Editor: miemei
Tống Thành Trạch nhận được tin nhắn của Ngải Vi: “Tiểu Thiên khỏe hơn chưa?”
“Vì nó sốt cao, nên đã chụp X quang rồi, bác sĩ lo sẽ bị viêm phổi nên tối qua ở lại bệnh viện.”
“Chao ôi, đáng thương quá. Trong nhà anh có ai ở bên nó không?”
“Ba mẹ tôi đi du lịch rồi, chỉ có bảo mẫu bên cạnh nó thôi. Buổi chiều thì Elaine phải đi với Liz rồi, tôi không dứt ra được.”
“Dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì, tôi đến bệnh viện thăm nó vậy.”
“Thế này, thật ngại quá.”
“Không sao, tôi thích chơi với con nít nhất đấy.”
Tống Thành Trạch để di động xuống, ngơ ra vài giây, mỉm cười.
“Cười gì đấy? Trông có vẻ nhớ nhung thế kia.” Chu Tử Chính đi ngang qua phòng làm việc của anh ta, nhìn anh ta một cái.
“Nhớ nhung? Không phải chứ!” Tống Thành Trạch cười xòa.
“Tiểu Thiên sao rồi?”
“Lúc nãy bảo mẫu nói cho nó uống thuốc rồi, cũng đã hạ sốt, nhưng chỉ sợ sẽ tăng lên lại.”
“Buổi chiều cậu về thăm nó đi.”
“Buổi chiều Elaine không có ở đây, tôi cũng không ở đây, e là không tốt lắm đâu.”
“Kêu Sharon qua đây giúp là được rồi, cậu đi chăm sóc cho con trai đi.”
-----
Tống Thành Trạch vội vã chạy tới bệnh viện, từ cửa sổ phòng bệnh thấy Ngải Vi ngồi bên cạnh giường cho Tiểu Thiên uống thuốc. Tiểu Thiên vừa nhíu mày vừa lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc vào.
Sau đó Ngải Vi bóc một cây kẹo que, Tiểu Thiên cười rạng rỡ nhận lấy, bỏ vào miệng. Sau đó, ngoài dự đoán, Ngải Vi lại bóc một cây kẹo khác, tự mình ăn. Hai người nhìn nhau, cười hi hi ha ha.
Một cô tiểu thư trang điểm tinh tế, ăn mặc thời thượng, ở trong phòng bệnh với một đứa con nít, tùy tiện vui vẻ ăn kẹo que? Mí mắt của Tống Thành Trạch giật giật, cảnh tượng này thật sự là quá sai rồi!
Tống Thành Trạch đẩy cửa vào, Tiểu Thiên vừa nhìn thấy anh, lập tức lấy kẹo que trong miệng ra, bỏ ra sau lưng. Hai mắt trừng lên, vẻ mặt như đã làm chuyện xấu, chuyện chột dạ vậy.
Ngải Vi nhìn Tống Thành Trạch một cái, an ủi Tiểu Thiên: “Đừng sợ, cây kẹo que này là do hôm nay con biểu hiện rất dũng cảm, dì thưởng cho con ăn, ba con không đồng ý cũng không được.”
Tiểu Thiên mong đợi nhìn Tống Thành Trạch, Tống Thành Trạch bất đắc dĩ gật đầu: “Ăn đi.” Tiểu Thiên lập tức vui vẻ, phấn khởi ăn tiếp. Trẻ con thay đổi vẻ mặt, thật sự còn hơn cả bất cứ bậc thầy đổi mặt nào.
Ngải Vi liếm kẹo que: “Anh không cho Tiểu Thiên ăn kẹo que à?”
“Không phải không cho, mà là ít cho, rất dễ sâu răng.”
“Chỉ cần nó ăn xong, rồi cho nó uống nước để súc mệng thì không dễ bị sâu răng nữa.” Ngải Vi mang vẻ mặt như muốn khiêu chiến với anh, “Anh có biết thế nào mà trẻ mới dễ bị sâu răng nhất không?”
Chân mày Tống Thành Trạch nhướn lên: “Cô biết hả?”
“Chính là như anh vậy đó, mặc dù không cho nó ăn kẹo que, nhưng những thứ bánh quy, bánh mì gì đó đều cho nó ăn không ngừng.”
“Đó là bánh quy, bánh mì chuyên dành cho trẻ em mà.”
“Nếu như trẻ ăn đồ ăn không ngừng nghỉ, thì nước bọt không có đủ thời gian để rửa răng, mới dễ làm cho răng bị sâu nhất.”
Khóe miệng của Tống Thành Trạch giật giật.
Ngải Vi nhướn mày: “So chăm trẻ với tôi hả, ông ba như anh, đạo hạnh còn chưa đủ đâu!”
Tiểu Thiên liếm kẹo que, tươi cười nhìn Tống Thành Trạch, vẻ mặt như là đã tìm được núi dựa rồi, không còn sợ nữa.
Tống Thành Trạch thầm mắng trong lòng: Thằng nhóc thối, một cây kẹo que thôi đã mua chuộc được con rồi, thật là vô dụng mà! Ít nhất cũng phải lấy trên tám cây, mười cây chứ.
Anh cười ha ha: “Thật là nhìn không ra đó.”
“Sau này có chuyện gì không hiểu về việc chăm con, cứ tìm tôi, tôi tư vấn miễn phí cho anh.”
Câu này nói ra thật là mặt dày vô sỉ, nhưng lại khó mà phản bác được.
Tống Thành Trạch chỉ có thể cười xòa: “Phải. Khi nào mà nó ăn cơm không ăn thức ăn, ham chơi không chịu ngủ, ngủ thì thích quậy khóc, tôi nhất định sẽ tìm cô.”
Ngải Vi cười hả hê đắc ý. Trong mắt Tống Thành Trạch, thì giống như nụ cười kiêu ngạo của Tiểu Thiên vậy.-----
Lâm Dư Hi xuống taxi sớm hơn dự định, bước chậm thêm lối đi bộ rợp bóng cây.
Người mà vốn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ tiếp xúc nữa, cứ thế lại lừa cô hơn một năm nay. Lâm Dư Hi cười khổ tự giễu, trên đời này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy chứ? Mỗi một điều đều làm cho cô có chút nghi ngờ, lại có chút ấm lòng vì tâm linh tương thông, nhưng chẳng qua chỉ là trò bịp đã bày bố sẵn mà thôi.
Nếu anh ta đã bỏ rơi vợ Tào Khang, một lòng một dạ làm phò mã của anh ta, thì anh ta chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn tên Trần Thế Mỹ, chôn lòng hổ thẹn đi, vinh quang mà sống tiếp. Nhưng, anh ta bội tình bạc nghĩa, sau đó lại bội nghĩa bạc tình, cái đợi chờ anh ta, chỉ có thể là địa ngục.
Lý Thuần Nhất, vì sao anh lại trở nên như thế này?
Đầu óc của cô bị thiêu đốt đến nóng cháy, trong lòng lại lạnh lẽo.
Cách đó không xa vang lên tiếng nhạc Sông Đa-núyp xanh, đây là tiếng nhạc dành riêng cho xe kem di động. Lâm Dư Hi nhìn thấy xe kem ở đằng trước, bước nhanh tới đó, giống như lúc nhỏ nghe thấy khúc nhạc Sông Đa-núyp xanh này, thì bước chân sẽ kích động mà chạy đi.
“Một cây kem tươi.”
“Ding” tin nhắn của Chu Tử Chính gửi đến, “Ăn cơm xong chưa?”
Lâm Dư Hi chụp cây kem trong tay: “Đang ăn đồ ngọt sau bữa ăn nè.”
“Anh cũng muốn nữa.”
“Được, về nhà em làm cho anh ăn.”
“Anh thấy, ngoài một thứ, thì cái gì em cũng biết làm hết nhỉ.”
“Ngoài cái gì?”
“Giả tạo.”
“Vậy anh thì sao? Anh biết giả tạo không?”
“Với em, anh sẽ không.”
“Đây là lời hứa à?”
“Phải!” Chỉ một chữ đơn giản, đã làm cho trái tim của cô lại ấm lên.
Lâm Dư Hi cắn một miếng kem, cái lạnh đã làm mát sự nóng nảy trong đầu cô.
Anh ta có bay ra ngoài không gian, hay là xuống địa ngục đều không liên quan đến cô nữa. Trong cuộc đời cô, cô đã tìm được một chốn mới mà cô thuộc về rồi.-----
Elaine là trợ lý đầu tiên của Chu Tử Chính, đã đi theo anh gần 10 năm rồi, là một người phụ nữ trung niên rất đoan trang, hào phóng. Cô ấy và nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm cùng chọn đồ và chỉnh trang lại cho Lâm Dư Hi.
Lâm Dư Hi nhịn không được hỏi: “Chị Elaine, đồ của em trong nhà Vince đều là chị chọn ư?”
Elaine mỉm cười: “Quần áo đúng là do chị chọn, nhưng mà yêu cầu về kiểu dáng, kích cỡ đều do chủ tịch Chu đưa ra.”
Lâm Dư Hi ngạc nhiên, nghĩ đến đồ lót trong phòng để quần áo, trong lòng có chút tức tối, đêm mà cô say rượu, rốt cuộc là ai thay đồ cho cô đây?
“Đúng rồi, trình độ uống rượu của Vince thế nào ạ?”
Elaine cười nói: “Trình độ uống rượu của cậu ấy không phải tốt bình thường đâu. Chị nhớ có một lần, công ty tổ chức tiệc hằng năm, tâm trạng của cậu ấy rất tốt, đọ rượu với các nhân viên, đêm đó ít nhất cậu ấy cũng uống hết bốn chai rượu đỏ, mà vẫn chưa say.”
Lâm Dư Hi trợn mắt: “Bốn chai rượu đỏ?” Đêm đó, anh ấy chỉ uống nửa chai đã say……
Elaine gật đầu: “Đồng nghiệp trong công ty đều gọi cậu ấy là ngàn chén không say đấy.”
Hay cho ngàn chén không say, Lâm Dư Hi thầm nghiến răng, hôm nay anh mà không giải thích cho ổn thỏa, thì anh không xong với cô đâu!-----
Trang phục dự tiệc màu tím nhạt bằng tơ tằm thật, phối hợp với mái tóc uốn nhẹ, trang điểm thanh nhã, phác họa ra một giai nhân xinh đẹp.
Chu Tử Chính nhịn không được nhìn Lâm Dư Hi đánh giá mấy lượt: “Ăn diện thế này rất mê người, anh thích.”
Lâm Dư Hi trừng anh một cái: “Nói tầm bậy, kiểu ăn diện này của em rất đoan trang.”
“Thì là đoan trang, ưu nhã như vậy lại còn mê người như thế mới là nét đẹp chân chính đó.”
“Anh cũng đâu có nợ tiền em, không cần phải nói ngon nói ngọt vậy đâu.”
Chu Tử Chính nắm tay cô: “Anh muốn thẳng thắn để được khoan hồng, lần trước say rượu là anh giả vờ đấy.”
Elaine quả là trợ lý giỏi 10 năm, thông báo tin tức hết rồi.
Lâm Dư Hi nghiến răng nghiến lợi: “Uổng cho em còn ra sức giải thích sợ anh hiểu lầm, thì ra là anh gạt em!”
“Em rất khó theo đuổi mà! Lại quanh co khó nắm bắt, không dùng chút biện pháp xảo quyệt, thì em rất dễ bỏ chạy mất.”
Lâm Dư Hi nhìn anh chằm chặp: “Vậy lần đó em say rượu, là ai thay đồ cho em?”
“Người làm nữ.”
Lâm Dư Hi tỉ mỉ nhìn anh một cách dò xét: “Thật không?”
Mặt Chu Tử Chính đầy chân thành mà gật đầu: “Tuyệt đối!”
“Vậy, sao anh biết kích cỡ của em?”
Ánh mắt của Chu Tử Chính lướt một vòng quanh người Lâm Dư Hi: “Đo bằng mắt.”
Lâm Dư Hi liếc anh một cái: “Quả nhiên là kinh nghiệm phong phú.”
Mũi Chu Tử Chính ngửi ngửi: “Anh ngửi thấy mùi chua.”
“Là anh ngửi nước hoa nhiều quá rồi, nên cái mũi không nhạy nữa đó.”
Chu Tử Chính hài lòng gật đầu: “Mùi chua càng ngày càng nồng, tốt lắm.” Ngón tay của anh lướt lướt trong lòng bàn tay của cô, “Đừng ghen mà, sau này anh chỉ nhìn em, chỉ ngửi em thôi.”
“Bậy bạ!”
“Thật đó, nếu như anh nói dối, thì anh là con heo.”
Lâm Dư Hi bực bội: “Anh đã là con heo rồi.”
“Đừng vậy mà, em phải biết là, chỉ được nhìn, không được ăn là chuyện đau khổ nhất trên đời đó. Sao em không tội nghiệp cho anh một chút đi?”
“Anh còn nói là chưa ăn nữa hả?”
Chu Tử Chính cười mờ ám: “Sau này sẽ cho em mở mang kiến thức, thế nào gọi là ăn.”
Vốn là muốn tra hỏi anh, sao hướng đi lại thành bị anh kéo dời đi rồi? Lâm Dư Hi chỉ có thể giả ngốc đổi đề tài: “Dạ tiệc tối nay em cần phải làm gì không?”
“Làm bạn gái anh!”
“……”-----
Trong buổi tiệc, ngoài Chu Tử Chính và Dương Gia Dung, những người khác thì Lâm Dư Hi không quen biết người nào cả. Chỉ là, Chu Tử Chính nắm tay cô bước vào, thì từ một cái tên trên mạng, cô đã biến thành người thật rồi.
Dương Gia Dung cùng bạn trai, cũng chính là bạn nối khố của Chu Tử Chính – Tằng Hạo Lâm lên đón. Tằng Hạo Lâm cười nói: “Vince, tuy trên mạng đã lan truyền rất điên cuồng rồi, nhưng cậu vẫn phải chính thức giới thiệu một chút đi!”
Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi một cái: “Vốn đã chuẩn bị sẵn một cái danh hiệu gọi là chị Chu tương lai, nhưng cô ấy lại không chịu, nên trước mắt chỉ có thể là bạn gái của mình, Lâm Dư Hi – Liz.”
Cả ba người đều sửng sốt, sau đó, “soạt” một cái, mặt của Lâm Dư Hi đỏ lên.
Tằng Hạo Lâm cười ha ha: “Cậu đúng là không động thì thôi, một khi động rồi thì dọa cả đám chết sững luôn. Cậu muốn làm chuyện mừng thì cũng phải thông báo sớm một chút nhé, nếu không thì mình không kịp để dành tiền lì xì mất.”
“Vậy cậu có thể bắt đầu để dành từ bây giờ rồi đấy.”
Tằng Hạo Lâm nhìn Lâm Dư Hi đang ngượng ngùng: “Chẳng phải người ta chưa đồng ý à? Cậu thế này là ép người ta đó hả?”
Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi: “Cô ấy chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý.”
“Chị dâu, từ chối cậu ta đi! Thằng này giỏi nhất là được một tấc lại lấn một thước, phải làm giảm tinh thần của nó xuống một chút mới tốt.”
Lâm Dư Hi chỉ có thể cười xòa, cộng thêm hung hăng bấm vào lòng bàn tay của anh.
Chu Tử Chính bật cười: “Thằng nhóc này giỏi nhất là khích bác ly gián, sau này em muốn điều tra anh, có thể yên tâm đi hỏi cậu ta.”
Tằng Hạo Lâm gật đầu liên tục: “Đúng đó, tôi tuyệt đối sẽ không che giấu cho cậu ấy đâu!”
Dương Gia Dung cười nói: “Liz, cô coi như anh ấy đang nói mát mà nghe là được.”
Lâm Dư Hi mỉm cười: “Người có óc heo cũng đâu phải tôi.”
Tằng Hạo Lâm vỗ vai Chu Tử Chính: “Mình đã xem weibo của cậu rồi, cái chữ heo này, hình như có ý nghĩa sâu xa lắm nha.”
“Dĩ nhiên, chúng mình vì heo mà đính ước mà.”
Anh ta cười khẽ nhìn Lâm Dư Hi: “Chị dâu, tôi mượn con heo của chị đi diễn trò một chút, chốc nữa gửi về cho chị làm thịt kho nhé.”
Lâm Dư Hi chỉ có thể cười ha ha nhìn hai người nghênh ngang rời đi.
Dương Gia Dung lấy một ly nước cam cho Lâm Dư Hi: “ Sau khi ‘Lương Y, tấm lòng như cha mẹ’ phát sóng, phản hồi rất tốt.”
“Tôi đã xem rồi, cám ơn cô!”
Dương Gia Dung mỉm cười: “Thực ra tôi vẫn luôn muốn làm một chương trình có tính nghiên cứu thảo luận, chẳng qua mỗi lần đề xuất với đài truyền hình, đều vì lí do không có doanh nghiệp tài trợ mà bị phủ quyết. Không ngờ Vince lại chủ động tìm tôi mở chương trình này, liền bắt tay hợp tác với nhau. Người cần phỏng vấn trong chương trình đều do anh ấy liên hệ trước, nên mới có thể làm xong chương trình trong một thời gian ngắn như vậy.”
Trong lòng Lâm Dư Hi thấy ấm áp: “Tấm lòng của anh ấy, tôi biết rõ.”
“Nói đến tấm lòng, tôi còn muốn nói một chuyện mà có thể cô không biết đấy. Sau khi chương trình được quay xong, Vince tự mình xem qua một lần, đưa ra không ít ý kiến cho tôi và đạo diễn. Sau khi chúng tôi chỉnh sửa xong, anh ấy lại xem một lần nữa, rồi chương trình mới được phát sóng.”
Lâm Dư Hi sửng sốt: “Anh ấy, thật sự chưa từng nói với tôi.”
Dương Gia Dung cười nói: “Cho nên, tôi đến nhắc đây. Tôi biết Vince cũng được bảy, tám năm rồi, trong 5 năm nay, lần đầu tiên thấy anh ấy nghiêm túc với một người như thế. Tôi mừng cho cô, cũng vui cho anh ấy. Có một câu gọi là, nhờ họa mà được phước, với anh ấy, với cô, đều dùng được.”
“Cám ơn!”
Dương Gia Dung phải đi chào hỏi những vị khách khác, Lâm Dư Hi thì đi ra ban công, nhìn xuống bờ sông dưới núi, sóng xanh óng ánh, mây tía muôn trùng.
Nhờ họa được phước? Tái Ông mất ngựa, họa phúc khôn lường? Ông trời đóng cánh cửa của bạn lại, thì sẽ mở một cánh cửa sổ khác cho bạn. Cảnh tượng ngoài cửa sổ có thể sẽ hoàn toàn khác biệt, có lẽ bạn sẽ thấp thỏm, có thể sẽ bất an, có can đảm bước ra, thì mới có cơ hội bắt đầu một cuộc sống mới.
“Khung cảnh ở đây đẹp thật.”
Lâm Dư Hi nhìn qua, là một người phụ nữ trung niên trông có vẻ rất quen mặt.
“Phải!”
Người phụ nữ trung niên giơ tay ra: “Đỗ An Hoa, đạo diễn.”