Lại một ngày 15 tháng 12 nữa đến.
Năm nay đã là năm thứ 10.
Hôm nay cũng không phải cuối tuần, Trần Nhiễm Âm vẫn có hai tiết sáng, cũng may thời gian dạy hai tiết này tương đối gần nhau nên cô xin nghỉ nửa ngày để cùng Cố Kỳ Châu đi tảo mộ.
Cố Kỳ Châu cũng xin nghỉ phép.
Trừ khi trường hợp đặc biệt, ngày này mỗi năm chắc chắn anh sẽ xin nghỉ phép.
Buổi tối hôm trước anh còn tới trường đón Cố Biệt Đông rồi tiện xin chủ nhiệm lớp nghỉ, thế nhưng cũng chỉ được nghỉ nửa ngày, trước mười giờ sáng hôm sau phải đưa cậu nhóc phải về trường học.
Thời gian khá gấp gáp nhưng cũng không có cách nào, nội dung dạy vừa nhanh lại vừa khó, xin nghỉ càng ngắn càng tốt.
Để kịp thời gian, 6 giờ sáng cả gia đình đã khởi hành, vừa kịp 7 giờ đã đến nghĩa trang liệt sĩ.
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Nhiễm Âm đến nghĩa trang liệt sĩ, gần như năm nào cũng thế, cô đến tảo mộ anh trai.
Trước đây cô cũng từng đến nghĩa trang bình thường, thế nhưng cảm giác giữa nghĩa trang liệt sĩ và nghĩa trang bình thường rất khác.
Tuy cô không mê tín dị đoan, cũng không chắc có phải là do tâm lý hay không, nhưng mỗi lần đi tảo mộ ở nghĩa trang bình thường cô luôn thấy lạnh lẽo, bản thân không dám đi lung tung, không dám nhìn lung tung, trong lòng cũng sợ hãi, nhưng nghĩa trang liệt sĩ thì khác hẳn.
Bước vào cổng nghĩa trang liệt sĩ, cô cảm nhận được một cảm giác trang trọng và công bằng.
Hơn nữa việc quản lý khu nghĩa trang liệt sĩ chắc chắn tốt hơn nhiều so với nghĩa trang bình thường.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy trước bia mộ ở đây có tình trạng tiền giấy hay nến thơm đã đốt chất đống hoặc vết cháy đen do đốt giấy để lại.
Ở đây, mỗi tấc đất đều rất sạch sẽ và thiêng liêng, cho dù đó là vào mùa đông xám xịt.
Sau khi xuống xe, cô nắm tay Cố Kỳ Châu, đi theo anh đến bia mộ của bố mẹ chồng.
Bia mộ của chị gái và anh rể ở ngay bên cạnh.
Trên bia mộ trong khu vực này không có tên và ảnh, chỉ có một cụm từ: “Mộ liệt sĩ”.
Giống như ngôi mộ của anh trai cô.
Lúc sống bọn họ không thể lộ mặt, sau khi chết lại không thể lưu danh, nếu không người nhà sẽ có nguy cơ bị bọn buôn bán m túy trả thù.
Sự tàn nhẫn của bọn buôn bán m túy khó có thể mà tưởng tượng được, để trả thù cảnh sát chống m túy, bọn chúng thậm chí sẽ canh giữ trước mộ liệt sĩ, theo dõi người nhà của những người ấy.
Đây chính là những cảnh sát chống m túy, từ khi chết đã không còn ai biết đến, bí ẩn lại vĩ đại.
Cố Kỳ Châu ngồi xổm trên mặt đất, đặt đồ cúng gọn gàng trước mộ bố mẹ, nói với tấm bia vô danh: “Bố, mẹ, con trai đến thăm ba mẹ đây ạ.”
Cố Biệt Đông cũng ngồi xổm trước tấm bia vô danh bên cạnh, vừa bày đồ cúng vừa nói: “Bố, mẹ, con cũng đến thăm hai người.”
Trần Nhiễm Âm đứng ở giữa rất xấu hổ, nếu cô không nói gì thì có vẻ không hợp, dù sao bây giờ bọn họ cũng là người một nhà!
Cô nhìn tấm bia bên trái, lại nhìn tấm bia bên phải, suy nghĩ một chút, nén hơi xuống đan điền, từng câu từng chữ nói: “Con dâu cùng em dâu, cũng đến thăm mọi người ạ!”
Cố Kỳ Châu và Cố Biệt Đông đồng thời dừng động tác tay, xoay mặt rồi ngẩng đầu nhìn về phía cô, cố gắng nhịn một hồi vẫn không nhịn được mà bật cười.
Trần Nhiễm Âm: “…”
Đây là lần đầu tiên người ta đến! Hai người có gì mà cười? Cười làm cô xấu hổ chết mất!
Cô thẹn quá hóa giận: “Cười cái gì vậy? Em đây nói không đúng sao?”
Cố Kỳ Châu vội vàng gật đầu: “Đúng, con dâu và em dâu, không sai chút nào.”
Trần Nhiễm Âm: “Vậy hai người cười cái gì?”
Cố Biệt Đông vẫn muốn cười: “Mợ, nội dung mợ nói chuyện không thành vấn đề, chính là do cách mợ nói thôi.”
Trần Nhiễm Âm không hiểu: “Cách mợ nói thì thế nào?”
Cố Biệt Đông: “Nghe rất mạnh mẽ.”
Cố Kỳ Châu: “Giống như đến kết nghĩa anh em.”
Cố Biệt Đông gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cố Kỳ Châu vừa cười vừa đứng lên, nắm lấy tay Trần Nhiễm Âm, anh nói với hai tấm bia mộ trước mặt: “Bố, mẹ, chị, anh rể, giới thiệu với mọi người một chút, đây là vợ con, cô ấy xinh đẹp chứ ạ?”
Tuy rằng chỉ đang đối mặt với hai tấm bia không chữ, Trần Nhiễm Âm vẫn ngượng ngùng, cảm giác bố mẹ cùng chị chồng và anh rể đang quan sát.
Đây cũng thật sự là lần đầu tiên tới cửa gặp bố mẹ chồng.
Cố Kỳ Châu lại nói: “Hai chúng con sẽ cố gắng, tranh thủ sang năm ôm cháu gái đến thăm mọi người.”
Đông Tử vẫn còn ở bên cạnh… Trần Nhiễm Âm tức giận liếc mắt một cái, cùng lúc đó, tay phải của cô vô thức đặt lên bụng.
Vừa rồi cô không dám ngồi xổm cũng là vì chuyện này, dù sao hiện tại cô không biết phải làm gì, cô có hơi lo lắng… Hai người bọn họ là ngày hai mươi mấy tháng trước quyết định muốn có con, thời gian bà dì của cô tháng này hẳn là ngày 11, nhưng đã qua mấy ngày vẫn chưa tới.
Sau khi quét mộ xong thì cả nhà lái xe về, Cố Kỳ Châu lái xe đưa Cố Biệt Đông trở lại trường học, sau đó lại đưa Trần Nhiễm Âm đi làm.
Đến cửa phòng ban thứ hai, Cố Kỳ Châu chậm rãi đạp phanh, Trần Nhiễm Âm cởi dây an toàn ra, sau đó lấy từ trong túi ra một hộp quà được bọc trong giấy quà màu hồng, đưa tới trước mặt Cố Kỳ Châu: “Chồng yêu thân mến của em, sinh nhật vui vẻ.
“
Cô cũng không quên hôm nay là ngày tròn 28 tuổi của Cố Kỳ Châu.
Hộp quà không nặng, vừa dài lại vừa tinh tế, sau khi nhận lấy, Cố Kỳ Châu cười hỏi: “Cái gì đây? Bút à?” Nói xong, anh liền muốn bóc quà.
Trần Nhiễm Âm nắm lấy cổ tay anh, vội vàng ngăn anh lại: “Buổi tối anh hãy xem.”
Cố Kỳ Châu: “Sao thế?”
Trần Nhiễm Âm: “Em sợ anh thích quá, hưng phấn cả ngày thì không tốt.”
Cố Kỳ Châu càng ngày càng tò mò: “Thứ gì tốt có thể khiến anh hưng phấn một ngày?”
Trần Nhiễm Âm: “Đương nhiên là tình yêu nóng bỏng của em.” Lại bổ sung: “Giống như một ngọn lửa trong mùa đông kia, ngọn lửa hừng hực có thể đốt cháy thể xác và tinh thần của anh, làm cho anh muốn ngừng không được.”
Cố Kỳ Châu: “…”
Im lặng một lúc, anh rất cẩn thận hỏi: “Anh có thể mở trong ký túc xá không?” Anh lo lắng rằng cô lại làm mấy thứ cấm trẻ em.
Trần Nhiễm Âm suy nghĩ: “Có lẽ là được.”
Cố Kỳ Châu: “Có lẽ?”
Trần Nhiễm Âm sắp xếp từ ngữ một chút: “Có thể, không thành vấn đề, không phải đồ cấm trẻ em.”
Cố Kỳ Châu vẫn lo lắng: “Em chắc không?”
Trần Nhiễm Âm mất hứng, trừng mắt: “Trẫm ở trong lòng khanh là kẻ hoang ɖâʍ vô độ như vậy sao? Trẫm là người như thế à?” Cô lại uy hϊế͙p͙, “Nếu khanh dám nói đúng, trẫm trừ tiền tiêu vặt của khanh!”
“……”
Đội trưởng Cố sắt thép không cần suy nghĩ trả lời: “Không phải, chắc chắn không phải.”
“Trả lời khá sát đáp án rồi đấy.” Trần Nhiễm Âm nhếch khóe môi đầy kiêu ngạo, vừa mở cửa xe lại vừa dặn dò: “Buổi tối mới được xem, nếu anh xem trước là không yêu em.”
Cố Kỳ Châu bất đắc dĩ cười: “Được, chắc chắn không mở trước.”
“Em đi đây.” Trần Nhiễm Âm an tâm xuống xe.
Nhìn cô đi vào trường rồi Cố Kỳ Châu mới lái xe rời đi.
Anh trở lại căn cứ, như thường lệ huấn luyện các binh sĩ, mãi cho đến chín giờ rưỡi tối anh mới trở lại ký túc xá.
Cố Kỳ Châu rửa mặt xong thì lấy quà sinh nhật vợ tặng từ trong tủ ra, ngồi xuống bên cạnh bàn, xé hai phát đã mở ra.
Đó là một thanh dài màu trắng với một rãnh vuông trên mặt, hai đường màu đỏ hiện lên bề mặt rãnh.
Trần Hoàng còn sợ anh nhìn không hiểu, tri kỷ kèm theo một tờ giải thích.
Cố Kỳ Châu lập tức choáng váng…
Trong phòng ngủ còn có Lâm Nghị và Côn Minh.
Côn Minh vừa từ trong vệ phòng đi ra, bị biểu cảm Cố Kỳ Châu chọc cười: “Anh xem cái gì vậy? Cười như một thằng ngốc.”
Lâm Nghị ngồi đối diện bàn, đang viết mấy thứ thì nghe Côn Minh nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Thân là người từng trải, anh ấy liếc mắt một cái đã hiểu: “Ây yo, mang thai?”
Cố Kỳ Châu cười đến không khép miệng lại được: “Ừm! Mang thai!”
Trưa thứ bảy, Trần Nhiễm Âm vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Cố Kỳ Châu.
Tuy rằng chỉ có mấy ngày ngắn ngủi không gặp nhưng cô vẫn nhớ anh, lập tức lao về phía trước.
Cố Kỳ Châu hoảng sợ, vội vàng đón cô.
Trần Nhiễm Âm trực tiếp nhào vào trong ngực anh, Cố Kỳ Châu bất đắc dĩ nói một câu: “Chạy cái gì? Đừng chạy, anh sẽ đi tìm em.”
Trần Nhiễm Âm cười cười, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời hỏi: “Thích quà của em không?”
Cố Kỳ Châu cũng cười, nói thật: “Thích! Anh vô cùng thích!”
Trần Nhiễm Âm: “Thích là được.”
Cố Kỳ Châu nắm tay cô: “Đi, về nhà ăn cơm.”
Trần Nhiễm Âm: “Anh làm món gì ngon?”
Cố Kỳ Châu: “Món em thích ăn.”
Trần Nhiễm Âm nhếch khóe môi, vui vẻ theo chồng về nhà.
Bữa trưa tám món hai canh, nhìn là biết Cố Kỳ Châu đúng là vui vẻ quá mức, anh cứ cười ngây ngô mãi, Trần Nhiễm Âm nhìn anh cũng không nhịn được cười.
Ăn cơm trưa xong, Trần Nhiễm Âm đi ngủ trưa, gần đây cô rất dễ buồn ngủ.
Cô vừa nằm trên giường một lát, chưa kịp ngủ thì đã thấy Cố Kỳ Châu đến phòng ngủ.
Anh đứng ở bên giường, dùng giọng thương lượng hỏi Trần Nhiễm Âm: “Có thể để anh nghe một chút không?”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Tuy rằng bây giờ nhìn anh rất giống một thằng ngốc.
Cô do dự trong chốc lát, rất chân thành trả lời: “Em nghĩ bây giờ bé con vẫn chưa thể giao lưu với anh.”
Cố Kỳ Châu: “Không, anh cứ nghe là được.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cô có thể nói gì đây?
Cô nằm thẳng: “Anh nghe đi.”
Cố Kỳ Châu lập tức cởi giày lên giường, nằm sấp bên cạnh Trần Nhiễm Âm, gấp gáp dán lỗ tai lên bụng cô.
Trần Nhiễm Âm nhẹ nhàng đặt tay lên đầu anh, cười nói một câu: “Đồ ngốc.”
Cố Kỳ Châu cũng cười: “Anh nghe thấy bé con gọi anh là ‘bố’.”
Trần Nhiễm Âm: “Sao anh giỏi vậy?”
Cố Kỳ Châu: “Không giỏi như Ngô Hoàng.” Anh nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng: “Ngô Hoàng là trâu bò nhất.”
Trần Nhiễm Âm đắc ý nhếch khóe môi: “Tuy rằng trẫm thấy khanh đang nịnh nọt, nhưng trẫm chấp nhận.”
Cố Kỳ Châu lại hôn lên trán cô một cái, rất nghiêm túc nói: “Vợ, cám ơn em.”
Cảm ơn cô đã cho anh một ngôi nhà, một nơi để an ổn.
Trần Nhiễm Âm: “Không có gì, ai bảo trẫm yêu khanh quá mà!” Cô nắm tay anh, áp lòng bàn tay anh vào bụng, giọng điệu lộ vẻ mong đợi: “Chúng ta tạm biệt quá khứ thôi, cùng chào đón niềm vui mới nào.”
Cố Kỳ Châu vừa dịu dàng lại vừa kiên định nói: “Được, cùng nhau chờ đón tương lai thôi.”
Mười năm trước, họ đã cùng nhau trải qua tuyệt vọng lẫn sinh ly tử biệt.
Mười năm sau, họ lại trở về bên nhau, cùng với ánh sáng và hy vọng chào đón tương lai..