nữa. Có lẽ Dương Gia Dung chính là bị cái tư tưởng lệch lạc gọi là tình dục không tình yêu của anh ta làm cho tê liệt biết bao nhiêu năm.
Không bao lâu sau, tay của cô được Chu Tử Chính nắm lấy, anh lấy tai nghe của cô ra, thì thầm bên tai cô: “Nó thoái hóa thành động vật, anh thì không.”
“Em cũng đâu có giận anh.”
“Anh cảm thấy em đang giận tất cả loài vật giống đực thoái hóa trên toàn thế giới.”
Lâm Dư Hi liếc anh một cái: “Em cũng đâu phải Chúa tạo vật, giận tất cả loài vật giống đực thoái hóa làm gì chứ. Mấy người đàn ông khác thì em mặc kệ, tóm lại anh mà dám thoái hóa, thì anh đừng nghĩ tới chuyện bước vào cửa nhà.”
Chu Tử Chính không biết Tằng Hạo Lâm có dỗ Dương Gia Dung về đuợc không, nhưng anh biết Lâm Dư Hi đã liệt Tằng Hạo Lâm vào danh sách nhân vật không được hoan nghênh, không đúng, là loài vật. Về sau vẫn nên bớt lăn lộn chung với nó thì hơn, tránh cho sau này bị lầm tưởng là thoái hóa.
Chu Tử Chính lướt tới, thơm một cái lên má cô: “Tuân chỉ!”
Lâm Dư Hi nhịn không được bật cười: “Nhưng mà anh ta chạy tới như thế cũng tự tìm tai vạ thôi, Gia Dung đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi, sẽ không quay đầu lại nữa đâu.”
“Cũng tốt, cho nó biết thế nào gọi là đau lòng.”
----
Cuối tháng hai ở Vancouver, tuy tuyết đã tan, thời tiết vẫn rét lạnh. Sau khi hai người đến khách sạn check in, nghỉ ngơi một chút, rồi ngồi xe đến nhà Dương Gia Dung. Tằng Hạo Lâm vốn muốn đi theo, Chu Tử Chính kiên quyết từ chối: “Có thành ý thì tự đi một mình đi, đừng trốn sau đít bọn mình.”
Nhà của Dương Gia Dung là một căn biệt thự độc lập, bên trong bên ngoài nhà đã bày trí cho lễ kết hôn xong xuôi, chị đỡ cái bụng bự ra mở cửa cho họ. Dương Gia Dung thật sự là được trời ưu đãi, mang thai tám tháng mà không chỉ nét mặt đầy đặn, hồng hào, hơn nữa tay chân mảnh khảnh, nhìn qua cứ như treo một quả bóng trước bụng vậy, nhìn từ bóng lưng thì lại càng nhìn không ra là một bà bầu.
Chu Tử Chính chậc chậc khen ngợi: “Nếu che bụng của em lại, em có chỗ nào giống bà bầu đâu chứ.”
Dương Gia Dung cười nói: “Hơn một tháng trước, em ăn cơm ở nhà hàng, được một anh tây bắt chuyện, em nói em là bà bầu, anh ta sống chết không tin. Thế là em đứng lên cho anh ta xem, sau khi anh ta ngơ ra mấy giây rồi lại nói anh ta không ngại. Sau đó Richard đến, khí phách nói em là vợ tương lai của anh ấy, tiếp đó lại cầu hôn một lần nữa, em liền đồng ý.”
Chu Tử Chính cười ha ha: “Tình địch mạnh mẽ, dĩ nhiên là phải bắt nhốt em trước rồi nói sau.”
Không lâu sau, Richard đến, là một anh chàng đẹp trai tóc nâu, mắt xanh, khoảng ba mươi mấy tuổi. Anh ta vừa đến liền nhiệt tình trò chuyện với hai người, hai người đàn ông rất nhanh đã nói đến rượu đỏ, bóng rổ, Dương Gia Dung kéo Lâm Dư Hi qua một bên tán gẫu.
“Hạo Lâm đi cùng chuyến bay với tụi em đến đây.”
Dương Gia Dung hời hợt nói: “Chị không có mời anh ta.”
“Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn theo đuổi chị trở về.”
“Lần này chị kết hôn, thì anh ta có thể từ bỏ được rồi.” Dương Gia Dung xoa xoa cái bụng lớn, “Trước kia anh ta từng đến rất nhiều lần, bảo đảm ngàn lần vạn lần, giống y như những lời hứa hẹn lúc trước mỗi lần anh ta làm sai vậy. Chị thật sự hối hận đã không quay lại những câu anh ta nói, ôn lại một chút ngày xưa mình ngây thơ biết bao nhiêu, anh ta nực cười biết bao nhiêu.”
“Chị không tin anh ta sẽ thay đổi sao?”
Dương Gia Dung im lặng một lúc: “Chị không biết về sau anh ta sẽ thay đổi vì người phụ nữ khác hay không, nhưng chị có thể khẳng định anh ta sẽ không vì chị mà thay đổi. Mặc dù chị đã tốn rất nhiều thời gian mới thấy rõ sự thật này, ít nhất thì bây giờ chị đã hiểu rồi.”
Lâm Dư Hi gật đầu: “Thế thì tốt.”
“Richard tốt với chị lắm, chị tin anh ấy cũng sẽ rất tốt với con của chị.” Dương Gia Dung nhìn sang Richard đang trò chuyện với Chu Tử Chính, ánh mắt của chị rất ngọt ngào.
Từ gương mặt của chị, Lâm Dư Hi thấy được niềm hạnh phúc phát ra từ tận đáy lòng. Không có giả vờ, không phải diễn kịch, mà là một niềm hạnh phúc trực tiếp, thuần túy.
-----
Richard đã hẹn bạn đánh bóng rổ, bọn Chu Tử Chính liền đi cùng. Chu Tử Chính thay đồ đánh bóng rổ, đập bóng rổ đi ra sân bóng, đi tới chỗ ngồi khán giả.
“Em chưa từng xem anh đánh bóng rổ phải không?”
Lâm Dư Hi nói: “Em đã xem anh đánh bóng rổ điện tử, khá lợi hại đấy.”
“Hôm nay cho em mở rộng kiến thức với kỹ thuật chơi bóng tinh xảo của anh. Lúc trước ở trường quân đội và đại học, anh là hậu vệ lấy điểm xuất sắc nhất đó, quả ba điểm là điểm mạnh của anh.”
Lâm Dư Hi đếm đếm đầu ngón tay: “Trường quân đội vói trường đại học, chuyện của mười mấy năm trước rồi đi, quả ba điểm của anh còn bay đến bảng rổ được không đó?”
Chu Tử Chính nhướn mày, nhéo nhéo cằm Lâm Dư Hi: “Đợi chút nữa sẽ cho em thấy sự lợi hại của chồng em.”
Cùng chơi bóng rổ, có người tây, cũng có người châu Á, đều là đàn ông trưởng thành khoảng hai mươi mấy, ba mươi mấy tuổi, Chu Tử Chính giữ thể hình cực tốt, ở trong đám đàn ông này lại càng đẹp trai ngời ngời, chỉ dáng dấp thôi thì đã đứng đầu bảng rồi. Thân hình của Richard cũng rất tốt, kỹ thuật bóng lại càng không tệ.
Đến rồi, Chu Tử Chính dẫn bóng đột phá hàng phòng ngự, đi đến bên ngoài vạch ba điểm thì nhảy lên, làm một động tác ném rổ hoàn mỹ. Tầm mắt của Lâm Dư Hi đi theo đường bóng bay, qua một vòng cung hoàn mỹ, rồi hoàn mỹ né bảng rổ ra, “bịch” một cái rơi xuống đất. Một quả -- Air Ball hoàn mỹ.
Chu Tử Chính trừng to mắt, thoáng chốc sắc mặt lúng túng đỏ ửng lên. Richard chạy qua vỗ vai anh, an ủi nói: “Just warm up.” (Chỉ là nóng người thôi.)
Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi, Lâm Dư Hi lập tức trưng ra một gương mặt sùng bái, giơ ngón tay cái lên với anh, kêu lên: “Động tác siêu đẹp trai luôn!”
Chu Tử Chính nghiến răng, mẹ nó, lâu quá không đánh bóng, vẫn chưa tìm được cảm giác khoảng cách, vậy mà vừa đến đã bêu xấu rồi. Sau đó ném thêm mấy quả nữa, mặc dù vẫn không ném trúng, nhưng ít nhất đã chạm đến khung rổ hoặc là bảng rổ.
Lâm Dư Hi vẫn luôn dùng di động đuổi theo Chu Tử Chính mà quay phim, lại một quả bóng nữa, Chu Tử Chính đón bóng được truyền tới, làm mấy cái động tác giả tránh khỏi hàng phòng ngự, đứng ngoài vạch ba điểm nhảy lên, lại là một động tác ném rổ đạt điểm tuyệt đối, bóng rổ xuyên qua rổ như xỏ kim vậy, một cú ba điểm hoàn mỹ.
Chu Tử Chính vui vẻ nhảy vẫng lên đập tay, đụng ngực với đồng đội, sau đó chạy đến trước mặt Lâm Dư Hi, cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp: “Cảm giác của anh quay về rồi! Vợ, em cứ xem chồng em càn quét bốn phía thế nào nhé.”
Trái tim nhỏ bé của Lâm Dư Hi đập thình thịch thình thịch rất nhanh, không biết là vì trên sân bóng, anh đẹp trai đến mức làm cho cô rung động, hay là nụ hôn anh trao ngay trước mặt mọi người nóng bỏng đến mức làm cho cô nóng lên. Được rồi, cô phải thừa nhận là người đàn ông này làm cho cô ái mộ đến mức trái tim hòa tan ra.
Một người đàn ông bước nhanh đi tới, vẻ mặt của Dương Gia Dung hơi biến đổi, là Tằng Hạo Lâm. Tằng Hạo Lâm đi về phía Dương Gia Dung, mỉm cười quan sát chị: “Gia Dung, baby lại lớn hơn rồi.”
“Ừ.” Câu này nói ra không khác gì với câu hôm nay trời đẹp lắm.
“Gia Dung, chúng ta về nhà đi! Anh đã làm xong phòng baby trong nhà rồi.” Tằng Hạo Lâm lấy di động ra cho chị xem ảnh. Căn phòng nhỏ màu xanh lam nhạt, trong đó bày trí ngập tràn đồ dùng cho trẻ sơ sinh, cực kỳ đáng yêu.
“Trong nhà Richard cũng đã làm xong phòng baby rồi.”
“Gia Dung, đây là con của chúng ta.”
Dương Gia Dung nhìn anh ta: “Anh là ba của đứa bé, tôi sẽ không phủ nhận, cũng sẽ không ngăn cản anh đến gặp nó.”
Tằng Hạo Lâm quỳ một chân xuống trước mặt cô: “Gia Dung, anh thật sự biết sai rồi. Khoảng thời gian này anh đã tự kiểm điểm lại mình, biết rằng trước kia anh đã sai rất quá đáng, tổn thương em quá nhiều, anh thật lòng muốn ăn năn, thay đổi. Mấy tháng nay, cuộc sống mỗi ngày của anh đơn thuần y như nước cất vậy, không còn ăn chơi đàng điếm nữa. Gia Dung, anh thật sự sẽ tuyệt đối không phạm sai lầm nữa đâu. Vì con, hãy cho anh một cơ hội cuối cùng đi!”
Một cơ hội cuối cùng? Nét mặt của Dương Gia Dung hiện lên một tia hoảng hốt.
Richard đi tới: “What’s the matter?” (Sao thế?)
Dương Gia Dung ngẩng đầu lên nhìn Richard mồ hôi đầm đìa, vẻ hoảng hốt trên mặt biến mất: “Nothing, just baby’s kicking reminds me of something.” (Không có gì, chỉ là baby đạp em, làm em nhớ ra một số chuyện.)
Vẻ mặt của Tằng Hạo Lâm sáng lên. Nhớ đến anh là ba của baby ư?
“What’s that?” (Là gì?)
“There’s only one chance in love, not two, not last, just one and only one chance.” (Trong tình yêu chỉ có một cơ hội, không có cơ hội thứ hai, không có cơ hội cuối cùng, chỉ có một và duy nhất một cơ hội thôi.)
Gương mặt sáng lên của Tằng Hạo Lâm thoáng chốc trầm xuống. Richard hiểu ý mỉm cười: “That’s why I always grasp the chance tightly in my hand, never do anything stupid to let it split away.” (Đó chính là lí do tại sao anh nhất định nắm thật chắc cơ hội trong tay, tuyệt đối không làm bất cứ chuyện ngu ngốc gì để cho cơ hội trượt đi mất.)
Anh ấy nhìn Tằng Hạo Lâm: “So, you are here to join our wedding?” (Cho nên, anh đây là đến tham gia lễ kết hôn của chúng tôi à?)
Tằng Hạo Lâm đứng lên, lạnh lùng nhìn Richard, anh ta cởi áo khoác ra, lồng ngực phập phồng: “How about one-on-one?” (Làm một trận một chọi một chứ?)
“Sure!” Trên mặt Richard lộ ra nét cười thản nhiên.