Cố Kỳ Châu tưởng như đang nằm mơ, khó tin nhìn chằm chằm người trong lòng mình: “Mọi người, chạy ra bằng cách nào?”
Vành mắt Trần Nghiễm Âm sưng lên, nước mắt vòng quanh, nức nở nói: “Tiểu Liễu, là Tiểu Liễu, Tiểu Liễu đưa bọn em ra.”
Cố Kỳ Châu nhíu mày hỏi lại: “Tiểu Liễu là ai?”
Giọng nói Trần Nhiễm Âm đầy nghẹn ngào, nói rất nhanh: “Châu Dạ Liễu, vị hôn thê của anh trai em, bây giờ tên là Bạch Mai, là nội ứng của các anh đó! Còn có, còn có Lang Cửu Mệnh cũng đang ở trên núi!” Cô nhận ra có thể bây giờ Tiểu Liễu đang gặp nguy hiểm, lập tức buông Cố Kỳ Châu ra, vội vàng lo lắng cầu xin, “Các anh mau đi cứu cô ấy đi! Mau cứu cô ấy! Nhất định phải cứu sống cô ấy.
Em xin anh, nhất định phải cứu cô ấy về!”
Dưới bầu trời quang đãng, mặt hồ nước xanh trong gợn sóng lăn tăn.
Bạch Mai đứng bên cạnh cái hố trên đỉnh núi, thỉnh thoảng ánh nắng vàng phản xạ dưới mặt hồ lại chiếu vào đôi mắt cô ấy.
Xung quanh cái hố rộng rãi trống trơn.
Hai cái xác đẫm máu nằm trên đất vàng, bất động dưới ánh nắng thiêu đốt.
Tòa khung xi măng gần đây nhất cũng phải cách khoảng hơn trăm mét.
Lang Cửu Mệnh sẽ lên núi ngay thôi, thời gian gấp gáp, Bạch Mai cũng chẳng kịp giấu xác của Lý Tuyết và Vương Đào vào chỗ kín, chỉ đắp tấm bạt chống nước màu xanh lá ở công trường bên cạnh lên thi thể, sau đó kéo tới gần miệng hố, đẩy xuống dưới.
Xác chết không hề nhẹ, lúc rơi từ độ cao như vậy xuống hố vang lên tiếng va đập nặng nề.
Sau khi dùng đất đá che đi vết máu trên nền đất, Bạch Mai nhặt súng của Lý Tuyết trên đất lên, đứng thẳng người, vừa thở dốc vừa đưa mắt nhìn qua cái hồ lớn sau núi.
Ở chính giữa nơi từng cơn sóng xanh vỗ dập dìu có một hòn đảo nhỏ hình tròn.
Bên ngoài đảo là một vòng bùn đất cát đá màu vàng, mặt đất tạo thành đường cong cao dần vào bên trong, cuối cùng biến mất sau cành lá um tùm… Trên đảo có một rừng cây hình tròn, dưới ánh nắng vàng, những bụi cây chồng lên nhau, chen chúc khoe sắc xanh tươi mát.
Nó như một viên ngọc bích hình tròn đặt giữa sóng nước xanh thăm thẳm, còn là loại được khảm viền vàng… Bạch Mai nghĩ thầm, so sánh như học sinh tiểu học ấy, mình đúng là đồ mù văn.
Một cơn gió thổi qua, lá cây trên đảo nhỏ lung lay như bọt nước, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, đám mây trắng trên nền trời xanh cũng lay động theo gió.
Bạch Mai vân vê lọn tóc con bên tai, lại nghĩ: Tất cả sắp kết thúc rồi sao?
Mười năm ròng rã, làm gì có ai biết được rốt cuộc cô ấy đã phải trải qua những gì, thậm chí ngay cả chính cô ấy cũng đã quên rất nhiều chi tiết rồi.
Khoảng thời gian ở Myanmar khó chịu không?
Khó chịu.
Cực kỳ khó chịu.
Mỗi một ngày đều dài đằng đẵng, căng thẳng vô cùng.
Cô ấy phải căng chặt thần kinh từng giây từng phút, không dám thư giãn chút nào.
Bởi vì cô ấy biết rõ nếu mình bị lộ thì sẽ không thể báo thù cho Vị Phạn.
Với cô ấy, mạng sống chỉ là chuyện nhỏ, báo thù mới là mục tiêu lớn nhất của cô ấy.
Cô ấy không thể để người yêu mình chết không rõ ràng… Cô ấy đã thoát ra khỏi vũng bùn, nhưng để báo thù, cô cam tâm tình nguyện quay lại, chết cũng không hề gì.
Trong mười năm này, cô ấy trở về từ cõi chết vô số lần, cũng từng vô số lần nghĩ tới chuyện từ bỏ, muốn tự sát, muốn kết liễu tất cả.
Nhưng lần nào cũng phải cắn răng sống tiếp vì mục tiêu báo thù.
Ngoại trừ báo thù thì cuộc sống của cô ấy chẳng còn mục tiêu gì cả… Đúng là chàng trai tóc dài hơn cô, đẹp đẽ hơn cô đó có thể sưởi ấm và an ủi cô phần nào, nhưng lại không đủ để cô từ bỏ tất thảy.
Người sống làm sao bằng người đã chết kia chứ.
Người cô ấy yêu nhất vẫn là Vị Phạn.
Anh ấy tới trong lúc cô ấy bất lực và vô định nhất, dẫn dắt cô ấy, cho cô ấy biết thế nào là ấm áp.
Bởi vì yêu, cho nên cô ấy mới yêu luôn cái nghề cảnh sát, mới muốn ghi danh vào trường cảnh sát, trở thành cảnh sát như anh ấy, kề vai chiến đấu cùng anh ấy.
Nhưng anh ấy lại chết trong năm tháng đẹp nhất cuộc đời, trong một mùa hè hoa nở rực rỡ.
Sau năm đó, cuộc sống của cô ấy dần ảm đạm, hoa không nở nữa, cho nên cô ấy luôn vấn vương năm đó, mãi chẳng thể quên được.
Lúc còn sống, Vị Phạn luôn gọi cô ấy là “Tiểu Liễu”, hi vọng cô ấy có thể như cành liễu, uyển chuyển mà rắn rỏi, vững vàng giữa trời đông giá rét, khi gió xuân tới lại mạnh mẽ sinh sôi.
Cô ấy không muốn phụ mong chờ của Vị Phạn, cho nên vẫn luôn cắn răng kiên trì.
Nếu việc lần này có thể thành công, cô ấy vẫn có thể sống sót thì nhất định sẽ sống đúng như anh ấy hy vọng, khi gió xuân tới lại mạnh mẽ sinh sôi.
Nếu có chuyện gì thì thôi vậy, chết cũng chết rồi, cô ấy đã cố gắng hết sức, ít nhất cũng không thẹn với lương tâm.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Bạch Mai nhanh chóng thu lại suy nghĩ.
Lúc cô ta quay lại, Lang Cửu Mệnh cũng đi ra từ rừng cây.
Lang Cửu Mệnh làm việc rất cẩn thận, từ sau khi bước vào biên giới Trung Quốc thì ăn mặc rất giản dị, cộng thêm mấy sợi tóc bạc giữa mái tóc đen lòa xòa, môi nhợt nhạt, cằm lún phún râu, áo T-shirt màu xám nhạt, bên dưới là quần âu xám đậm, đi giày thể thao màu đen, còn đeo thắt lưng màu nâu bên hông, thật sự rất giống mấy ông chú trung niên thường gặp ven đường.
Nhưng đôi mắt lạnh lùng lại vô cùng cảnh giác như này thì không thường gặp chút nào.
Bạch Mai mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm ông ta hỏi: “Vừa nãy đi đâu?”
Lang Cửu Mệnh không trả lời câu hỏi của cô ấy, cũng không đi về trước, cảnh giác nhìn súng trong tay cô ta.
Ông ta nhận ra cây súng này, là súng của Lý Tuyết.
Nhưng bây giờ lại không thấy Lý Tuyết và Vương Đào ở đây.
Nhất định là có điều gì khuất tất.
Bạch Mai trông sai sai.
Ông ta sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Mai, hỏi lại: “Lý Tuyết với Vương Đào đâu?”
Bạch Mai bình tĩnh đáp: “Tôi không biết, lúc quay lại thì đã chẳng thấy đâu rồi.”
Nhưng Lang Cửu Mệnh lại chẳng tin tưởng Bạch Mai.
Vừa rồi khi trở về, ông ta có thấy xe buýt đậu dưới chân núi.
Khỏi cần nghĩ cũng biết đó là kiệt tác của Lý Tuyết và Vương Đào.
Xe còn ở đây mà người không thấy đâu, rất bất thường.
Trừ khi Bạch Mai đã xử lý cả hai người họ.
Với cả rốt cuộc Lý Tuyết và Vương Đào cướp xe buýt làm gì? Người trong xe đâu? Đi đâu cả rồi? Không thể bị Bạch Mai xử lý hết rồi chứ? Cô ta dám làm vậy à?
Hay là sau khi xử lý Lý Tuyết và Vương Đào, Bạch Mai đã thả người trong xe buýt đi rồi?
Lang Cửu Mệnh càng nghĩ càng thấy lạ, trong lòng thoáng cảnh giác hơn, đồng thời cũng sầu não vì tính sai, đúng ra không nên tùy tiện trở lại đây mới phải.
Từ khi bước vào Đông Phụ, dường như lần nào ông ta cũng tính sai vậy, đầu tiên chính là Mạnh Mục Thừa.
Mặc dù không tin tưởng Mạnh Mục Thừa, nhưng ông ta cũng không định chấm dứt hợp tác hoàn toàn, dù sao thì bây giờ, tập đoàn Diệu Huy cũng là con át chủ bài cuối cùng, không thể dễ dàng buông tha như vậy được.
Ông ta bị Quốc Vương chèn ép nhiều năm, lần này không thể xoay người nhờ tập đoàn Diệu Huy được thì không còn cơ hội nào khác, chỉ có thể tiếp tục co rúm như kẻ ăn nhờ ở đậu ở Myanmar, mặc cho Quốc Vương sắp xếp.
Mà ông ta đã sớm nhận ra, chờ tới khi mình hết giá trị lợi dụng, nhất định Quốc Vương sẽ diệt trừ mình không chút do dự.
Lang gia trước đây nở mày nở mặt thế nào thì bây giờ Lang Cửu Mệnh lại nghèo túng cỡ đó.
Nhìn thì là đàn em của trùm buôn lậu mai thúy lớn nhất Đông Nam Á, nhưng thật ra cũng chỉ là vỏ bọc.
Tất cả đều là Lâm Hằng ban tặng, nếu như không có Lâm Hằng thì ông ta cũng không rời vào cảnh này.
Ông ta hận Lâm Hằng thấu xương.
Nhưng bây giờ ông ta đã báo thù lớn xong rồi.
Từ chín năm trước đã báo thù xong, giết cả nhà Lâm Hằng, khiến ông chết không nhắm mắt, còn đoạn tử tuyệt tôn.
Ông ta vốn không tin lời Lý Tuyết nói.
Con trai Lâm Hằng còn sống? Không thể nào! Cậu ta đã chết từ lâu rồi, bị phanh thây cùng cha cậu ta, sao có thể còn sống được?
Ông ta không tin nhà họ Lâm có người còn sống, cũng không thể chấp nhận chuyện này.
Kế hoạch báo thù của ông ta nhất định phải hoàn mỹ, phải không chút sai sót nào.
Lâm Hằng phải chết, con trai, con gái Lâm Hằng cũng phải chết, đừng kẻ nào hòng sống sót!
Cái chết thảm khốc của Lâm Hằng cũng là một phần an ủi cho Lang Cửu Mệnh.
Mà Đông Phụ chính là nơi Lâm Hằng chôn thân.
Từ khi bước vào biên giới Đông Phụ, ông ta đã cảm thấy vui vẻ, tự hào khó tả.
Được giẫm đạp lên xương cốt Lâm Hằng, lên cả tôn nghiêm của ông, Lang Cửu Mệnh tin Đông Phụ nhất định là mảnh đất có phúc, huống chi có tới chín cái mạng, đâu dễ dàng chết như vậy được, cho nên mới bí quá hóa liều đi tới Đông Phụ.
Liều ăn nhiều.
Giết người phóng hỏa cướp đai vàng.
Nhất định phải thử một phen cuối cùng, nếu không đời này đừng nghĩ tới chuyện Đông Sơn tái khởi.
Nhưng ai ngờ được, con át chủ bài cuối cùng này cũng bị cảnh sát phá mất…
Vì để xác nhận lòng trung thành của Mạnh Mục Thừa, tối hôm qua ông ta tới sòng bạc đen tìm vận may, định tìm người có dáng vẻ tương tự mình, sau đó lại thăm dò Mạnh Mục Thừa một lần nữa.
Cho nên ông ta lén lút đặt cúc áo kèm máy nghe trộm lên mục tiêu Lưu Tiểu Hoa, kết quả nghe được một tin thật đáng thất vọng: Tập đoàn Diệu Huy đã bị bại lộ, Mạnh Tranh và Mạnh Chiêu Viễn đã bị cảnh sát khống chế, Mạnh Mục Thừa là gián điệp cảnh sát phái tới.
Sau khi mất đi tập đoàn Diệu Huy, trong tay ông ta không còn vũ khí nào có thể chống lại Quốc Vương, cũng chẳng có vốn liếng để Đông Sơn tái khởi, hoàn toàn đi vào ngõ cụt.
Vậy nên, ông ta càng hận Lâm Hằng, hận cảnh sát Trung Quốc hơn, thậm chí còn nghĩ tới chuyện cá chết lưới rách, giết thêm mấy tên cảnh sát để chúng chôn cùng.
Nhưng sau đó, ông ta dần dần tỉnh táo lại: Chết thì dễ lắm, đặt súng kề lên Thái Dương, nhẹ nhàng bóp cò là xong chuyện.
Nhưng làm vậy thì có ích gì, chẳng phải là đúng như ý muốn của Lâm Hằng ư? Xuống địa ngục rồi, Lâm Hằng cũng sẽ chế giễu ông ta là đồ bỏ đi, đến chết cũng chẳng thể Đông Sơn tái khởi.
Cho nên không thể chết, nhất định phải sống, không thể thua Lâm Hằng.
Chỉ cần còn cái mạng này là sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi, sớm muộn rồi cũng sẽ lại đứng trên đỉnh cao.
Nhưng Đông Phụ đã thất thủ, nhất định phải mau rút lui, nếu không sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ bắt được.
Thế nhưng cảnh sát đã biết ông ta ở Đông Phụ, nhất định sẽ phong tỏa diện rộng mọi con đường đến Đông Phụ, cứ xông ra vậy thì chết chắc, cho nên tạm thời phải rút lui ẩn thân, chờ đợi thời cơ.
Vậy mà chỗ ẩn thân cũng không an toàn như tưởng tượng, Bạch Mai chính là mối họa ngầm lớn nhất.
Lúc trước ông ta chưa từng hoài nghi Bạch Mai, nhưng lúc này bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện: Rốt cuộc là vì sao cảnh sát lại phát hiện ra tập đoàn Diệu Huy? Mạnh Tranh và Mạnh Chiêu Viễn đều làm việc rất cẩn thận, mười mấy năm đều bình an vô sự, sao bỗng nhiên lại bị cảnh sát để mắt tới? Vì sao cảnh sát lại biết hai cha con này làm việc giúp ông ta?
Hoặc là đứa con trai út nhà họ Mạnh tự thú, hoặc là trong bọn họ có nội gián.
Nhưng ông ta không tin có đứa con trai nào dám chủ động báo cáo cha mình, việc cha nó làm là phạm pháp, nếu bị phát hiện thì chỉ có đường chết.
Vậy chỉ còn lại một khả năng: Có nội gián.
Ông ta cũng xác định phạm vi nội gián rồi.
Bởi vì số người biết chuyện quan trọng trong tập đoàn không nhiều, mà Bạch Mai lại là một trong số đó.
Bạch Mai là nội gián?
Lang Cửu Mệnh bắt đầu cảnh giác, vô thức đưa tay sờ ra sau thắt lưng.
Nhưng động tác của Bạch Mai còn nhanh hơn, ngón tay ông ta vừa chạm tới báng súng, Bạch Mai đã giơ súng lên.
Súng nhắm ngay đầu ông ta, cô ấy nghiêm giọng cảnh cáo: “Không được nhúc nhích!”
Lang Cửu Mệnh không hề buông bàn tay đang chạm vào súng, chỉ dừng động tác lại, lạnh mặt nhìn chằm chằm Bạch Mai: “Cô là cớm?”
Bạch Mai cười: “Sao có thể chứ?”
Lang Cửu Mệnh hỏi lại lần nữa: “Lý Tuyết và Vương Đào đâu?”
Bạch Mai vẫn trả lời như cũ: “Tôi không biết.”
Lang Cửu Mệnh không tin cô ấy, ngược lại còn kiêng kị hơn.
Nhưng trong tay cô ấy có súng.
Với cả nếu cô ấy là cảnh sát thật thì chẳng mấy chốc sẽ có rất nhiều cảnh sát đuổi đến, cho nên nhất định phải mau thoát khỏi sự uy hϊế͙p͙ của Bạch Mai, nếu không ông ta sẽ phải bỏ mạng tại Đông Phụ này.
Chết ở đâu cũng không thể chết ở Đông Phụ, không thể để linh hồn Lâm Hằng thấy trò cười này được.
Huống hồ bỏ mạng ở nơi Lâm Hằng chết mới là nhục nhã, Lâm Hằng chết rồi cũng có thể cười tới sống dậy.
“Nếu cô không phải gián điệp thì chúng ta nội đấu gì chứ?” Cuối cùng Lang Cửu Mệnh cũng buông cánh tay chạm vào súng kia, còn giơ hai tay lên, định để Bạch Mai thấy vậy rồi mất cảnh giác, đồng thời lại thuyết phục cô ấy, “Tự mình đánh người mình, hao tổn lực lượng.
Tôi nghĩ Quốc Vương cũng không muốn thấy chúng ta đối địch như thế đâu, phải hợp tác thì mới cùng có lợi.”
Nhưng Bạch Mai nào dễ tin như vậy, bởi vì cô ấy quá rõ Lang Cửu Mệnh gian xảo cỡ nào, tựa như một con chuột xám lớn béo ú, chỗ nào cũng nhúng tay vào, chỉ sơ hở chút thì sẽ nhân cơ hội nắm thóp mình.
Cho nên cô ấy không hề buông lỏng cảnh giác, ngược lại còn quả quyết bóp cò nhưng không hề nhắm vào vị trí yếu hại, bởi vì mục tiêu của họ là bắt sống con cá lớn Lang Cửu Mệnh này… Với tội ác Lang Cửu Mệnh gây nên, chết mới là giải thoát.
Nhưng bóp cò rồi, không có tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên mà chỉ có tiếng “Răng rắc” rất nhỏ.
Hết đạn rồi.
Chuyện này quá đột ngột, Bạch Mai ngây người, vô cùng bực dọc, thầm mắng trong lòng: Mẹ nó!
Lang Cửu Mệnh không chút do dự đưa tay ra sau thắt lưng, rút súng ra cực nhanh, đồng thời càng thấy Đông Phụ đúng là nơi may mắn của mình, nhất định có thể giúp ông ta trở về từ cõi chết!
Ngay khi Lang Cửu Mệnh bóp cò, Bạch Mai quay người nhảy xuống hố.
Hố sâu hơn năm mét, cao khoảng hai tầng nhà lầu, người bình thường không mặc đồ phòng hộ nhảy xuống nhất định sẽ bị thương, nhưng Bạch Mai đã trải qua huấn luyện gián điệp nghiêm ngặt, bên dưới lại còn có hai thi thể.
Cô rơi trên thi thể Vương Đào và Lý Tuyết rồi lập tức lăn khỏi đó, lăn tới bên cạnh khẩu M95.
Vừa rồi cậu học sinh tên Cố Biệt Đông trước khi lên còn định cầm khẩu M95 này lên theo, nhưng bị Trần Nhiễm Âm quát bảo để lại, bởi vì cô sợ sẽ bị cướp cò.
May mà cô ấy quát bảo để lại, nếu không bây giờ cô đã bị Lang Cửu Mệnh bắn như bia sống rồi.
Lúc Lang Cửu Mệnh chạy tới bên cạnh miệng hố, Bạch Mai đã nhặt khẩu M95 trên đất lên.
Cô ấy nâng súng, nhắm thẳng vào Lang Cửu Mệnh bóp cò.
Khẩu M95 này cũng giống những khẩu cô ấy từng sử dụng, đều là hàng nhập từ nước ngoài về.
Lúc nổ súng, Bạch Mai còn nghĩ: Lần này bà đây mà sống sót thì sẽ tóm cả lò bọn buôn lậu chúng mày, có bao nhiêu bắt bấy nhiêu!
Lang Cửu Mệnh cũng đồng thời nổ súng về phía Bạch Mai, nhưng cả hai đều không bắn trúng đối phương.
Lang Cửu Mệnh tức đến nổ phổi, không ngờ bên dưới còn có một khẩu súng nữa, còn là súng trường tự động.
Cũng nhận ra chủ nhân khẩu súng này là Vương Đào.
Đứng trên miệng hố không thể thấy rõ tình hình bên dưới vách đá, không nhìn thấy thi thể, nhưng ông ta cũng có thể đoán được: Vương Đào và Lý Tuyết đều đã chết, nhất định là do Bạch Mai giết.
Mà ở cự ly xa, độ chính xác của súng lục sao có thể bằng súng trường, cứ đối chọi với Bạch Mai, tỷ lệ thắng dường như bằng không.
Ông ta gần như quyết định ngay lập tức: Chạy trốn! Bây giờ Bạch Mai đang bị kẹt dưới hố, không thể thoát ra ngay được, đây là lúc tốt nhất để bỏ cô ta lại.
Ông ta lại bắn xuống hố một phát súng nữa rồi quay người chạy về phía con đường.
Ông ta vốn chạy theo con đường xuống núi, lái cái xe trộm được kia, dù sao đi xe cũng nhanh hơn người, nhưng mới chạy tới rìa núi phía Nam thì ông ta thấy một nhóm cảnh sát đặc nhiệm mặc đồng phục cảnh sát màu đen đi lên đỉnh núi.
Người đi đầu chính là Cố Kỳ Châu.
Cho dù cách xa một khoảng nhưng anh vẫn có thể nhận ra rõ ràng, người kia là Lang Cửu Mệnh, là kẻ thù của anh.
Cha anh chết trong tay ông ta, chị gái và anh rể cũng chết trong tay ông ta, sau đó mẹ anh cũng chết vì nhớ nhung.
Đây là huyết hải thâm thù khắc sâu vào xương vào tủy anh.
Máu huyết toàn thân Cố Kỳ Châu như sôi trào, sắc mặt xanh lại, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Lang Cửu Mệnh, tốc độ leo núi càng nhanh hơn.
Anh lao tới như con thú hoang bị chọc giận, vừa rút súng vừa nghiêm giọng hét lớn: “Dừng lại! Cảnh sát đây!”
Khoảnh khắc đối đầu với Cố Kỳ Châu, Lang Cửu Mệnh như bị sét đánh…
Đôi mắt kia giống Lâm Hằng như đúc.
Còn có đôi mày sắc bén như kiếm đó cũng giống y hệt Lâm Hằng.
Mười mấy năm trước, Lâm Hằng cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt ác liệt đó, vừa rút súng vừa gào lên: “Dừng lại! Cảnh sát đây!”
Lâm Hằng, Lâm Hằng trở về rồi.
Lâm Hằng chưa chết, Lâm Hằng lại bắt ông ta.
Lang Cửu Mệnh sợ vỡ mật, trong lòng sợ hãi… Chờ một chút, không đúng, Lâm Hằng đã chết rồi, Lâm Hằng đã chết từ lâu rồi!
Thật sự đã chết rồi ư?
Hay là Lâm Hằng sống lại rồi?
Không được, không được!
Không thể để Lâm Hằng bắt được lần nữa!
Có thể trốn lần thứ nhất thì có thể trốn lần thứ hai.
Nhanh như chớp, ông ta xoay người chạy qua đỉnh núi đối diện.
Lúc Cố Kỳ Châu leo lên đỉnh núi phía nam, Lang Cửu Mệnh đã chạy tới cánh rừng phía bắc.
Cố Kỳ Châu cũng đuổi theo nhanh như chớp.
Phía bắc ngọn núi nối tiếp hồ Thanh Phong.
Sau khi vừa chạy vừa lăn xuống một đoạn, một vách đá xuất hiện trước mặt Lang Cửu Mệnh.
Vách núi phía dưới sâu không thấy đáy, chỉ có hồ nước xanh lam.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt hồ tạo thành vòng ánh sáng vàng hoa lệ, sóng nước lăn tăn như đang phát sáng, lấp lánh như tiên cảnh.
Vách đá có hề gì?
Lang Cửu Mệnh không phục, ông ta có chín cái mạng, nhất định có thể trở về từ cõi chết!
Ông ta nhanh chóng đút súng sau thắt lưng, nhảy xuống vách núi.
Sau khi nổi lên mặt nước, ông ta khua tay bơi tới hòn đảo hoang giữa hồ.
Cố Kỳ Châu đuổi theo tới vách đá, không hề nghĩ ngợi nhảy xuống, rơi vào hồ nước tĩnh mịch lạnh buốt.
Rơi từ đó xuống, lực va chạm giữa mặt nước và thân người không nhỏ, nhưng rất nhanh anh đã nổi lên mặt nước.
Khi thấy bóng hình Lang Cửu Mệnh ở không xa phía trước đang chìm nổi bơi tới đảo nhỏ giữa hồ, anh lập tức đuổi theo.
Anh liều mạng bơi, trong đầu hiện lên cảnh cha mình chết không nhắm mắt, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: Hôm nay dù có phải chết thì anh cũng phải tự tay bắt giữ Lang Cửu Mệnh.
Anh cảm giác cha mình vẫn chưa rời đi, ông như cô hồn dã quỷ du đãng giữa thế gian này, bởi vì không cam lòng, còn chưa nhìn thấy Lang Cửu Mệnh đền tội, không thể nhắm mắt được.
Nhất định phải để bố anh ra đi thanh thản, nhắm mắt xuôi tay..