Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 53-1: Nhớ anh không?

Editor: miemei

Chu Tử Chính bao trọn một chiếc máy bay chuyên dụng về Hong Kong, chỉ là khi anh nhấn mạnh hai chữ “bao trọn” ở trước mặt Lâm Dư Hi, thì cô không có bất kỳ phản ứng gì. Tống Thành Trạch thì lại phản ứng rất mạnh mà nịnh nọt: “Làm một lần rung trên không, nói không chừng cô ấy sẽ bị rung đến tỉnh đấy.”

Chu Tử Chính liếc anh ta một cái: “Cậu muốn rung thì cứ tự nhiên, đừng có khoe khoang trước mặt người tàn tật.”

“Cũng phải, dựa vào một chân không chống đỡ được.” Đột nhiên Tống Thành Trạch cảm nhận được sát khí ập vào mặt.

“Một nửa tiền hoa hồng còn lại của cậu cũng mất luôn rồi.”

Tống Thành Trạch oan ức: “Cũng đâu có nói là cái chân kia của anh không được đâu, trừ tiền hoa hồng kiểu này ác quá.”

“Được, vậy thì dùng một cái chân của cậu đổi lại tiền hoa hồng của cậu đi. Rốt cuộc là trái, phải hay giữa, chúng ta bốc thăm quyết định.”

Tống Thành Trạch cười ha ha: “Chân nào của tôi đều rất hữu dụng, không cần đổi đâu. Boss, anh khát rồi phải không? Nào, uống ly nước đi.”

Chu Tử Chính nhìn sang Ngải Vi ngồi cùng với Lâm Dư Hi: “Đâu chỉ khát? Tôi đói khát luôn ấy. Đi, đi đuổi vợ cậu đi đi.”

Tống Thành Trạch kêu gào: “Đuổi vợ tôi đi, vợ anh cũng không cũng đâu thể giúp anh thỏa mãn cơn đói khát! Boss, chỉ nhìn mà không được ăn càng đau khổ hơn đó, vợ tôi suy nghĩ cho anh thôi đấy.”

Sát khí trong mắt Chu Tử Chính tăng vọt, Tống Thành Trạch nịnh nọt cười lấy lòng: “Không ăn được, cho con mắt đã cơn nghiện cũng được, tôi lập tức đuổi bà vợ không biết tốt xấu kia đi ngay, dạy dỗ lại từ đầu.”

Thế là, Chu Tử Chính ngồi bên cạnh Lâm Dư Hi, tự nhiên đưa tay nắm lấy tay cô: “Lạnh không?”

Trong lòng Lâm Dư Hi hơi run lên: “……Không lạnh.”

“Anh lạnh.”

Lòng bàn tay của anh nóng hổi, không lẽ lòng bàn chân của anh lạnh à? Lâm Dư Hi liếc anh một cái: “Anh lạnh ở đâu?”


Chu Tử Chính cầm tay của cô lên đặt vào lồng ngực bên trái: “Ở đây lạnh. Không nhìn thấy em, tim của anh rất lạnh, rất lạnh.”

“Khoang máy bay này đâu lớn, sao anh lại không nhìn thấy tôi chứ.”

“Nhưng anh không thấy được chính mình ở trong mắt cả em.”

Lâm Dư Hi xì một tiếng: “Đây chính là cách anh theo đuổi con gái đó hả?”

“Đây là cách anh theo đuổi vợ.”

Lâm Dư Hi nhếch môi: “Lúc trước tôi có nói anh nói năng ngọt xớt không?”

Chu Tử Chính bày ra vẻ suy tư: “Hình như có, cũng hình như không có, có thể là do lạnh quá, anh nhớ không ra. Nếu như em suởi ấm cho anh, có thể anh sẽ nhớ ra.”

“Vậy bây giờ đủ ấm chưa?”

“Còn thiếu chút nữa.” Chu Tử Chính sán lại gần, đột nhiên thơm lên mặt cô một cái: “Thế này thì khá hơn rồi.”

Cô tiếp viên hàng không bưng ly nước uống, mặt đỏ ửng, tiến không được lùi cũng không xong mà đứng một bên. Chu Tử Chính nhìn sang cô ta, cười: “Lại là cô à?”

Cô tiếp viên lúng túng cười cười: “Thật ngại quá, đây là nước cam chị Chu cần.”

“Mỗi lần cô xuất hiện đều đúng thời điểm ghê!”

Cô tiếp viên đặt nước cam xuống: “Xin lỗi, đã quấy rầy rồi.”

“Tôi muốn hỏi cô một vấn đề, cô nhìn xem cô ấy có gì khác không?”

Cô tiếp viên sửng sốt: “Chị Chu đâu có gì khác ạ?”


Chu Tử Chính mỉm cười gật đầu, nhìn sang Lâm Dư Hi: “Chính xác, cô ấy không có gì khác cả, vẫn là người phụ nữ của tôi.”

Trong lòng Lâm Dư Hi rung lên, im lặng uống nước cam.

Cả chuyến bay, anh nắm tay cô thật chặt, ấm áp từ lòng bàn tay anh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, não của cô không nhớ được mọi thứ về anh, nhưng tay của cô lại không hề quên độ ấm anh đã từng mang đến.

-----

Vì chủ mưu bắt cóc trốn thoát, dựa vào suy nghĩ về vấn đề an toàn, Chu Tử Chính hi vọng Lâm Dư Hi và Lâm Chi Hiên có thể ở lại nhà anh. Lý do này, hình như rất khó từ chối.

Khi Lâm Dư Hi nhìn thấy phòng ngủ của hai người họ, quần áo của cô, đồ dùng hằng ngày và búp bê Hello Kitty ở trên giường, thì cô không thể nào nghi ngờ quan hệ giữa cô với anh nữa.

“Chân của anh lên xuống cầu thang không tiện, em ở phòng này, anh sẽ ở phòng khách lầu dưới.”

Lâm Dư Hi nhìn thấy những tấm hình dán trên tường: “Mấy tấm hình này có ý nghĩa đặc biệt ư?”

“Chúng là những thứ “đã từng” của anh, không có chúng, anh sẽ không quen biết em.”

“Anh muốn dùng những tấm hình này tạo ra một hình vẽ đặc biệt sao?”

Chu Tử Chính mỉm cười: “Có lẽ vậy.”

-----

Lâm Dư Hi nằm trên giường, căn phòng này tràn ngập hơi thở của anh và cô. Cô ôm búp bê Hello Kitty vào lòng, con búp bê thuộc về riêng cô thấm đượm mùi hương của anh. Cô nằm trên giường trăn trở rất lâu vẫn không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy mở máy tính ra, tìm xem hình ảnh và video của cô với anh trong đó, tìm lại ký ức đã mất của cô.


Cô nhấn mở một cái video bên bờ biển, cô nằm ngủ trên ghế tắm nắng của bãi biển, Chu Tử Chính từ từ quay ống kính qua: “Vịt con xấu xí ngủ mất rồi, có biết tôi muốn làm gì không? Hôn trộm? Tôi là người thế nào chứ, sao có thể làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ như vậy được? Tôi sẽ nhận được sự đồng ý của cô ấy thôi. Ơ, không đúng, phụ nữ đều nghĩ một đằng nói một nẻo, cho nên chỉ cần cô ấy không phản đối thì tôi có thể hôn rồi. Khụ khụ, cô Lâm Dư Hi, tôi muốn hôn cô, nếu cô không đồng ý, xin hãy nói lớn lên nhé.” Sau hai giây, Chu Tử Chính nhìn vào ống kính cười nói: “Xem ra cô ấy không phản đối, thế nên tôi có thể hôn một cách quang minh chính đại rồi.” Anh cúi đầu, hôn lên mặt cô một cái, sau đó nhìn vào ống kính nhướn mày hả hê, kiêu ngạo giơ ngón cái lên tự khen.

Lâm Dư Hi ngây ra hai giây, nhịn không được phì cười. Không biết liêm sỉ mà!

Cô mở một cái video khác nữa, Chu Tử Chính đang nấu ăn trong nhà bếp.

“Vợ ơi, tối nay là canh đậu hũ Văn Tư lần thứ 10, em có muốn kể cho anh nghe rốt cuộc canh đậu hũ có câu chuyện gì không?”

“Ban đầu bà ngoại em phản đối mẹ gả cho ba, năm đó đúng lúc là đại thọ 90 tuổi của bà cố ngoại em, trong nhà đãi tiệc mừng thọ, mẹ đưa ba về nhà, ba liền làm canh đậu hũ Văn Tư chúc thọ cho bà cố ngoại. Bà cố ngoại rất vui, uống hết một chén canh đậu hũ lớn, chính thức thừa nhận ba là cháu rể ngoại của bà, bà ngoại em cũng đồng ý luôn.”

Chu Tử Chính cười nhìn vào ống kính: “Vậy lần sau anh nấu canh đậu hũ Văn Tư cho bác trai, thì bác sẽ thừa nhận anh là con rể của bác rồi?”

“Không biết à nha.”

“Được rồi, vậy anh thử xem.”

Lâm Dư Hi sửng sốt. Anh ấy nấu canh đậu hũ Văn Tư? Mười lần? Hình như cô đã có chút hiểu tại sao Ngải Vi nói anh được 100 điểm rồi.

Tiếng gõ cửa vang lên: “Hi, vẫn chưa ngủ à?”

Lâm Dư Hi mở cửa: “Sao anh lại lên đây?”

Chu Tử Chính chống gậy đi vào: “Anh thấy đèn phòng em vẫn còn sáng, sao thế, ngủ không được hả?” Anh đi đến chỗ máy tính trên bàn đọc sách, “Đang xem gì vậy?”

“Xem mấy cái video với hình ảnh trước kia, xem xem có thể nhớ được gì không.”

Chu Tử Chính nhìn video một cái: “Có nhớ canh đậu hũ Văn Tư anh nấu không?”

Lâm Dư Hi lắc đầu.

“Đừng vội! Ký ức chỉ ở trong đầu em mà thôi, không chạy đi đâu được đâu, chúng ta cùng nhau đào từ từ.”

“Canh này là anh làm thật hả?”


“Không tin à?”

“Cắt đậu hũ khó lắm.”

“Phải đó, thế nên luyện cắt đậu hũ thôi anh cũng luyện hết cả tháng, muốn dỗ em vui khó khăn biết bao.”

Lâm Dư Hi thẹn thùng cong khóe môi: “Anh biết dỗ ngọt người ta thật đấy.”

“Anh chỉ biết dỗ ngọt em thôi.”

Lâm Dư Hi có chút hiểu ra vì sao mình lại thua vào tay anh rồi.

Bầu không khí quá mờ ám, chuyển đề tài thôi: “Anh cũng không ngủ được sao?”

“Đã quen có em ở bên cạnh rồi, không có em anh ngủ không được.” Giọng điệu của anh vừa tủi thân vừa bất đắc dĩ.

Chủ đề đã dời đi rồi, bầu không khí lại càng mờ ám. Trong lòng Lâm Dư Hi có chút ấm áp lại có chút chua xót: “Vậy…… anh ôm búp bê của tôi đi ngủ nhé?”

Hai mắt Chu Tử Chính trừng lên: “Tại sao không phải là ôm em?”

“……”

“Chân vừa đau, lòng vừa lạnh, cô đơn gối chiếc không ngủ được, haiz……”

“……”

Chu Tử Chính đáng thương nhìn Lâm Dư Hi: “Vậy em cho anh ngồi trên ghế sô pha nhìn em ngủ đi! Em ngủ rồi thì anh sẽ đi.” Nói xong chống gậy đi về phía sô pha ngồi xuống, ngây ngốc nhìn cô.

Lâm Dư Hi mềm lòng: “Hay là, anh ngủ trên giường đi.” Dù sao cái giường cũng đủ lớn, mỗi người ngủ một bên cũng được.

Sau đó Lâm Dư Hi chứng kiến một gã què bò lên giường với tốc độ kinh người. Nhìn thấy nụ cười trộm vì gian kế đã thành bên khóe miệng của anh, Lâm Dư Hi chợt nhớ tới vẻ đắc ý hả hê sau khi hôn trộm mình trong video.

Có câu mời khách thì dễ, tiễn khách khó, Chu Tử Chính đắp chăn xong, mặt mày cười khổ nói với cô: “Ngủ sớm đi nhé!” Khoảnh khắc đó, dường như Lâm Dư Hi nhìn thấy một con sói khoác lên bộ da heo.