Các hàng ghế trên khán đài của trường số 1 cách nhau rất xa, Vân Thâm phải nhảy xuống, tư thế chả đẹp đẽ gì cho cam, ngoảnh lại thấy Cận Trạch đang đi vòng để xuống cầu thang, nom thảnh thơi quá thể.
Trên đường, anh vô tình gặp mấy bạn nữ cố ý đi ngang qua mình. Dường như anh cũng hiểu nên còn mỉm cười chào hỏi.
Vân Thâm hiểu vì sao cái thằng chó chết này lại hay được mấy em gái tâng bốc làm hot boy rồi.
Nó nghiện diễn quá chứ còn làm sao nữa.
Cậu ấm được nâng như nâng trứng từ thuở còn thơ, sau này dấn thân vào showbiz, xây dựng hình tượng quý ông cũng khó đấy.
Vân Thâm đã tưởng tượng ra được hình ảnh Cận Trạch của mười năm sau. Chẳng cần phải diễn gì nhiều, chỉ cần chĩa máy quay vào mặt nó, quay mấy bộ phim tập trung vào sắc đẹp cho người ta mlem mlem, xong kí thêm đống hợp đồng thời trang là nằm dài kiếm tiền từ fans được rồi. Cuối cùng thì đạt được vô số thành tựu, trở thành người nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc.
– Bố mày đẹp trai thế à? Không thì sao dán mắt vào thế?
Cận Trạch đứng cách anh mấy mét, đang hất cằm lên với quả mặt trông rõ ghét.
Vân Thâm đáp lại bằng vẻ mặt “cút cho bố mày” rồi quay người đi.
Đi được hai bước thì bắt gặp hai thằng bạn cùng phòng Trì Tuấn với Phong Kiệt mới đi mua nước về.
– Thần đồng, thủ khoa thi đại học của tỉnh có ổn không đấy, sao tự dưng chạy đi lang thang thế này?
Trì Tuấn ôm cổ anh, bông đùa.
Vân Thâm chỉ vào người nào đó đang bước đi chậm rì ở đằng sau:
– Chuyện thủ khoa để sau rồi nói, em gái tao sắp thi chạy rồi, tao dẫn con trai tao qua cổ vũ cho cô nó.
Đặng, anh hỏi Trì Tuấn với Phong Kiệt: “Đi cùng không?”
– Duyệt, lâu lắm rồi không gặp em Vân Nhiêu.
Vừa nghe thấy tin đi xem đàn em xinh gái thi đấu là hai thằng con trai đã hừng hực ý chí, đứng bên Vân Thâm bảo anh chỉ đường nhanh lên.
– Ở ngay kia kìa.
Vân Thâm ghét cái nóng nên thả lỏng vai, bỏ hai cánh tay đang choàng vai mình xuống.
– Lát nữa thi đấu đừng có hô hào linh tinh, ảnh hưởng đến con bé.
Trì Tuấn và Phong Kiệt gật đầu lia lịa, mặc dù cả hai chả hiểu sao anh cứ phải nhấn mạnh như thế. Nhưng nghĩ lại thì thấy, Tiểu Vân mặt mỏng từ xưa đến giờ, bọn họ mà hò hét to quá sẽ khiến con bé bị căng thẳng trong lúc thi đấu.
Bấy giờ, ở bên cánh trái của sân vận động, học sinh ba khối đã bao quanh đường chạy dài 150 mét. Đây là nơi diễn ra cuộc thi chạy tiếp sức thú vị của khối 10.
Chạy tiếp sức thú vị, tên gì nghĩa nấy, một cuộc chơi hết sức “thú vị”.
Mỗi một học sinh tham dự phải trải qua bốn cửa ải, cụ thể là lộn nhào, chui qua ống, vác bao qua cầu rồi phải bịt mắt quay năm vòng, sau đó chạy 30 mét nữa mà không được nhìn, cuối cùng thì nộp lại gậy.
Cuộc thi không mang tính chất kiểm tra thể lực và sức bền mà chỉ đơn thuần là để giải trí, vậy nên nhiều lớp sẽ cử ra một vài thành viên không đăng kí thi điền kinh thì sẽ tham gia bộ môn này.
Lúc lớp phó thể dục cầm danh sách lớp đến gặp Vân Nhiêu, cô còn đồng ý cái rụp luôn. Cô cứ nghĩ cuộc thi này phải thú vị lắm, sung sướng lắm, chẳng có khó khăn gì cả.
Mãi đến lúc cô được nhìn thấy những chướng ngại vật.
Lớp phó thể dục sợ có người lật lọng nên đã gửi luôn danh sách cho ban thể thao của trường, cô muốn đổi ý cũng không được.
Một bộ môn mà có nhiều người tham gia thi đấu như chạy tiếp sức thì gần như cả lớp sẽ đến theo dõi.
Vì diện tích rộng và khung cảnh hoành tráng nên đã thu hút học sinh từ các lớp khác nhau, thậm chí cả các khối còn lại cũng tới xem. Nói một cách cực đoan thì đây là tâm điểm của cả trường.
Năm phút nữa cuộc thi sẽ bắt đầu.
Vân Nhiêu rút thăm được vị trí số bảy, chạy gần cuối.
Trường THPT Số 1 bắt học sinh nữ phải cắt tóc ngắn, tuần trước cô vừa mới cắt tóc, tôn lên chiếc cằm xinh xắn và để lộ cổ, dưới ánh nắng rực rỡ tựa ngọc châu, làn da cô trắng đến mức khiến người ta lóa mắt.
Cô rút giấy ra khỏi túi, lau đi những giọt mồ hôi nhễ nhại trên cổ.
Tiếng súng vang vọng, các vận động viên lao vụt ra khỏi vạch xuất phát.
Trên khán đài bắt đầu điên cuồng, mọi người cố gắng hò hét cổ vũ cho bạn mình.
Trì Tuấn kéo tay áo Vân Thâm, tay kia thì vung đấm:
– 102 vô địch!
Cận Trạch và Phong Kiệt cũng hét lên: “102 vô địch!”
Vân Thâm xoa mặt, anh chỉ muốn cười, khóe môi cong tớn lên, ung dung nói: “Vô địch vô địch.”
Chưa gì, trong khi hai tiếng “vô địch” vẫn còn văng vẳng bên tai thì nụ cười của Vân Thâm đã méo xệch cả đi rồi.
– 102 đến làm hề à?
Duy chỉ có người chạy đầu tiên hoàn thành phần thi một cách bình thường. Người thứ hai trượt chân ngã khỏi cầu, điều này đã khiến lớp bị cầm chân rất lâu. Người thứ ba thì tuột mất giày khi đang chui qua ống. Người thứ tư thì cầm nhầm bao cát của lớp bên cạnh nên dù hoàn thành phần thi nhưng trọng tài đã gọi cậu ấy quay lại để trả bao cát rồi thi lại từ đầu…
Đến lượt chạy thứ sáu của lớp thì cả tám thành viên ở ba lớp khác đã hoàn thành phần thi hết cả rồi.
Giờ sân vận động còn đúng lớp 12 tự quẩy với nhau.
Hình như khán giả đứng xem còn phấn khích hơn thì phải.
Thắng thua đã chẳng còn quan trọng nữa, giờ mọi người chỉ muốn xem xem, còn mỗi mấy cái gậy thôi thì lớp 102 còn làm ra được chuyện gì nữa, liệu có hề hơn cả đợt trước hay không.
Nhưng bạn nam thứ sáu chạy êm xuôi quá làm khán giả thất vọng. Ngoại trừ bốn anh trai lớp 127.
– Vân Nhiêu cố lên!
Trì Tuấn là người hét to nhất hội, không kìm được giọng mà phải ầm lên.
Giọng anh rõ to, văng vẳng đi xa, bóng người nhỏ bé đang chạy vùn vụt trên sân tự dưng run lên, chắc hẳn đã nghe được rồi.
Chỉ mình Vân Nhiêu biết giờ cô đang căng thẳng đến nhường nào. Vượt qua ba chướng ngại vật khỏe re, dẫu cho lúc qua cầu có hơi hốt nhưng vẫn hoàn thành ngon ơ.
Đến cửa ải cuối cùng, cô cầm chiếc bịt mắt trên bàn đạo cụ, mặc dù hẵng còn ngập ngừng lắm nhưng cô vẫn quyết định đeo lên.
Ở bên sân, Vân Thâm hơi cúi người xuống, bờ vai run run, không kìm được nữa.
– Bé Trạch.
Anh nói với Cận Trạch, cứ chốc chốc lại đổi xưng hô tùy theo tâm trạng của mình.
– Tiếp đến, xin mời mày xem cô Vân Nạo của mày biểu diễn – tiết mục con ngốc bịt mắt quờ loăng quăng.
Vân Thâm đúng kiểu người phức tạp chết đi được.
Là anh của Vân Nhiêu, mặc dù anh không phải mẫu hình biết quan tâm và dịu dàng nhưng mà rất muốn bảo vệ em gái mình. Ví dụ như trước giờ thi đấu, anh nhắc bạn kí túc của mình đừng có hét to gây ảnh hưởng đến cô, bởi anh sợ cô căng thẳng quá thì sẽ ngã mất, hoặc sẽ xảy ra những chuyện khủng bố bẽ mặt.
Nhưng đồng thời, anh cũng rất mất dạy, quen cái thói cười trên sự đau khổ của người khác, vừa lo em mình xấu hổ lại vừa thích ngắm cảnh người ta bị bẽ mặt, chả cần biết người đó có phải em mình hay không. Nói tóm lại là vui, thích xem thế thôi.
Cận Trạch đứng cạnh Vân Thâm, anh đứng nghiêng nghiêng, ló đầu qua nhìn ra sân.
Vân Thâm nói không sai chút nào.
Vân Nhiêu giờ ngốc quá đi mất, cứ vung tay tứ lung tung. Từ bé cô đã sợ xoay người rồi, đúng kiểu nhân tài xoay có một vòng đã chóng mặt.
Không những sợ xoay người mà còn sợ tối. Hồi nhỏ, mỗi khi nhà mất điện thì cô sẽ khóc, mà có thể khóc đến tận lúc nhà sáng đèn thì mới thôi.
Ngoài ra, cô còn mù đường, vừa đi qua đoạn đường này phát đã quên khuấy đi rồi, xác định vị trí với phương hướng kém vô cùng.
Thế nào mà cửa ải cuối cùng của chạy tiếp sức nó lại đầy đủ cả ba nỗi sợ của cô.
Cận Trạch trơ mắt nhìn cô đeo bịt mắt lên, xoay người năm vòng, đến lúc chưng chững lại mà vẫn còn lảo đà lảo đảo.
Sau ấy còn va vào khán đài.
Vân Thâm không kiềm được nữa, đứng cách 10 mét hét lên chỉ huy cho em gái: “Không phải bên đó! Rẽ phải 90 độ thì mới về đường chạy!”
Vân Nhiêu nghe thấy giọng anh qua ngàn tiếng ồn ã.
Cô vẫn phân biệt được phải trái.
Còn 90 độ thì…
Cô quay về vị trí ban đầu theo những gì mình nhớ, chân phải vẽ một góc vuông, hướng mũi chân về phía trước.
Dư âm của cơn bão đã qua bắt đầu bùng phát vào thời điểm này.
Bên tai chìm trong tiếng thét gào, cơn gió lộng hành tát vào mặt cô khiến cô phải lùi bước. Cô rất cố gắng để chạy về phía trước. Một bước, hai bước, tiếng gió dần phai đi, khung cảnh náo nhiệt đã vang lên những tiếng cười sang sảng.
Vân Thâm không muốn cười rồ dại vậy đâu. Cơ mà anh không nhịn được.
Chả lẽ cái này là tâm linh tương thông của anh em ruột với trong truyền thuyết đấy hả? Nói rẽ phải 90 độ, thế mà cô đi thẳng ra chỗ Vân Thâm luôn.
Vân Nhiêu hệt như thầy mù xem voi, cô vươn hai tay ra phía trước, tự dưng thấy có người chạm vào lòng bàn tay mình.
Khi tiếng cười hô hố của Vân Thâm vọng vào tai thì cô mới nhận ra, anh đang trêu cô.
– Nạo ơi, anh mày sắp chết rồi.
Cười suýt tắt thở luôn.
Vân Nhiêu cáu kỉnh rụt tay về, lúc quay đi thì vô tình nắm phải một bàn tay khác.
Bàn tay ấy mảnh khảnh, đầu ngón tay lành lạnh, tựa như mình vừa chạm vào ngọc vậy.
Anh vẫn nắm tay cô chứ chẳng hề buông ra.
Vân Thâm tắt cười:
– Chó Trạch, bỏ cái móng vuốt của mày xuống.
Vân Nhiêu giật thót tim. Cô hãi hùng hất tay ra, lùi về phía sau, hai tay quờ quặng ra dấu từ chối nhưng Cận Trạch lại không tha cho cô. Anh tiến lên một bước, định kéo cô lại.
Sau đó, anh bỗng cảm giác có một thứ gì đó mềm mại đang trào ra khỏi bụng mình.
Cái thằng hôi của này!
Hội anh em bùng nổ.
“Em ơi, nó không phải anh của em đâu!” Trì Tuấn hét lên đầu tiên.
Phong Kiệt cũng gào theo: “Ông chả biết gì cả, đàn em đang kiểm hàng đấy!”
Trì Tuấn: “Ầu, ra là đang check! Hai mặt hàng suốt ngày khoe cơ bụng trong kí túc, bất phân thắng bại. Nay để em Tiểu Vân làm trọng tài, xem ai sờ sướng hơn, thằng anh hay…”
“Câm hết cho bố mày!” Vân Thâm chửi.
Trì Tuấn chẳng sợ anh gì cả: “Ông Vân đừng hốt thế chứ, em gái ông còn chưa nói gì mà.”
…
Ba thằng chí cha chí chóe, Cận Trạch chẳng xen vào, như thể một kẻ ngoài cuộc. Dường như, anh đã thấy rõ được sự bất lực trong ánh mắt Vân Nhiêu đằng sau lớp vải ấy.
Có lẽ các bạn cùng lớp cô không còn quan tâm đến việc thi đấu nữa, có lẽ tất cả mọi người muốn ở lại cũng chỉ để xem xiếc mà thôi.
Vậy nhưng anh không thể đứng im nhìn cô bé đau khổ. Anh quên đi hết thảy những ánh mắt của mọi người, kéo cánh tay cô lại, kiên nhẫn dẫn cô về đường chạy.
Anh đang nắm cánh tay nhỏ bé như ngó sen, làn da ấy vô cùng mịn màng, hẵng còn run run.
Cận Trạch nghĩ thầm, chắc cô đang sợ lắm. Nhưng thật ra giờ cô chẳng biết sợ là gì nữa rồi.
Cô nghe chỉ thấy tiếng ruồi nhặng của cái hội chó chết kia, bao gồm cả Vân Thâm trong đấy. Tiếng vo ve quanh quẩn khiến cô trào máu, hai bên thái dương thì giật thình thịch.
Cô run như thế vì cô đang phát điên.
Trông cô đáng yêu yếu đuối như vậy chứ đâu có nghĩa là không biết giận đâu.
Muốn cô kiểm hàng chứ gì?
Được thôi.
Cô siết chặt nắm đấm, qua bịt mắt tối hù, cô nghiêng đầu trợn trừng mắt với cái nơi xì xào xì xồm đấy.
Môi cô mấp máy, nghiến răng thốt lên ba từ:
– Thịt ba chỉ.
Đặng, cô vẫn thấy chưa đủ nên cao giọng hơn nữa, bắt đầu công kích:
– Tất cả là thịt ba chỉ hết!
Sân vận động vẫn đang rất ầm ĩ, giọng cô không to lắm nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh tột cùng.
Thịt ba chỉ?
Ấn đường Cận Trạch dựng lên.
Anh dẫn Vân Nhiêu ra đường chạy, cuối cùng thì đã buông tay ra.
Sau khi cô đi, anh nhìn bóng lưng căm giận ấy rồi nhún vai đầy thương cảm.
Em gái ăn mật trả gừng giỏi đấy.
Rờ thì cũng đã rờ rồi.
Thế sao nhắm mắt cái lại nói bừa như thế hả?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Thâm chó chết! Bé Trạch dịu dàng quá đi!
Cơ bụng! Là thật đấy! Cứng lắm!