Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 49-1: Anh đoán xem? (1)

Editor: miemei

Chuyện kể rằng, sau khi biết Chu Tử Chính đã bao trọn một chiếc máy bay chuyên dụng đi Las Vegas, Lâm Dư Hi bắt Chu Tử Chính thề rằng sẽ không làm loạn trên máy bay thì mới chịu lên máy bay.

Trên đường bay này, cơ thể Chu Tử Chính thật sự ngoan ngoãn không làm bậy, nhưng lại thầm cười trộm trong đầu: Chuyến bay này chỉ mất khoảng một tiếng mấy, thời gian quá ngắn. Lần sau đi xa chút, bay một chuyến hai ba tiếng, vậy là có thể ha ha ha rồi. Hơn nữa lần này đã có biểu hiện ngoan ngoãn, lần sau lùa cô ấy lên máy bay, dễ như trở bàn tay. Dĩ nhiên Lâm Dư Hi không biết suy nghĩ liên miên của anh chủ tịch bụng dạ đen tối, còn rất hài lòng với biểu hiện đứng đắn của anh nữa.

Xuống máy bay, Lâm Dư Hi ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc xe dã ngoại, đi vào trong khoang xe, bên trong có phòng khách, phòng bếp, phòng tắm và phòng ngủ, chỉnh thể tuy nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi.

“Chúng ta lái chiếc xe này à?”

“Thích không? Cứ một đường chơi tiếp, đi tới đâu, chơi tới đó, ngủ tới đó.”

Lâm Dư Hi không thể phủ nhận đây thật sự là một niềm vui bất ngờ rất lớn. Cô cho rằng Chu Tử Chính lại lấy ra limousine sang trọng, trực thăng xa hoa gì nữa, thật không ngờ lần này anh lại bình dân như thế.

“Thích!” Lâm Dư Hi nhón chân hôn anh một cái.

Chu Tử Chính kề sát bên tai cô,  cười gian xảo: “Lần này có thể danh chính ngôn thuận mà rung xe rồi.”

“……” Có thể rút lại nụ hôn kia không?

-----

Xe chạy không bao lâu, thì Lâm Dư Hi để ý có hai chiếc xe đi theo phía sau họ.


“Hai chiếc xe đó là vệ sĩ của anh hả?”

“Ừ, đề phòng trước tránh tai họa, coi như bọn họ không tồn tại là được. Hơn nữa em không biết lái xe, anh lái mệt rồi, thì có thể kêu bọn họ tới thế tay.”

Lâm Dư Hi nhìn ra ngoài xe, hai bên đường lộ đều là cát vàng mênh mông. Thỉnh thoảng có một ít lốc xoáy cát nhỏ lượn tới lượn lui trên bãi cát. Las Vegas, một thành phố ngợp trong vàng son đứng vững trong sa mạc. Nó đã cho biết bao nhiêu người hi vọng? Nhưng cũng đã làm cho biết bao nhiêu người tuyệt vọng?

Chu Tử Chính dừng xe trước một khách sạn, dắt Lâm Dư Hi đi vào sòng bài.

“Nếu đã đến Las Vegas, thì chơi một chút, thử vận may xem sao. Hơn nữa em là người mới chơi, thường thì người mới đều sẽ có chút may mắn đó.”

“Anh muốn đánh bạc à?”

Chu Tử Chính lắc đầu: “Em biết kẻ thắng lớn nhất ở sòng bài là ai không?”

“Sòng bài.”

“Không sai. Cho nên đánh cược với sòng bạc, không ai thắng cả. Trừ khi, em thắng một lần rồi chạy ngay, không bao giờ đến nữa.”

Lâm Dư Hi nói: “Đáng tiếc người thắng được rồi đều muốn đi thử vận may nữa.”

“Cho nên suy nghĩ tham lam vừa nổi lên, thì thua chắc không thể nghi ngờ, người làm ăn kinh doanh thông minh như anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc này đâu. Hơn nữa, đường tình thỏa mãn, cờ bạc chắc chắn sẽ thê thảm.” Chu Tử Chính lại hôn cái chụt lên mặt Lâm Dư Hi, “Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của anh bây giờ, vận cờ bạc có tốt hơn nữa cũng bị anh đuổi đi hết.”

Lâm Dư Hi cầm một ngàn đồng tiền vốn Chu Tử Chính cho để chơi tài xỉu, đáng tiếc vận may của người chơi mới không hề phủ lên người cô, rất nhanh đã thua hết.

“Xem ra vận may của em không tốt rồi.”

“Đường tình thỏa mãn, cờ bạc thê thảm, câu nói này chuẩn thật đấy. Ngay cả vận may của người chơi mới cũng không đấu lại sự ngọt ngào của hai chúng ta.” Chu Tử Chính ôm lấy cô, “Vẫn là đừng nên dâng tiền cho sòng bài nữa. Đi thôi, chúng ta đi xem biểu diễn ảo thuật đi.”

Lúc xem biểu diễn ảo thuật, vận may của Lâm Dư Hi đến rồi, cô và Chu Tử Chính được ảo thuật gia chọn lên sân khấu hỗ trợ biểu diễn.

“Hai anh chị là bạn trai bạn gái?”


“Trước mắt mà nói thì đúng vậy.” Lâm Dư Hi đáp.

Ảo thuật gia nghịch ngợm nói: “Lúc không phải nữa, thì gọi cho tôi, vì tôi có thể chứng minh, tôi càng hiểu trái tim của cô hơn anh ấy.”

Lâm Dư Hi cười gật đầu.

Ảo thuật đọc suy nghĩ truyền thống, kết quả dĩ nhiên là Chu Tử Chính thua rồi. Chu Tử Chính rất phối hợp diễn một tiết mục người đàn ông ghen tị, chọc cho mọi người cười ha hả.

“Tôi không phục. Vì để chứng minh tấm lòng của tôi dành cho cô ấy, tôi cũng muốn diễn một trò ảo thuật.”

Ảo thuật gia vỗ tay hoan nghênh, thế mà lại nhường cả sân khấu cho Chu Tử Chính. Lúc này Lâm Dư Hi mới nhận ra, cô được chọn trúng không hề liên quan đến vận may một chút nào cả, ngược lại lại có liên quan rất lớn với anh.

Trợ lý đưa lên chín cái hộp gỗ hình trái tim, Chu Tử Chính mở ra, mở từng cái cho Lâm Dư Hi và khán giả nhìn, bên trong đều trống rỗng không có gì cả. Sau đó, anh bỏ hộp nhỏ vào trong hộp lớn, lại dùng dây da cột chặt cái hộp. Sau khi đặt xong tất cả các hộp, Chu Tử Chính nói với Lâm Dư Hi: “Trước khi chưa gặp em, trái tim của anh giống như chiếc hộp này vậy, bị cột chặt một lớp lại một lớp. Sau khi gặp được em, em đã mở ra một lớp lại một lớp.”

Ánh mắt của anh chân thành, ấm áp, Lâm Dư Hi nhìn anh, nhịp tim tăng nhanh. Anh đây là muốn làm gì thế?

Chu Tử Chính bưng cái hộp đến trước mặt Lâm Dư Hi: “Em yêu, bây giờ xin em hãy mở trói cho trái tim của anh.”

Bên dưới sân khấu vang lên tiếng xôn xao.

Lâm Dư Hi bất đắc dĩ khẽ trừng anh một cái, màn lãng mạn này làm huênh hoang quá rồi đó. Nhưng bị ép vào thế đã rồi, cô chỉ có thể phối hợp kéo dây da ra, mở từng cái từng cái hộp ra. Đến cái cuối cùng, Chu Tử Chính hỏi: “Em đoán xem bên trong là gì?”

Dưới sân khấu vang lên tiếng hò hét sôi sục.

“Nhẫn ~!”

“Cầu hôn! Cầu hôn!”

Tay của Lâm Dư Hi dừng lại một chút, cô nhìn gương mặt mỉm cười ấm áp của Chu Tử Chính, nhịp tim càng tăng nhanh hơn. Anh ấy sẽ không cầu hôn thật chứ? Chẳng phải cô đã nói là không thích huênh hoang sao?

Lâm Dư Hi thở nhẹ một hơi, thấp thỏm tháo dây da của chiếc hộp nhỏ cuối cùng, mở nắp hộp ra.


Không phải nhẫn, mà là một cái mặt dây chuyền bằng phỉ thúy treo lủng lẳng trên một sợi dây.

Chu Tử Chính cầm mặt dây chuyền phỉ thúy lên: “Xin lỗi, không phải nhẫn, cũng không phải cầu hôn. Vợ tương lai của tôi không thích cầu hôn huyênh hoang.” Anh đeo lên cho Lâm Dư Hi, “Đây là mặt dây chuyền phỉ thúy do bà nội của bà nội anh để lại đấy.”

Ảo thuật gia đứng bên cạnh vỗ tay: “Mặt dây chuyền phỉ thúy này nhất định rất thần kì.”

“Đây là mặt dây chuyền sau khi đeo vào rồi thì không thể tháo ra được.”

Ảo thuật gia nói: “Ok, tôi thua, ảo thuật của anh lợi hại hơn tôi. Xin hỏi mặt dây chuyền thần kì này tên là gì?”

“Yêu nhất.”

Ảo thuật gia nhìn Chu Tử Chính nhướn mày: “Anh Chu, anh chắc chắn không nhân cơ hội này cầu hôn?”

Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi mặt đỏ lựng, mỉm cười lắc đầu.

Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh đặc tả Lâm Dư Hi và Chu Tử Chính, dưới sân khấu, một người đàn ông nhìn chăm chú vào hai người trên màn hình, khóe miệng lạnh lùng cong lên: “Vince Chow, cuối cùng lại gặp được mày rồi.”

-----

Hai người bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Chu Tử Chính dắt Lâm Dư Hi rời khỏi sảnh biểu diễn, đi ra khách sạn.

“Tim của em đập nhanh quá nha! Hồi hộp lắm hả?”

“Đột nhiên anh làm ra màn này, em có thể không hồi hộp sao?”

“Em sợ anh cầu hôn thật à?”

Lâm Dư Hi có chút nghẹn lại. Cô sợ? Hay là mong đợi?


“Anh chỉ muốn sắp xếp một trường hợp đặc biệt để tặng cho em mặt dây chuyền phỉ thúy đặc biệt này thôi.”

“Mặt dây chuyền này thật sự là của bà cố anh hả?”

“Dĩ nhiên. Đây là đồ cưới của bà cố anh đó, truyền lại một đời rồi một đời. Chỉ là đến đời của bà nội, vì gia đình xuống dốc đã từng đem nó đi cầm. Sau đó ông nội nghĩ đủ mọi cách để chuộc nó về, nói rõ mặt dây chuyền này chỉ có thể truyền lại trong gia tộc, bất kể là lúc nào cũng không thể đem cầm hoặc đem bán.”

Ý nghĩa này cũng không khác cầu hôn là bao.

“Em vẫn chưa phải người trong gia tộc của anh mà.”

“Em cũng đã ở trong nhà anh rồi, còn không phải nữa? Tóm lại em đã đeo mặt dây chuyền này rồi, thì không được tháo xuống.”

Lâm Dư Hi nhướn mày: “Nếu như em tháo xuống thì sao?”

Chu Tử Chính híp mắt lại: “Điều này hả, thì anh đeo lên lại cho em thôi.” Anh vươn tay ôm lấy cô, nửa ăn vạ nửa lừa gạt: “Dù sao cũng đâu chiếm bao nhiêu chỗ của em, em cứ đeo đi, được không?”

Lâm Dư Hi bật cười: “Sao anh biết là không chiếm chỗ?” Anh không biết nó chiếm hết cả trái tim ư?

“Chiếm chỗ sao? Chiếm chỗ nào?”

“Anh đoán xem?”

Chu Tử Chính làm ra vẻ suy tư: “Anh đoán là ở đây.” Tay của anh sờ về phía ngực của cô.

Những người qua đường ở bên cạnh nhìn hai người một cái, mặt Lâm Dư Hi nóng lên, đánh tay anh ra: “Ở đây là nơi công cộng đó.”

Chu Tử Chính trừng mắt: “Cái gì mà nơi công cộng? Ở đây là nơi thuộc quyền sở hữu riêng của anh, ai dám đụng, anh chém kẻ đó.”

Lâm Dư Hi muốn hộc máu: “Chu Tử Chính!”

“Được rồi, đuợc rồi, anh nói sai, sau này con muốn bú sữa cũng có thể đụng.”


Sao mà nói một hồi lại kéo tới vấn đề này thế? Lâm Dư Hi xoay người muốn đi, lại bị Chu Tử Chính kéo về.

“Được hay không, hả vợ?”

Anh đây là đang hỏi cái gì được hay không chứ? Nhưng không đợi Lâm Dư Hi đáp lại, môi của anh đã dán lên, câu trả lời của cô cứ thế bị anh nuốt mất rồi.

Anh vẫn luôn như vậy, ép sát từng bước, ép đến cô không có đường nào để chạy trốn, làm cho cô không thể nào nói không được, làm cho cô không muốn nói không được.