Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người

Chương 5: Từ cấp ba đến giờ vẫn nhớ thương em tao

Từ phòng khách đến phòng của anh trai cũng chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi nhưng dường như, Vân Nhiêu đã phải băng qua một con sông đằng đẵng, phải trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, sắc mặt cô hiện giờ phải gọi là đỉnh cao tuyệt vời.


Khi cầm tay vào điện thoại, hết thảy những xúc cảm trong cô đã đọng lại thành nỗi bất an trên cổ họng, đã thế cô còn cố ra vẻ cẩn thận…
– Alo, anh ạ?
Giọng Cận Trạch cũng là lạ, vừa rầu rĩ lại vừa cố nhịn cười:
– Anh đây.


Đã có người tiếp chuyện với sao lớn nên Khương Na yên lòng quay vào bếp sắp cơm.
Vân Nhiêu đứng một mình trong phòng anh trai, gò má áp sát điện thoại đã đỏ bừng lên:
– Anh ơi, đúng lúc em đang có chuyện muốn nói với anh ạ.


Không có chuyện gì to tát nhưng cô đã phải kìm nén trong lòng suốt cả sáng nay rồi.
Song cô không muốn nhắn tin với Cận Trạch vì chút chuyện cỏn con này, cứ quýnh hết cả lên, ai ngờ lại nhận được cuộc điện thoại bất ngờ như thế này.
Giọng anh ở đầu dây bên kia rất trầm, đang kiểu rửa tai lắng nghe cô:


– Chuyện gì?
Vân Nhiêu không kìm được phải sờ lên cổ mình. Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại hệt như cây bông mới ngắt:
– Em muốn nói xin lỗi với anh trước. Em không phải fan mẹ của anh đâu, phải là fan em ruột mới đúng.
Anh nghe xong thì “Ồ” lên rất dài.
Nói xong, anh khẽ cười, tiếp lời:


– Em cứ thay đổi xoành xoạch như thế thì nghi lắm. Fan giả à?
Cô sững lại, giọng sốt sắng hơn hẳn: “Không phải fan giả đâu!”
Hình như cô vừa nghe thấy anh cười, nhưng khẽ quá, như ẩn như hiện làm cô muốn dính luôn điện thoại vào tai để nghe cho rõ.


Tiếc rằng, tiếng cười thoáng qua ấy đã bị một giọng nói ngứa đòn khác lấn át.
Vân Thâm không về sớm cũng chẳng về muộn, cứ chọn đúng lúc này để nhảy vào.
– Ái chà, nhà có trộm.
Anh đứng tựa vào cửa, nhíu mày với em gái.
– Trộm máy anh mày gọi cho ai đây?


Vân Nhiêu thầm nghĩ, chị đây đang làm việc quang minh chính đại đấy nhé. Nhưng mặt cô mỏng quá, không chịu được mấy lời trêu chọc, đã thế cô còn trắng nên giờ đôi tai đỏ bừng đã hiện rõ mồn một dưới ánh đèn.


Cô quay lưng đi, xong lại thay đổi suy nghĩ, dù gì nãy cũng nói hết với Cận Trạch rồi, tránh chi nữa.
Cô hắng giọng, nói hùng hồn:
– Em đang nói chuyện với anh ruột.
Fan em ruột nói chuyện với anh ruột, hợp lí quá đi thôi.
Ánh mắt Vân Thâm tối sầm lại, cong môi nhưng chẳng hề có nét cười:


– Thì ra cô có anh ruột cơ đấy? Để tôi nhìn xem là thằng chó nào nào.
Anh bước đến cạnh cô, ỷ vào chiều cao nên đã giành lại điện thoại của mình mà chẳng tốn sức chút nào.
Thấy tên người gọi hiện trên màn hình, đôi mắt anh cong cong, dí sát vào micro:
– Tưởng ai.


Vân Nhiêu mới làm hề trước mặt hai anh xong, thành thử anh vừa nói phát cô đã định chạy biến đi rồi.
Nhưng cô còn chưa chạy ra khỏi phòng đã nghe thấy câu sau của Vân Thâm, anh nói sâu xa ghê gớm:
– Thì ra là mày, chó Trạch, từ cấp ba đến giờ mà vẫn nhớ thương em gái tao.
Nhớ thương em gái tao?


Nhớ thương?
Mình á?
Vân Nhiêu đơ người, cô ngoảnh lại nhìn, đôi mắt thì trợn trừng lên, khuôn mặt ánh đầy những mông lung.
Vân Thâm hất cằm với cô, ra hiệu cho cô cút đi.
Anh tiếp tục nói chuyện với Cận Trạch:
– Vẫn muốn có em gái thế thì bảo mẹ mày…


Nói được nửa câu, dường như anh đã nhận ra gì đó nên quay xe vội, giải thích:
– Nếu muốn có em gái thế thì ra đường nhặt bừa một đứa, khéo cũng khỏe hơn em gái tao tỉ lần.
Thì ra là vậy.
Vân Nhiêu thở phào, nhưng rồi đã siết chặt tay lại, điên tiết, trợn mắt với Vân Thâm.


Ở đầu dây bên kia, giọng Cận Trạch đắc chí:
– Vân Nhiêu nói, con bé là fan em ruột của tao.
Vân Thân vừa giơ điện thoại vừa nhìn về phía trước, ánh mắt cười cười thoáng qua cô.
Thảo nào con bé cứ lằng nhằng thế, ở rịt trong phòng anh mãi không ra. Hóa ra là đi nhận đứa khác làm anh ruột.


Ôi, fan não tàn.
Anh dời mắt, ngấm ngầm giễu cợt, buông lời từ tốn:
– Người anh em, đừng có trách tao không nhắc mày, nay khác xưa rồi, giờ Tiểu Vân Nhiêu giỏi lắm…
Anh ngừng lại, xong đổi chủ đề luôn:


– Cái chuyện bẽ mặt của mày mà nó còn nhớ bao nhiêu năm thế, tao thấy thì rõ cái mặt anti giả fan rồi đấy.
Vân Nhiêu:
Bình thường đùa thì đùa chứ sao lại nói trước mặt Cận Trạch thế hả!


Cô bực đến nỗi dậm chân, trợn mắt nhìn gương mặt sung sướng của thằng anh mình, cô quan sát xung quanh, dán mắt vào điện thoại màu đen của anh mà tự dưng héo hon cả đi.
Ngoài cửa, Vân Lỗi và Khương Na đang gọi hai anh em ra ăn cơm.


Cuối cùng, Vân Nhiêu liếc xéo Vân Thâm nhưng lại chả làm gì anh được, đành dậm chân bình bịch xuống sàn rồi chạy vọt ra ngoài.
*
Sau khi hotsearch được gỡ, cõi lòng chênh vênh của cô cũng đã được hạ cánh.
Cô ở nhà nốt ngày cuối, hôm sau lên đường đi Thượng Hải, chuẩn bị nhậm chức.


Thượng Hải lạnh hơn Dung Châu, may mà độ ẩm thấp nên cái lạnh không ngấm vào người.
Vân Nhiêu ở ngay trung tâm thành phố, khu tấc đất tấc vàng, bố mẹ đã mua cho cô một căn hai phòng ngủ rộng 70m  .


Nhà không rộng lắm nhưng vị trí và môi trường vô cùng đắc địa, được trang trí theo phong cách Bắc Âu, vừa đơn giản vừa đẹp.
Khương Na đã sắp xếp nhà mới và đồ dùng cá nhân đâu ra đấy, mọi thứ đã sẵn sàng, đợi mỗi cô xách túi vào ở.


Đi du học ba năm nhưng mãi đến giờ phút này, cô mới cảm nhận được chân thực rằng nhà mình càng ngày càng giàu, đã qua cái thời hai anh em cô phải tiết kiệm tiền để mua quà vặt, qua cái thời đói mà không có gì ăn thật rồi.


Đúng buổi chiều hôm Vân Nhiêu đến Thượng Hải thì Lê Lê cũng về nước.
Cô nàng xuống máy bay xong cũng chẳng kịp về nhà mà gọi cho Vân Nhiêu trước, bảo giờ sẽ đến ăn mừng tân gia với cô.
Vân Nhiêu kẹp điện thoại vào vai, vừa dọn quần áo vừa nói:


– Hôm khác đi, tao đang dọn đồ, xong còn phải chuẩn bị để mai phỏng vấn nữa.
Lê Lê: “Phỏng vấn để chọn đi dịch à? Phải công tác ở Ý á? Mày vừa mới ở Ý về mà?
Cô cười, đáp: “Ai bảo tiền lương theo giờ của khách lại sộp thế chứ?”


Phú bà Lê Lê chả hiểu: “Mày thiếu tiền à?”
Cô đổi điện thoại sang tay khác, lắc đầu xong lại gật:
– Tao nói với mày chưa ý nhỉ? Mấy năm trước anh tao mở nhà hàng kiếm được cả bội tiền, tao không thể thua kém anh tao được.
– Thôi được rồi, mày là cái con háo tiền.


Hai người tỉ tê với nhau một lúc.
Lê Lê quen Vân Nhiêu bao năm trời nên cũng hiểu cô rất chú trọng vào sự nghiệp, lát sau thì cũng biết ý cúp điện thoại.
Tối ấy, Vân Nhiêu học đến đêm, hôm sau còn dậy sớm, nghiêm túc trang điểm cho mình.


Đi từ nhà đến công ty mất chừng 20 phút ngồi tàu điện ngầm.
Sau khi tới công ty, leader của team phiên dịch dẫn cô đến phòng làm việc.
Leader tên là Lê Húc, chừng 35 tuổi, người anh không cao lắm nhưng nhìn rất săn chắc.
Vân Nhiêu thấy anh đeo đai bó ống chân, tư thế đi cứ sao sao, như thể mới bị chuột rút xong vậy.


Trên đường đi, lúc đang nói chuyện với nhau, Vân Nhiêu lễ phép hỏi:
– Leader, anh hay đi đá bóng ạ?
Lê Húc sững lại: “Sao em biết?”
Cô mỉm cười: “Nhìn anh giống cầu thủ bóng đá nghiệp dư ạ.”


Lúc này, cả hai đang đứng trước cửa phòng làm việc, Vân Nhiêu liếc qua, thấy một tấm ảnh đang được treo ở nơi to nhất căn phòng. Trong bức hình, Lê Húc đứng bên trái còn bên phải là một cầu thủ mà cô đã quá quen.
Anh cực kì ngạc nhiên, nhìn cô từ trên xuống dưới:


– Được đấy Tiểu Vân, em thích đội nào thế?
Cô mỉm cười: “Forza Micity” (Mễ Thành Vạn Tuế)
Gương mặt Lê Húc đi từ hết ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, anh nhắc lại lời cô: “Forza Micity!”
Sau khi Vân Nhiêu về chỗ, một người đàn ông trẻ ngồi bên cạnh đã vỗ vai cô:


– Em vừa nói với leader chuyện gì đấy? Lúc anh mới nhậm chức, anh ấy hờ hững với anh lắm.
Vân Nhiêu ngoảnh lại, bấy giờ anh mới được thấy rõ khuôn mặt cô. Một sự xinh đẹp nở rộ ngay trước mắt nên mặt anh cũng đỏ lên. Dường như anh chẳng còn nghe thấy Vân Nhiêu đang trả lời gì nữa.


Đối diện cô là một người phụ nữ 28, 29 tuổi, chị có đôi mắt xếch với mái tóc xoăn dài, tên là Thôi Dĩ Hà.
Chị chỉ nhìn cô chứ không nói gì.
Vân Nhiêu tặng cho đồng nghiệp mỗi người một món quà nhỏ, cả người đến hay chưa đến công ty thì cũng nhận được quà.


Chốn công sở như chiến trường, cô phải tận dụng tính chu đáo của bản thân, bám càng những nhân tố giúp ích cho sự nghiệp của mình.


Nhóm có thêm Vân Nhiêu vào nữa là thành năm người, có hai người đang đi làm nhiệm vụ. Hôm nay, người cạnh tranh công việc với cô là Thôi Dĩ Hà và Hoàng Huy nãy mới nói chuyện.


Bọn họ có thâm niên và kinh nghiệm dày dạn hơn cô nhiều. Nhưng cô cũng không mất sạch cơ hội của mình. Cô mới ở Ý về, cách phát âm đặc sệt tiếng bản địa, với cả chủ đề của hội nghị quốc tế đợt này liên quan đến ẩm thực, mà nhà họ Vân lại chuyên về ẩm thực nên cô cũng có tìm hiểu một chút về sự kiện này.


Trước khi phỏng vấn, Vân Nhiêu tiện tay mở inbox fandom của Cận Trạch ra, mọi người đang trò chuyện rôm rả.
Cô được add vào nhóm số liệu, hiệu số 018.
Hồi mới vào nhóm, cô hăm hở, thề sẽ góp phần vào số liệu đỉnh cao cho Cận Trạch.


Tiếc rằng, ekip của anh không muốn xây dựng hình ảnh lưu lượng, với anh được quốc dân độ quá nên công việc của team số liệu chẳng có gì áp lực cả. Hai năm gần đây, nhóm của cô đã trở thành hội fan già chuyên hóng hớt rumor với nhau.


Mấy phút trước, một chị gái thạo tin đã gửi vào nhóm ảnh lịch trình của Cận Trạch.
Lịch trình ghi ngày tháng khá mơ hồ – giữa tháng ba.
Nếu cô có thể ăn trọn được cơ hội này thì thời gian bay đến Rome cũng vào giữa tháng ba.
Chỉ cách Milano một giờ bay thôi.
Tốt quá.


Cô cảm giác như linh hồn của mình đang rực cháy.
Nắm chắc cơ hội, kiếm tiền đu idol.
Lát nữa phỏng vấn càng bùng nổ hơn.
*
Sau khi kết thúc phỏng vấn, tối hôm đó, leader Lê Húc gửi email công bố người được đi phiên dịch hội nghị do bên thứ ba lựa chọn.


Vân Nhiêu thấy tên mình mà sướng rơn người, ôm chầm lấy Lê Lê ngồi bên cạnh.
Hai người ngồi trên sofa phòng khách trong căn nhà mới của Vân Nhiêu, Lê Lê khui rượu vang, cụng ly với cô:


– Mày đến Thượng Hải làm việc thì quá ngon luôn, đợi bà tiên ở châu Âu về nữa là ngày nào bọn mình cũng được sum vầy với nhau y hồi cấp ba.
Vân Nhiêu ôm cánh tay cô nàng, niềm vui đong đầy trong đôi mắt: “Phú bà dẫn em đi bay đi.”
– Tất nhiên, gì ngon sẽ kéo mày đi trước.


Lê Lê nắm bàn tay mềm mại của cô mà như đang bóp cục tẩy. Cô nàng sực nhớ ra một chuyện:
– Hôm qua đang ăn tối, tao nghe mẹ tao kể, có người mua đứt cái biệt thự to nhất khu nhà tao rồi đấy.
– Rồi sao?
Lê Lê nháy mắt với cô:
– Nghe nói Cận Trạch mua đó. Đàn anh Cận Trạch mà mày mê đấy.


Vân Nhiêu nghe xong thì trợn tròn mắt, ngạc nhiên thoáng qua rồi cô lại mím môi, nghiêm túc hẳn lên:
– Mày đừng có kể cho người khác đấy!


– Tất nhiên là không rồi, dù gì người ta cũng là đàn anh của tao mà, tao nói cho mỗi mày thôi. Với lại an ninh khu nhà tao nghiêm lắm, lũ fan cuồng không vào được đâu, nhưng mà tao lại dẫn mày vào được.
Cô lắc đầu: “Tao không phải fan cuồng.”


Lê Lê: “Thì mày cũng là đàn em của anh ấy mà. Đợt trước mày add Wechat người ta rồi còn gì? Mày cứ nhắn một tiếng, bảo “Anh ơi, em ở nhà bạn chơi hai hôm, nếu chúng ta có vô tình gặp nhau thì anh đừng hiểu lầm nhé”.


Vân Nhiêu cười ngất ngưởng: “Tao có bị điên đâu? Tao với anh ấy cũng chả nói mấy chuyện xàm như này.
– Thế mày với anh ấy nói chuyện gì?
Cô bĩu môi: “Có nói chuyện đâu. Anh ấy bận thế, tao không làm phiền.”
Lê Lê nhéo nhéo gương mặt mềm mại trắng hồng của cô:


– Kiêng thế cơ à? Lạ nhể, không hiểu sao cái hôm kỉ niệm trường tự nhiên mày lại nói Cận Trạch sứt đầu mẻ trán.
– Á á á á!!! Đừng nhắc nữa!! Xin mày đấy!


Bốn chữ đó đã thành kẻ địch Vân Nhiêu trong lúc sinh thời, chỉ cần nghe thấy cụm đó thì cô sẽ phát điên, ngón chân sẽ tự chém ra cung điện Potala dưới lòng đất với tốc độ ánh sáng.
– Rồi rồi rồi, tao không nói nữa.


Lê Lê cười nghiêng ngả: “May mà hotsearch cũng gỡ xuống rồi nha, tao còn tưởng nó phải ở trên đấy thêm hai hôm nữa cơ.
May là Lê Lê nói chứ không tiên Ôn nói gì trúng đấy.
Vân Nhiêu nhón một quả dâu trên bàn, mỉm cười như không rồi bịt vào mồm cô nàng:


– Trời cứu hết đấy. Mày câm mõm lại đi.
*
Ngày 10 tháng 3, Vân Nhiêu gia nhập đoàn lên đường sang Ý.
Sau khi máy bay hạ cánh thì được nghỉ ngơi lấy sức cả buổi. Ngày 11 tháng 3 theo giờ địa phương, hội chính chính thức được bắt đầu.


Trước đó, khách hàng đã an ủi cô, giúp cô bớt đi những căng thẳng. Ai ngờ trong buổi họp hôm ấy, Vân Nhiêu thể hiện vô cùng xuất sắc, không chỉ dịch đỉnh mà cả giọng nói lẫn biểu cảm của cô cũng rất đỗi tự tin và chuyên nghiệp. Suốt cả hành trình gần như không có gì sai sót, điều này đã được cả hai bên tham dự hội nghị công nhận.


– Cô ấy tốt nghiệp khóa này thật à?
Lãnh đạo trong đoàn hỏi thư kí bên cạnh mình.
Thư kí: “Vâng, cô ấy mới tốt nghiệp năm ngoái.”
– Chắc hồi ở trường cũng đa nghề lắm. Cậu nhìn xem, cô ấy không hề luống cuống gì cả.”


Lãnh đạo nhướng mày, ánh mắt đong đầy những tán thưởng, dặn thư kí:
– Lát nữa thay mặt tôi típ cho cô ấy.
Sau đó, trong lúc ăn tối với đoàn khách, Vân Nhiêu nói mình có việc nên muốn ở lại Ý thêm ít lâu, không về nước với mọi người.


Mọi người hỏi cô ở lại Rome để gặp bạn bè nghiên cứu sinh của mình đúng không?
Cô gật đầu một cách lập lờ.
Đặng, vừa ngoảnh đi đã đặt vé máy bay đến Milano.
*
Ngày 12 tháng 3, trên phố Milano.


Những con phố vắng vẻ không bóng hình qua lại đã chật kín người vì sự xuất hiện của một siêu sao người Trung Quốc.
Dưới sự bảo vệ của trợ lí và các vệ sĩ, Cận Trạch đã quay về khách sạn, thay quần áo xong ra nằm nghỉ ở sofa.
Nằm được mười mấy phút rồi nhưng vẫn không ngủ được.


Anh ngồi dậy, nhìn xấp thư của fan nằm gọn trên mặt bàn. Nãy ngồi xe van từ trường quay về khách sạn thì trợ lý đã nhận thư giúp anh.
Trợ lí Lạc chung phòng suite với anh, giờ đang ở trong phòng mình, đóng chặt cửa.


(*) Suite (hay Phòng suite) là dãy buồng phòng thiết kế thông nhau (phòng ngủ thông phòng khách) ở cùng tầng được thiết kế ở tàu du lịch, khách sạn resort lớn.
Trong lúc chán ngán đến cùng cực, Cận Trạch cầm xấp thư lên, đọc kĩ từng bức từng bức một.


Chủ yếu là thư được viết bằng tiếng Trung, có một số fan nước ngoài thì viết tiếng Anh, vì anh chỉ đọc được hai thứ tiếng này.
Có bạn tỏ bày tình yêu nồng cháy của mình, có bạn viết ngắn gọn súc tích như tản văn, đọc mà ấm lòng vô cùng.


Đến một bức thư bằng tiếng Ý, tuy anh không hiểu nhưng vì chữ rất đẹp nên anh cũng ngắm thêm.
Đang định gập thư lại thì anh chú ý đến con dấu dưới góc trái bức thư.
Đại học Rome.


Sau ấy, anh nhìn chữ kí ở dòng cuối cùng của bức thư, một chữ R viết hoa, trông thật đẹp và phóng khoáng đến nhường nào, tựa như một bức họa vậy.
Trợ lý Lạc vệ sinh cá nhân xong, vươn vai đi ra ngoài phòng ngủ.
Cận Trạch gọi cậu lại: “Lạc Ngôn, gọi phiên dịch viên giúp anh.”


Cậu dừng bước, mở điện thoại ra định nhắn tin:
– Chắc anh ấy đang về rồi. Anh, anh có cần gấp không?
Ánh mắt hổ phách ngước lên, cằm anh bạnh ra, ngón tay sượt qua góc thư:
– Có, em gọi cho người ta đi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng thì!! Sắp gặp nhau rồi!