Editor: miemei
Elaine vội vã chạy vào biệt thự của Chu Diễn Long: “Cậu Trạch và cảnh sát hình sự quốc tế đã đến Las Vegas. Đã kiểm tra tuyến đường đi của xe cắm trại của bọn họ, có một khoảng thời gian có một chiếc xa cắm trại luôn đi theo phía sau, phía cảnh sát đã đang điều tra lai lịch của chiếc xe cắm trại kia.”
Mặt Chu Diễn Long lạnh lẽo: “GPS của Tử Chính vẫn không có động tĩnh à?”
“Không có. Cảnh sát hình sự quốc tế phỏng đoán cậu ấy bị giam dưới lòng đất.”
“Tiền bạc sắp xếp như thế nào rồi?”
“Tổng giám đốc Hà đã dốc hết sức sắp xếp 1 tỷ 100 triệu đô la, trong vòng 10 tiếng đồng hồ sắp xếp 100 triệu thì không thành vấn đề, 1 tỷ còn lại thì có thể phải cần thêm chút thời gian để điều động. Nếu thật sự không được, thì sẽ đi mượn ngân hàng.”
Chu Diễn Long chán nản “ừm” một tiếng: “Đón bác sĩ Lâm qua đây đi, có tin tức gì thì ông ấy cũng có thể biết được trước tiên.”
“Dạ.”
-----
Tống Thành Trạch nhìn chằm chặp cái máy nhỏ trên tay, chỉ sợ sẽ bỏ qua điểm nháy sáng có thể xuất hiện trên màn hình bất cứ lúc nào.
“Chiếc xe cắm trại đi theo Chu Tử Chính là dùng bằng lái ăn cắp để mướn, trả bằng tiền mặt. Người đàn ông đó rất có kinh nghiệm, cả quá trình đều đội nón, cúi đầu, hoàn toàn không có cơ hội quay được mặt của gã.”
“Chờ đã, quay được một đứa bé trai.”
“Cái gì, bé trai? Dắt theo đứa bé đi bắt cóc hả.”
“Có đứa bé ở đó, lòng đề phòng của nhân vật mục tiêu sẽ giảm thấp, rất thông minh, tuyệt đối là tay trong nghề.”
“Điều tra bé trai này, xem xem có manh mối gì không.”
Tống Thành Trạch vừa nghe cảnh sát điều tra nói chuyện, vừa nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng thì cầu nguyện không ngừng. Chúa ơi, ông chủ con làm không ít chuyện tốt, chuyện từ thiện, người phải mở mắt ra nhìn cho rõ, người nhất định phải phù hộ anh ấy trở về bình an. Còn có, bác sĩ Lâm, vừa xinh đẹp vừa hiền lành vừa là một bác sĩ cứu vô số người, người muốn đưa cô ấy đi, con liều mạng với người. À không, ý của con là, người cũng nhất định phải phù hộ cô ấy trở về bình an. A di đà phật! À không, A men!
-----
Lúc gã đàn ông đưa cơm tới, Chu Tử Chính ôm bụng nằm trên giường rên rỉ.
“Sao rồi?” Người đàn ông kia đi qua.
Chu Tử Chính xoay người lại thật nhanh, cái bô trên tay đập lên đầu người đàn ông “bốp” một cái. Một tay Chu Tử Chính ghìm chặt cổ của gã, một tay cướp lấy khẩu súng bên hông của gã.
……
-----
“Tít” cái máy trên tay Tống Thành Trạch vang lên, một chấm đỏ nhảy ra màn hình.
“Có rồi! Có rồi!” Tống Thành Trạch hưng phấn hét lên.
Cảnh sát hình sự quốc tế vội vàng chạy tới, đưa định vị GPS lên màn hình lớn: “Tốt lắm, vị trí của anh ta chính là ở đây, cách đây khoảng 200km, lập tức xuất phát.”
Tống Thành Trạch vẽ một chữ thập trước lồng ngực, hai tay lại chắp lại: “Chúa ơi, Bồ Tát ơi, cám ơn, cám ơn. Chỉ cần hai người ông chủ bình an, nhất định ông chủ sẽ xây nhà thờ, xây chùa chiền cho các ngài.”
Sau khi nhận được thông báo, xe cảnh sát, máy bay trực thăng xuất phát trong vòng 5 phút. Chỉ là, chấm đỏ xuất hiện trên màn hình không đến ba phút lại biến mất rồi.
Tống Thành Trạch hoảng hốt: “Biến mất rồi, làm sao đây? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.”
“Có thể là anh ta đã chạy ra, lại bị người ta bắt về. Bọn bắt cóc vẫn chưa nhận được tiền, tạm thời sẽ không giết anh ta đâu.”
Lòng Tống Thành Trạch lạnh đi một nửa, chạy ra lại bị bắt về, không bị đánh chết, thì cũng sẽ bị đánh cho thương nặng.
-----
Hai tay Chu Tử Chính bảo vệ đầu, mặc cho bọn họ đấm đá.
Doãn Thiên Dã kéo anh lên, đấm mạnh vào bụng anh, rồi lại đạp vào bắp chân của anh. Dường như Chu Tử Chính nghe thấy tiếng xương cẳng chân nứt ra.
“Mày dám chạy trốn nữa, thì cái tao phế bỏ không phải chân trái của mày, mà là cái ở giữa đấy, mày nghe rõ rồi chứ?”
Ở bên tai Chu Tử Chính, câu nói của hắn ta chỉ là tiếng ong ong vang vọng, cả người Chu Tử Chính bị đau đớn bao phủ, dần dần thì không nghe thấy gì nữa.
-----
Lúc cơm tối, Linda múc một chén cháo vào, đỡ Lâm Dư Hi dậy, đút cô ăn từ từ. Sau khi ăn xong, hai tay Lâm Dư Hi che trước lồng ngực, cả người co rúc lại: “Thở…… không…… được…… Cứu…… tôi……”
Linda hoảng lên: “Liz, cô sao thế?”
“……Cứu……tôi……” Mặt Lâm Dư Hi căng đỏ, hai mắt trợn lên, há miệng thở gấp.
Linda hạ quyết tâm: “Cô chờ chút, tôi đưa cô đi bệnh viện.” Sau khi cô ta xông ra, Lâm Dư Hi vội bật dậy, chạy đến bên cửa nhìn lén. Không bao lâu sau thì thấy Linda cầm một cái khăn ướt, đi đến bên cạnh người đàn ông canh giữ ở lầu dưới, đột nhiên vươn tay ghìm chặt cổ hắn ta, rồi dùng khăn ướt bịt miệng hắn ta lại. Người đàn ông giãy giụa một lúc, ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhìn thấy Linda chạy nhanh về đây, Lâm Dư Hi vội chạy về giường, tiếp tục bày ra vẻ thở dốc cực kỳ đau khổ.
Linda đỡ cô dậy: “Đừng sợ, tôi đưa cô đi bệnh viện. Nếu như cô có chuyện, tôi nhất định sẽ xuống địa ngục, Max cũng sẽ phải chịu trừng phạt, cô không thể chết, tôi sẽ không để cho cô chết đâu.”
Lâm Dư Hi thở dốc, trái tim vẫn luôn chìm xuống tận đáy vực từ từ nổi lên. Rốt cuộc, cô ta vẫn còn một chút lương tri chưa bị mất hết.
Linda đỡ Lâm Dư Hi ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn vào. Khởi động xe, phóng như bay trong màn đêm.
“Liz, ráng lên, sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.”
Lâm Dư Hi thở dốc, dồn dập mà vô lực, trong lòng càng mừng, thì trên mặt càng đau đớn. Linda nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dư Hi, đạp chân ga.
Ngọn đèn đường phía trước thắp sáng niềm hi vọng, ánh sáng nhấp nhoáng phía sau dấy lên cơn sóng ngầm. Di động của Linda vang lên, cô ta do dự một chút, nhấn nút bắt máy.
“Em điên rồi à! Mau dừng xe!” Lâm Dư Hi nghe thấy tiếng gào của tên Kiến, gã đuổi theo ở phía sau.
“Liz không ổn rồi, cô ấy nhất định phải đến bệnh viện. Đợi bác sĩ cấp cứu cho cô ấy xong rồi, em lại lén mang cô ấy đi.”
“Được! Em dừng xe trước, chúng ta bàn bạc xem nên đưa cô ta đi bệnh viện nào.”
“Hắn…… sẽ…… không…… đồng…… ý…… cứu……tôi…… đâu……” Lâm Dư Hi cầu xin.
Chẳng qua, ngay lúc Linda do dự, chiếc xe của tên Kiến đã đuổi tới, đột nhiên cắt ngang ép về phía xe của Linda, đụng vào cái “rầm”. Linda chỉ có thể đạp thắng, dừng xe lại.
Tim Lâm Dư Hi chợt thắt lại, âm thầm tháo dây an toàn ra. Bên ngoài xe là một mảng rừng núi trùng điệp, chạy vào rừng núi có thể chạy thoát không?
Linda mở cửa xe ra, xuống xe, đối mặt với tên Kiến đang giận không kiềm được, vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn tát cho một bạt tai: “Mày muốn hại chết tao phải không?”
Linda che mặt: “Em chỉ không muốn anh xuống địa ngục nên mới làm như vậy. Cô ấy đã cứu con trai anh đó! Anh hại chết cô ấy, anh sẽ xuống địa ngục, em sẽ xuống địa ngục, Max cũng sẽ phải chịu trừng phạt.”
“Đủ rồi. Đừng lấy mấy thứ quỷ, thần để lảm nhảm với tao nữa, cô ta nhất định phải theo tao về.”
Lâm Dư Hi lặng lẽ mở cửa xe ra, cúi người lén đi bên cạnh chiếc xe. Tiếng bọn họ cãi nhau lấn át tiếng bước chân của Lâm Dư Hi, cô lẳng lặng đi đến chỗ tối, từ từ bò về phía trên núi.
“Người đâu?”
Tiếng bước chân dồn dập đuổi theo.
“Anh thả cô ấy đi đi!”
“Buông tay!”
“Anh thả cô ấy đi rồi, thì chúng ta đã có 100 triệu. Đủ cho chúng ta rời khỏi đây làm lại từ đầu, anh Kiến, anh thả cô ấy đi đi.”
“Pằng” tên Kiến bắn về hướng Lâm Dư Hi chạy trốn. Cánh tay của Lâm Dư Hi bị đạn sượt quá, thoáng chốc cơn đau nhói lan ra toàn thân.
Lâm Dư Hi che cánh tay lại, cắn chặt răng, điên cuồng chạy vào trong rừng.
“Pằng” tiếng súng lại vang lên.
Trốn!
-----
Lâm Dư Hi điên cuồng chạy về phía trước trong rừng núi tối đen như mực, tiếng súng lại vang lên, chẳng qua tiếng động đã xa rồi.
Đêm tối, rừng núi, trở thành sự che chở hoàn hảo nhất cho lúc chạy trốn, bóng dáng của Lâm Dư Hi rất nhanh đã chìm ngập vào bóng đêm. Không biết đã chạy bao lâu, hơi thở thật sự không theo kịp bước chân của cô nữa, Lâm Dư Hi mới không thể không chậm lại. Chỉ là, sau khi tinh thần can đảm bùng phát lên vì để trốn thoát tan biến đi, đôi chân của Lâm Dư Hi bắt đầu run lên. Cô vịn vào thân cây mới miễn cưỡng làm cho mình đứng vững, bước chậm về phía trước.
Không biết là bóng đêm tối tăm quá, hay là não thiếu oxi, Lâm Dư Hi cảm thấy tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Cô đi lên trước, chân giẫm vào khoảng không, “ầm” một tiếng, cả người biến mất trong rừng núi.
-----
Lúc Chu Tử Chính tỉnh lại, nghe thấy ngoài cửa rất ồn ào, tiếng quát tháo, tiếng kêo gào còn có tiếng súng làm cho mặt đất chỗ hầm giam rung đến lắc lư.
Chu Tử Chính cắn chặt răng, bò dậy từ mặt đất, dựa vào tường thở dốc. Sau khi lấy lại tinh thần, anh bắt đầu kiểm tra vết thương trên người. Thị lực có chút mơ hồ, mắt thì có thể đã giăng đầy tơ máu. Lồng ngực đau nhói, xương sườn có thể là bị nứt rồi. Ánh mắt của anh rơi xuống vết máu trên ống quần ở bắp chân trái, chắc chắn xương cẳng chân đã nát.
Bây giờ, chỉ có thể đợi. Chờ đợi sự sắp đặt của số mệnh, chờ đợi phán quyết giữa sự sống và cái chết.
“Rầm” cửa bị đá ra, một vài cảnh sát trinh thám che mặt, mặc áo đen, mang theo súng xông vào.
“Are you Vince Chow?”
Chu Tử Chính nhìn bọn họ, nhiệt độ trong lồng ngực dâng trào mãnh liệt, mắt của anh nóng đến nỗi rơi nước mắt.
“Yes!”
Một cánh cửa sống sót được mở ra.
-----
Sau khi cảnh sát trinh thám khiêng Chu Tử Chính ra khỏi căn nhà, Tống Thành Trạch vọt lên trước, khoảnh khắc nhìn thấy Chu Tử Chính, mắt anh ta đỏ lên, mũi chua xót.
“Liz đâu?”
“FBI phát hiện một bé trai trong chiếc xe cắm trại luôn đi theo sau hai người, FBI điều tra cậu bé đó, điều tra đến cha mẹ cậu ta, ở một vùng đất nông thôn ngoài 300km, bắt được cha mẹ của cậu bé đó. Thì ra Liz giả vờ bị thương nặng, dụ mẹ cậu bé đưa cô ấy đi bệnh viện, trên đường chạy trốn vào trong rừng núi. FBI đã cho người tìm kiếm trong khu rừng núi kia, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức.”
Chu Tử Chính thở phào một hơi, quả nhiên, Linda chưa mất hết nhân tính.
“Boss, hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời tôi, anh có biết tại sao không?”
“Cậu đã giữ được phần công việc này?”
Tống Thành Trạch lắc đầu, nước mắt bay tứ tung: “Không ngờ sẽ có một ngày, tôi đẹp trai hơn anh!” Bởi vì mặt của Chu Tử Chính đã sưng như đầu heo.
Chu Tử Chính cong khóe môi: “Vì câu này, tôi trừ bớt một nửa tiền hoa hồng của cậu.”
“Vậy còn một nửa tiền hoa hồng tôi phải lấy đi trả lễ. Mấy ngày nay, kinh Thánh, kinh Phật tôi đều đọc hết một đống, Thần Phật đầy trời, có thể lạy được tôi đều lạy hết đó.”
Chu Tử Chính cười khẽ: “Hèn gì hôm nay đầu óc tôi choáng váng cả lên, thì ra là nhiều Thần Phật tới tìm tôi quá.”
-----
Mặc dù giác mạc mắt phải của Chu Tử Chính bị tổn thương nhẹ, hai cái xương sườn bị gãy, xương cẳng chân trái bị nát, cũng coi như là không bị nội thương quá nặng. Sau khi Chu Tử Chính ngủ một giấc yên ổn, Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên xuất hiện trước mặt anh.
“Ba, bác trai.”
Tống Thành Trạch vội chỉnh lưng giường cao lên, để anh nửa nằm nửa ngồi trên giường.
“6 tiếng trước, FBI đã tìm được Hi Hi, bây giờ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.” Chu Diễn Long nói.
“Cô ấy bị thương thế nào rồi?” Chu Tử Chính vội hỏi.
Tống Thành Trạch nói: “Cánh tay của cô ấy bị đạn sượt qua, lúc chạy trốn trong rừng núi thì rớt xuống một cái hố, đụng trúng đầu.”
“Tôi muốn đi thăm cô ấy.”
Chu Tử Chính ngồi trên xe lăn, Tống Thành Trạch đẩy anh đến phòng chăm sóc đặc biệt. Lâm Dư Hi nằm trên giường, ngủ rất an ổn, vẻ mặt rất yên bình.
Tống Thành Trạch nói: “Bác sĩ nói trong não cô ấy có máu bầm, sau khi tỉnh lại có thể sẽ xuất hiện một chút di chứng.”
“Ví dụ?”
“Mất trí nhớ tạm thời, tay chân không có sức, váng đầu hoa mắt…… có rất nhiều khả năng.”
Chu Tử Chính vuốt ve mặt cô: “Nếu cô ấy có thể quên đi chuyện trải qua trong lần này, cũng là một chuyện tốt.”
Chuyến du lịch được sắp xếp tỉ mỉ, lại biến thành màn bắt cóc kinh hoàng khiếp người, sống chết chỉ cách một đường chỉ, từng cảnh tượng tàn khốc và nguy hiểm này, anh hi vọng có thể xóa hết trong đầu cô.
-----
Một ngày sau, rốt cuộc Lâm Dư Hi cũng tỉnh lại. Sáng sớm, Chu Tử Chính đã thức dậy, lập tức ngồi vào xe lăn đi đến phòng bệnh của Lâm Dư Hi. Lâm Chi Hiên đang ngồi bên giường đút Lâm Dư Hi uống nước.
“Hi!”
Chu Tử Chính trượt xe lăn đi đến bên giường, nắm lấy tay cô: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, vết thương còn đau không?”
Lâm Dư Hi mặt mày khó hiểu nhìn anh, lẳng lặng rút tay về: “……. Anh là ai?”
Chu Tử Chính nghệch ra không dưới năm giây.
Lâm Chi Hiên nhíu mày: “Hi Hi, con không nhớ cậu ấy ư?”
Lâm Dư Hi lắc đầu đầy mơ hồ.
“Vậy con nhớ được ai?”
“Thuần Nhất, Ngải Vi. Đúng rồi, Thuần Nhất đâu rồi?”
Lồng ngực Chu Tử Chính buồn bực, cô ấy đụng trúng đầu, không nhớ được anh thì cũng thôi đi, vậy mà người cô ấy nhớ lại là Lý Thuần Nhất.
Lâm Chi Hiên lại hỏi: “Chuyện của Thuần Nhất con nhớ được gì?”
“Anh ấy đi công tác ở Thượng Hải, sau khi trở về thì tụi con phải đi chụp hình cưới.” Đây là chuyện của bốn năm trước.
“Chuyện sau đó con không nhớ nữa à?” Lâm Chi Hiên hỏi.
Lâm Dư Hi cắn môi, cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ có thể mặt đầy mờ mịt, ôm đầu: “Chuyện sau đó con không nhớ được gì nữa hết.”
Chu Tử Chính an ủi nói: “Đừng gấp, đầu của em bị đụng trúng, có một số chuyện, bây giờ không nhớ được, từ từ sẽ nhớ lại thôi.”
Lâm Dư Hi đối diện với ánh mắt ân cần của anh, mím môi: “Có thể nói cho tôi biết anh là ai không?”
Chu Tử Chính rất bất đắc dĩ, trong lòng thầm tự giễu: Lúc trước vừa mới muốn cô ấy quên đi trải nghiệm trong khoảng thời gian này, kết quả cô ấy thật sự quên rồi, nhưng phạm vi quên lớn quá, ngay cả anh cũng bị liên lụy.
Chu Tử Chính hắng hắng giọng, trịnh trọng tự giới thiệu: “Anh tên là Chu Tử Chính, là…… chồng chưa cưới của em.”
Lần này, đến phiên Lâm Dư Hi ngây ra. Cô nhìn chằm chằm Chu Tử Chính không dưới năm giây, sau đó nhìn sang Lâm Chi Hiên xin giúp đỡ. Lâm Chi Hiên gật đầu: “Cậu ấy nói thật đó.”
Chân mày Lâm Dư Hi nhíu lại, trên mặt ưu tư: “Con với Thuần Nhất chia tay rồi ư?”
Chu Tử Chính nói: “Lý Thuần Nhất phản bội em, kết hôn với Vương Vận Kỳ rồi.”
Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Vương Vận Kỳ? Tại sao?”
“Bởi vì……” Chu Tử Chính có chút nghẹn lời, “Bởi vì anh ta chọn bước vào gia đình quyền quý.”
Chân mày Lâm Dư Hi chau lại càng chặt hơn, nghi ngờ nhìn anh: “Anh ấy không phải người như vậy.”
Lâm Chi Hiên nói: “Tử Chính, Hi Hi vừa mới tỉnh lại, những chuyện trước kia từ từ rồi hãy kể cho nó nghe tiếp.”
Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Lâm Dư Hi, Chu Tử Chính đau lòng. Gặp lại sau kiếp nạn, không có ôm nhau mà khóc, không có vui mừng hưng phấn, chỉ có nhìn nhau xa lạ, và nỗi hoài nghi cô dành cho anh. Mấy ngày trước là người yêu thân mật, chớp mắt một cái thì biến thành người xa lạ, tim anh chua xót như một trái ô mai khô.
Tương phản quá lớn, trong một chốc anh cũng mờ mịt. Đi ra phòng bệnh, Chu Tử Chính nói với Tống Thành Trạch: “Kêu Tiểu Ngải lập tức qua Mỹ.”
Ngải Vi, đến lúc em trả ơn rồi đó.
-----
Tinh thần của Lâm Dư Hi tốt hơn một chút, liền kêu y tá lấy Ipad tới để lên mạng, tìm từ khóa “Chu Tử Chính”. Tin tức về Chu Tử Chính nhảy ra, vợ chưa cưới Trình Tuyền, bạn gái người mẫu A, nữ diễn viên B, ca sĩ mới lên C, siêu mẫu D…… xem từng tấm hình anh chụp chung với đủ kiểu người đẹp, ngoài kinh ngạc, cô vẫn là kinh ngạc. Dạng cậu ấm lăng nhăng con nhà giàu thế này sao có thể trở thành chồng chưa cưới của mình được chứ?
Cái gì? Bạn gái hợp đồng? Lâm Dư Hi nhìn chằm chằm một bài viết trên màn hình, một suy nghĩ lướt qua trong đầu.
------
Đã hỏi thăm bác sĩ tình trạng mất trí nhớ của Lâm Dư Hi, Chu Tử Chính nhận được một đống lời giải thích chuyên nghiệp đến không thể hiểu nổi cộng thêm một câu trả lời tiêu chuẩn: Có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy năm. Cũng có nghĩa là, có trời mới biết.
Trong lúc buồn rầu, Chu Tử Chính lại đi đến phòng bệnh của Lâm Dư Hi, Lâm Dư Hi và anh nhìn nhau, trong mắt chỉ có nỗi ngờ vực không hiểu. Bất kể nhìn từ góc độ nào, cô cũng không thể sánh được với bất cứ cô bạn gái cũ nào của anh, mà cô cũng không thể nào yêu một cậu ấm lăng nhăng con nhà giàu được, rốt cuộc anh với mình có quan hệ gì?
“Đang xem gì thế?”
“Không có gì.” Lâm Dư Hi tắt Ipad đi, hời hợt trả lời.
Giọng điệu này, còn xa cách hơn lần đầu tiên hai người gặp mặt. Mặc dù trong lòng Chu Tử Chính rất đau buồn, nhưng chuyện đến nước này, cho dù phải theo đuổi lại từ đầu một lần nữa thì cũng phải theo đuổi bà xã trở về.
“Thời tiết bên ngoài không tệ, có muốn đi ra ngoài dạo không?”
Lâm Dư Hi ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu. Lúc cô vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại, Chu Tử Chính mở Ipad ra, một tấm ảnh anh ôm nhẹ một ngôi sao nữ chiếm hết cả màn hình, bên dưới còn có một dòng chữ: Bị hỏi đến dấu đỏ trên cổ, Lê Yên bày tỏ đời sống tình cảm với Chu Tử Chính vô cùng ngọt ngào.
Thoáng chốc Chu Tử Chính cứng lại như hóa đá, hèn gì ánh mắt cô nhìn anh không có chút độ ấm nào. Lại xem lịch sử tìm kiếm của cô, vợ chưa cưới của Chu Tử Chính, bạn gái của Chu Tử Chính…… Anh đỡ trán thở dài, đột nhiên nghĩ đến một câu danh ngôn: Đã ra đường lăn lộn, thì sớm muộn gì cũng phải trả nợ.
Xem ra ngọn núi băng bị anh hòa tan lại đóng băng nữa rồi.