Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 28-2: Chuyện gì tôi cũng dám làm (tiếp theo)

Editor: miemei

Người không thể ngờ được lại đến đây. Mẹ của Lý Thuần Nhất ngồi trên xe lăn, do ba Lý đẩy đến căn lều. Lâm Dư Hi nhìn bọn họ từ từ bước đến, trong lòng không khỏi rút lại một cái. Đã ba năm không gặp họ rồi. Nhớ đến lần cuối cùng châm cứu cho mẹ Lý vào ba năm trước, mẹ Lý đã có thể tự do đi lại, nhưng bây giờ……

Mà ba Lý, cô chỉ từng gặp cách lớp kính thủy tinh trong tù, lần trước gặp lại ông ấy là trước đám cưới của Lý Thuần Nhất ba tháng, lúc đó vì bệnh tim tái phát mà ông ấy ở lại bệnh viện hai tháng, khỏi bệnh rồi, lại phải trở vào trong tù. Dáng vẻ của ông ấy lúc đó tiều tụy đến nỗi khiến cô đau lòng. Sau này nghe nói sau đám cưới của Lý Thuần Nhất một tháng, thì ông ấy được tạm tha từ tù ra.

Hai người kí tên vào, gật đầu tỏ ý với Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi.

“Cám ơn ạ!” Lâm Dư Hi gật đầu cảm tạ.

Mẹ Lý chăm chú nhìn Lâm Dư Hi: “Hi Hi, lâu rồi không gặp. Cháu không thay đổi chút nào!”

“Đâu có! Chân của bác gái vẫn ổn chứ?”

Mẹ Lý lắc đầu: “Lúc ổn lúc không. Dạo này đôi chân càng ngày càng không có sức.”

“Có đến bệnh viện Trung Y khám không ạ? Châm cứu với xoa bóp nhiều hơn, sẽ tốt lên thôi.”

“Bọn họ làm gì tỉ mỉ được như cháu chứ.” Mẹ Lý nhìn Lâm Dư Hi, có chút khó xử, “Hi Hi, Thuần Nhất có lỗi với cháu, bác cũng không có mặt mũi đến tìm cháu nữa. Hơn ba năm rồi, chúng ta vẫn nợ cháu một câu xin lỗi.”

Lâm Dư Hi hờ hững: “Bác gái, mọi người không có lỗi với cháu. Tất cả đều đã qua rồi!”

Mẹ Lý nắm tay Lâm Dư Hi, hốc mắt có nước mắt chuyển động: “Hi Hi, bác biết bây giờ bác nói gì cũng vô dụng……”

Lâm Dư Hi uyển chuyển cắt ngang lời của bà: “Bác gái, chuyện đã qua không cần phải nhắc lại nữa. Cám ơn hai bác đến kí tên ủng hộ! Hôm nay trời nóng, hai bác đừng ở bên ngoài lâu quá.”

Mẹ Lý thở dài một hơi: “Gần đây Thuần Nhất thật sự vô cùng không ổn!”

Lâm Dư Hi thoáng buồn bã: “Cuộc sống luôn có chút trắc trở, vượt qua rồi thì sẽ không sao đâu.”

Trong mắt mẹ Lý đầy tiếc nuối: “Cháu vẫn luôn tốt như thế! Là bác không có phước, không thể nhận cô con dâu tốt như vậy.”

Lâm Dư Hi cứng lại.

Ba Lý vỗ vỗ vai mẹ Lý, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi! Đừng làm Hi Hi khó xử.”


-

-----

Sau khi ba Lý và Mẹ Lý đi rồi, dòng suy nghĩ của Lâm Dư Hi vẫn sôi trào không thôi: Gần đây Thuần Nhất thật sự vô cùng không ổn!

Anh ta dĩ nhiên không ổn rồi. Đã có vợ lại còn ngoại tình, cướp đàn ông trắng trợn, rõ ràng muốn làm cho mình thân bại danh liệt, Vương Vận Kỳ mất hết thể diện. Đương nhiên là anh ta không ổn!

Chỉ là, tại sao chứ? Đầu anh ta bị úng nước à? Có tiền rồi, cả người thay đổi, trái tim cũng lệch lạc luôn sao?

Lâm Dư Hi lắc lắc đầu. Kể từ ba năm trước, anh ta rời đi không nói tiếng nào, thì anh ta đã không còn là người mà cô quen biết nữa. Lý Thuần Nhất đã từng thật lòng thật dạ với cô, đã biến mất từ sớm rồi.

Di động có tin nhắn đến, là Làm Sao Đây.

“Tôi đã xem tin tức, có hai bác sĩ trung y bị kiện hành nghề y không bằng cấp, là cô ư?”

Lâm Dư Hi thở dài, dạo này hai cha con cô hot thật: “Gần đây có mấy bác sĩ bị kiện chứ.”

“Lâm Dư Hi?”

Lâm Dư Hi cười bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi lộ ra ngoài sáng rồi.”

“Tôi còn tìm được weibo của cô nữa, Chu Tử Chính là bạn trai cô à?”

Lâm Dư Hi khẽ nhíu mày: “Đây là chuyện riêng của tôi.”

“Xin lỗi! Chỉ là, tôi quen biết với Chu Tử Chính.”

Lâm Dư Hi sửng sốt: “Được rồi! Thế giới nhỏ thật đấy!”

“Tôi cảm thấy thế giới của anh ta và thế giới của cô chênh lệch xa quá.”

“Khoảng cách giữa lòng người vốn đã rất lớn.”

“Chu Tử Chính khoe khoang chuyện của hai người trên weibo huyênh hoang như thế, cảm thấy giống như là đang cố ý show ra vậy. Tôi thấy không tốt lắm. Với sự hiểu biết của tôi dành cho cô, cô không giống như người thích huênh hoang như vậy.”

Lâm Dư Hi do dự một lúc: “Anh quen biết với anh ấy thế nào vậy?”

“Quen qua công việc. Anh ta là một người làm ăn vô cùng thông minh.”

“Vậy anh với anh ấy là người cùng một thế giới?”

“Không phải! Tôi đã từng vô cùng muốn leo lên trên đó, kết quả tôi đã lên đó rồi, nhưng lại phát hiện đã leo vào một địa ngục không bao giờ tìm lại bản thân mình được nữa.”


Tay Lâm Dư Hi siết lại: “Có đáng sợ đến vậy không?”

“Giống như là thả một con cá trong một cái hồ vào biển, hoặc là cô bé Lọ Lem vào hoàng cung vậy. Cô bé Lọ Lem gả cho hoàng tử, sau đó thì sống vui vẻ, hạnh phúc về sau, đây chỉ là một câu chuyện cổ tích mà thôi. Cô biết cô bé Lọ Lem chân thật nhất là ai không?”

“Vương phi Diana.”

“Không cùng thế giới chính là không cùng thế giới, cô hiểu mà!”

“Anh đang ám chỉ tôi đó à?”

“Tôi vậy mà cũng coi như ám chỉ sao? Tôi đây là chỉ rõ ràng, dùng bài học sống của tôi để chỉ rõ ra đấy.”

Lâm Dư Hi bật cười: “Có cảm giác thế giới của anh rất rối loạn nha!”

“Bây giờ thì đúng là vậy. Nhưng rối loạn mới có cơ hội rời khỏi, tôi muốn trở về cái hồ của tôi.”

“Hi vọng anh được như ý nguyện.”

“Sẽ mà! Đến lúc đó, tôi nhất định tìm cô ra ngoài uống một tách Flat White mà tôi thích nhất.”

Lâm Dư Hi mỉm cười: “Tôi cũng thích Flat White. Có đôi khi cảm thấy khá là giống khẩu vị với anh đấy.”

“Có lẽ là vì chúng ta có duyên.”

“Trong biển người mênh mông có thể gặp được thì là một loại duyên phận rồi.”

Anh ta nhắn sang một gương mặt cười: “Mong đợi tách Flat White đó quá.”

Lâm Dư Hi khẽ thở ra: Làm Sao Đây? Phải đó! Không cùng thế giới, làm sao đây?

-----

Trong căn biệt thự trên núi của Chu Tử Chính, Lâm Dư Hi vừa châm cứu xong, nhịn không được hỏi: “Vẫn chưa điều tra được con cá thứ năm ư?” Trước kia chỉ tốn mấy ngày, thám tử tư đã kéo ra được một chuỗi mấy con cá, nhưng sau con cá thứ tư, đã qua hơn một tuần rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì.

Bàn tay đang mặc áo của Chu Tử Chính siết chặt lại: “Ừm, con cá lớn đứng sau bức màn lẩn trốn thật sâu, điều tra không ra.”

Trong mắt Lâm Dư Hi hiện lên chút sầu lo, nếu như câu không được con cá lớn, vậy có khi nào sau này lại gây ra chuyện gì nữa hay không?

Chu Tử Chính suy nghĩ một chút: “Có đôi khi, kẻ đứng sau bức màn có thể sẽ không điều tra ra được, nhưng bây giờ bọn chúng đã biết người đứng sau lưng em là sai rồi, sẽ không dám đến gây chuyện nữa đâu.”

Lâm Dư Hi thở dài một hơi thật sâu: “Tôi chỉ muốn biết tại sao thôi.”

“Có thể là bởi vì tôi.” Chu Tử Chính trịnh trọng nhìn cô, không có một chút xíu vẻ đùa giỡn nào.

Lâm Dư Hi ngạc nhiên: “Liên quan gì đến anh chứ?”


“Tôi có rất nhiều kẻ thù không biết tên, có thể là có người hận em trị khỏi bệnh cho tôi, nên đã bày mưu hãm hại em.”

Lâm Dư Hi khó mà tin được nhìn vẻ nghiêm túc của anh, khóe môi giật giật, nhưng lại nói không ra tiếng nào.

Chu Tử Chính chợt nhíu mày lại: “Cũng có thể là có người ghen ghét em có thể nhìn thấy toàn thân của tôi, rồi vì ghen thành hận, cho nên bày mưu hại em.”

Đôi mắt Lâm Dư Hi trừng lên, tức tối “hừ” một tiếng, xoay người tháo bao tay ra. Uổng cho cô còn thật sự tin tưởng anh hết mấy giây,

Chu Tử Chính lẳng lặng thò đầu qua: “Sau này đừng dùng bao nữa, được không?”

Tay của Lâm Dư Hi run lên một cái, cắn răng nghiến lợi: “Anh còn ăn đậu hũ của tôi nữa thì tôi sẽ ném kim bay đâm vào huyệt câm của anh, để từ nay về sau anh câm miệng lại.”

“Được, được, được! Vậy tôi cho em ăn đậu hũ của tôi nhé.” Chu Tử Chính cười nói, “Muốn đến đây xem không? Xem rồi em sẽ yêu tôi đấy.”

Chu Tử Chính vào phòng bếp lấy đậu hũ, nấm hương, măng mùa đông, chân giò hun khói trong tủ lạnh ra: “Hôm nay tôi phá lệ, nấu món Trung. Món em thích nhất, canh đậu hũ Văn Tư*.”

(*: một món ăn với đậu hũ là nguyên liệu chính, đậu hũ và các nguyên liệu khác đều được thái sơoi, theo truyền thuyết là được nấu bởi một hòa thượng tên Văn Tư, nên có tên là canh đậu hũ Văn Tư.)

Anh xắn tay áo lên, thật sự nghiêm túc thái đậu, kỹ thuật dao cũng rất tốt.

Chu Tử Chính liếc thấy trên mặt Lâm Dư Hi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, đắc ý cười lên: “Cảm động lắm phải không?”

Lâm Dư Hi lặng lẽ xoay mặt qua chỗ khác, cầm dao lên thái nấm hương: “Lúc thái đồ ăn đừng mất tập trung, cẩn thận ngón tay đấy.”

Chu Tử Chính liếc trộm gò má ửng đỏ của cô, khóe miệng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ.

“Em có cảm thấy chúng ta giống như đang chơi trò gia đình không?”

“Không giống!” Lâm Dư Hi càng cúi đầu thấp hơn, gò má của cô từ từ đỏ lên thành trái đào.

“Vậy giống cái gì? Vợ chồng già chơi trò gia đình hả?”

“Chu Tử Chính!” Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên tức giận nhìn anh.

Chu Tử Chính lập tức cúi đầu thái đậu hũ: “Được rồi, tôi im miệng!”

Mẹ nó chứ, miếng đậu hũ này thật là trơn tay, không dễ nắm bắt chút nào!

-Truyện được edit bởi miemei,

Thức ăn lên bàn, Chu Tử Chính chụp hình lại, đăng lên weibo.

“Mau lên weibo của tôi nhấn thích đi, nếu không tôi lại @ em một lần nữa đó.”

Lâm Dư Hi bất đắc dĩ trừng anh một cái, đăng nhập vào weibo.


Vừa nhìn thấy sáu chữ “Trò chơi gia đình hạnh phúc!”, trong lòng Lâm Dư Hi có chút ấm áp, có chút mềm yếu, có chút giãy dụa, lại có chút khó chịu, thế là, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Không ngờ bình luận của Ngải Vi còn nhanh hơn cô nhấn thích: Chu công tử, nếu món canh đậu hũ Văn Tư này là anh nấu, thì vịt con xấu xí nhất định sẽ bị anh nhốt lại thôi.

Lâm Dư Hi thầm hận mắng một câu: Ngải Vi thối, ruột của cậu có thể nào đừng thẳng tưng như vậy được không?

Không ngờ Chu Tử Chính trả lời lại trong tích tắc: Tuyệt đối là do tôi làm! Xuỵt, vịt con xấu xí xấu hổ, khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút! Tôi giả vờ như chưa thấy gì cả!

Ngải Vi: Xuỵt, tôi giả vờ như chưa nói gì cả!

Lâm Dư Hi: ……

Ngải Vi, rốt cuộc cậu là bạn thân của ai hả? Một nhà hàng Ý thôi đã dễ dàng mua chuộc được cậu rồi, tình bạn 10 năm mỏng manh như giấy mà.

Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi, mắt sáng lấp lánh: “Lời Tiểu Ngải nói là thật hả?”

“Chẳng phải anh không nhìn thấy sao?”

“Tôi chỉ giả vờ không nhìn thấy thôi! Canh đậu hũ Văn Tư có điển cố gì sao?”

“Dĩ nhiên là có, nó là một món ăn nổi tiếng của Hoài Dương, có lịch sử lâu đời.”

Chu Tử Chính nghẹn lại, sau đó khụ khụ hai tiếng, lấy di động ra: “Vậy, tôi chỉ có thể đi hỏi bạn thân tốt của em thôi, dù sao cô ấy cũng dễ mua chuộc. Một đôi Roger Vivier bản số lượng có hạn mới nhất thì đã có thể mua chuộc được cô ấy rồi.”

Lâm Dư Hi trừng anh: “Anh dám!”

“Chỉ cần có thể nắm được tay em, chuyện gì tôi cũng dám!”

Lưu manh, vô lại, vô sỉ! Trong tim Lâm Dư Hi đập thình thịch thình thịch, dù có mắng hung hăng thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói, “…… Được, anh nấu đến lần thứ mười thì tôi sẽ nói cho anh biết.”

Nấu đến lần thứ mười? Kéo dài thời gian? Không sao, chỉ cần em nhảy vào nồi, thì em chạy không thoát nữa đâu.

Trong mắt Chu Tử Chính chứa đầy nét cười được như ý nguyện: “Được! Không uổng công tôi luyện dao hết một tháng.”

Tay múc canh uống của Lâm Dư Hi dừng lại một chút. Luyện dao hết một tháng?

“Thế nào? Có hài lòng về mùi vị không?” Chu Tử Chính sốt ruột nhìn cô chăm chú.

“Không tồi.” Cô không thể phủ nhận là món canh này ngọt hơn trong tưởng tượng!

Mắt Chu Tử Chính trừng lớn lên: “Tôi chỉ luyện thái đậu hũ không thôi đã luyện hết một tháng rồi, em không thể khen nhiều thêm một chút à?”

“Kỹ thuật dao tinh xảo, nêm nếm vừa phải.”


Chu Tử Chính lướt đến gần hơn: “Vậy, có phải là chén canh kia của em không?”

Mùi hương của anh bao phủ Lâm Dư Hi, giống như một tấm lưới, gom thế giới của anh và thế giới của cô lại với nhau, hòa làm một thể.

Lâm Dư Hi hắng giọng, trên mặt có chút xấu hổ: “Cũng không tệ.”

“Vậy thì coi như là, phải rồi!”

Lâm Dư Hi chỉ uống canh, không trả lời nữa.

Chu Tử Chính cười ấm áp, không vặn hỏi tiếp. Anh chỉ nghi ngờ đậu hũ này có phải làm từ đường hay không, ngọt đến nỗi răng của anh cũng mềm nhũn ra rồi.