Trần Nhiễm Âm thích ăn tôm.
Lúc ăn cơm, Cố Kỳ Châu vẫn luôn bóc tôm cho cô, bóc xong thì chấm xì dầu rồi trực tiếp nhét vào miệng Trần Nhiễm Âm.
Tốc độ bóc tôm của anh còn nhanh hơn Trần Nhiễm Âm ăn.
Miệng Trần Nhiễm Âm ăn không kịp, Cố Kỳ Châu bỏ thịt tôm đã bóc xong vào bát của cô, chất thành một ngọn núi nhỏ màu đỏ.
Sau khi ăn xong, Cố Kỳ Châu đi rửa chén, Trần Nhiễm Âm tiếp tục vùi vào sofa xem phim truyền hình.
Sau khi rửa xong cả mâm, Cố Kỳ Châu tắt vòi nước, ngay sau đó, giọng nói đứt quãng của Trần Nhiễm Âm truyền vào phòng bếp: “Con không về! Con không về đâu! Đến đón con, con cũng không về!”
Nghe có vẻ như đang gọi điện thoại với ai, giọng điệu rất mạnh mẽ, nhưng anh rất hiểu Trần Hoàng của mình, thái độ của cô không phải là cãi nhau với người ta, mà là cố chấp thể hiện ý kiến mình.
Không biết đầu kia lại vừa nói gì, Trần Nhiễm Âm mở miệng, hợp tình hợp lý nói: “Mắc gì con không được ở ngoài? Con cứ ở bên ngoài đấy! Cũng không về luôn! Cho mẹ khỏi nói ngày nào con ở nhà cũng làm bà tức giận!”
Bắt đầu giận dỗi rồi đấy.
Ngay sau đó, Trần Nhiễm Âm lại nói:“Con có cãi nhau với mẹ đâu, là mẹ ra tay đánh con trước! Mẹ còn bảo đánh chết con!”
“Con đã nói là không cần đón con! Con không về nhà! Con không về nhà!”
Nói xong, Trần Nhiễm Âm trực tiếp cúp điện thoại của bố cô, sau đó khoanh chân khoanh tay giận dỗi ngồi trên sofa, giận mẹ cô vô lý bạo lực mà lại ăn vạ trước, chạy đi mách bố cô, khiển trách cô cãi nhau với mẹ ruột vì Cố Kỳ Châu rồi còn bỏ nhà đi.
Cô cũng vô cùng tủi thân, buồn bực u oán nghĩ thầm: Rõ ràng là tát con một cái trước nên con mới bỏ nhà ra đi trong cơn nóng giận, tại sao về sau lại thành có lý rồi? Chắc chắn là không yêu con nữa, còn đánh con, tát vào mặt con!
Không lâu sau, Cố Kỳ Châu đi vào phòng khách, cũng ngồi xuống sofa, đưa tay ôm cô vào lòng, dịu dàng khuyên nhủ: “Về nhà đi, đừng để bố mẹ lo lắng.” Anh đã đoán được cô vừa gọi cho ai.
Trần Nhiễm Âm còn đang tức giận: “Không về! Em cứ không về đấy!”
Cố Kỳ Châu kiên nhẫn khuyên nhủ: “Trần Hoàng, giận dỗi như vậy không giải quyết được vấn đề.”
Trần Nhiễm Âm: “Ai bảo bà ấy đánh em chứ?”
Cố Kỳ Chu hơi nhíu mày: “Đánh ở đâu?”
Trần Nhiễm Âm: “Tát mặt em!”
Cố Kỳ Châu: “Có đau không?” Tuy người ra tay chính là hoàng thái hậu, nhưng anh vẫn sẽ đau lòng.
Trần Nhiễm Âm mím môi dưới.
Đau thì cũng không đau, chỉ là tủi thân, thế mà lại đánh cô, tát vào mặt cô!
Cô từ chối cho ý kiến: “Dù sao cũng là đánh em!”
Một câu trả lời mơ hồ, nhưng với hiểu biết của Cố Kỳ Châu về Trần Hoàng, khả năng cao là không đau.
Có lẽ là hoàng thái hậu tức giận nên mới ra tay, nhẹ nhàng vỗ hoàng thượng một cái.
Vị hoàng thượng chưa từng bị bố mẹ đánh này lại coi cái tát như Như Lai thần chưởng, tấn công cô.
Nói vậy thì, Trần Hoàng không đau mặt, mà là đau lòng.
Anh có chút bất đắc dĩ, tiếp tục khuyên bảo: “Đánh có nặng bằng anh đánh Đông Tử không?”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Thế thì chưa tới.
Cố Kỳ Châu cho cô thêm một ví dụ: “Khi còn bé, mẹ anh đánh anh đều là lấy chổi quất thẳng vào người anh, trên người anh toàn là vết đỏ.
Ngày hôm sau chờ bà ấy hết tức giận, anh giơ tay cho bà ấy xem, bà ấy còn nói anh ngứa da, đáng đời.”
Tuy hơi cay nghiệt, nhưng Trần Nhiễm Âm vẫn nhịn không được: “Ha ha ha, anh đã làm gì mà mẹ đánh đến mức đấy?”
Cố Kỳ Châu nói: “Quên rồi, nhưng khi còn bé anh thật sự rất nghịch ngợm, rất giống Đông Tử.”
Anh nói thoải mái, còn mang theo ý cười, nhưng Trần Nhiễm Âm nghe lại thấy đau lòng: Nếu không có bọn buôn bán mai thúy đuổi giết, anh cũng sẽ là một thiếu niên vô ưu vô lo, có một tuổi trẻ tùy ý bất kham.
Nhưng trên giới này không có nếu như.
Cô khẽ thở dài, vùi đầu vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.
Cố Kỳ Châu lại nghĩ đến một chuyện cũ, không nhịn được nói: “Nhưng số lần bố mẹ anh đánh anh còn không bằng một mình chị anh đánh anh, chị ấy mới là đồ cuồng bạo lực, anh còn không dám phản kháng.”
Trần Nhiễm Âm không hiểu sao có chút vui sướng khi người gặp họa: “Vì sao?”
“Bởi vì chị anh là lão đại ở nhà, bố mẹ anh thương chị ấy.“ Cố Kỳ Châu lâm vào trong hồi ức, trong đôi mắt lóe lên ý hoài niệm nhàn nhạt: “Anh sợ chị anh nhất nhà.
Bố mẹ anh nói đánh anh có đôi khi chỉ là hù dọa, chứ chị ấy bảo đánh là đánh thật, xuống tay không lưu tình chút nào, còn ngày nào cũng bắt anh bưng trà rót nước đấm lưng cho chị ấy, ăn một quả quýt cũng bắt anh ngồi bên cạnh lột vỏ, ăn chán rồi còn muốn anh xuống lầu mua que cay cho chị ấy.
Một lần chạy vặt được trả có năm hào mà chị ấy còn nợ, bắt anh chạy không công, ngày nào cũng chèn ép anh.”
“Ha ha ha ha, thì ra em trai có chị gái khổ như vậy?” Trần Nhiễm Âm không khỏi cảm thán một câu: “May mà em là em gái có anh trai, ngày nào cũng là em kiếm chuyện với anh ấy, bố mẹ em còn bắt anh ấy nhường em.
”
Cố Kỳ Châu nói tiếp lời cô: “Thế nên Trần Hoàng à, chắc chắn là hoàng thái hậu vẫn yêu em, không muốn đánh thật đâu, nếu không mặt em đã sưng lên lâu rồi.
Chắc chắn là bà ấy giơ cao đánh khẽ, không nỡ ra tay.”
Nghe anh phân tích như vậy, trái tim Trần Nhiễm Âm dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn tủi thân: “Rõ ràng là bà ấy đánh em trước, thế mà còn mách bố em, nói là lỗi của em! Bà ấy ăn cắp còn la làng!”
Cố Kỳ Chu thấy, có lẽ hoàng thái hậu cũng là một người kiêu ngạo quật cường không muốn chủ động cúi đầu, hoặc tính tình bướng bỉnh của hoàng thượng chính là được di truyền từ hoàng thái hậu.
Hai mẹ con người sau kiêu ngạo hơn người trước, không bao giờ chủ động nhận sai.
Nhưng bên hoàng thái hậu thì tạm thời anh không khuyên được, chỉ đành phải tiếp tục khuyên nhủ Trần Hoàng của anh: “Dì cũng quan tâm em thôi, bà có lập trường của bà, bà chỉ lo em theo anh sẽ chịu khổ.”
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm đột nhiên chua xót: “Bà ấy cứ nghĩ linh tinh, cuộc sống là của em, khổ hay không khổ tự em biết, sao bà ấy cứ áp đặt suy nghĩ của mình lên người em? Nếu anh trai em còn sống, bà ấy có phản đối đến thế không? Chắc chắn là không! Bà ấy không nghĩ thoáng được nên mới không đồng ý!”
Cố Kỳ Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng trấn an cảm xúc của cô: “Bởi vì em là con gái của bà ấy, là đứa con duy nhất, cho nên bà ấy mới quan tâm quá mức.
Không thể trách bà được, chỉ có thể nói sự hy sinh của anh trai em là đả kích quá lớn đối với bà ấy, bà ấy không thể thoát khỏi ám ảnh ngay được.”
Trần Nhiễm Âm không nói gì, nhưng lại khóc.
Cô cũng thương mẹ mình, cũng hiểu được nỗi lòng của bà, nhưng không thể hiểu cho thành kiến của bà đối với nghề cảnh sát này, không thể hiểu nổi tại sao bà lại ghét Cố Kỳ Châu.
Cô cũng tủi thân chứ.
Cố Kỳ Châu rút một tờ giấy ăn trên bàn trà, lau nước mắt cho cô rồi tiếp tục khuyên nhủ: “Đừng để bố mẹ lo lắng, về nhà đi, họ cũng lớn tuổi rồi, đối xử tốt với họ...!Họ đều rất tốt với chúng ta.”
Anh cũng muốn đối xử tốt với bố mẹ mình.
Nhưng anh không có cơ hội.
Trái tim Trần Nhiễm Âm đột nhiên đau xót, vùi mặt vào ngực anh, nức nở nói: “Em muốn ở bên anh.”
Cố Kỳ Châu vỗ lưng cô, nói: “Yên tâm, sau này còn có rất nhiều cơ hội.”
Trần Nhiễm Âm cắn môi dưới, dựa vào ngực anh, cố gắng hồi phục tâm trạng của mình.
Chờ cảm xúc ổn định hơn phần nào, cuối cùng cô cũng cầm điện thoại lên, nhắn tin cho bố cô.
Không lâu sau cô đã nhận được câu trả lời của bố: “Được rồi, bây giờ bố mẹ đi đón con, gần đến nơi sẽ gọi để con xuống lầu, bố và mẹ con không lên lầu quấy rầy người ta nữa.”
Trần Nhiễm Âm nghĩ thầm: Lão Trần không hổ là người lãnh đạo, lời nói khéo léo không một kẽ hở, rõ ràng là vì không muốn lên lầu gặp Cố Kỳ Châu, lại nói “không quấy rầy người ta”, vừa khiêm tốn vừa cho người ta mặt mũi, đỉnh ghê.
Nắng nóng gay gắt, mặt trời chói chang, cảm giác như đường nhựa sắp chảy ra rồi.
Chiếc Audi màu đen chạy nhanh trên con đường rộng lớn của thành phố Đông Phụ.
Trần Hồng Bác lái xe, Tần Vi ngồi ở ghế phụ, điều hòa trong xe thổi vù vù nhưng hai người lại vô cùng nóng ruột, đặc biệt là Tần Vi, hốc mắt vẫn đỏ lên, vừa muốn khóc vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Nhiễm Âm đúng là là coi trời bằng vung! Chạy thẳng đến nhà người ta ở, không biết xấu hổ gì cả!”
Trần Hồng Bác cũng sốt ruột, nhưng ông bình tĩnh hơn Tần Vi một chút, nhẹ nhàng khuyên nhủ vợ mình: “Đừng vội tức giận, tức giận không giải quyết được vấn đề gì.”
Tần Vi lại càng tức giận: “Nó chạy đến nhà người ta luôn rồi mà em còn không được tức giận sao? Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết thằng bé kia có phải là người tốt hay không?”
Trần Hồng Bác do dự một lát, nói: x26quot;Mấy ngày trước anh có hỏi thăm bạn bè ở Cục cảnh sát, thấy thằng bé kia cũng không tệ lắm, cần cù chăm chỉ tận tâm, cũng có chí tiến thủ, là một đứa trẻ tốt, lại cao ráo đẹp trai, Âm Âm thích nó cũng bình thường.
Chỉ là điều kiện gia đình của nó bình thường, bố mẹ mất sớm, chuyện gì cũng tự gánh vác.”
Tần Vi nghĩ đến câu nói sáng nay con gái nói với mình: Gia đình họ cả nhà trung liệt, chẳng nhẽ không bằng một cái mạng rẻ rúng của con?
Bà không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao bố mẹ nó mất sớm?”
Trần Hồng Bác: “Cũng là cảnh sát, hy sinh trong quá trình phá án.” Ông cũng chỉ nghe được như vậy chứ không tìm hiểu được sâu hơn.
Tần Vi không nói gì, hốc mắt lại chua xót...!Hy sinh, hai chữ đầy oai hùng, đối với người bình thường mà nói là tôn kính và tiếc thương, đối với gia đình họ là nỗi đau cả đời.
Bà lại nghĩ đến con trai mình.
Trần Hồng Bác thở dài, nói: “Đặc thù của nghề này đã định trước bọn họ không thể an ổn như người bình thường, đặc biệt là những cảnh sát hành động ở tuyến đầu, đừng nói tới an toàn tính mạng, người nhà cũng có thể sẽ bị uy hϊế͙p͙.
Nhưng chúng ta nên bài trừ, tránh xa họ vì những nguy hiểm này sao? Nếu không có họ bảo vệ, chúng ta có thể sống những ngày bình an như vậy sao? Chẳng phải ban đầu Vị Phạn cũng…”
“Đừng nói đến Vị Phạn!” Tần Vi gào lên, cắt ngang lời chồng.
Bà không thể nghe đến tên của con trai mình.
Chỉ cần nghe thấy, phòng tuyến tâm lý sẽ sụp đổ.
Trần Hồng Bác hiểu khúc mắc của vợ, nhưng có một số lời ông không thể không nói: “Chúng ta nên tôn trọng nghề nghiệp này, tôn trọng Vị Phạn.
”
Tần Vi không kiềm chế được, che mặt khóc lớn.
Trần Hồng Bác thở dài: “Anh cũng không ngờ Âm Âm lại thích một cảnh sát đặc nhiệm, anh cũng sợ chứ, nhưng liệu đây có phải là nhân duyên trời định không? Chúng ta mất một đứa con trai cảnh sát, ông trời lại gửi trả chúng ta một đứa con trai cảnh sát.
Có lẽ có một số thứ đã được sắp đặt từ đầu, không ai thay đổi được.”
Mười mấy phút sau, Trần Hồng Bác dừng xe ở cổng khu nhà dành cho cảnh sát.
Từ năm phút trước, Cố Kỳ Châu đã xuống lầu cùng Trần Nhiễm Âm.
Trần Nhiễm Âm cũng lái xe tới, lúc đến chỗ đậu xe trước sau đều trống rỗng, lúc đi lại biến thành đánh xe rời chuồng có độ khó cao, vẫn phải nhờ Cố Kỳ Châu giúp cô lấy xe ra rồi lái xe đưa cô đến cửa tiểu khu, cùng cô ngồi trên xe chờ thái thượng hoàng và hoàng thái hậu.
Xe Audi dừng bên đường, Cố Kỳ Châu lập tức bước xuống xe, nhưng Trần Hồng Bác và Tần Vi không xuống xe, cũng không mở cửa sổ xe, chỉ nháy đèn bảo Trần Nhiễm Âm đi theo.
Trần Nhiễm Âm không thể không chia tay với ái phi, đi về nhà theo thái thượng hoàng và hoàng thái hậu.
Sau khi về đến nhà, hai mẹ con vẫn không ai để ý ai, Tần Vi thay giày xong đi thẳng vào phòng ngủ, còn đóng cửa phòng lại; Trần Nhiễm Âm cũng về phòng ngủ luôn, cũng đóng cửa phòng lại; Trần Hồng Bác cô đơn một mình, vô cùng phiền muộn đứng ở sảnh, bất đắc dĩ thở dài.
Đến giờ cơm tối, ông lần lượt gõ cửa phòng hai mẹ con, vừa khiêm tốn vừa thành khẩn mời hai vị ra ăn cơm, hai mẹ con này cứ chiến tranh lạnh thì người chịu khổ chắc chắn là ông.
Nhưng lúc ngồi vào bàn cơm, Trần Nhiễm Âm vẫn đang chiến tranh lạnh với mẹ cô, hai người lại mở ra trạng thái không ai để ý đến ai, ai ăn phần người nấy.
Trần Hồng Bác lại thầm thở dài, mở miệng phá vỡ sự im lặng, nói với vợ mình: “Trùng hợp mấy ngày nay Âm Âm được nghỉ, cuối tuần này cả nhà chúng ta có thể về quê thăm bà ngoại của con bé.” Một mình ông không giải quyết được vấn đề nan giải này, chỉ có thể cầu viện.
Tần Vi cũng không phản đối: “Được, đúng là đã lâu không về.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Trần Nhiễm Âm cũng hơi nhớ bà ngoại: “Vâng, được.” Nhưng ngay sau đó, cô nói thêm: “Con muốn tự lái xe về, không ngồi cùng một xe với hai người!”
Tần Vi vốn đang nén giận bùm một cái phát hỏa: “Làm sao? Sắp độc lập tự chủ rồi chứ gì? Mẹ là cái gai trong mắt con rồi chứ gì?”
Trần Nhiễm Âm không chịu yếu thế, cãi nhau với mẹ: “Ai bảo mẹ đánh con cơ!”
Tần Vi có chút đuối lý, nhưng kiên quyết không nhận sai: “Mẹ, mẹ mẹ thế mà là đánh à? Mẹ vỗ nhẹ một cái mà cũng là đánh à?”
Trần Nhiễm Âm: “Đánh con chứ sao nữa! Tát vào mặt con!”
Tần Vi dựng ngược lông mày: “Con nhà người ta có ai như con không? Vỗ một cái là thành đánh? Mẹ thấy con đúng là thiếu đòn, đánh một cái đã già mồm rồi!”
Trần Nhiễm Âm không quan tâm nhiều đến thế, chỉ nói một câu: “Dù sao cũng là đánh con rồi!”
Tát con!
Cô còn phải mách bà ngoại!
Hôm sau không phải cuối tuần, Trần Hồng Bác còn phải đi làm, buổi sáng trước khi ra khỏi cửa còn rất lo lắng, sợ hai mẹ con này lại ở nhà cãi nhau, cho nên cố ý dặn dò hai người bọn họ nhất định phải bình tĩnh, không nên manh động.
Trần Nhiễm Âm cũng không muốn cãi nhau với mẹ cô nữa, trong lòng lại nghẹn một nỗi tức giận, chuẩn bị chờ cuối tuần trở về quê cáo trạng.
Sau khi ăn sáng xong, cô gửi cho Cố Kỳ Châu một tin nhắn wechat, muốn chơi lớn hẹn anh đi xem phim, nhưng Cố Kỳ Châu lại trả lời: “Đến cục rồi.”
Trần Nhiễm Âm: “Tăng ca à?”
Cố Kỳ Châu: “Có chút việc đột xuất.”
Chuyện công việc nên Trần Nhiễm Âm không hỏi kỹ, cũng không chơi lớn được nữa, đành phải ở nhà ôm máy tính bảng xem phim truyền hình, hơn nữa còn chỉ ở phòng ngủ của mình, kiên quyết không ra ngoài gặp hoàng thái hậu.
Tần Vi cũng lười để ý cô, cứ thấy cô là tức giận, dứt khoát phớt lờ cô, coi như trong nhà không có người này, ở phòng khách xem TV tập yoga một mình.
Gần đến giờ cơm trưa, dì giúp việc đã nấu cơm xong, lúc Trần Nhiễm Âm đang chuẩn bị đi ăn cơm, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Cố Kỳ Châu: “Hoàng thượng của anh, đang ở nhà à?” Trần Nhiễm Âm mở cờ trong bụng: “Ở nhà!”
Cố Kỳ Chu: “Xuống lầu đi, cửa đông tiểu khu.”
Trần Nhiễm Âm: “Muốn đi đâu?” Cô còn tưởng rằng Cố Kỳ Châu muốn dẫn cô đi chơi.
Cố Kỳ Châu: “Không đi đâu hết, đưa em chút đồ.”
Trần Nhiễm Âm tò mò: “Cái gì thế?”
Cố Kỳ Chu: “Xuống trước, gặp rồi nói.”
Trần Nhiễm Âm bất đắc dĩ, thở dài một hơi tẻ nhạt, cuối cùng cũng bò dậy khỏi giường, chải đầu qua loa rồi ra cửa, ngay cả áo ngủ cũng không thay, còn nghĩ: không dẫn trẫm đi ra ngoài chơi, trẫm không mặc quần áo đẹp cho xem!
Tần Vi đã nấu ăn xong, đặt đồ lên bàn, tận mắt nhìn thấy Trần Nhiễm Âm vọt ra khỏi phòng ngủ đi thẳng đến cửa chính, bùm một cái lại bực bội: “Đến giờ cơm rồi lại đi đâu đấy?”
Trần Nhiễm Âm không muốn thêm phiền nên không nói gì: “Lấy hàng ship! SF Express! Phải ký nhận!”
Bởi vì trên người cô mặc đồ ngủ, Tần Vi không hoài nghi, cũng không để ý tới cô, trực tiếp động đũa ăn cơm.
Trần Nhiễm Âm nhanh chóng thay giày rồi chạy thẳng tới cửa đông tiểu khu.
Ngoài trời nắng nóng gay gắt, nhiệt độ cao như muốn nướng trụi cả thế giới.
Chiếc Suv Buick màu đen dừng lại bên đường.
Sau khi nhìn thấy Trần Nhiễm Âm đi ra, Cố Kỳ Châu lập tức xuống xe.
Trên người anh mặc áo thể thao ngắn tay màu xám đậm cùng quần thể thao màu đen, một bộ quần áo bình thường giản dị, có vẻ buổi sáng đến Cục cũng không phải vì có nhiệm vụ khẩn cấp.
Trần Nhiễm Âm đi tới trước mặt anh, hỏi: “Muốn cho em cái gì?”
“Chờ một chút.” Cố Kỳ Châu đi về phía cốp xe.
Trần Nhiễm Âm ngừng thở, mừng rỡ quá đỗi nghĩ: Không phải là chuẩn bị cho cô một cốp xe bất ngờ đấy chứ?
Cốp xe chật kín hoa hồng đỏ, bên cạnh còn trang trí đèn sao lấp lánh, trong mắt tràn ngập lãng mạn,...!Trần Hoàng kích động nghĩ, đồ đầu gỗ này, cũng không phải không hiểu lãng mạn!
Cô lập tức chạy theo Cố Kỳ Châu ra sau xe.
Khoảnh khắc Cố Kỳ Châu mở cốp xe ra, giấc mộng của Trần Hoàng tan vỡ.
Cốp xe chẳng có gì ngoài một ít đồ linh tinh và một cái thùng carton...
Ôi quả nhiên, đầu gỗ không hiểu lãng mạn, như trời sáng không hiểu đêm tối, rượu vang không thể uống với cà phê.
Nỗi khổ trong lòng trẫm, ai có thể hiểu được?
Ai có thể hiểu được?
Nhưng ngay sau đó, Trần Nhiễm Âm bỗng nhiên chú ý tới, trên nắp thùng carton kia lại có tên anh trai cô viết bằng bút đánh dấu màu đen, phía dưới còn viết một hàng số.
Là số hiệu cảnh sát của anh trai cô, số hiệu cảnh sát đã sớm niêm phong.
Cô vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn về phía Cố Kỳ Châu.
Cố Kỳ Châu giải thích: “Lúc trước vụ án chưa kết thúc, đồ dùng cá nhân của anh trai em bị niêm phong cùng với chứng cứ, sau khi kết thúc vụ án, vật dụng cá nhân có thể lấy lại, trả lại cho người nhà.” Sáng nay anh đi tìm Trịnh Thường, bảo anh ta lấy giúp vật phẩm cá nhân của Trần Vị Phạn ra khỏi phòng lưu trữ.
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm đột nhiên chua xót, tầm nhìn như nhòe đi vì nước mắt.
Cô vừa đau lòng vừa rung động.
Đau lòng cho anh trai, rung động vì người đàn ông trước mặt.
Anh thực sự đang cố gắng đối xử tốt với cô, cố gắng giải quyết mọi khó khăn của cô.
Mặc dù anh không hiểu lãng mạn, không biết nói lời dễ nghe, nhưng anh làm gì cũng đến nơi đến chốn, biết dùng hành động để chứng minh tình yêu của mình.
Trần Nhiễm Âm khịt mũi, ôm lấy Cố Kỳ Châu, nức nở nói một câu: “Ái phi, trẫm nhất định phải phong khanh làm hậu! ”
Cố Kỳ Châu nghiêm trang sửa chữa: “Là tái đăng hậu vị.”
Trần Nhiễm Âm nín khóc: “Nhỏ nhen, sân si ghê!”
Cố Kỳ Châu bật cười: “Phải sân si, không thì sao Trần Hoàng coi trọng thần được?”
Trần Nhiễm Âm kiễng chân hôn lên má anh một cái: “Trẫm coi trọng!”
Cố Kỳ Châu xoa xoa đầu cô, hỏi: “Lấy cớ gì để ra ngoài?”
Trần Nhiễm Âm nói: “Lấy chuyển phát nhanh.”
Cố Kỳ Châu khẽ thở dài: “Lấy xong thì về nhà đi, đừng để dì sốt ruột.”
Trần Nhiễm Âm không muốn xa anh nhanh như vậy, nhưng lại không thể xem nhẹ sự hiện diện của mẹ cô, đành phải lưu luyến không rời tạm biệt Cố Kỳ Châu.
Trên đường trở về, cô còn nghĩ: thứ Cố Kỳ Châu đưa tới không chỉ là di vật của anh trai cô, mà còn là chìa khóa mở cửa trái tim mẹ cô.
Chờ khi cô ôm thùng carton đi vào nhà, mẹ cô vẫn đang ăn cơm, nghe thấy tiếng cô về nhà, cũng không quay đầu lại nhìn cô một cái.
Trần Nhiễm Âm cũng vô cùng kiên nhẫn, vẫn không nói gì.
Sau khi thay dép lê xong, cô ôm thùng đi về phía phòng khách, đặt lên bàn trà, rồi không chút hoang mang đi tới phòng ăn, nói: “Di vật của anh trai con, mẹ có muốn xem không?”
Tần Vi cứng đờ, khó tin nhìn con gái mình: “Đồ gì?”
“Di vật của anh trai con.” Trần Nhiễm Âm nói: “Lúc ấy anh con còn đồ dùng cá nhân ở đơn vị, sau đó bị niêm phong cùng vật chứng.
Giờ vụ án kết thúc rồi, có thể lấy lại đồ dùng cá nhân, giao lại cho người nhà.”
Hốc mắt Tần Vi chua xót, cổ họng nghẹn lại, hít một hơi thật sâu rồi mới nghiêm mặt hỏi: “Ai đưa về?”
Trần Nhiễm Âm: “Còn ai vào đây nữa? Cố Kỳ Châu chứ ai, nếu không nhà mình cũng không biết đâu.”
Tần Vi hừ một tiếng, đỏ hốc mắt nói: “Con nghĩ nó tốt tính à? Nó cố tình lấy lòng mẹ thôi!”
Trần Nhiễm Âm tức giận: “Mẹ không vừa ý người ta như vậy, đương nhiên người ta phải lấy lòng rồi.
Người ta không lấy lòng, mẹ lại bảo người ta không có tâm.
Cái gì mẹ cũng nói được! Người ta làm gì cũng sai!”
Tần Vi không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn con gái nhà mình: “Mẹ có bảo nó làm sai chưa? Mẹ nói gì đâu?”
Trần Nhiễm Âm: “Không nói, nhưng cũng không cảm kích người ta!”
Tần Vi: “Mẹ có cảm kích hay không là chuyện của mẹ! Nó tự muốn chạy đến lấy lòng mẹ, mẹ có xin nó đâu!”
Trần Nhiễm Âm nói không lại mẹ cô, tức giận bất bình trả lời: “Mẹ vô lý thật đấy!”
Tần Vi không nói gì, nặng nề buông đũa xuống, đứng dậy rồi đi nhanh về phía phòng khách.
Trần Nhiễm Âm thở dài, cũng đi theo.
Tần Vi ngồi xuống sofa, vội vàng kéo thùng carton đến trước mặt mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy tên con trai mình, hốc mắt bà đỏ bừng, nước mắt trào ra trong nháy mắt.
Bà chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt tay lên nắp hộp, cẩn thận dùng đầu ngón tay vuốt ve tên con trai như đang vuốt ve khuôn mặt con.
Trần Nhiễm Âm ngồi bên cạnh mẹ cô, khẽ thở dài.
Tần Vi mở nắp hộp ra.
Trên cùng là một chiếc điện thoại di động, một chồng ảnh, một cuốn sổ tay dày bìa đen và các vật dụng linh tinh khác.
Tất cả mọi thứ đều được phân loại để trong túi vật chứng trong suốt.
Phía dưới là một vài bộ quần áo xếp chồng lên nhau.
Trong chiếc túi trong suốt đặt điện thoại còn có một bộ sạc màu đen đi kèm, cùng với một cục sạc dự phòng cổ màu đen.
Điện thoại di động vẫn là máy trượt của Nokia, có thể tháo pin ra từ phía sau, cảm giác thời đại bỗng ùa về.
Tần Vi lấy túi đựng điện thoại ra khỏi hộp trước, vừa chua xót rơi lệ vừa than thở: “Chiếc điện thoại này là thằng bé tự tích góp tiền để mua sau khi đi làm, lúc ấy còn đắt tiền, không biết còn dùng được không.”
“Thử xem.” Trần Nhiễm Âm lấy túi trong tay mẹ, lấy điện thoại di động và bộ sạc ra, cắm cáp vào điện thoại rồi cắm phích cắm vào nguồn điện.
Thân máy đột nhiên rung lên, nắp điện thoại sáng đèn.
“Thật không hổ là Nokia.” Trần Nhiễm Âm không khỏi cảm thán một câu, “Trâu bò nhất giới điện thoại di động.”
Điện thoại di động thời đó còn chưa có chức năng cài mật khẩu cho màn hình khóa, trượt nắp lên là màn hình sáng, hình nền là ảnh chụp chung của anh trai cô và Tiểu Liễu.
Anh trai cô mặc đồng phục cảnh sát, Tiểu Liễu mặc đồng phục sinh viên trường cảnh sát.
Khi đó điện thoại di động còn chưa có chức năng làm đẹp và photoshop, ghi lại dung nhan ngây ngô cùng tình cảm sinh động giữa hai người họ năm đó một cách chân thật.
Họ vẫn ở đó, rất hạnh phúc, trong ánh mắt tràn ngập niềm vui và khát vọng cho tương lai.
Nhưng cuối cùng lại là âm dương cách biệt.
Một người hoàng tuyền tiêu cốt, một người chờ tới bạc đầu.
Yêu nhau mà không được ở bên nhau.
Tầm mắt Trần Nhiễm Âm mơ hồ, so với kết cục của anh trai và Tiểu Liễu, cô và Cố Kỳ Châu đã rất may mắn.
Tuy rằng hai người xa nhau, nhưng cuối cùng vẫn có thể gặp lại, còn có cơ hội nắm tay nhau suốt quãng đời còn lại.
Tần Vi cũng khóc, nhìn chằm chằm hình nền khóc không thành tiếng: “Cũng không biết Tiểu Liễu sao rồi? Mẹ cũng không biết nói với anh con như thế nào…”
Trần Nhiễm Âm không dám nói cho bà biết rằng cô đã từng gặp Tiểu Liễu, càng không dám nói cho bà biết nguyên nhân năm đó Tiểu Liễu đột nhiên biến mất.
Cô cũng không biết Tiểu Liễu ở đâu? Có còn sống không? Nhưng cô không thể hỏi Cố Kỳ Châu vấn đề này.
Cô nhất định phải giữ bí mật giùm Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu đã sớm biến mất, cô cũng chưa từng gặp lại người phụ nữ tên là Bạch Mai.
“Tiểu Liễu nhất định sẽ hạnh phúc.” Cô quả quyết nói với mẹ, cũng là nói với chính mình.
Tần Vi rưng rưng nhìn chằm chằm bức ảnh: “Mẹ sợ con bé nghĩ không thông, sợ nó làm chuyện ngu ngốc.”
Cô ấy thực sự không nghĩ thông.
Nhưng cũng không làm chuyện gì ngu ngốc.
Mà làm một việc rất dũng cảm.
“Tiểu Liễu rất kiên cường.” Trần Nhiễm Âm nói: “Nhất định chị ấy sẽ không làm chuyện ngu ngốc.”
Tần Vi lấy tay lau nước mắt: “Hy vọng con bé sống tốt, Vị Phạn đã đi rồi, con bé cũng nên để mọi chuyện qua đi.
Vị Phạn không thể đi cùng con bé đến cùng, nó cũng không thể lãng phí cuộc đời mình được.”
Trần Nhiễm Âm không nghĩ Tiểu Liễu sẽ buông bỏ được.
Phần tình cảm này không bỏ nổi.
Dù thế nào, trong lòng cô ấy nhất định sẽ có một chỗ của anh trai cô.
Nhưng không thể buông bỏ và tiến về phía trước là hai chuyện khác nhau.
Cô cũng hy vọng Tiểu Liễu có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh mà cái chết của anh trai cô mang đến, không ngừng tiến về phía trước, tìm một người đàn ông yêu thương cô ấy, yêu cô ấy, cùng cô ấy sống phần còn lại của cuộc đời.
Sau khi kiểm tra điện thoại di động, Tần Vi lại lấy túi vật chứng chứa ảnh ra.
Đây là ảnh chụp thẻ cảnh sát của Trần Vị Phạn.
Sau khi cảnh sát hy sinh, thẻ cảnh sát phải được thu hồi, nếu muốn lưu giữ kỷ niệm chỉ có thể chụp ảnh hoặc sao chép.
Tần Vi nhìn vật sinh tình, nước mắt rơi xuống như vỡ đê.
Năm đó, lần đầu tiên con trai đưa thẻ cảnh sát cho bà xem, bà thật sự rất vui, trong lòng cũng tự hào, cảm thấy con trai mình là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Cho đến nay, sâu trong lòng bà vẫn khá kiêu ngạo.
Bà luôn tự hào về con cái của mình, có đứa con mặc đồng phục cảnh sát, ai mà chẳng tự hào?
Bà chỉ là, quá sợ hãi...
Trần Nhiễm Âm rút ra một tờ giấy ăn trên bàn trà, đưa cho mẹ cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh trai con và Tiểu Liễu đều là cảnh sát, cho nên con yêu nghề này, cũng kính nể những người có dũng khí như họ.” Do dự một chút, cô lại nói: “Cố Kỳ Châu cũng là cảnh sát, con không chỉ yêu anh ấy mà còn yêu động lực kiên cường không chịu thua trên người anh ấy.
Anh ấy là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, ở bên anh ấy con không thấy bất an, cũng không sợ nguy hiểm, ngược lại rất an tâm, rất an toàn.”
Lúc này đây, Tần Vi không phản bác lời Trần Nhiễm Âm mà chỉ cầm ảnh, nhìn chằm chằm vào thẻ cảnh sát của con trai.
Trần Nhiễm Âm lại nói: “Con có thể chấp nhận mẹ phản đối con ở bên một người vì nhân phẩm, diện mạo và điều kiện cá nhân của người ấy, nhưng con không chấp nhận mẹ phản đối chỉ vì anh ấy là cảnh sát.
Anh trai con cũng là cảnh sát, nghề cảnh sát này không sai, luôn có người phải trả giá, đi trừ gian diệt ác.
Tín ngưỡng của bọn họ người bình thường như chúng ta không hiểu được, con cũng yêu tín ngưỡng trong lòng anh ấy, anh ấy là anh hùng của con.”
Từ chín năm trước đã là như vậy.
Ngoại trừ Lâm Vũ Đường, đời này cô sẽ không yêu bất kỳ ai khác.
“Anh ấy thật sự rất yêu con, rất tốt với con.” Trần Nhiễm Âm lại nói: “Ở bên anh ấy con rất hạnh phúc, không tệ như mẹ nghĩ.”
Tần Vi nhìn ảnh chụp trong tay, trầm mặc hồi lâu, trầm giọng mở miệng: “Đường là do mình chọn, sau này nếu đi sai, có tự gánh vác hậu quả được không?”
Giọng điệu Trần Nhiễm Âm chắc chắn: “Con có thể.”
Tần Vi từ chối cho ý kiến, yên lặng lấy xấp ảnh từ trong túi vật chứng trong suốt ra, lật xem từng cái một.
Sau khi cùng mẹ kiểm tra tất cả di vật của anh trai cô, Trần Nhiễm Âm mới đi ăn cơm trưa.
Ăn cơm xong, cô ngủ một giấc đến bốn giờ rưỡi chiều.
Mặt trời chói sáng ngoài cửa sổ vẫn treo cao như trước, nhưng đã nghiêng về phía tây.
Ngủ trưa càng lâu, dậy càng dễ u sầu.
Trần Nhiễm Âm như lâm vào cơn buồn bã và bi thương: Thế giới của cô bị bỏ rơi...
Cô lập tức cầm lấy điện thoại di động, nhắn tin cho ái phi của cô: “Trẫm rầu quá.”
Cố Kỳ Chu: “Làm sao vậy?”
Trần Hoàng: “Trống rỗng, cô đơn, lạnh lẽo, muốn anh trai giải tỏa cho em gái.”
Cố Kỳ Chu: “...”
Trần Hoàng: “Ba chấm là ý gì? Không chịu nổi trẫm?”
Cố Kỳ Châu: “Không phải, anh đang phân tích ý nghĩa sâu xa của lời này.”
Trần Hoàng bỗng dưng hết rầu, nhếch miệng đánh chữ: “Trẫm vốn không có ý đó, nhưng nếu ái phi muốn, trẫm cũng không phải không thể đi lâm hạnh.”
Cố Kỳ Châu: “Trần Hoàng, bảo trọng long thể đi.”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Trần Hoàng thẹn quá hóa giận, bắt đầu làm phiền Cố phi: “Ôi, rõ ràng là ghét bỏ trẫm!”
Cố Kỳ Châu: “Anh nào dám?”
Trần Hoàng: “Vậy dẫn em ra ngoài chơi!”
Cố Kỳ Châu: “Muốn đi đâu chơi?”
Trần Nhiễm Âm suy nghĩ một chút: “Hai chúng ta đi ăn ở chợ đêm được không? Em muốn đi ăn quà vặt.”
Cố Kỳ Chu: “Được, anh đón, nửa tiếng sau gặp.”
Trần Hoàng cực kỳ vui vẻ, lập tức nhảy khỏi giường, chạy tới phòng vệ sinh, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thay một cái váy trắng, xách túi nhỏ ra cửa.
Tần Vi còn đang ngồi ở phòng khách lật xem album ảnh trong điện thoại di động cũ của con trai không biết chán.
Trần Nhiễm Âm thấp thỏm ra phòng khách: “Con muốn ra ngoài ăn cơm.”
Tần Vi ngẩng đầu lên, biết rõ cố hỏi: “Với ai?”
Trần Nhiễm Âm ngược lại rất thản nhiên: “Cố Kỳ Châu.”
Tần Vi mím môi, thở dài, cụp mắt xuống, một lần quay lại nhìn màn hình di động: “Về sớm đấy.”
Trần Nhiễm Âm mở cờ trong bụng: “Vâng!” Vui đến choáng váng đầu óc: “Hay mẹ đi với bọn con đi?”
Tần Vi tức giận lườm cô, lại chửi: “Nghĩ đẹp quá ha! Được đằng chân lân đằng đầu! Cho một ít màu đã muốn mở phường nhuộm! Sao mẹ phải đi ăn với nó? Muốn gặp cũng là nó đến gặp mẹ!”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Hoàng thái hậu cả đời xem trọng mặt mũi.
Trần Hoàng không dám nói, im lặng gật đầu như gà rồi xoay người bỏ chạy, sợ mình chậm một bước, hoàng thái hậu lại cấm túc ở Tử Cấm Thành.
Bởi vì muốn đi chơi chợ đêm nên Trần Nhiễm Âm mang một đôi giày thể thao.
Cố Kỳ Châu đã sớm chờ cô ở cửa tiểu khu.
Trần Nhiễm Âm trực tiếp nhào vào lòng anh, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, hưng phấn báo tin vui: “Mẹ em đồng ý rồi!” Lại bắt đầu tranh công, “Nhờ cả vào cái lưỡi khôn ngoan của em!” Là nhờ hòm di vật của anh trai cô mà Cố Kỳ Châu đưa tới thì có.
Bức ảnh chụp thẻ cảnh sát đã khiến mẹ cô xúc động.
Nhưng Trần Hoàng cảm thấy, không thể không kể đến lời khuyên bảo của cô.
Cố Kỳ Châu thở phào nhẹ nhõm, hôn lên trán cô một cái, nói: “Hoàng Thượng của thần thật trâu bò.”
Trần Nhiễm Âm kiêu ngạo nhếch khóe môi: “Tất nhiên!”
Lái xe từ Đông Phụ đến thành phố lân cận hết khoảng một tiếng rưỡi.
Cố Kỳ Châu lái xe, Trần Nhiễm Âm ngồi ở ghế phụ.
Khi đến thành phố lân cận, mặt trời đã bắt đầu nghiêng về phía tây.
Chợ đêm mà bọn họ muốn đi cũng không ở trong nội thành, mà là dưới chân một ngọn núi xanh nào đó ở ngoại ô thành phố.
Ánh hoàng hôn rực rỡ, phủ một lớp lụa đỏ lên ngọn núi xanh um tươi tốt.
Dưới chân núi còn có một hồ nước trong veo.
Cảnh sắc vùng núi rất đẹp, Trần Nhiễm Âm cũng không quá đói nên kéo Cố Kỳ Châu đi tản bộ trên con đường ven hồ.
Hoàng hôn chiếu xuống nước, nhuộm đỏ những ngọn núi xanh, cũng nhuộm đỏ cả mặt hồ.
Có một cơn gió thổi vào mặt nước, sóng nước lăn tăn, Trần Nhiễm Âm khoác tay Cố Kỳ Châu, bỗng nói một câu: “Ái phi, trẫm muốn tặng khanh một món quà.”
Cố Kỳ Châu: “Quà gì?”
Trần Nhiễm Âm dừng bước, buông tay Cố Kỳ Châu ra, lấy trong túi ra một vật thể màu đen nặng trịch.
Lại là má phanh.
Món quà sinh nhật năm 18 tuổi cô tặng cho anh cũng là má phanh.
Nhưng sinh nhật năm đó không hề hoàn hảo, thậm chí có thể nói là rất xấu.
Vì vậy, cô muốn tặng một lần, nghiêm túc, chính thức, tặng lại lần nữa.
“Trẫm, nhất định phải cho khanh làm má phanh!” Cô đưa má phanh xe máy cho Cố Kỳ Châu, rất nghiêm túc nói: “Điều trẫm cần là, không xa rời, yêu đến chết.”
Lại xàm xí rồi.
Cố Kỳ Chu dở khóc dở khóc nhận món quà của Trần Hoàng: “Không cần tặng lại, miếng lần trước anh còn giữ.”
Ánh mắt Trần Nhiễm Âm sáng lên: “Thật sao?”
“Ừm.” Cố Kỳ Châu nói, “Giữ cùng với tấm giấy chứng nhận kết hôn kia.”
Trần Nhiễm Âm sửng sốt: “Chứng nhận kết hôn gì?”
Cô thực sự quên sạch rồi.
Cố Kỳ Châu thở dài, nhắc nhở: “Kì thi thử, cái em vẽ cho anh đấy.”
Trần Nhiễm Âm nhíu mày: “Sao em không có một chút ấn tượng nào nhỉ?”
Cố Kỳ Châu: “...”
Thôi vậy, cũng không phải lần đầu tên này lừa gạt anh.
“Quên thì thôi, dù sao cũng là giả.” Anh nói: “Mấy bữa nữa mình đi lấy giấy thật.”
Trần Nhiễm Âm vui mừng nhướng mày, cong khóe môi, vừa kiêu ngạo vừa khiêu khích nói: “Nếu trẫm không đồng ý thì sao?”
Cố Kỳ Châu nhìn chằm chằm cô, mày kiếm cứng rắn, ánh mắt đen nhánh: “Có trói cũng phải trói đến Cục dân chính!”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Ồ, to gan ghê!
Nhưng mà, trẫm yêu lắm!
“Ái phi, biết gì không?” Cô nhìn vào mắt Cố Kỳ Châu, nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy khanh trẫm đã rất thích.”
Trước cửa phòng học tràn ngập ánh mặt trời, khoảnh khắc anh bước vào lớp, vừa đụng phải tầm mắt của anh, cô đã thấy thích.
Cố Kỳ Châu nói: “Anh biết.”
Trần Nhiễm Âm ngẩn ra: “Làm sao anh biết được?”
Cố Kỳ Châu nín nhịn, nói: “Không nói cho em.”
Trần Nhiễm Âm cắn môi dưới, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi: “Có phải khanh cũng yêu trẫm ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”
Đúng vậy.
Đôi mắt đào hoa của cô thực sự rất hấp dẫn.
Ngày hôm đó, khi bước vào cùng giáo viên, anh đã rơi vào một đôi mắt xinh đẹp và quyến rũ.
Trong sự thanh thuần mang theo chút quyến rũ, không hề che dấu hứng thú dành cho anh, rồi lại mang theo chút giảo hoạt, nhìn chằm chằm con mồi như một tiểu hồ ly tự cho là rất thông minh.
Nhưng lúc đó anh không dám tùy tiện tiếp cận cô.
Anh cảm thấy mình đang ở trong bóng tối, không muốn kéo cô vào, cho nên mới cố ý giữ khoảng cách với cô trong suốt một thời gian rất dài sau này.
Cố Kỳ Châu lại không thừa nhận: “Không phải.” Nói xong, bước nhanh về phía trước, vành tai có chút đỏ.
Chậc chậc chậc, còn thẹn thùng.
Trần Nhiễm Âm lập tức đuổi theo, nhảy lên lưng anh.
Cố Kỳ Châu ôm chặt lấy hai chân cô.
Trần Nhiễm Âm ôm cổ anh, nghiêng đầu nhìn anh, ngây thơ chớp chớp mắt: “Đội trưởng Cố, thừa nhận đi, vừa gặp đã yêu em đúng không?”
Cố Kỳ Châu cõng cô, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt không đổi sắc, vành tai lại càng ngày càng đỏ.
Trần Nhiễm Âm cứ thích nhìn anh bị chọc thủng, phòng tuyến của anh càng bị phá vỡ cô lại càng động lòng, từng bước ép sát: “Có phải liếc mắt một cái là vạn năm không?”
Cố Kỳ Châu khẽ thở dài, không còn cách nào khác, đành phải thừa nhận: “Đúng.” x26#x ;
Câu nói ngắn ngủi lại vô cùng chắc chắn.
Anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, ánh nhìn vạn năm.
Trần Nhiễm Âm trong lòng hơi ngọt ngào, nhếch miệng hôn lên tai anh một cái, nói: “Có anh thật tốt.”
Trái tim Cố Kỳ Châu bỗng mềm nhũn, hận không thể hái hết sao trăng trên trời cho cô.
“Anh nhất định sẽ tốt với em.” Anh nghiêm túc và kiên định nói: “Tốt cả đời.”
Trần Nhiễm Âm biết, đối với người đàn ông miệng cứng rắn hơn sắt thép này mà nói, đây đã xem như là lời tỏ tình ngọt ngào nhất rồi.
Người đàn ông của cô ngốc nghếch, nhưng đáng yêu và si tình.
“Em tin.” Cô trả lời: “Chúng ta phải cố gắng ở bên nhau trọn đời.x26quot;
Cố Kỳ Châu: “Không xa rời.”
Trần Nhiễm Âm: “Ừ, không xa rời.”
(Quyển hạ - Xông tới - Hoàn).