Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 71: Chương 71

Ăn trưa xong, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa Lục Vân Đàn đi mua sắm.
Gần khu trung tâm thương mại mà hai người đi có rất nhiều phòng chơi trốn thoát khỏi mật thất, Trần Nhiễm Âm chưa chơi mật thất bao giờ, còn Lục Vân Đàn đã chơi không ít lần rồi.


“Chơi vui không?” Lúc đi ngang qua một căn mật thất kinh dị chủ đề x26lt;Trường học max e, Trần Nhiễm Âm hỏi.
Lục Vân Đàn nghiêm túc trả lời: “Đừng bao giờ chơi chủ đề kinh dị, đáng sợ lắm!”
Cô ấy vừa dứt lời thì mấy tiếng hét hệt như ma quỷ than khóc vang lên trong mật thất.


Mặt Trần Nhiễm Âm lập tức cau lại, ôi mẹ ơi, bị dọa thành cái gì luôn rồi?


Lục Vân Đàn nói như thật: “Nghe thấy rồi chứ, thật sự đáng sợ lắm đấy, không hề duy vật chút nào!” Mỗi lần vào mật thất cô ấy đều nhớ đến chuyện ma mà “thư sinh thối” kể cho mình, quả thực đáng sợ gấp đôi, không biết một nhà khoa học như anh ấy lấy đâu ra lắm chuyện ma như vậy, đúng là không khoa học chút nào!


Trần Nhiễm Âm rụt cổ: “Không thử đâu.” Là người nhà của công an cảnh sát, cô phải kiên định tin vào khoa học, tẩy chay quỷ thần!
Song, lúc hai người đi qua cửa mật thất, Trần Nhiễm Âm bỗng liếc nhìn vào bên trong.


Khóa huấn luyện quân sự của các học sinh mới nhập học trường trung học phổ thông số 2 vừa kết thúc, trước khi khai giảng chính thức, trường cho học sinh khối mười nghỉ hai ngày.


Hôm qua Cố Biệt Đông vừa về nhà, phơi nắng nên người đen hơn, thế nhưng cậu cũng không chê mệt, sáng sớm hôm nay lại chạy ra ngoài chơi, bảo là hẹn tụ tập với các bạn cấp hai.
Hẹn nhau chơi trốn thoát khỏi mật thất.


Trần Nhiễm Âm ngẩng mặt lên, nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc trong đám đông xếp hàng đợi vào trong: Cố Biệt Đông, Triệu Béo, Ngô Nguyên, Hứa Từ Thoại và bạn thân của Hứa Từ Thoại – Lý Phi Lâm.
Tiểu Cố đúng thật là, tà tâm không chết...


Còn nữa, chỉ dựa vào ba thằng nhóc gan thỏ đế phòng 309 như mấy đứa mà dám đi chơi mật thất kinh dị?
Cô bất lực thở dài, hỏi Lục Vân Đàn: “Cậu nói xem, một chàng trai dẫn một cô gái đi chơi mật thất thật sự sẽ làm tăng thiện cảm của chàng trai đó trong lòng cô gái à?”


Lục Vân Đàn: “Phải xem trong hai người ai to gan hơn.”
Trần Nhiễm Âm không cần nghĩ ngợi gì: “Cô gái to gan hơn.”
Lục Vân Đàn: “Có thể suy xét đến vấn đề mỹ nhân cứu anh hùng.”
Trần Nhiễm Âm: “Ừm...”


Tiểu Hứa chưa đến một mét sáu kéo Tiểu Cố hơn một mét tám chạy trong mật thất tối om? Hình ảnh quá đẹp, cô thực sự không thể nghĩ chi tiết hơn, vội kéo Lục Vân Đàn đi.


Buổi tối về nhà, cô cũng không dám hỏi Tiểu Cố cụ thể chuyện trong mật thất hôm nay, nhưng từ vẻ chán nản và bơ phờ của Tiểu Cố, khá chắc hôm nay cậu đã được Tiểu Hứa bảo vệ kỹ càng, khiến nội tâm của cậu cảm giác vô cùng thất bại.


Thậm chí cậu còn đứng trên ban công, cảm khái dưới ánh trăng sáng: “Rút đao chém nước nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu...”
Trần Nhiễm Âm nhìn ly rượu vang trong tay cậu, thở dài một hơi: Trong ly rượu vang ắt hẳn là coca, đúng là, sâu sắc lắm!


Sáng sớm hôm sau, chưa đến tám giờ, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa Cố Biệt Đông đến căn cứ huấn luyện để tham gia ngày gia đình đến thăm.


Các đội viên đứng gác cổng vẫn quản lý chặt chẽ như trước, cho dù là gia đình thì cũng phải đăng ký tên và xác minh danh tính rồi mới được vào căn cứ.


Hôm nay mời người thân của hơn một trăm đội viên đến tham quan, phần lớn là người thân của các tân binh vừa vào đội năm nay, rất ít người thân của lính cũ như Cố Kỳ Châu được mời.


Theo lý mà nói, người thân của lính cũ vào đội đã nhiều năm như Cố Kỳ Châu hẳn là không được liệt vào danh sách khách mời, vì lúc họ vừa vào đội đã được mời đến một lần rồi.


Nhưng năm đó lúc Cố Kỳ Châu vừa vào đội có thể mời ai đến? Năm đó anh không còn bố mẹ, không có cô dì chú bác, không có người yêu, chỉ có một mình.


Lúc các đồng đội vui vẻ khoe kỹ năng đã luyện được trong đội cảnh sát đặc nhiệm với người thân, anh chỉ có thể cô đơn đứng một bên nhìn gia đình người ta hòa thuận hạnh phúc.
Anh của khi đó ắt hẳn cũng rất muốn nhìn thấy ánh mắt tự hào và kiêu hãnh mà bố mẹ anh dành cho anh.


Nhưng đời anh không nhìn thấy bố mẹ và chị gái anh được nữa...!Trần Nhiễm Âm càng nghĩ càng thấy đau lòng.
Quãng đời còn lại, cô nhất định sẽ mãi ở bên cạnh anh, không rời xa anh nữa!
Cô là người thân của anh!


Đỗ xe vào bãi xong, Trần Nhiễm Âm tháo dây an toàn, đồng thời hỏi Cố Biệt Đông: “Gần đây có nhà vệ sinh không? Cô muốn đi dặm phấn.”


Cố Biệt Đông: “Bên cạnh sân tập phía Bắc có một cái.” Cậu nhìn mợ mình thêm vài lần, sau đó nói thật lòng: “Người đẹp Trần, phải tự tin lên, cô không trang điểm cũng vẫn là người đẹp nhất!” Cậu không nhìn ra mợ cậu đã trang điểm, nhưng cho dù mợ cậu không trang điểm thì vẫn là người đẹp nhất.


Trần Nhiễm Âm kiêu ngạo trả lời: “Tất nhiên cô biết.” Cô thuận tay kéo tấm che nắng xuống, ngắm mình trong gương.
Đương nhiên cô biết mình xinh đẹp, từ nhỏ đã biết rồi.
Lúc nhỏ có các cậu chàng ngày ngày vây quanh cô, lớn lên thì người theo đuổi ùn ùn kéo đến.


Nhưng cô không muốn thể hiện nhan sắc của mình cho những người không quan trọng.
Nói cách khác, cô không quan tâm người ta đánh giá ngoại hình của cô thế nào, người khác khen cô là lẽ đương nhiên, cô cũng thoải mái khi được tâng bốc.


Người khác mắng cô thì cứ xem như mắt thẩm mỹ của họ không tốt, cô chẳng để tâm chút nào.
Cô chỉ muốn thể hiện hết vẻ đẹp của mình trước Cố Kỳ Châu thôi.
Dù là nam hay nữ thì cũng chỉ vì người mình yêu.


Cô biết Cố Kỳ Châu là một người đàn ông đầu gỗ, còn là kiểu người nghiêm túc kiềm chế bản thân, từ cấp ba cô đã biết rồi.
Từ khi anh tên Lâm Vũ Đường đã lộ ra vẻ cương trực công chính của lão cán bộ tỉ mỉ, hệt như thần tiên thanh cao nghiêm túc.


Nhưng anh càng chính trực thì cô càng thích khiêu khích anh.
Cô thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ anh bị cô mê hoặc, mỗi lần anh mất đi lý trí, mỗi lần phá vỡ lớp phòng ngự đều sẽ khiến cô vô cùng vui vẻ hạnh phúc, sẽ có cảm giác đắc ý và ngang ngược khi đạt được mưu kế.


Nhưng cô không thể gặp anh mỗi ngày, lần nào gặp cũng có cảm giác chẳng dễ dàng gì, thời gian vô cùng quý giá, cô không kịp thể hiện hết vẻ đẹp của mình, vì đặc thù nghề nghiệp của cô...!Trường không cho phép giáo viên uốn tóc nhuộm tóc, thế nên kiểu tóc của cô luôn là đen dài thẳng; trường không cho phép giáo viên xõa tóc, thế nên ngày nào cô cũng buộc đuôi ngựa; trường cũng không cho phép giáo viên trang điểm đậm, thế nên mỗi ngày cô chỉ bôi một lớp kem chống nắng và kem nền.


Cô gần như có rất ít cơ hội ăn diện trước mặt anh, thế nên hôm nay, cho dù thế nào cô cũng phải thể hiện hết vẻ đẹp của mình, để lại ấn tượng sâu đậm cho anh.


Tối qua, trước khi về nhà cô đã cố ý đến tiệm làm tóc để tạo kiểu tóc xoăn tạm thời, mái tóc dài đen thẳng biến thành tóc uốn ngang vai mềm mại; cô mặc váy liền màu trắng và chọn giày kỹ càng; sáu giờ sáng cô đã dậy để trang điểm cho khuôn mặt mộc của mình, hơn một tiếng mới xong!


Ánh mặt trời ngày hè chói chang rực rỡ, đi bộ đến sân tập phía Bắc, Trần Nhiễm Âm vào nhà vệ sinh bên cạnh để dặm phần, Cố Biệt Đông vào sân tập trước, tìm kiếm cậu mình trong đám đông.


Buổi tham quan hôm nay có ba hoạt động lớn: Hoạt động thứ nhất là cho người thân xem nội dung huấn luyện thường ngày của các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm, nghe nhận xét và đánh giá của người thân.


Hoạt động thứ hai là mời người thân đến hội trường nghe báo cáo, đội trưởng sẽ cáo báo công việc với các người thân của đội viên.
Hoạt động thứ ba là đến căn tin ăn trưa, cho người thân xem tình hình ăn uống ngày thường của các đội viên.


Chưa đến chín giờ, vẫn còn sớm so với thời gian huấn luyện, trên sân tập phía Bắc đã tập trung rất nhiều người thân và các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm.


Cố Biệt Đông tìm thấy cậu mình phía dưới khu huấn luyện trống, bên cạnh có các đội viên cũ như Côn Minh, Lâm Nghị, Hà Tất và Ngô Thương.
Cho dù là đội viên mới hay cũ thì đều mặc đồng phục huấn luyện màu đen.


Cảnh khuyển Bạch Nha cũng mặc “đồng phục cảnh sát” màu đen, ngồi bên cạnh Cố Kỳ Châu, đang nghe lời phê bình của đại đội trưởng.


“Ba cây xúc xích còn chưa đủ? Muốn mấy cây?” Cố Kỳ Châu tức giận trừng Bạch Nha: “Ủy ban kiểm tra kỷ luật không kiểm tra chó, nếu kiểm tra thì mày sẽ là đứa đầu tiên đi tù!”
Bạch Nha cúi đầu, vẫy đuôi, cụp tai xuống, làm như không nghe thấy.


Ngô Thương không vui tiếp lời: “Lần trước bảo nó về ký túc xá lấy đồ giúp mà nửa cây xúc xích cũng không đủ, cứ đòi một cây mới chịu.”
Hà Tất – bố Bạch Nha bất lực nhìn trời, thở dài một hơi: Anh ta không quản nổi đứa con trai này nữa rồi.


Cố Kỳ Châu chỉ tay vào đầu mũi Bạch Nha, nghiêm túc uy hϊế͙p͙: “Cảnh khuyển Bạch Nha, nghe cho kỹ đây, nếu không làm tốt chuyện hôm nay thì hủy hết bữa ăn bổ sung của một tháng tới!”
Bạch Nha không dám phản kháng, ấm ức nằm bò dưới đất, ‘ư ử’ một tiếng xem như đáp lời.


“Cậu.” Lúc này, Cố Biệt Đông đi về phía cậu mình.
Cố Kỳ Châu quay đầu, đôi mày kiếm cau lại: “Mợ đâu?”
Cố Biệt Đông nói thật: “Đi nhà vệ sinh dặm phấn rồi.”
Cố Kỳ Châu khó hiểu: “Dặm phấn gì?”


Cố Biệt Đông nhún vai: “Cháu không biết, không nhìn ra mợ ấy trang điểm, nhưng mợ ấy bảo phải dặm.”
Cố Kỳ Châu: “...”
‘Trang điểm như mặt mộc’ đã chạm đến điểm mù của hai cậu cháu.


“Được thôi.” Cố Kỳ Châu vốn muốn đi tìm Trần Nhiễm Âm, nhưng lại nghĩ trên sân tập đông người, hai người dễ lạc nên lấy điện thoại ra gửi vị trí cho Trần Nhiễm Âm, sau đó tiếp tục giao nhiệm vụ cho các đội viên và Bạch Nha.


Cố Biệt Đông cũng biết hôm nay là việc lớn nên nhanh chóng tham gia vào nhóm thảo luận.
“Cố Kỳ Châu.”
Không lâu sau, giọng Trần Nhiễm Âm đột ngột vang lên từ phía sau, Cố Kỳ Châu quay đầu rồi ngẩn người, hoặc phải nói là anh bị mê hoặc rồi...


Trần Nhiễm Âm mặc một chiếc váy liền màu trắng, tà váy dài đến bắp chân, tay áo bằng voan, từ trên xuống dưới không hề lộ ra phần da thịt không nên lộ nào, nhưng lại toát vẻ gợi cảm khó tả.


Kiểu váy là váy đuôi cá cổ vuông thắt eo, thiết kế ôm sát tôn lên vóc dáng vòng nào ra vòng nấy của cô.


Da cô rất trắng, trắng đến phát sáng, đường nét khuôn mặt thanh tú, nhất là đôi mắt hoa đào quyến rũ, dù không thể hiện gì nhưng chỉ nhìn đơn giản thôi đã như chất chứa thâm tình, khiến lòng người xao động.


Cô mang dép xăng đan màu trắng, cổ chân thon thả và mảnh khảnh, bước một bước tà váy sẽ đong đưa, mái tóc dài gợn sóng đen dày cũng khẽ lay động theo bước chân cô.
Nhẹ nhàng, sang trọng, trong sáng nhưng cũng gợi cảm.
Vợ anh đẹp thật.


Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Cố Kỳ Châu, thậm chí anh còn không nỡ chớp mắt.
Không chỉ mỗi anh thấy đẹp, tất cả mọi người xung quanh cũng cực kỳ ngạc nhiên.


Cố Kỳ Châu nhìn đến ngẩn ngơ, Trần Nhiễm Âm biết “gian kế” của cô lại thành công rồi, trong lòng vừa đắc ý vừa vui mừng, bình tĩnh đi tới trước mặt anh, biết rõ còn cố ý hỏi: “Váy em mới mua, đẹp không?”
Cố Kỳ Châu gật đầu: “Đẹp.”
Trần Nhiễm Âm chớp mắt: “Thích không?”


Cố Kỳ Châu: “Thích.”
Đâu chỉ là thích, thích chết đi được ấy.
Trần Nhiễm Âm hài lòng cong khóe môi.
Cố Kỳ Châu xoa chóp mũi, cúi đầu, nhỏ giọng nói với cô: “À thì, lần sau trước khi mặc thế này nhớ nói trước với anh.”
Trần Nhiễm Âm: “Tại sao?”


Cố Kỳ Châu mím môi: “Đẹp quá ấy...”
Trần Nhiễm Âm hiểu ra, nhướng mày: “Sợ người khác cướp mất à?”
Cố Kỳ Châu: “Cái đó thì không sợ, anh chỉ không muốn để bọn họ nhìn thấy.”
Chậc chậc chậc!
Trần Nhiễm Âm bĩu môi: “Anh có thừa nhận anh lòng dạ hẹp hòi không?”


Cố Kỳ Châu thở dài, gật đầu: “Thừa nhận.”
Trần Nhiễm Âm bóng gió: “Còn không lo giữ cho chặt?”
Cố Kỳ Châu: “Sắp rồi.”
Trần Nhiễm Âm mừng thầm: Ý gì? Sắp cầu hôn rồi? Ngay bây giờ? Ngay trên sân tập?
Cô vô cùng kích động!


Song, ngay sau đó, Cố Kỳ Châu đột nhiên thổi kèn tập hợp.
Các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm vốn tản ở xung quanh nhanh chóng tập hợp trong sân, bắt đầu cho người thân của họ xem thành quả huấn luyện.


Trần Nhiễm Âm bất lực lui ra bên ngoài sân tập, nhưng cô chẳng có lòng dạ nào xem huấn luyện mà chỉ khoanh tay đứng sau lan can, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Kỳ Châu, thầm nghĩ: Được thôi! Tốt lắm! Kéo dài thời gian đi! Còn không cầu hôn trẫm thì trẫm không cưới khanh nữa!


Sau khi kết thúc huấn luyện thì đến hội trường nghe báo cáo, rồi mới đi căn tin ăn trưa.
Người nhà của các đội viên đông, căn tin náo nhiệt, bầu không khí rất yên bình.


Cố Kỳ Châu tạm thời có việc nên không thể đi cùng hai người họ, Trần Nhiễm Âm hơi thất vọng, không ngờ ở trong đội cảnh sát đặc nhiệm rồi mà vẫn không thể thường xuyên gặp nhau.


Nhưng cô cũng hiểu cho tính chất công việc của anh, một mình dẫn Cố Biệt Đông đến căn tin, lấy món xong lại tìm bàn trống ngồi xuống.


Trước giờ thức ăn trong đội cảnh sát đặc nhiệm rất ngon, thịt rau đầy đủ, Trần Nhiễm Âm thích nhất là ăn món đùi gà rán của họ, nhưng từ khi kết thúc khóa huấn luyện mở rộng thì cô không còn được ăn nữa.
Cuối cùng hôm nay cũng được thỏa mãn cơn nghiện rồi!


Nhưng cô vừa cầm đũa lên ăn hai miếng, trong căn tin bỗng xôn xao, cô nhìn theo ánh mắt của mọi người thì thấy Bạch Nha đang ngậm một bông hoa hồng đỏ trong miệng, lắc lư lao về phía cô qua con đường ở giữa các bàn ăn.


Hình như trong căn tin đã sắp xếp nhóm tạo bầu không khí từ trước, mấy người nhóm Côn Minh lập tức vỗ tay hò hét.
Hơi thở Trần Nhiễm Âm ngưng đọng, cô bỗng nhận ra điều gì đó.


Cố Biệt Đông cũng bắt đầu biểu diễn ngẫu hứng: “Ôi, chuyện gì thế nhỉ? Sao Bạch Nha lại ngậm hoa hồng trong miệng thế? Tặng ai đây?”
Cậu vừa dứt lời thì Bạch Nha đã chạy đến trước mặt Trần Nhiễm Âm, hất cằm lên nhìn cô, liên tục vẫy đuôi chó, như thể đang tỏ ý bảo cô nhận hoa.


Trần Nhiễm Âm không hề chuẩn bị tâm lý, vẻ mặt ngơ ngác nhận lấy hoa hồng trong miệng Bạch Nha, ngay sau đó, tổ tạo bầu không khí trong căn tin lại lần nữa hoạt động, vừa vỗ tay vừa la hét.


Cố Kỳ Châu đẩy một chiếc xe thức ăn từ trong bếp đi ra, trên xe là bánh kem ba tầng màu trắng, trên tầng cao nhất là một con búp bê mặc váy công chúa, trên đầu búp bê gắn vương miện lấp lánh.


Lúc Cố Kỳ Châu đi tới trước mặt mình, Trần Nhiễm Âm mới phát hiện trên bánh kem viết ba chữ “Cưới anh nhé”, thực ra vương miện trên đầu búp bê là nhẫn cầu hôn.
Ngạc nhiên, vui mừng và kích động...!Hốc mắt Trần Nhiễm Âm lập tức đỏ hoe, mắt rơm rớm nước nhìn Cố Kỳ Châu.


Tai Cố Kỳ Châu phiếm đỏ, anh bối rối nở nụ cười, lấy nhẫn trên đầu búp bê xuống, quỳ một gối, nghiêm túc và tập trung nhìn Trần Nhiễm Âm: “Lấy anh nhé.” Ngừng lại chốc lát, anh lại nói tiếp: “Anh biết con người anh không lãng mạn, ăn nói không khéo, không biết nói lời đường mật, nhưng anh có thể thề với em, đời này anh nhất định sẽ hết lòng, chỉ tốt với một mình em.”


Trần Nhiễm Âm bật khóc gật đầu, lập tức đưa tay phải của mình ra trước mặt anh.
Thực ra cô biết anh không lãng mạn, nhưng anh sẽ cố gắng làm điều lãng mạn cho cô.


Cô có rất nhiều thói quen và tính tình không tốt, nhưng anh lại không hề cảm thấy cô có khuyết điểm, anh cảm thấy cô là công chúa, mọi tính xấu đều là lẽ đương nhiên.
Anh sẽ bao dung mọi điều của cô.


Anh không lãng mạn, không khéo ăn nói, không biết nói lời đường mật, nhưng anh biết thế nào là yêu.
Anh tốt hơn những người lãng mạn nhưng lại đạo đức giả rất nhiều.
Cố Kỳ Châu lập tức đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Không biết là ai bắt đầu hô “hôn một cái”.


Cố Kỳ Châu hôn lên ngón tay cô, cười đứng dậy rồi cúi người hôn lên môi cô.
Trần Nhiễm Âm ôm cổ anh, vừa hạnh phúc vừa mãn nguyện đáp lại anh.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mặc dù nụ hôn này rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ để trao lời thề đến cuối đời.


Tám giờ sáng hôm sau, Cố Kỳ Châu đưa Trần Nhiễm Âm đến Cục Dân chính.
Thời gian thử thách tròn chín năm, cuối cùng họ đã kết hôn, trở thành người một nhà.
Quãng đời còn lại, họ sẽ không rời xa nhau nữa.
—-Hết chương 71—.