Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 63: Mỹ nhân kế

Editor: miemei

Dưới ánh nắng chói chang, đội nón rơm trên đầu, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi đi đường cũng không vất vả mấy. Đi được một lúc thì nhìn thấy một chiếc máy kéo bị kẹt bánh xe trong hố, ở phía sau, một người đàn ông trẻ tuổi dùng sức đẩy lên. Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi đi tới đẩy giúp, rốt cuộc máy kéo cũng ra khỏi cái hố.

Người đàn ông cười, nói bô lô ba la với hai người mấy câu, Chu Tử Chính tỏ ý nghe không hiểu, sau đó lại dùng tay ra hiệu hỏi có thể đi quá giang được không.

Người đàn ông hỏi: “Nói tiếng hoa?”

“Phải, chúng tôi muốn đến trấn X, có thể xin quá giang được không?”

Người đàn ông gật đầu: “Tôi cũng vậy, lên xe đi.”

“Cám ơn!” Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi nhảy lên xe máy kéo ngồi, xem ra vận may của họ thật sự không tệ.

“Hai người là người Trung Quốc hả?” Người đàn ông hỏi.

“Phải, đến du lịch, không cẩn thận bị lạc đường.”

Người đàn ông quay lại nhìn hai người một cái: “Hai người thật sự phải cẩn thận một chút đó, vùng này không an toàn lắm, có thổ phỉ cướp người cướp tiền, bọn chúng đặc biệt thích cướp những cô gái trẻ.”

Chu Tử Chính nói: “Chúng tôi cũng muốn về nước nhanh nhất có thể.”

“Hai người không gặp phải bọn thổ phỉ trên núi coi như là may mắn lắm rồi. Trước kia hình như có một vài khách du lịch vào thành phố, mấy người phụ nữ đều bị cướp lên núi làm vợ cho thổ phỉ hết.”

Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi nhìn nhau một cái, Lâm Dư Hi nghĩ đến bà tư, thầm thở dài.

Chu Tử Chính hỏi: “Chính phủ không cho người đến diệt thổ phỉ ư?”

“Đám thổ phỉ đó đương nhiên đã mua chuộc mấy kẻ làm quan kia rồi, dân chúng bình thường mất tích, kẻ làm quan sao lại trông nom chứ? Nhưng nếu là người giàu có không thấy đâu, thì mấy tên quan lại có thể sẽ cho lính vào núi tìm. Lẽ đời bây giờ chính là một chữ tiền!”

“Ở đây có rất nhiều bang thổ phỉ sao?”

“Có chừng hai ba bang, bọn thổ phỉ đó bình thường cũng sẽ vì giành mối làm ăn mà chó cắn chó. Nghe nói mười ngày trước có một bang thổ phỉ cho nổ hang ổ của một bang thổ phỉ khác, bây giờ bọn họ đang khai chiến trên núi kia kìa.”

Chu Tử Chính hừ lạnh: “Đó là chuyện tốt, để cho cả hai bên bọn chúng đều tổn hại.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”


Đi thêm một đoạn đường nữa, đến giữa trưa, người đàn ông dừng máy kéo bên cạnh gốc cây, ba người ngồi dưới bóng cây ăn uống.

Chu Tử Chính đưa khoai lang cho người đàn ông: “Tôi họ Chu, trò chuyện nãy giờ, vẫn chưa biết tên họ anh là gì.”

“Tôi họ Dương, kêu tôi Bân là được rồi.”

“Trên trấn có chỗ có thể gọi điện thoại đường dài không?”

“Có. Đúng rồi, đi qua cái trấn này rồi đi thêm nửa ngày đường nữa thì sẽ đến biên giới Trung Quốc, hai người có thể về nước rồi.”

Chu Tử Chính nói: “Hộ chiếu của chúng tôi rớt mất rồi.”

“Vậy thì phiền phức rồi đây, trong trấn không thể làm lại hộ chiếu được, phải đi vào thành phố, xa lắm.”

“Không sao, chỉ cần có thể gọi điện thoại là có cách ngay.”

Tiếng xe ầm ầm từ xa truyền tới, ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía cát bụi cuồn cuộn ở đằng xa.

Anh Bân nhíu mày: “Trên đường núi mà cũng chạy nhanh như thế, không sợ rớt xuống ruộng hay sao.”

Tim Chu Tử Chính chợt căng lên: “Có khi nào là thổ phỉ không?”

Anh Bân nhìn anh: “Cái này cũng khó nói.”

Chu Tử Chính nhìn quanh, ngoài mấy gốc cây ở sau lưng, hai bên đường đều là đất ruộng bát ngát, không chỗ nào có thể trốn được. Anh cắn răng: “Anh Bân, có thổ phỉ muốn đuổi giết chúng tôi, chúng tôi lo rằng chiếc xe đang đến chính là bọn chúng, anh có thể giúp chúng tôi không?”

“Đuổi giết hai người?” Anh Bân ngây ra, “Vậy…… tôi phải làm gì?”

“Đừng nói là đã gặp qua chúng tôi.” Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi chui vào gầm máy kéo. Mặc kệ người đến là ai, trốn trước đã rồi nói sau.

Không bao lâu sau, chiếc xe lao đến, dừng lại bên cạnh máy kéo.

“Ê, có gặp hai người này không?”

Anh Bân nhìn tấm hình, trong lòng đánh thịch một cái, kiên định lắc đầu: “Không có.”

Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi nhìn thấy mấy đôi chân đi tới đi lui bên cạnh máy kéo, thở cũng không dám thở mạnh. Rất nhanh đã có người nhảy lên máy kéo, lật tung hàng hóa bên trong để xem.

“Những thứ đó đều là rau cải thôi.” Anh Bân vội kêu, “Đừng ném nữa, tôi phải đem lên trấn trên để bán đó. Nhẹ một chút, bí đỏ sắp bị ném cho hư mất rồi.”

“Thật sự không gặp hai người họ?” Chu Tử Chính nghe ra là giọng của Doãn Thiên Dã.

“Không có, thật sự không có.”

“Mẹ kiếp, chạy nhanh đến vậy sao?”

“Anh Dã, bọn chúng mà lên đến trấn trên thì phiền phức đấy.”

“Gọi điện lên thông báo cho anh Tiêu, bảo anh ấy dán lệnh truy nã ở trấn trên, bọn chúng đi đến đó thì chính là tự chui đầu vào lưới.”


Xe chạy ầm ầm đi mất, mười mấy phút trôi qua, cho đến khi không còn nghe thấy bất cứ tiếng xe nào nữa, anh Bân mới thò đầu xuống gầm xe: “Bọn chúng đi rồi, không sao rồi, đi ra đi!”

Hai người bò ra, anh Bân lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi thật sâu: “Thì ra thật sự là đám thổ phỉ muốn bắt hai người, may mà hai người trốn kịp.”

“Cám ơn!” Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi thở hổn hển, may mắn gặp được anh Bân, nếu không thật sự không tránh khỏi kiếp nạn này.

“Bọn chúng muốn cướp cô ấy à?” Ánh mắt của anh Bân hất về phía Lâm Dư Hi một cái.

“Ừ.” Nhớ đến lệnh truy nã mà Doãn Thiên Dã nói, nét mặt của Chu Tử Chính trầm xuống, Doãn Thiên Dã đã móc nối với cảnh sát.

“Vừa nãy bọn chúng nói lệnh truy nã gì đó, hai người vẫn là đừng lên trấn trên thì hơn, nếu không sẽ bị bắt đấy.”

“Ngoài trấn trên, ở đâu có thể gọi điện thoại đường dài?”

Anh Bân đáp: “Chỉ có ở thị trấn lớn mới gọi được. Nếu không đến trấn X, thì hai người phải đến trấn Y, nhưng mà đi qua một ngọn núi, lái xe đi phải mất mười mấy tiếng đồng hồ, đi bộ thì phải hết mấy ngày đấy.”

Lâm Dư Hi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh Bân, anh có thể gọi điện giúp chúng tôi được không?”

Anh Bân khó xử ấp úng: “Cái này…… Tôi chưa từng gọi điện thoại đường dài, hơn nữa tôi còn phải đi bán rau……”

“Sau khi chúng tôi lạc đường thì bị đám thổ phỉ bắt đi, không dễ dàng gì mới chạy thoát được. Đã gần một tháng chúng tôi không liên lạc với người nhà rồi, rất muốn gọi điện về báo bình an. Xin anh đấy, anh Bân.”

“Anh Bân, nếu chúng tôi bị bọn chúng bắt về nữa thì nhất định chỉ có một con đường chết. Chúng tôi phải thông báo cho người nhà cứu chúng tôi ra, xin anh!” Chu Tử Chính cầu xin: “Chỉ cần chúng tôi có thể thoát được, chúng tôi nhất định sẽ không quên ơn nghĩa của anh đâu.”

Anh Bân do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: “Tôi đưa hai người đến ngoài trấn thì hai người xuống xe. Sau khi tôi vào trong trấn thì đi xem thử có thể gọi điện thoại được không.”

Lâm Dư Hi lấy tiền ra đưa cho anh Bân: “Bao nhiêu đây tiền đủ gọi điện thoại không? Nếu không đủ, cho anh con thỏ này luôn.”

Anh Bân nhận tiền: “Tôi chưa từng gọi điện thoại đường dài, không biết có đủ hay không. Không sao đâu, con thỏ thì hai người tự giữ lấy đi.”

Chu Tử Chính dùng nhánh cây viết số di động của Tống Thành Trạch lên một chiếc lá: “Người đó tên Trạch, anh nói với cậu ta là bây giờ Chính và Hi đang ở trấn X của Lào, đã trốn ra rồi.”

Anh Bân bỏ chiếc lá vào túi quần: “Tối nay tôi sẽ ở lại trong trấn, ngày mai bán rau xong thì sẽ về.”

“Được, chúng tôi chờ anh.”

-----

Hai người tìm được một căn nhà lá nhỏ dùng để đặt dụng cụ làm nông ở một chỗ xa xôi chốn ruộng đồng. Màn đêm buông xuống, nhóm lên ngọn lửa nhỏ, ăn chút khoai lang và cà rốt, hai người nằm trên cỏ khô nói chuyện phiếm.

“Anh đoán anh Trạch nghe được điện thoại của anh Bân sẽ có phản ứng gì?” Lâm Dư Hi hỏi.

“Ngây người, nói không nên lời.”

“Hả?!”

“Cái anh cần không phải là phản ứng của cậu ấy. Trên di động của cậu Trạch hẳn là có cài đặt phần mềm lần theo dấu vết, chỉ cần điện thoại kết nối thì có thể điều tra được là từ đâu gọi tới. Chỉ cần họ biết chúng ta ở đây, thì họ sẽ có cách đến cứu chúng ta.”

“Ừm, hi vọng anh Bân thật sự gọi được điện thoại.”

Chu Tử Chính âm thầm thở ra một hơi: “Hi vọng đi!” Chỉ là, gửi gắm hi vọng vào một người xa lạ mạo hiểm quá.


Đột nhiên giữa chốn ruộng đồng vắng lặng vang lên tiếng bước chân, Chu Tử Chính hoảng hốt, lập tức dập tắt lửa, dùng thùng gỗ che lại chỗ đống lửa, rồi lại kéo Lâm Dư Hi trốn phía sau đống dụng cụ.

Một nam một nữ bước vào, nói tiếng hoa, thì ra là một đôi trai gái yêu đương vụng trộm. Hai người chưa nói được mấy câu thì đã cởi đồ bắt đầu làm tình. Lúc người phụ nữ kêu rất sảng khoái, thì người đàn ông che miệng cô ta lại, kêu cô ta nhỏ tiếng một chút, người phụ nữ nũng nịu oán trách hắn ta làm mạnh quá, sau đó lại bắt đầu vang lên tiếng phịch phịch phịch nhiệt liệt.

Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi nhìn nhau, không nhịn được cười thầm.

Sau khi đôi trai gái làm xong, lúc người phụ nữ hỏi khi nào kết hôn, thì người đàn ông thở dài: “Dạo gần đây xảy ra một chuyện rất phiền phức, sơn trại của anh Côn bị người ta nổ, gã thần tài bắt được trước đó thì chạy mất rồi, bây giờ anh theo anh Dã đến đây. Nếu không bắt được gã thần tài kia về, thì anh Dã không còn chỗ đứng trong sơn trại nữa, anh cũng phải tìm đường ra khác thôi.”

“Anh Phi, vậy thì anh đừng làm cái nghề này nữa được không? Hơn nữa anh Dã kia cứ bắt anh chạy hàng, lỡ bị bắt sẽ bị xử bắn đấy.”

“Anh biết, nhưng không làm nghề này thì anh có thể làm được gì đây?”

“Chúng ta cùng nhau làm chút buôn bán nhỏ đàng hoàng đi.”

“Buôn bán nhỏ thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ, anh chính là muốn vớ một mẻ lớn, sau đó để cho em nở mày nở mặt gả cho anh.”

“Nhưng em chỉ muốn anh bình an thôi.”

“Tiểu Vũ, anh không muốn em phải tủi thân, anh muốn cho em trải qua những ngày tháng tốt đẹp.”

Chân mày Chu Tử Chính nhíu lại, gã đàn ông này là thuộc hạ của Doãn Thiên Dã? Trong lòng anh chợt tính thầm, anh ra dấu tay với Lâm Dư Hi, cầm khẩu súng bước ra: “Mày muốn tìm tao à?”

Tên Phi và Tiểu Vũ ngây ngốc, khoảnh khắc đó, tên Phi bắt lấy một đống cỏ khô che lên người tiểu Vũ. Chu Tử Chính khen thầm trong lòng: Trong lúc nguy hiểm vẫn nghĩ đến người phụ nữ bên cạnh, coi như là một người đàn ông.

Lâm Dư Hi kiểm tra quần áo của bọn họ, sau khi lấy ví tiền và súng đi, lại ném quần áo cho bọn họ mặc vào.

“Doãn Thiên Dã ở trong trấn?” Chu Tử Chính hỏi.

“Phải.”

“Doãn Thiên Dã đã móc nối với cảnh sát, chỉ cần tao vừa vào trấn thì sẽ bị bắt ngay?”

Tên Phi rất ngạc nhiên, nhưng chỉ có thể gật đầu: “Phải.”

“Mày đi theo Doãn Thiên Dã bao lâu rồi?”

“Vài tháng.”

“Chẳng phải mày muốn kiếm một mẻ lớn hay sao? Mày giúp tao chạy thoát, tao cho mày 10 triệu, đô la, là những đồng tiền chính đáng, sạch sẽ.”

Tên Phi và Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn Chu Tử Chính, giống như nhìn thấy em gái Lâm* từ trên trời rơi xuống vậy. (*: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, ở đây ví như chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.)

“Bây giờ Doãn Thiên Dã canh giữ ở trấn này, tao có thể đi trấn khác, hoặc là trốn trong núi, trốn vài tháng, nửa năm, tụi bây làm sao bắt tao? Thời gian qua lâu, anh Côn không thể nào tha cho Doãn Thiên Dã, thậm chí sẽ giận chó đánh mèo, tính chuyện xui xẻo này lên đầu hắn ta. Mày nghĩ xem hắn sẽ có kết cục gì, mày sẽ có kết cục gì?”

Tiểu Vũ hoàn hồn lại đẩy nhẹ gã, gật đầu tỏ ý với gã.

Tên Phi cắn răng: “Được, mày muốn tao giúp mày thế nào?”

“Tao muốn gọi điện báo cho người nhà.”


“Doãn Thiên Dã đã cử người canh chừng những cửa hàng có thể gọi điện thoại đường dài với có thể lên mạng, hai người vừa xuất hiện chắc chắn sẽ bị nhận ra. Hơn nữa Doãn Thiên Dã đã cho cảnh sát ở trấn trên một khoản tiền lớn, tất cả cảnh sát cũng đang tìm hai người.”

“Những thị trấn lớn khác cách chỗ này bao xa?”

“Đi về phía đông là trấn Y, lớn hơn cả trấn X nữa. Lái xe khoảng mười tiếng đồng hồ sẽ tới.”

“Được, tao với mày vào trấn tìm một chiếc xe.”

Tên Phi lắc đầu: “Lúc này mày vào trấn rất nguy hiểm, hôm nay gần như là những người đàn ông đi lại ở trấn trên đều bị người của cảnh sát và Doãn Thiên Dã nhìn chằm chằm vào đấy.”

Tiểu Vũ nói: “Bạn tôi có một chiếc Jeep, tôi có thể đi mượn.”

Chu Tử Chính suy nghĩ, Lâm Dư Hi nhìn anh: “Em đi chung với cô ta. Hai người phụ nữ, chắc là chúng sẽ không nghi ngờ đâu.”

Chân mày Chu Tử Chính nhíu chặt, để cô ta trở về một mình, anh không yên tâm, để Lâm Dư Hi đi cùng với cô ta, anh cũng không yên tâm.

Lâm Dư Hi nắm tay anh: “Em sẽ cẩn thận mà.”

-----

Trong màn đêm, Lâm Dư Hi và Tiểu Vũ đi qua con đường nhỏ, thuận lợi vào được trong trấn, đi nửa tiếng đồng hồ, Tiểu Vũ dắt cô đến một căn nhà lớn.

Một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa, nhìn thấy hai người thì rất kinh ngạc; “Tiểu Vũ, muộn thế này rồi, có việc gì thế?”

“Anh Phi xảy ra chuyện gấp ở trấn Y, em muốn hỏi anh cho mượn xe để đi tìm anh ấy.”

Người đàn ông nhíu mày: “Bây giờ à?”

“Ừ, em muốn đi tìm anh ấy ngay bây giờ.”

“Người này là?”

“Cô ấy là…… em gái của anh Phi.”

Lúc người đàn ông nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Dư Hi, nét mặt rõ ràng hòa nhã hơn. Anh ta giơ tay về phía Lâm Dư Hi: “Anh tên Đỗ Vĩ Phong.”

“Tôi tên Lị Ti*, anh tôi xảy ra chuyện gấp, xin anh giúp với!” (*: Lị Ti = Liz)

Đỗ Vĩ Phong vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề, anh của em nhất định sẽ không có việc gì đâu, anh đưa hai người đi.”

“Anh đưa á? Không cần đâu.” Tiểu Vũ vội nói.

“Với kỹ thuật lái xe của em đó, anh sợ em đụng hư xe của anh mất, anh đưa đi tốt hơn.” Đỗ Vĩ Phong nói với Tiểu Vũ, nhưng tầm mắt lại quang minh chính đại mà dừng trên gương mặt của Lâm Dư Hi, không hề che giấu sự mến mộ một chút nào.

Tiểu Vũ nhìn Lâm Dư Hi, Lâm Dư Hi gật đầu: “Làm phiền anh quá.” Chỉ cần có thể lấy được xe, thì thế nào cũng được.

“Không phiền.” Đỗ Vĩ Phong cười đến mặt đầy gió xuân.

Chiếc xe chạy khỏi căn nhà lớn không bao lâu, có một chiếc xe từ đằng trước chạy tới, một người đàn ông thò đầu ra cửa sổ xe, nói mấy câu với Đỗ Vĩ Phong, sau đó nhìn ra ghế sau một cái, gian xảo nháy mắt với Đỗ Vĩ Phong, nói nhỏ rồi cười to.


Tiểu Vũ thấp giọng nói bên tai Lâm Dư Hi: “Bọn họ nói cổng trấn bị cảnh sát niêm phong rồi, sau 6 giờ sáng mới được đi lại.”

Đỗ Vĩ Phong ngừng xe, quay đầu lại nói với Lâm Dư Hi: “Lị Ti, cảnh sát muốn bắt tội phạm truy nã, tối nay không ra trấn được rồi, ngày mai chúng ta đi nhé.”

Lâm Dư Hi lo lắng: “Ngày mai anh có thể đưa chúng em đến trấn Y thật chứ?”

Đỗ Vĩ Phong vỗ ngực: “Chắc chắn, tuyệt đối, nhất định sẽ thế!”

Lâm Dư Hi thoáng yên tâm, nở nụ cười với hắn. Một nụ cười này đã khiến cho mắt của Đỗ Vĩ Phong nở hoa. Anh ta đưa Lâm Dư Hi và Tiểu Vũ đến nơi Tiểu Vũ chỉ định, lúc tạm biệt, Lâm Dư Hi đi qua cho anh ta một cái ôm và một câu nói dịu dàng thấm vào đến tận xương: “7 giờ sáng ngày mai, em chờ anh!”

Mỹ nhân kế, có thể bắt nhốt anh ta chứ?