Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 58: Khách qua đường

Editor: miemei

Tối qua nhốn nháo dữ dội quá, lúc Lâm Dư Hi thức dậy, cái eo đau âm ỷ. Chu Tử Chính thấy cô đỡ eo nhíu mày, lập tức kéo cô lên giường, mát xa cho cô.

“Xin lỗi, tối qua vui quá, dùng sức hơi quá một chút. Nhưng nghe em kêu sảng khoái như thế, thì anh càng hưng phấn hơn.”

“Được rồi, anh cũng lắp một cái máy lọc tạp âm ở nhà đi.”

“Vô dụng thôi. Tiếng kêu của em là tiếng trời, đâu phải tạp âm.” Chu Tử Chính xoa xoa, tay không yên phận càng xoa càng thấp, “Ở đây đau không?”

“Anh xoa thấp một chút nữa thì tối nay đừng hòng lên giường.”

Tay của anh từ từ dời lên trên, làm như không có chuyện gì, hỏi: “Thế này có thoải mái không? Chuyên nghiệp lắm phải không? Cho anh bao nhiêu điểm?”

“Ừm, tay nghề không tệ, khá thoải mái!”

“Anh lại đăng lên weibo nữa hả?” Lâm Dư Hi hỏi.

“Chuyện vui như vậy, đương nhiên phải chia sẻ vui chung với mọi người rồi, tất nhiên cũng tiện thể đánh vào mặt của người khác.” Lâm Dư Hi nằm sấp, không nhìn thấy khóe miệng đắc ý hả hê của anh.

Chu Tử Chính lấy điện thoại mở weibo, đưa cho Lâm Dư Hi. Lâm Dư Hi nhìn thấy một tấm ảnh cô và anh đan mười ngón tay vào nhau, chẳng qua, tiêu điểm dĩ nhiên chính là chiếc nhẫn trên ngón vô danh của cô.

Cô ấy nói: Yes!

Chỉ mấy chữ đơn giản, đã thu hút hơn mấy chục ngàn bình luận. Chu Tử Chính trả lời một số bình luận, còn là trả lời vào lúc sáng sớm nữa.

~ ~ Vịt con xấu xí thật sự đã hóa thiên nga rồi hả? ~ ~

Trả lời: Vậy đâu được, hóa thiên nga chẳng phải sẽ bay mất ư?

~ ~ Chiếc nhẫn này, hình như có hơi…… nhỏ…… ~ ~

Trả lời: Hết cách, gần đây hơi nghèo.

~ ~ Xem ra bước tiếp theo chính là bàn hợp đồng trước hôn nhân rồi. ~ ~

Trả lời: Đã bàn xong, cô ấy nấu cơm, tôi rửa chén, như vậy coi như là hợp đồng trước hôn nhân chứ?

~ ~ Chắc chắn có nhân rồi. ~ ~

Trả lời: Tôi thích nhân rau hẹ thịt heo nhất, vịt con xấu xí nhà tôi làm cực ngon đấy.

~ ~ Đến bỏ phiếu nào: Bao lâu sau sẽ ly hôn? ~ ~


Trả lời: Ly hôn phải chia một nửa tài sản đó, tôi không làm chuyện ngốc như vậy đâu, hiểu không?

Lâm Dư Hi thầm hứ một tiếng, cô bị giày vò xong thì ngủ đến bất tỉnh nhân sự, sao anh còn có tinh thần đi đăng weibo như vậy chứ, còn trả lời bình luận nữa.

“Tối qua anh không mệt sao?”

“Mệt chứ! Nhưng mà có một số chuyện, có mệt hơn nữa cũng phải làm.” Ví dụ như đánh vào mặt người nào đó, đánh thật mạnh vào, xem tối qua anh ta giành danh tiếng, giành đến sảng khoái như vậy hả, “Em mau chia sẻ đi.”

Lâm Dư Hi chia sẻ bài viết của anh, kèm theo một trái tim và hai chữ tiếng anh: The One!

Cô buông di động xuống: “Hôm nay em muốn gọi điện cho Lý Thuần Nhất.”

Bàn tay đang mát xa của Chu Tử Chính chợt dừng lại: “Tại sao?”

“Em muốn nói cho anh ta biết chuyện chúng ta sắp kết hôn, nếu anh ta muốn giữ lại phố Minh Tâm chỉ vì em, thì không cần phải làm như vậy.”

“Chuyện chúng ta sắp kết hôn anh ta tuyệt đối đã biết rồi. Sau khi biết là hết hi vọng, cơ hội kinh doanh 500 triệu này ở phố Minh Tâm, anh ta nhất định sẽ không tự nhiên buông bỏ đâu.”

Lâm Dư Hi im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Em chỉ muốn chính miệng nói cho anh ta biết sự lựa chọn của em thôi.”

“Được, gọi ngay bây giờ, anh cùng em nói với anh ta.”

Lâm Dư Hi ngồi dậy, bắt đầu nhấn số. Đột nhiên cô phát hiện, cô đã không nhớ được số điện thoại của anh ta.

“Sao thế?”

Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên nhìn Chu Tử Chính: “Em không nhớ số điện thoại của anh ta.”

Chu Tử Chính cười: “Không nhớ là tốt nhất.” Anh lấy di động ra nhấn vài cái, nhấn vào loa ngoài, “Dùng di động của anh.”

Điện thoại kết nối: “A lô.”

Lâm Dư Hi nói: “Tôi là Liz.”

Tiếng nói của Lý Thuần Nhất rõ ràng chợt khựng lại: “Anh thấy cuộc gọi đến là Vince.”

“Ừ, tôi dùng di động của anh ấy để gọi.”

“Ừ.”

“Món quà của anh quý giá quá, tôi không nhận nổi, anh vẫn nên lấy về đi.”

Lý Thuần Nhất im lặng một lúc: “Em đã đồng ý lời cầu hôn của Vince rồi sao?”

“Phải!”

“Tối qua à?”

“Phải!”

Yên lặng hai giây: “Vậy thì coi nó như quà sinh nhật cộng thêm quà kết hôn đi.”

Trong lòng Lâm Dư Hi rung lên: “Giá trị thương mại của phố Minh Tâm quá cao, anh làm như vậy không đáng đâu.”

“Trước kia anh đã làm sai nhiều chuyện, đã không thể cứu vãn được nữa, cho nên dứt khoát cắn răng, đâm lao thì phải theo lao, bò lên đến đỉnh, để anh có năng lực làm một chuyện tốt. Tuy không thể bù đắp được gì, ít nhất trong lòng anh dễ chịu hơn một chút. Anh thật lòng muốn giữ lại phố Minh Tâm, không chỉ vì em, cũng là vì bản thân anh, vì những cửa hàng cổ xưa mấy mươi năm ở phố Minh Tâm.”


Trên mặt Chu Tử Chính vô thức hiện lên vẻ kinh ngạc, sự bình tĩnh trong lòng bị lời nói của anh ta đánh tan. Mũi Lâm Dư Hi có chút chua xót, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.

Chu Tử Chính nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Lâm Dư Hi, nói vào di động: “Nếu anh thật sự quyết định như vậy, thì tập đoàn Thiên Cương sẽ tu sửa miễn phí cho phố Minh Tâm.”

“Chút chuyện nhỏ này không phiền chủ tịch Chu nhọc lòng.”

“Cám ơn!” Cuối cùng Lâm Dư Hi cũng nặn ra hai chữ.

“Không có gì, anh đợi ngày phòng khám Tân Sinh khai trương lại.”

Chu Tử Chính nói: “Cám ơn! Thuần Nhất, ơn nghĩa này, tôi sẽ ghi nhớ, sau này có chỗ nào cần tôi giúp đỡ, cứ việc nói.”

“Hi vọng không có ngày đó.”

Điện thoại ngắt rồi, Lâm Dư Hi sửng sốt mất hồn, Chu Tử Chính vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô: “Anh thừa nhận anh ta đã làm cho anh ngạc nhiên. Chuyện của bà Trịnh ít nhiều cũng do anh ta mà ra, anh ta làm chuyện tốt này là đang giúp người khác, cũng là chuộc tội cho mình, tích phúc cho mình.”

Lâm Dư Hi khẽ gật đầu, “ừm” một tiếng.

Có một số sai lầm vĩnh viễn không thể nào bù đắp được, có một số người định sẵn chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của bạn. Có lẽ sẽ thổn thức, có lẽ sẽ buồn phiền, sau một tiếng than thở, cả hai chỉ có thể tự mình tiến về phía trước, mỗi người một ngả.

-----

Lâm Dư Hi đã hẹn Ngải Vi ăn cơm trưa. Mang thai mới hơn bốn tháng, Ngải Vi đã mập hơn gần 10kg, mặt trái xoan trước kia đã biến thành mặt tròn rồi.

“Tiểu Ngải, cậu mập nhanh quá.”

Ngải Vi gắp một miếng khâu nhục bỏ vào miệng: “Bây giờ khẩu vị của mình đặc biệt tốt, hơn nữa đặc biệt dễ đói, không ăn không được đâu.”

“Bây giờ những thứ cậu ăn đều đắp trên người cậu hết đó, với tốc độ này của cậu, đến lúc sắp sinh, nói ít thì cũng sẽ mập thêm 20-30kg, khi đó rất có thể sẽ có chứng cao huyết áp, bệnh tiểu đường của phụ nữ có thai đấy. Sau khi sinh, giảm xuống 5-10kg, còn lại đều thuộc về cậu đó.”

Ngải Vi chu mỏ: “Nhưng mình đói mà!”

“Bớt ăn nhiều bữa lại.” Ngải Vi trơ mắt nhìn Lâm Dư Hi lấy thịt mỡ trong chén khâu nhục khoai môn đi.

“Còn nữa, thịt mỡ thì nhất định không được ăn.”

Ngải Vi gắp một miếng thịt không có mỡ, bĩu môi: “Khâu nhục không có mỡ còn gọi là khâu nhục sao?”

“Cậu quên mất câu danh ngôn của cậu trước kia à? Trắng một chút che ba phần xấu, mập một chút thì sao nhỉ?”

Bàn tay gắp thịt của Ngải Vi run lên, rồi từ từ thả xuống: “Xem như cậu lợi hại!”

Lâm Dư Hi hỏi: “Hôm nay cậu không có lên weibo à?”

“Không có. Tấm hình hai người hôn nhau, tối qua mình thấy rồi, cậu sinh nhật, cộng thêm địch mạnh đến xâm phạm, lão heo nhà cậu nhất định sẽ khoe yêu đương đủ kiểu để đánh vào mặt Lý Thuần Nhất. Câu: ‘Anh chính là món quà sinh nhật tuyệt nhất của em, không phải là một trong những đâu’ của cậu trên weibo cũng đủ hung hăng hành hạ anh ta một phen rồi. Anh ta bưng cả cái phố Minh Tâm đến trước mặt cậu mà vẫn không sánh được với con heo trong nhà cậu.”

“Bây giờ cậu lên xem xem.”

Ngải Vi nhướn mày, cầm di động lên, vừa lướt vừa nói: “Còn ác hơn nữa hả? Chẳng lẽ cậu và lão heo cùng lộ ảnh khỏa thân?” Sau đó, miệng của cô ấy ồ lên, cười ha ha: “Ác nha, quả nhiên ác quá mà. Trước tiên dùng bánh kem hành hạ anh ta một chút, rồi trực tiếp phán anh ta tử hình. Lão heo nhà cậu biết chọn thời gian thật đấy.”

Lâm Dư Hi cười nhạt.

“Haiz, cậu thì chắc chắn anh ta không thể theo đuổi lại rồi, vậy phố Minh Tâm anh ta nhất định sẽ đập bỏ xây lại đi?”

“Lúc sáng mình có gọi điện cho anh ta, anh ta nói phố Minh Tâm sẽ giữ lại.”


Ngải Vi trừng lớn mắt: “Anh ta cam lòng thật à?”

“Anh ta coi như chuộc tội thôi.”

Ngải Vi gật đầu: “Cũng phải, làm một chuyện tốt chuộc tội với bà Trịnh. Được rồi, chuyện của anh ta lướt qua. Mình hỏi cậu, chiếc nhẫn này có lai lịch gì đây?”

“Cái cậu quan tâm là chuyện này hả?”

“Chu Tử Chính cầu hôn là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, trước giờ mình chỉ có hứng thú với nhẫn cầu hôn và cách cầu hôn của anh ấy thôi.”

“Nhẫn thì anh ấy không có nói, có thể là không có gì đặc biệt.”

“Mình không tin.” Ngải Vi vừa định bình luận hỏi cho ra lẽ, thì thấy Chu Tử Chính đăng một bài viết mới trên weibo, anh đăng hai tấm ảnh, một tấm là hình hai chiếc nhẫn, một chiếc, ở mặt dưới viết: 40 năm trước ba tặng cho mẹ. Một chiếc khác, mặt dưới viết: 40 năm sau, con trai tặng cho con dâu. Một tấm khác là hình anh đang chính tay khảm kim cương, bên dưới viết: Thủ công tinh xảo, giá tiền thực tế, ai muốn khảm kim cương, tìm tôi.

Ngải Vi đưa di động cho Lâm Dư Hi: “Mình nói sao mà chiếc nhẫn của cậu có thể nhỏ hơn của mình được chứ, thì ra là ý nghĩa phi phàm.”

Lâm Dư Hi cười ấm áp, anh biết cô quan tâm điều gì.

“Nhẫn to quá đeo lên tay khó coi mà.”

“Ai nói vậy? Viên trứng bồ câu trong ‘Sắc giới’ đẹp biết mấy.”

“Chẳng phải nhẫn cầu hôn của anh Trạch cũng là trứng bồ câu đó sao?”

Ngải Vi lập tức cười lên, kéo tay của cô: “Còn không phải là vì có cô bạn thân như cậu sao, Chu công tử giúp anh Trạch tìm được một viên kim cương màu hồng phấn 3.12 carat đại diện cho sinh nhật của mình, hơn nữa chỉ cần anh ấy thanh toán tượng trưng phần số lẻ thôi.”

“Anh Trạch đã đi theo Vince 8 năm rồi, còn từng cứu anh ấy nữa, một viên kim cương thì có là gì đâu?”

“Tóm lại mình và anh ấy đều có vận may tốt, anh ấy theo đúng ông chủ, mình thì bám đúng bạn thân.”

“Bọn mình còn là rể phụ, dâu phụ của hai người nữa. Ăn xong chưa? Cậu mà ăn nữa, thì phải may lại áo cưới đó.”

Hai người ăn xong cơm chiều thì ra khỏi nhà hàng, một người đàn ông xa lạ mở cửa xe cho hai người.

“Cậu thuê tài xế mới hả?” Lâm Dư Hi hỏi.

“Đúng rồi, anh Hoa trước kia đã xảy ra tai nạn xe, vẫn đang nằm viện, đây là anh Dã. Anh Dã, đây là cô Lâm.”

Anh Dã cung kính nói: “Chào cô Lâm!”

-----

Sau bữa cơm tối, Chu Tử Chính hỏi: “Vụ án của bà Trịnh, em nhớ được bao nhiêu?”

“Toàn bộ đều nhớ hết.”

“Hôm nay vụ án đã có phán quyết, con trai, con dâu nhà họ Trịnh tội mưu sát thành lập, bị xử tù chung thân. Phương Lâm tội danh hỗ trợ mưu sát thành lập, bị xử 10 năm.”

Trong lòng Lâm Dư Hi sảng khoái: “Trừng phạt đúng tội. Vậy Vương Vận Kỳ thì sao?”

“Tội mưu sát của cô ta thành lập, bị xử vào bệnh viện tâm thần.”

Lâm Dư Hi ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Đoàn luật sư của cô ta tìm một đống bác sĩ tới, chứng minh lúc cô ta phạm tội thì tinh thần rối loạn.”


Lâm Dư Hi nhíu mày: “Cứ như vậy để cô ta trốn thoát ư?”

Chu Tử Chính vỗ vỗ tay của cô: “Cho dù cô ta không ngồi tù, vào bệnh viện tâm thần cũng là một chuyện cực kỳ đau khổ. Hơn nữa nếu chứng minh được tinh thần cô ta khôi phục bình thường, thì cô ta sẽ bị đưa về tù giam. Yên tâm, cô ta chạy không khỏi đâu.”

Chân mày Lâm Dư Hi thả lỏng ra: “Cô ta có nhiều tiền hơn nữa cũng phải trả giá cho chuyện ác cô ta đã làm.”

“Không có ai chạy khỏi quả báo đâu, cho nên em đừng canh cánh trong lòng chuyện của bà Trịnh nữa.”

“Ừm, mấy người đó không thể làm chuyện ác nữa là tốt rồi.”

“Nào, nói những chuyện vui vẻ hơn đi, đám cưới của chúng ta đó. Anh đã xem rồi, ngày 20 tháng 5 là ngày tốt, ngày 21 tháng 5 cũng được. Nếu một ngày không đủ, thì hai ngày cũng được.”

“Anh định làm thế nào?”

Chu Tử Chính hôn cô cái chụt: “Dĩ nhiên là nghe theo em rồi.”

“Em thật sự chưa từng nghĩ qua.”

“Em có rất nhiều thời gian từ từ suy nghĩ. Ngày mai Elaine sẽ đưa người tổ chức hôn lễ tới, họ rất có kinh nghiệm, em bàn với bọn họ, có thể sẽ có ý tưởng ngay.”

Lâm Dư Hi nhìn anh: “Nếu như em chỉ muốn một hôn lễ đơn giản thì sao?”

“Được! Yêu cầu duy nhất của anh là, bất kể đơn giản cỡ nào cũng phải mặc áo cưới, anh muốn nhìn dáng vẻ của em khi mặc áo cưới.”

“Anh thích áo cưới thế nào?”

“Chỉ cần là em chọn thì anh thích thôi, mặc dù anh thích nhất là em không mặc gì hết.”

“……”

Chu Tử Chính lấy một cái hộp nhung ra, bên trong là một đôi khuyên tai kim cương nhỏ và một cái khuy áo màu bạc rất nhỏ: “Sau này ra khỏi cửa, hoặc là đeo khuyên tai, hoặc là cài khuy áo vào trong đồ lót.”

“Gì thế?”

“GPS đã được cải tạo, cho dù ở dưới lòng đất cũng có thể định vị.”

“Nếu lúc đó anh có một cái GPS này, thì anh sẽ không bị đánh đến thê thảm như vậy rồi.”

“Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Nhưng anh nghĩ công ty GPS nhất định đang nghiên cứu GPS được bảo đảm nhất.”

“Gắn vào bên trong cơ thể hả?”

“Ừ, tương tự như vậy, cũng có thể là in lên da.”

“In hả?”

“Giống như một nốt ruồi trên da. Nhưng bây giờ kỹ thuật vẫn chưa thành thạo, qua mấy năm nữa, kỹ thuật thành thạo rồi, cho dù em lên trời xuống biển, anh cũng có thể tìm được em.”

Lâm Dư Hi cười lên: “Vậy anh đi qua bất cứ nơi nào em cũng biết hết rồi.”

Chu Tử Chính nhún vai: “Hết cách, đồ tốt thì ít nhiều cũng có chút tác dụng phụ mà.”

Lâm Dư Hi cười gian xảo: “Anh thật sự xác định không ký hợp đồng trước hôn nhân hả? Sau này nếu anh ăn vụng bị em bắt được, thì một nửa gia tài của anh mất luôn đó nha.”

Chu Tử Chính ôm vai cô: “Cho nên, trước khi cởi quần phải suy nghĩ một chút, cứ thế làm một cái thì mất hết một nửa tài sản, quá đắt không có lời. Vẫn là trở về làm em tốt hơn, miễn phí.”


Lâm Dư Hi vỗ vào ngực anh, căm giận không yên: “Anh nói cái gì miễn phí hả?”

Chu Tử Chính bày ra vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Em muốn thu phí hả? Bao nhiêu tiền một lần? Chơi trò nhập vai đặc biệt có phải thêm tiền không?”

Lâm Dư Hi trừng mắt: “100 triệu.”

Chu Tử Chính cười ha ha: “Vậy thì không nhiều, mỗi lần anh đều đưa cho em mấy trăm triệu, mấy trăm triệu mà.”

Thoáng chốc mặt Lâm Dư Hi đỏ ửng lên, cuối cùng cô cũng nhớ ra, so ô uế với anh, cô vĩnh viễn thất bại hoàn toàn.

Chu Tử Chính mê hoặc dựa sát vào cô: “Vợ ơi, muộn lắm rồi, anh muốn chuyển khoản.”

“……”