Trong xe hơi bí nên Cận Trạch mở hết cả bốn cửa sổ ra, nhưng anh cũng cẩn thận không dám để cửa hở quá nhiều.
Cuối cùng thì cũng được tháo khẩu trang với cởi mũ xuống. Anh hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn Vân Nhiêu đang ngồi gãi cổ ở bên phải, bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần đặt lên cổ gãi gãi như bé mèo.
Anh nghiêng người, sán tới bên cô rồi nắm lấy cổ tay cô: “Ngứa quá à?”
Vân Nhiêu mím môi, không giãy giụa gì mà chỉ nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt phiếm nước.
Cận Trạch quan sát cổ cô, ngoài đỏ ra thì không thấy dấu hiệu dị ứng mẩn đỏ hay phát ban gì hết.
Anh vẫn nắm cổ tay mảnh mai của cô, giọng anh đan xen ý ra lệnh:
– Không được gãi lung tung nữa.
Cuối cùng thì cô cũng khó chịu nên xoay cổ tay, buột ra một chữ:
– Nóng.
Lát sau, trong xe đã bật điều hòa. Cận Trạch mở ngắn tủ lấy chai nước cho cô. Vân Nhiêu cầm lấy xong cũng chẳng uống, hai tay nghịch chai nước đá, đã thế còn áp lên má cho bớt nóng.
Mới nghịch được có tí mà đã bị người ta cuỗm luôn chai nước đi rồi. Cô ngước lên, ánh mắt ngây ngô hết đỗi, như thể đang rất khó hiểu tại sao anh lại như thế, đã cho cô chai nước rồi lại cướp đi luôn.
Cận Trạch giấu luôn chai nước chỉ trong tích tắc, Vân Nhiêu như vừa được xem ảo thuật vẫn, ánh mắt ngây ra như phỗng.
Điều hòa phả ra những làn gió mát lạnh, nhiệt độ trong xe đã giảm, bầu không khí cũng hóa thành thinh lặng.
Cận Trạch tựa lưng vào ghế, ánh mắt hai người lẳng lặng hòa vào nhau. Anh bỗng hỏi:
– Em biết anh là ai không?
Mặc dù Vân Nhiêu đã mát hơn rồi nhưng gương mặt vẫn đỏ hây hây vì men rượu.
Thấy cô không trả lời nên anh ngồi sát rịt vào cô, hỏi lại lần nữa: “Anh là ai? Em có nhận ra anh không?”
Tính tình hiện tại của cô nó đang hơi chộp giật. Hình như bị hỏi phiền quá nên môi cô giật giật, chị đại trả lời một cách miễn cưỡng:
– Cận Trạch.
Cô rất ít khi gọi thẳng tên anh như thế này. Bình thường cô phải thêm chữ “đàn anh” hoặc không thì chỉ gọi mỗi “đàn anh” thôi.
Nhận ra thì tốt, đừng có ôm anh rồi lại coi anh là người khác.
Đương lúc thất thần thì bé ma men lại gọi anh:
– Cận Trạch.
– Ơi?
Hình như nhận được câu trả lời làm cô vui hơn thì phải. Khóe môi cong cong như để khẳng định rằng đây là điều đẹp đẽ đến nhường nào.
Cận Trạch cũng cười theo cô, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh muôn vàn tia sáng.
Đặng, anh không cười được nữa, ánh mắt bỗng trợn tròn chỉ trong loáng chốc. Ngay sau ấy, đôi mắt nhạt màu ấy bỗng tối sầm đi, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hoắm lại.
Tiểu Vân Nhiêu thật là, còn điên hơn cả những gì anh tưởng tượng.
Mới nãy cả hai còn đang cười với nhau mà tự dưng cô gái bỗng nhoài người về phía trước, chống tay xuống ghế rồi khuỵu chân xuống, cứ thế trườn sang chỗ anh.
Trong xe thì sao mà sánh được với trong phòng cơ chứ, không gian hẹp quá nên cô không triển khai được.
Leo lên người Cận Trạch xong thì cô lại ngồi dậy, quỳ xuống rồi bò thêm hai bước.
Khung cảnh sao quyến rũ quá đỗi, yết hầu anh cứ lên lên xuống xuống mãi thôi.
Anh còn chưa kịp thở thì Vân Nhiêu đã choàng tay qua vai anh. Cô cau mày hệt như đang suy nghĩ xem mình nên đặt tay đặt chân vào đâu để được leo lên cái cây này thêm lần nữa.
“Muốn trèo lên nữa à?” Anh thầm hỏi, giọng anh còn khàn khàn như đang dụ dỗ cô.
Cô lại chẳng trả lời anh gì cả.
Bây giờ thì anh đã hiểu ra rằng cô say rồi thì sẽ không thích nói chuyện. Không cần đợi cô đáp lời, anh đã chủ động ngửa ra sau để ôm bé ma men vào lòng.
Sau lúc ấy, anh không động đậy gì hết, thể hiện rõ rằng mình đang ở thế bị động…
Lỡ có phát sinh chuyện gì thì chả liên quan đến tôi, tôi đang bị người ta tra tấn.
Ngay khắc sau đấy, anh chẳng còn bình tĩnh được nữa.
Anh cứ tưởng Vân Nhiêu sẽ ôm anh rồi ngồi lên đùi anh. Ai mà ngờ được cô lại ngông đến mức này. Cô nâng một chân lên vắt qua ghế rồi khuỵu hai gối xuống thành ghế, ườn mình về phía trước rồi cứ thế nhào vào lòng anh.
Một chuỗi hành động mạnh bạo đến không ngờ, đã thế cô còn đập đầu vào cằm anh, đau chết đi được.
Anh không lo cho bản thân mà nâng mặt cô lên để kiểm tra.
– Khỉ con sốt ruột cái gì thế?
Anh không nhịn được cười, ngón tay xoa lên trán cô, lúc trượt tay xuống thì còn chạm vào má cô.
– Giỏi lắm, giờ đến lượt anh xử em.
Trong xe chỉ còn mỗi ngọn đèn vòm vuông mờ ảo tỏa ra sắc vàng ấm áp. Vân Nhiêu ngồi khuất bóng, khuôn mặt chìm vào màn đen nhưng làn da trắng nõn ấy đã tôn lên hai gò má đỏ hây hây, và có vẻ như sắc đỏ ấy ngày một đậm màu hơn.
Tâm trí cô nào có biết hành hạ, nào có biết xử tội là gì đâu. Cô chỉ muốn được gần anh thêm chút nữa, thêm chút xíu nữa thôi, để mình được siết chặt lấy anh, để anh không trốn chạy được nữa, thế là xong rồi.
Nào ngờ, cái sự thân mật này nó khó khăn với một người đàn ông đang trong độ tuổi sung mãn biết bao nhiêu.
Khác với cảnh chó dữ leo lên cây lúc ở thang máy, giờ Vân Nhiêu không khác nào mèo con nũng nịu, xong cô cũng chẳng làm gì nữa.
Nhưng ngồi im mà ôm thế này còn khủng bố hơn cái lúc đứng mà bế quẫy lên quẫy xuống nhiều.
Cô trông gầy vậy thôi chứ được gia đình đầu bếp nuôi lớn nên cũng có da có thịt lắm.
Dường như Cận Trạch chỉ kiên trì được hai phút thì anh đã không chịu được nữa rồi.
– Nhiêu Nhiêu.
Giọng anh khàn đi rõ: “Em ngồi lùi ra sau một tí được không?”
…
Đây là lần đầu tiên trong đời anh hiểu một giây dài bằng một năm là như thế nào.
Đợi chục giây vẫn không thấy cô trả lời nên anh đành vòng tay ôm eo cô, còn kéo mạnh cô ra xa mình. Nhưng chưa kịp thở phào thì ma men đã bất mãn, ngồi sát rịt vào anh.
Anh đã cứng lên từ lâu rồi. Bây giờ đây, mọi nơ ron thần kinh trong anh đã căng như dây đàn.
Anh hối hận kinh khủng, tại sao mình lại chạy đến đây để chịu sự tra tấn như thế này.
Những suy nghĩ đen tối vẫn đang quanh quẩn trong tâm trí anh.
Vân Nhiêu bảo mỗi khi thức dậy sau khi say thì kí ức trong cô đã bị ngắt quãng như thể cô bị mất trí nhớ vậy.
Thành thử, nếu anh thịt cô ở đây thật thì chắc hôm sau cô cũng chẳng nhớ được đâu, khéo còn ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra hết ấy chứ.
Song, cuối cùng thì những tà niệm ấy nó chỉ là thoáng qua thôi.
Cận Trạch không phải kẻ lợi dụng người khác nhân lúc người ta đang gặp khó khăn, huống chi đây là cô nữa.
Mà dù anh muốn bắt nạt cô thật thì cũng phải đợi cô tỉnh táo lại đã.
Anh phải mất rất lâu để có thể điều chỉnh được nhịp thở của mình. Cuối cùng thì anh cũng đã tìm ra điểm cân bằng giúp anh gồng gánh được bản thân trong cái khắc khó chịu đến tột cùng này.
Anh nâng tay, chạm nhẹ lên vùng gáy Vân Nhiêu đang vùi vào cổ anh.
Thực lòng anh rất muốn đẩy cô ra nhưng anh không làm được.
Dẫu sao thì cũng đã thành ra thế này rồi, nếu anh không thể ăn hϊế͙p͙ cô được thì hãy để cô đến hành hạ anh đi.
Trong khắc tĩnh lặng, cuối cùng thì anh đã mở lời, giọng anh như được bao bọc trong dòng điện, quyến luyến đến vô tận:
– Không chơi trò khác à?
Đây là lời câu dẫn vô cùng trần trụi.
Ánh mắt thăm thẳm ấy cứ đăm đăm nhìn mình, nếu mình không cắn câu thì xấu hổ lắm, chả dám nhận bản thân là cá nữa đâu.
Vân Nhiêu chống tay lên vai anh, cô ngẩng lên, khi đương chớp mắt thì hàng mi cong dài bỗng run run.
Cô mím môi, khuôn mặt đã đỏ rực lên rồi.
Không chút ngần ngại, cô bỗng cúi xuống hôn lên má anh.
Một tiếng “Chụt” thật kêu làm sao.
Hàng mi anh cũng run không kém gì.
Sau ấy, anh bỗng nhíu mày, mí cũng sụp xuống, đôi mắt thì tối sầm đi. Anh nói một cách cực kì bất mãn:
– Em có ý gì đây?
…
Anh bỗng ngồi thẳng dậy khiến Vân Nhiêu bị trượt ra sau, nhưng thoáng cái đã được anh ôm eo kéo về rồi.
– Đàn em à.
Anh nhoẻn môi, nhưng ấy không phải một nụ cười:
– Em coi anh là anh ruột thật đấy à?
Gương mặt đỏ bừng của cô ngước lên nhìn anh nhưng cô lại chẳng hiểu mô tê gì.
Anh nghiến răng ken két, cuối cùng thì đành thở dài, nói trong sự bất lực:
– Cho em thêm một cơ hội nữa.
Anh lại tựa lưng vào ghế, bờ môi mấp máy, dụ dỗ cô bằng chất giọng khản đặc, từng chữ từng chữ ngân lên thẳng thừng làm sao:
– Em có biết hôn môi là gì không?
…
Em gái ma men điên dại lúc nãy đã biến mất không còn tăm hơi.
Cô quỳ xuống đùi anh, dè dặt cắn môi dưới, không biết mình phải làm gì tiếp theo.
Tất nhiên cô hiểu hai chữ “hôn môi” có nghĩa là gì.
Cơ mà dù có say đi nữa thì cô cũng hiểu được rằng:
Cái trò hôn này không thể hôn bậy hôn bạ với người ta được. Dù cô có thích người ấy đi chăng nữa thì cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đấy.
Kì kèo mãi, cuối cùng thì cô cũng chớp mắt, nghiêng người về phía trước, ôm lấy gáy anh rồi hôn lên nốt bên má còn lại.
Hôn xong, cô ngả đầu vào cổ anh, vùi mình vào hõm vai vừa thơm vừa thoải mái, cứ tựa vào nơi ấy xong chẳng thèm lui ra.
Cận Trạch bực cô tới nỗi bật cười.
Cơn khó ở khiến lồng ngực anh phập phồng, cuối cùng thì chỉ còn một tiếng thở dài ngao ngán.
Phải làm sao bây giờ?
Người ta thì coi anh là anh ruột mà trong đầu anh thì toàn cái cấm trẻ em được nhìn.
Ôm cô lâu như thế nên cảm giác căng thẳng và cái nóng hừng hực trong cơ thể chẳng hề có ý định biến tan.
Mà cô nhóc thì chỉ chăm chăm sướng cho mỗi mình thôi.
Tay trái thõng xuống hông cô, anh bỗng nảy lên ý xấu rồi bấu nhẹ vào da cô.
Vân Nhiêu cực kì sợ nhột nên chưa gì đã run bắn người, cô lẩm bẩm: “Anh làm gì đấy…”
Thấy cô cất tiếng nên anh từ từ ghé sát vào tai cô, thản nhiên nói:
– Anh không phải anh em.
Cô chỉ nói mỗi chữ “Ờ” như một câu trả lời.
Cận Trạch: “Nếu em đã coi anh là anh ruột thì việc em ngồi lên đùi anh rồi loạn cào cào lên thế này nó không đúng chút nào.”
Dường như, anh cảm nhận được gò má đang áp vào cổ anh bỗng nóng bừng lên. “Cục thịt” đè lên người anh bắt đầu ngúng nguẩy như thể đang xấu hổ, hoặc không thì cũng đang nói rằng cô không phục anh đâu.
Thế là sai rồi thế là sai rồi, rõ ràng nãy còn để mặc cho cô trườn, để mặc cho cô ôm cơ mà.
Vân Nhiêu hơi cáu nên táy máy hơn hẳn, bàn tay rờ xuống cơ bụng rắn rỏi như mỏ hàn của anh, tiếc rằng cô chưa chấm ʍút̼ được mấy thì đã bị người ta đè tay lại. Bấy giờ, anh đã nặng tay và mạnh bạo hơn rất nhiều, cảm giác như cô chỉ cần sờ thêm mấy cái nữa thì anh sẽ nổ tung ngay tại chỗ vậy.
– Em đừng láo nháo nữa.
Giọng anh cũng dữ dằn hơn hẳn, đã thế còn nói rất nhanh.
Vân Nhiêu cụp mắt, nhìn xuống nơi mình vừa mới sờ mó.
– Sao lại không phải đá thế này?
…
– Em định làm gì?
Giọng anh không còn hằn học như ban nãy mà giờ anh lực bất tòng tâm lắm rồi.
Vân Nhiêu giơ tay lên quẹt miệng, cây ngay không sợ chết đứng: “Em bỏng lưỡi rồi, phải ɭϊếʍƈ cơ bụng để chườm đá cơ.”
Cận Trạch bị cô giày vò đến mức không còn hơi mà đùa được nữa, anh nói trong sự bất lực:
– Cơ bụng lúc nào cũng nóng hết, muốn thành đá cũng khó lắm. Đến bao giờ em ăn đá tới nỗi đông cả lưỡi thì nó sẽ sưởi ấm cho em.
– Ồ.
Vân Nhiêu tự cấu ngón tay mình xong bỗng dưng “Á” lên rồi che miệng cái vèo:
– Chuyện gì xảy ra thế này, miệng em lạnh quá nè.
Cận Trạch: …?
*
Hết chương 20.
- -----oOo------