Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người

Chương 43

Vân Nhiêu lẳng lặng nhìn sang nơi khác, không nói năng gì hết.
Mặc dù lời Giản Nguyên Nguyên nói với cô hôm nay có hơi kì lạ nhưng cô không cảm nhận được sự ghét bỏ ở đây.
Cô kéo Lê Lê ra ngoài.
Ánh sáng nồng ấm nơi chân trời dần lụi tàn, những gam màu xanh tím lan tỏa khắp phía Đông.


Vân Nhiêu dựa vào lan can, chỉ vào mắt mình rồi hỏi Lê Lê:
– Mày có thấy mắt chị ấy giống anh Cận Trạch không?
Đôi mắt màu hổ phách ngời sáng, tươi hơn người bình thường rất nhiều, cả đồng tử đen láy cũng to hơn nữa, thành ra Vân Nhiêu cứ tưởng chị đeo lens.


Lê Lê: “Hình như cũng giông giống… Nhưng chị ấy đeo lens mà?”
Vân Nhiêu: “Tao đang nghĩ, có khi nào Giản Nguyên Nguyên là người thân của anh Cận Trạch không?”
Lê Lê nghe xong thì mặt hơi đơ lại nhưng rồi đã lắc đầu:
– Chắc không đâu.
– Vì sao?


– Người trong giới đều biết bố mẹ Giản Nguyên Nguyên mất sớm mà, sống một mình từ bé đến giờ. Mặc dù nghe tin chị ấy yêu nhiều lắm nhưng tao chưa nghe được tin chị ấy có người thân bao giờ chứ đừng nói đến người thân là siêu sao từ đâu đẩu đầu đâu.


“À.” Môi Vân Nhiêu giật giật: “Bố mẹ mất rồi…”
Lê Lê nguýt cô: “Đừng có làm thánh mẫu nữa, người ta sắp giành người yêu mày rồi kia kìa!”
– Ai thánh mẫu cơ?


Vân Nhiêu cũng lườm lại: “Mất cả bố cả mẹ thì không đáng thương à? Với cả không ai cướp được bạn trai tao đâu, làm người thì phải tự tin chứ.”
Lời cô nói làm Lê Lê cười ná thở, quàng tay lên vai cô, khen cô đàn ông phết.


Sắp đến giờ ăn nhưng Lê Lê vẫn còn việc phải làm nên cô nàng dẫn Vân Nhiêu lên khu lễ tân trên tầng một, bảo cô đợi mình 10 phút, dọn xong hết đồ đã rồi đi ăn với nhau.
Sofa ở lễ tân có hình cánh hoa, ở giữa đặt chiếc bàn màu hạnh nhân có phong cách rất đặc biệt.


Trên bàn có chậu cá, mấy bé cá đuôi đỏ bơi tung tẩy.
Vân Nhiêu dõi theo những chuyển động của cá mà đôi mắt đã thư thái hơn.
Chẳng hiểu vì sao hôm nay được gặp Giản Nguyên Nguyên và trải qua cuộc trò chuyện kì lạ ấy lại giúp cảm xúc của cô bình tĩnh đi nhiều.


Khác với sự căng thẳng của Lê Lê, Vân Nhiêu cảm giác mình rất thích Giản Nguyên Nguyên, từ vẻ ngoài đến giọng nói tới khí chất… Tóm lại, giác quan thứ sáu diệu kì đã để cô không thể ghét người phụ nữ ấy được.


Dòng kí ức trôi về hơn một tháng trước, trở lại phòng khách sạn đơn sở ở khu xảy ra động đất.
Ánh đèn mở ảo rọi lên gương mặt đẹp trai của Cận Trạch, ấn đường anh cau lại, nét mặt rối bời cả đi, chừng như anh sắp kể ra câu chuyện mà mình “không thể nói”.


Cuối cùng thì cô đã ngăn anh lại.
Tất nhiên cô cũng muốn nghe nhưng khi nhìn anh xoắn xuýt và khó chịu như thế thì cô không còn muốn nghe nữa.
Cô không lo đến việc cả hai người họ nảy sinh tình cảm với nhau, cô chỉ tò mò thôi chứ không bắt buộc phải biết.


Giờ đây, cô nhận ra mình rất thích Giản Nguyên Nguyên nên cũng chẳng sốt ruột gì nữa.
Đến khi nào anh bước qua được rào cản trong tim mình thì chắc chắn anh sẽ chủ động và bình tĩnh tâm sự cho cô nghe hết thảy.
Nghĩ đến đây, trái tim cô xao xuyến, bỗng muốn được nghe giọng của anh.


Giờ đã gần sáu giờ tối, không biết anh đã đến buổi tiệc từ thiện chưa nữa.
Vừa mới gọi mà anh đã bắt máy rồi. Đầu dây bên kia vang lên những tiếng ồn ã và tiếng bước chân đều đều lẩn khuất ở trong.
Hình như Cận Trạch đang đi đến nơi ít người.


– Công chúa điện hạ gọi cho thần có việc gì thế?
Vân Nhiêu xoa xoa gò má đã đỏ bừng lên: “Anh… Đang ở đâu thế?”
Anh: “Anh đang ở khu lễ tân chỗ tiệc.”
– À.
Thinh lặng thoáng qua, một tiếng cười khe khẽ cất lên, giọng anh như thể đang áp vào tai cô:
– Có nhớ anh không?


Cả hai cách nhau mấy chục cây số nhưng Vân Nhiêu lại cảm giác hơi thở nóng bỏng ấy đang thổi vào tai mình.
Nửa người cô cũng mềm oặt đi.
Bờ mi cô run run, gật gật đầu với không khí:
– Nhớ.
Loáng cái, cô lại nói thêm mấy chữ nữa: “Rất rất nhớ anh.”


Bấy giờ thì đến lượt người ấy đã ngừng thở. Mãi sau, anh bỗng hỏi cô: “Em có muốn đến không?”
Vân Nhiêu ngẩn ra: “Gì cơ ạ?”
– Giờ anh không ra ngoài được, phải nói chuyện với đạo diễn và nhà sản xuất một lúc thì mới đi được.


Anh nói ngập ngừng nhưng rồi giọng đã quả quyết hẳn lên:
– Nếu em không có việc gì thì cứ đến đi. Ở đây nhiều đồ ngon lắm, nhiều idol nữa, người mà em yêu nhất cũng đang có mặt đấy.
Xì, mặt dày quá ha.
Cơ mà nó là sự thật.


Chưa cần Vân Nhiêu trả lời mà anh đã từ tốn nói tiếp:
– Idol mà em yêu nhất đang rất muốn được gặp em.
Vân Nhiêu đừng nói gì nữa.
Cụ, tổ, ngành, bùa, ngải giáng trần đấy!
(*) Cụ tổ ngành bùa ngải ý chỉ là idol khiến fan u mê không lối thoát, khiến fan như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy.


Vân Nhiêu bị chơi ngải đến mức điên dại, trả lời ngay lập tức:
– Em tới luôn đấy.
– Ừ, để anh bảo Lạc Ngôn lấy cho em vé vào, đợi lát nữa cậu ấy gọi cho em.
– Vâng.


Lúc Lê Lê đi đến thấy con bạn mình ngồi ngơ ngác trên sofa, mặt thì ngời ngợi nắng xuân, trông như người mất hồn.
– Muốn bỏ bom chị chứ gì? Dù em xù kèo chị nhưng cũng không sao hết.
Lê Lê cười hi hí: “Chị đây còn đưa đi luôn nhá, nói đi nào, tiệc ở đâu đấy?”


Vân Nhiêu nói địa chỉ cho cô.
Lát sau, một chiếc Porsche Panamera tấp vào lề đường, cả hai ra ngồi vào trong xe.
Xe chạy được khoảng 10 phút thì Vân Nhiêu bỗng nhận được cuộc gọi của Lạc Ngôn.
Giọng cậu ấy hơi ngập ngừng: “Chị, em lấy được vé vào rồi nhưng vẫn có chuyện muốn nói với chị.”


– Chuyện gì cơ?


– Thì… Giám đốc của tạp chí Mode GH hàng đầu là chủ xị của bữa tiệc hôm nay, người được mời đến toàn tai to mặt lớn với nghệ sĩ thôi. Mọi người ăn mặc trang trọng lắm, trợ lí bọn em đi theo cũng phải mặc lễ phục nữa. Tốt nhất thì chị nên mặc lễ phục đi, để lát nữa có đến thì không bị người ta để ý,



Lạc Ngôn đổi giọng: “Tất nhiên, là người hầu nhanh nhẹn nhất của sếp, em đã mượn đồ đẹp nhất cho chị rồi đây! Studio bọn em không có đồ cho nữ nên em nhờ người trong ban tổ chức mượn một bộ, may đo riêng đấy nhá, chưa có người mặc đâu. Cơ mà… Vì gấp quá nên không mượn được đồ mới, bộ này nằm trong bộ sưu tập thu đông ra mắt năm ngoái… Không biết chị có ngại không?”


Vân Nhiêu mỉm cười: “Chị không ngại đâu. Chị còn chưa thấy đồ bán sẵn nữa là hàng may đo riêng.”
Lạc Ngôn: “Ok! Chị, giờ em gửi ảnh bộ đồ cho chị xem nha!”
Sau khi cả hai nói chuyện xong, Lê Lê bất chợt hỏi: “Bộ may riêng nào đấy?”


Đứng lúc đấy Lạc Ngôn gửi ảnh đến, Vân Nhiêu cho Lê Lê xem: “Đây, bộ này này.”
Lê Lê zoom ảnh lên quan sát một lúc:
– Thôi thì cũng có lòng. Tiệc riêng tư không có thảm đỏ mà người đến lại mặc trang phục may đo riêng thì chắc chắn cũng phải đẳng cấp kiểu sao hạng A hoặc mấy ông lớn.


Vân Nhiêu: “Hớ?”
Lê Lê ngừng lại, tự dưng trả điện thoại cho cô: “Nhưng công chúa Nhiêu Nhiêu của tao sao lại phải mặc đồ từ năm ngoái chứ? Phú bà đây sẽ là người phản đối đầu tiên!”
Vân Nhiêu cười gượng: “Có đồ mặc là được rồi.”


– Người ta mượn vội mượn vàng, nom có hợp mày đâu.
Lê Lê quyết định: “Bắt đầu từ bây giờ, tao sẽ là fairy godmother của mày, về nhà với tao đã.”
Vân Nhiêu không hiểu: “Về làm gì?”


Lê Lê lườm cô: “Dạo này tao mới chốt mấy bộ đồ mới, còn đang lo không có bữa tiệc nào cho tao biểu diễn đây. Giờ thì tốt quá còn gì, mày mặc là tao mặc rồi, bọn mình là chị em một lòng với nhau, nhất định phải tung hoành ngang dọc!”


Vân Nhiêu đang định nói là cô tham gia bữa tiệc này để lặng lẽ ngắm Cận Trạch, tiện thể hít hà cuộc sống vàng son của anh mà thôi.
Còn tung hoành ngang dọc, đốn tim tất cả mọi người… Nó không nằm trong suy nghĩ của một dân thường như cô.
Cơ mà cô cũng chẳng được quyết định gì hết.


Cô không hề nhận ra mình đã được bước lên chiếc xe bí ngô.
Sau khúc cua, con Panamera màu đỏ vàng đã chở Lọ Lem vụt đến phòng thử đồ của tiên đỡ đầu.


Vân Nhiêu đã ghé qua phòng thử quần áo của Lê Lê nhiều lần lắm rồi nhưng lần nào đến thì cô cũng có một cảm nhận khác hoàn toàn.
Nguồn gốc của ma thuật là tiền đó.


Vân Nhiêu đứng trong phòng thử đồ mà bị phú bà chi phối hết cái này sang cái khác, đôi mắt trong veo thủa nào đã bị ma lực của đồng tiên làm mờ cả đi rồi.
– Mặc cái này!


Lê Lê sung sướng búng tay: “Mày cởi ra đi, tao trang điểm cho mày đã. Đợt trước cố tình đi Pháp để học make up ba tháng, cuối cùng cũng được trổ tài rồi.”
Robot Vân Nhiêu bị cô kéo ra ngồi trước bàn trang điểm: “Sao mày còn hứng hơn cả tao thế?”


Lê Lê: “Vì tao tự dưng nhận ra là nghịch mày còn vui hơn nghịch bản thân nhiều.”
– Ờ. Nên mày đừng có động chạm tao nữa được không?
– Ngực to, eo thon, mông vểnh mà không có người chấm ʍút̼ thì sao được?
– Gato thì cứ nói toẹt ra.


“À.” Lê Lê cười khẩy: “Chị không muốn bị tôi chấm ʍút̼ mà để người khác chấm ʍút̼ thì cứ nói toẹt ra.”
Đã thế còn cố tình nói to từ “người khác” nữa chứ.
– Mày!
Cả hai bỗng chốc cười sảng, mãi mới ngớt được.


Đến khi màn đen phủ kín nền trời, Cận Trạch với Lạc Ngôn gọi đến thúc giục thì Vân Nhiêu mới mặc đồ xong, còn được Lê Lê đẩy ra đứng trước chiếc gương siêu to để ngắm nhìn chính bản thân mình.
Vân Nhiêu đứng trước gương, Lê Lê đứng sau vỗ tay hài lòng:


– Đẹp phát khóc luôn… Mày nói coi, sao bình thường mày không trang điểm hả trời?
Vân Nhiêu: “Tao có trang điểm mà, dạo này còn học gắn mi giả đấy nhá.”
– Chỉ có lúc gặp anh Cận Trạch mới make chứ gì? Biết đánh mắt kẻ mắt chưa? Biết đánh khối chưa? Biết đánh highlight chưa?


Vân Nhiêu xốc váy lên rồi quay tròn, sau ấy lại thở than: “Tao với anh ấy không gặp ở ngoài được. Nên bình thường tao toàn để mặt mộc thôi.”
Lê Lê nắm tay cô, nhún vai:
– Dạo này quầng mắt của mày đen kịt vào trông hãi hùng lắm. Giờ tao hiểu rồi, chắc chắn ảnh thích mày thật đấy.
– Ồ.


Người đẹp yêu kiều mỉm cười trước gương, khóe môi cong cong nét cười tựa như suối nguồn sâu thẳm.
*
Tám giờ mười lăm, xe bí đỏ đã đến lối vào của buổi tiệc tại một khách sạn nổi tiếng nằm ở phía Nam Thượng Hải.
Lạc Ngôn đã đứng ngoài cửa đợi hơn 10 phút rồi.


Đương lúc đau đầu hoa mắt chóng mặt, một chiếc màu đỏ vàng đã đỗ trước mặt anh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Vân Nhiêu, cậu đã tỉnh táo hoàn toàn.
Trang phục của cô không quá lộng lẫy, nói chung thì vẫn rất khiêm tốn.


Cơ mà thật lòng thì chỉ cần nhìn cô thôi đã không thể nhìn đi nơi khác được nữa rồi.


Váy dài trễ vai, phần thân trên được thiết kế vô cùng đơn giản, hầu như không xẻ ở đâu hết. Áo quây hình lá sen tự nhiên đã tôn lên chiếc cổ thon dài và bờ vai mảnh mai. Trang phục màu xanh da trời đã tôn lên làn da trắng nõn nà của cô. Thiết kế bó eo đã khoe ra vòng eo thon thả có thể ôm trọn được chỉ với một vòng tay. Chân váy xếp tầng có màu xanh xám mộng mơ, đuôi váy là điểm độc đáo và trang nhã nhất với những viên kim cương được thêu bằng tay, tạo nên một hoa văn tinh tế tựa như bông tuyết, tựa như hoa thông. Bộ trang phục lấy cảm hứng từ cây tuyết tùng sinh sôi trong ngày đông buốt giá, sự mềm mại và bền bỉ bện lấy nhau, người đẹp và lễ phục cũng hòa quyện vào nhau, đẹp đến nỗi khiến cõi hồn thảng thốt.


– Thì…
Mãi sau, Lạc Ngôn mới nói được mấy chữ: “Chị Vân Nhiêu, chị còn nhớ câu đầu tiên em nói với chị là gì không?”
Vân Nhiêu: “Câu gì?”
Cậu nuốt nước miếng: “Chị này, chị có muốn vào showbiz không?”


Vân Nhiêu nhớ mẹ tiên đỡ đầu đã dạy rằng, hành động và biểu cảm phải uyển chuyển dè dặt vào, như thế thì mới không cười thành tiếng.
Bước vào hành lang có mái vòm theo phong cách kiến trúc Byzantine, Lạc Ngôn đi cạnh Vân Nhiêu mà đỏ mặt suốt, xong cứ lải nhà lải nhải:


– Chị, anh Trạch vừa bị đạo diễn Hứa gọi đi họp rồi.
Giây phút này đây, Lạc Ngôn muốn nói chuyện với cô tới nỗi bóc phốt cả sếp mình:


– Lúc chờ chị ý, cứ hai phút anh ấy lại bảo em phải nhắn tin hỏi chị đang làm gì thế, đi đến đâu rồi, bao giờ mới tới nơi. Bản thân thì quan tâm mà không tự đi hỏi nhưng cứ ra vẻ để em truyền lời hộ, chị thấy ổng có dẩm không?
Vân Nhiêu gật đầu: “Ừ dẩm thật.”


Sau khi nhân viên check vé vào cửa, Lạc Ngôn dẫn Vân Nhiêu đến bàn rượu ít người.
– Chị cứ ngồi đây một lát. Chắc anh Trạch nói chuyện xong rồi đây, để em đi tìm sếp cho chị.
– Ok, làm phiền em quá.
– Có phiền gì đâu mà.


Thật ra Lạc Ngôn rất thích được xử lí việc riêng cho Cận Trạch, nó dễ với ít phiền phức hơn, còn đơn giản hơn cả việc uống rượu, với cả có chị đẹp nhìn thì hạnh phúc quá còn gì.
Vân Nhiêu ngồi một mình ở đây đã thu hút vô vàn những ánh mắt xa lạ đến nhìn mình.


Những ai có mặt trong bữa tiệc đều là người có tên tuổi trong lĩnh vực cùa mình. Giờ bỗng dưng xuất hiện một người con gái đẹp với gương mặt diễm lệ và vóc dáng yêu điệu, khoác lên mình chiếc váy cổ tích được may đo cao cấp nhưng vẫn toát lên sự khiêm tốn, người nào nhìn thấy cô thì cũng phải đoán vai vế của cô như thế nào.


– Idol à? Đẹp quá.
– Sao lại có idol mà bọn mình không biết cơ chứ? Tôi đoán đây là con gái nhà giàu nào đấy mới du học về nước nên trông lạ mặt đấy.


– Khách mặc đồ may đo cao cấp ở đây còn chưa quá 10 người, cô ấy còn mặc bộ sưu tập mới của hãng M, thế giới có mấy ai mượn được bộ này?
– Nói cũng phải, để tôi liên lạc thử người quen bên team marketing của hãng M xem gần đây có ai mượn bộ này.


Vân Nhiêu tuân theo ba quy tắc: không nói, không tia xung quanh, không nhìn người khác, một mình ngồi lẳng lặng trong góc ăn hoa quả.
Có nhân viên rót ly rượu vang cho cô, cô mỉm cười cầm lấy, muốn nếm thử một ngụm.
Khoảng năm phút sau, cô nhìn thấy Cận Trạch trong đám đông ồn ã.


Anh đi từ phía trước sảnh tiệc, người anh mặc bộ vest màu xám tro được may đo riêng, thắt cà vạt màu xanh lam, một sắc xanh cùng màu với chiếc váy mà cô mặc hôm nay.
Cận Trạch đi được nửa đường thì có người niềm nở mời anh ly rượu.


Anh cầm một ly trên khay của nhân viên rồi cụng với vị khách không mời mà đến.
Anh nở nụ cười lịch sự hòa nhã nhưng ánh mắt thì chẳng hề nhìn người ta mà anh đang dõi theo Vân Nhiêu. Từ khi nhìn cô, anh chưa bao giờ dời mắt đi nơi khác.


Mặc dù cách xa nhau nhưng Vân Nhiêu lại thấy đôi mắt nóng bỏng đến lạ, khiến cho cô phải thở dồn dập.
Cả hai chẳng ngờ rằng, con đường này sao nó lận đận vô cùng.


Lúc cách nhau có một cái bàn thôi thì tự dưng một cô gái xinh xắn ngã vào người Cận Trạch. Tay trái cô ấy đang ly rượu, hình như đi guốc không giữ thăng bằng được nên vô tình ngã vào người đi đường chứ cô ấy không biết Cận Trạch đang ở ngay bên cạnh.


Ly rượu trong tay cô cũng “tiện đường” nghiêng luôn, màu rượu đỏ hắt lên bộ vest màu xám tro đắt tiền của anh rồi lăn dài từ ngực anh xuống hệt như pháo hoa nở rộ, nhòe ra những vệt nước đậm màu.
Cận Trạch dừng bước, đành phải dời mắt, cau mày nhìn người phụ nữ hấp tấp kia.


Cô ấy tên là Chu Uyển – một ngôi sao hạng B, nữ phụ của bộ phim điện ảnh “Cuối thu” mà Cận Trạch vừa mới đóng máy. Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp và tính cách tươi sáng nhiệt tình nên cô ấy rất được lòng các đạo diễn và nhà sản xuất.


Vân Nhiêu biết hết tất cả các diễn viên nữ hợp tác với Cận Trạch. Cô gái này không có nhiều đất diễn trong phim, cũng chẳng có cảnh diễn với anh nên đáng ra cả hai không quen nhau lắm mới phải.
– Anh Trạch, sao lại là anh?


Chu Uyển cố ra vẻ ngạc nhiên rút mấy tờ giấy ra rồi bước đến lau quần áo cho anh với thái độ cực kì ăn năn.
– Em xin lỗi, guốc em đi hôm nay cao quá, nãy em vô tình bị trẹo chân.


Ấn đường Cận Trạch vẫn chau lại, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn xuống vết rượu trên ngực mình, tay Chu Uyển còn chưa chạm vào quần áo anh nhưng anh đã nắm luôn cổ tay cô ta và đặt sang bên một cách lịch sự, xong anh buông ra rất nhanh rồi lùi xuống một bước:


– Không sao đâu, trợ lí của tôi sẽ giúp tôi.
Chu Uyển gật đầu, mặt áy náy tột độ:
– Bộ này đắt lắm đúng không anh? Em biết nhiều nơi giặt trang phục cao cấp lắm. Em làm bẩn thì để em…
– Không cần.


Cận Trạch đã miễn dịch với mấy trò bịp bợm này lâu rồi. Nếu anh đồng ý thì thể nào sau này cũng dây dưa phải biết.
– Tôi đi trước, cô Chu cứ thoải mái đi.


Nói xong, hai ngón tay anh kéo phần áo bị đổ rượu ra, nhìn cô ta với ánh mắt hờ hững rồi lia đi chỗ khác. Lạc Ngôn với một trợ lí khác đã đi đến, anh cất bước về phòng nghỉ cho khách quý ở phía sau phòng tiệc.
Vân Nhiêu giờ đã kích động đứng bật dậy.


Nếu ánh mắt hóa thành đồ vật thì cô đã đập cái đứa trơ tráo dính dớp đấy ra bã rồi.
Điện thoại trong túi xách tự dưng rung lên.
Cận Trạch gửi tin nhắn tới.
Em đến phòng trang điểm đi.
Cô còn chả biết phòng trang điểm ở đâu.


Vân Nhiêu đi theo hướng mà bọn anh rời đi nhưng chưa được hai bước thì Lạc Ngôn đã ra đón cô rồi.
Trên đường.
– Đồ may đo riêng bảy con số lận đấy.
Lạc Ngôn cau mày, không nói nên lời: “Lâu lâu lại có một bộ phải bỏ đi vì lí do này.”


Vân Nhiêu vừa đi vừa hỏi: “Không giặt được à?”
Cậu: “Giặt thì giặt được nhưng sếp em chê đồ bị phụ nữ đổ rượu vào. Bình thường toàn đưa cho bọn em, không thì vứt luôn.”
Lát sau, Vân Nhiêu bình tĩnh thở dài: “Làm trợ lí cho idol cá kiếm ghê.”
Lạc Ngôn: …


Lạc Ngôn: “Chị, đáng ra giờ chị phải cáu tiết, phải xỉ vả mấy đứa con gái kia rồi thương thương anh Trạch của tụi em chứ?!”
Vân Nhiêu gật đầu, tay cũng siết chặt lại: “Chị đang rất cáu, cực kì, cực kì cáu!”
– Cáu nhiều không?


Trong lúc đi, cả hai đã đến phòng trang điểm cho khách quý.
Cận Trạch tự ra mở cửa cho Vân Nhiêu, ánh mắt chiều chuộng xen lẫn với nét bông đùa:
– Vào đi, để anh xem em cáu thế nào nào.


Chàng công lẳng lơ đang quyến rũ cô ngay trước mặt nhưng trợ lí của chàng ở đằng sau thì sợ có người nhìn thấy nên đẩy cô vào phòng ngay tức khắc.
Vân Nhiêu lảo đảo ngã vào trong.


Sau khi đóng cửa phòng, cô còn chưa kịp ngẩng lên chào anh thì đã bị người ta ẩn lên bức tường trắng cạnh cửa rồi.
– Anh… Ưm…
Anh mặc chiếc sơ mi trắng, cà vạt màu xanh xám cũng được thắt rất cẩn thận, áo vest bẩn đã bị anh vứt lên lưng ghế.


Anh hôn cô mạnh bạo hệt như đi cướp kho báu, mà cũng có thể anh đang đục khoét thứ “ma túy” trong miệng cô.
Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, Vân Nhiêu run rẩy he hé mắt nhìn khuôn mặt điển trai áp sát vào mình, cả hàng mi dày ấy cũng vấn vít với cô.


Gương mặt anh toát nên sự mê say, đôi mắt nhìn Vân Nhiêu cũng đã rực cháy.
Cận Trạch giơ tay lên kéo cà vạt, cởi ra hai chiếc cúc áo ở ngay dưới yết hầu.
Cái tay giải phóng cho mình xong thì tiện thể trườn ra sau cô Vân Nhiêu rồi vuốt ve cô.


– …. Ưm… Đàn anh… Lể Lê trang điểm cho em đấy… Lê Lê make vất vả lắm…
– Anh có thợ make up riêng.
– … Anh!
– Ơi?
– Anh… Anh đừng xé váy em! Của Lê Lê đấy! Đắt lắm!
– Hỏng thì anh đền lại cho cô ấy.


Tay anh giữ lấy cằm cô, để cô ngẩng đầu đón lấy một nụ hôn sâu nồng cháy.
– Đền mười bộ cũng được.
*