Tháng mười một, học sinh dần dần chuyển sang đồng phục mùa thu màu xanh lam. Những hàng cây trong trường bắt đầu đổi sang sắc vàng.
Gió thu xào xạc, mang theo cái lạnh se se.
Trong sân trường mưa rơi rả rích, nước mưa rơi xuống mặt đất, bắn lên những bông hoa nước nhỏ.
Vì trời mưa, An Tĩnh và mấy người bạn đành ăn trưa trong nhà ăn trường. Ăn xong họ quay về lớp học. Phần lớn học sinh đều ở trong lớp, người làm bài tập, người ngồi tụm năm tụm ba với nhau, con trai nói chuyện chơi game, con gái tám chuyện.
An Tĩnh cúi đầu, chuyên tâm làm bài tập Toán, làm mãi làm mãi, cô cau mày nhìn tay mifnnh. Lúc ăn cơm không biết cờ vào cái gì mà lòng bàn tay cứ dính dính, cầm bút thấy không thoải mái, rất khó viết chữ.
Dường Kỳ bên cạnh ngán ngẩm học thuộc từ mới tiếng anh. Phát hiện cô ngọ nguậy, Dương Kỳ ghé sát lại hỏi: "Sao thế?"
An Tĩnh lắc đầu, vẩy vẩy tay, khẽ hỏi: "Cậu có giấy ướt không?"
"Chờ chút mình tìm thử xem."
Dương Kỳ cúi đầu tìm trong ba lô, tìm đi tìm lại không itmf thấy. Cô lắc đầu, "Hôm nay không mang, cậu có cần gấp không, để mình đi xin bạn khác."
An Tĩnh vội kéo tay cô ấy, mỉm cười: "Không cần đâu, mình vào nhà vệ sinh rửa tay."
Dương Kỳ gật đầu.
Lớp học cách nhà vệ sinh rất xa, nhà vệ sinh tầng hai ở cuối hành lang bên phải, gần như là hai đầu ngược nhau. ở đó rất vắng vẻ, không nhiều người ra vào và khá gần sân vận động.
An Tĩnh đang đi, bỗng nhiên dừng bước.
Trần Thuật, Tống Tư đang túm tụm ở lan can gần nhà vệ sinh nói chuyện. Trần Thuật hai tay đút túi, khuôn mặt nở nụ cười thản nhiên như không. Bên trong áo đồng phục mùa thu của cậu là chiếc áo phông có mũ màu đen, cậu đội mũ của áo lên đầu, mái tóc nằm gọn bên trong.
Cậu đang quay sang nghe người khác nói chuyện. Nói tới chỗ phấn khích, Tống Tư nhảy lên khoác vai cậu. Trần Thuật chậm rãi đạp cho cậu ta một cái.
An Tĩnh do dự một lúc, không biết có nên đi tiếp không. Họ đứng ngay sát nhà vệ sinh, nếu đi tiếp nhất định sẽ nhìn thấy cô, khi ấy lại hò hét các kiểu.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ thì Trần Thuật dường như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt đen láy của cậu nhìn sang.
Hai người bắt gặp ánh mắt của nhau.
Trần Thuật sững người, nhướng mày, khóe miệng với đường cong hoàn hảo nở nụ cười, ung dung nhìn cô.
Tống Tư và Châu Tề bên cạnh phát hiện cậu không chú tâm, cũng nhìn theo ánh mắt cậu và phát hiện ra cô. Mấy người nhìn đi nhìn lại với vẻ đùa cợt, tinh quái, khuỷu tay huých vào cánh tay Trần Thuật, từ xa đã nghe thấy tiếng huýt sáo trêu chọc.
Bị học phát hiện rồi thì né tránh cũng vô ích. An Tĩnh bỏ qua những ánh mắt nhìn như thiêu đốt, chậm chạp đi tới, cúi đầu, nhìn mũi giày, lề rề bước về phía trước.
Lúc đi ngang qua bọn họ, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Giọng nói bỡn cợt của Tống Tư vang lên, vô cùng gian xảo.
"Em gái sao không nhìn bọn mình thế, không mua quà sinh nhật cho mình nên ngại à?"
An Tĩnh mỉm cười đối phó, không đáp lời cậu ta, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Cuối cùng cũng thở phào, cô mở vòi nước, rửa tay thật kỹ, nước chảy róc rách. Cô vểnh tai nghe, hình như nghe thấy tiếng bước chân của mấy người bên ngoài đang xa dần.
Rửa tay xong, cô vặn chặt vòi nước, cô lấy khăn lau sạch tay, rồi một lần nữa soi mình trong gương, khuôn cằm nhọn nâng đỡ gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi môi hơi nhợt nhạt.
Cô mím môi, rời khỏi nhà vệ sinh. Quả nhiên không thấy đám người ngoài cửa đâu nữa. Cô vén một lọn tóc ra sau tai, đang định bước đi. Đột nhiên bên cạnh có người nắm chặt lấy cổ tay của cô.
An Tĩnh sững sờ quay đầu, phát hiện Trần Thuật đang thản nhiên dựa lưng vào tường. Cậu nghiêng đầu mỉm cười với cô: "Sao, tưởng mình đi rồi à?"
An Tĩnh lắc đầu, khẽ nói: "Sao cậu vẫn còn ở đây?"
Rõ ràng là ở trong cô đã nghe thấy mọi người đi hết mới chịu ra.
Trần Thuật khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Đợi cậu."
An Tĩnh mím môi, đôi mắt sáng bình tĩnh nhìn cậu: "Đợi mình làm gì?"
Trần Thuật không cười nữa, nheo mắt nhìn cô.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của cậu vẫn đnag nắm chặt cổ tay mảnh mai của cô. An Tĩnh sợ có người nhìn thấy nên định gạt tay cậu ra.
Đúng lúc đó đột nhiên Trần Thuật kéo mạnh cô đến trước mặt mình.
An Tĩnh bất ngờ, khẽ kêu lên mọt tiếng, người va vào lồng ngực của cậu. Trán cô chạm vào cằm cậu, hơi nóng phả lên đầu cô.
An Tĩnh lo lắng, đây là trường học, cô ra sức vùng vẫy.
"Cậu làm cái gì vậy?"
Trần Thuật một tay nắm chặt cổ tay cô, một tay đặt vào eo cô.
Cậu nheo mắt, cảm giác thật mềm mại, nhỏ nhắn, gần như hai tay có thể ôm trọn eo cô.
Cậu nghiêng đầu, nhếch miệng, thản nhiên nhưng vẫn rất nghiêm túc, nhìn cô và nói: "Cậu nói xem mình định làm gì?"
An Tĩnh không trả lời. Cô cảnh giác nhìn xung quanh, lo sợ có giáo viên hoặc bạn bè đi qua. Có điều chỗ này khá vắng vẻ, không ai qua lại, cho dù có người muốn đi vệ sinh, cũng sẽ đi nhà vệ sinh ở tầng trên hoặc tầng dưới, có điều ở đó khá đông người.
Cậu thấy cô không trả lời, nhíu mày nói: "Vì sao ở lớp không để ý đến mình?"
An Tĩnh không biết nói thế nào, từ sau khi cậu thổ lộ, An tĩnh không dám nói chuyện với cậu trong lớp, sợ người khác nhận ra.
Chóp mũi của An Tĩnh lấm tấm mồ hôi, lọn tóc đã được vé ra sau tai lại xòa xuống, tỏa ra một vẻ đẹp dịu dàng. Chỉ là lúc này cô không có thời gian vén tóc, một tay cô bị Trần Thuật nắm, một tay đang chắn trước lồng ngực vững chãi của cậu.
Cô cau mày, khẽ nói: "Cậu buông mình ra đã."
Trần Thuật nhìn cô rất lâu, khẽ hừ một tiếng: "Không buông."
Cậu lại nói, "Cậu có biết mình nhìn cậu từ phía sau lâu thế nào không, hả? Cậu lòng dạ sắc đá, không thèm quay lại."
An Tĩnh liếc mắt nhìn chiếc áo màu đen liền mũ của cậu, gần ngay trước mắt, có mùi chanh thơm mắt.
Trần Thuật thấy cô lơ đễnh, chợt cảm thấy không vui. Cậu ghé sát lại, buông cổ tay cô ra, ngừng một lát, nhè nhẹ vén lọn tóc mềm mại đang xòa xuống má cô, trong nháy mắt, vành tai nhỏ nhắn trắng trẻo của cô lộ ra ngoài.
Đôi mắt Trần Thuật tối đi.
An Tĩnh ngây người nhìn cậu.
Bất chợt, làn môi mỏng của Trần Thuật nhếch lên rất đẹp mắt, có chút gian nan, đôi mắt đen láy, sống mũi thẳng tắp, một tay cậu kéo cái mũ rất rộng của mình, dần dần kéo qua đầu An Tĩnh.
Trong thoáng chốc, An Tĩnh thấy phía trước tối om, cô vùng vẫy muốn lùi lại, tim đập thình thịch, hơi bất an.
"Làm gì vậy."
Bàn tay đặt ở eo ghì chặt lấy cô, không cho cô lùi lại.
Chỉ cần gần thêm chút nữa sẽ chạm vào làn môi mỏng của cậu, hơi thở nóng ấm đã làm tan chảy đối phương.
Trần Thuật thấp giọng nói: "Nghĩ xong chưa?" Giọng nói khe khẽ, An Tĩnh vẫn không trả lời. Sống mũi của cậu sát lại, khẽ chạm vào mũi An Tĩnh.
An Tĩnh cảm thấy mọi giác quan trở nên vô cùng nhạy bén, cô trợn tòn mắt, thật sự không dám tin.
Trong khoảng không tối tăm, cô bất đắc dĩ phải dựa vào người cậu, bên tỏng chiếc mũ toàn hơi thở nóng ấm của cậu.
An Tĩnh mím môi, nhắm chặt mắt lại, bàn tay của cô từ chắn trước ngực cậu dần nắm chặt lại, toàn thân khẽ run lên.
Trước mắt là đôi môi đỏ mím chặt của cô, ánh mắt cậu như sói dữ, cố gắng kìm nén nhìn một hồi lâu, khàn giọng nói: "Thật sự rất nhớ cậu."
An Tĩnh vẫn không nói không rằng.
Sau khi Trần Thuật nói xong câu nói ấy, An Tĩnh chợt cảm thấy cậu càng ôm mình chặt hơn. Cậu quay mặt đi, đôi môi lành lạnh lướt qua má cô, chợt cảm thấy vành tai nóng rực. Cậu vừa hôn lên vành tai cô.
Quay về lớp học, An Tĩnh ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh lại.
Cô trấn tĩnh một lúc, sau đó đặt sách vở cần cho giờ học buổi chiều lên bàn, mở sách ra, xem trước một chút nội dung phía sau.
Dương Kỳ bên cạnh hỏi mượn cô chiếc bút, bỗng nhiên thò đầu sang, nhìn An Tĩnh với vẻ kỳ lạ, "Tai cậu đỏ thế, nhất là vành tai ấy."
An Tĩnh "á" một tiếng, vội hốt hoảng lấy tay che lại.
Lúc ấy Trần Thuật mới chậm rãi đi vào lớp.
Cậu vô tình nhìn thấy An Tĩnh bịt tai, bản thân cũng thấy hơi ngại, bất giác đưa tay sờ chóp mũi, khẽ ho một tiếng rồi đi qua cô xuống phía dưới.
Tống Tư đang đọc tạp chí bóng rổ, thấy cậu quay lại, liền khoác vai cậu, phấn khích hỏi: "Hì, sao về muộn vậy, sắp vào giờ rồi, nhân duyên ở nhà vệ sinh có đơm hoa kết quả gì không vậy?" Cậu ta nói rồi hai mắt nhanh chóng liếc nhìn An Tĩnh ở bàn trên.
Trần Thuật khôi phục vẻ mặt lạnh lùng. Cậu cuối đầu nhìn điện thoại, không nói một lời.
Tống Tư nhíu mày, làm cái gì vậy, hai người quay lại, hết cúi đầu lại không nói gì, câm hết rồi sao.
Tiết sinh hoạt lớp buổi chiều, sau khi nói một số chuyện vụn vặt, cô chủ nhiệm nhấn mạnh trong tâm là đại hội thể thao hai tuần sau.
Cả lớp đều phải tập luyện đội hình, đến lúc đó ban giám hiệu cũng tới xem biểu diễn.
Vì thế ngoài việc tìm lớp phó Thể dục đăng ký các môn thi, hàng ngày phải tan học muộn nửa tiếng, tất cả đến sân vận động tập luyện.
Cả lớp ồ lên kêu ca than phiền.
Cô chủ nhiệm cau mày đập tay xuống bàn, nói: "Nửa tiếng đồng hồ có gì mà than thở, sau này cả trường sẽ nhìn các em, lúc ấy các em làm sai thì có xấu hổ không?"
"Thế này, ý tưởng biểu diễn sẽ giao cho Hạ Quý, An Nguyệt và..." Ánh mắt cô chủ nhiệm lướt nhìn bên dưới, bất chợt, cô nhanh chóng quyết định: "Thế này, và An Tĩnh, ba người các em hãy bàn bạc với nhau. An Nguyệt, An Tĩnh các em về nhà cũng có thể thảo luận, khá tiện, sau đó báo cho cô phương án tổng quát."
Lúc được gọi tên, An Tĩnh sững người, cô không ngờ chuyện quan trọng nhe vậy lại được giao cho mình.
Cô chủ nhiệm thay đổi tư thế, dựa vào bàn giáo viên, nheo mắt chỉ mấy bạn nam đang lén lút nói chuyện riêng rồi nói: "Đại hội thể thao lần này, các em phải tích cực đăng ký tham gia, để người khác thấy lớp 11-A của chúng ta không chỉ giỏi văn hóa mà cả thể dục thể thao cũng không hề thua kém."
Cô chủ nhiệm đưa ra lý lẽ thuyết phục, học sinh trong lớp đều phấn chấn trước những lời khích lệ của cô, ai nấy sôi sục như sắp lao vào trận chiến vậy.
Tan học, cả lớp thi nhau dọn dẹp sách vở.
An Tĩnh phân loại sẵn từng cuốn bài tập về nhà, bỏ vào cặp. Cô quay sang, đau đầu hỏi An Nguyệt: "Chúng ta phải đưa ra ý tưởng gì đây?"
An Nguyệt buồn chán chống tay lên đầu, "Không biết nhưng phải đặc biệt một chút, khiến lớp khác vừa nhìn thấy đã sáng mắt lên ấy."
Tống Tư nghe vậy nhe răng cười khì khì, đi lên trước, nói: "Khiêu vũ được không, lúc đến trước bàn các vị lãnh đạo, chúng ta cùng khiêu vũ thật đều thật đẹp, cho lớp khác được phen lác mắt."
Ban đầu An Nguyệt không để ý lắm, về sau nghĩ một lúc, cảm thấy có vẻ khả thi. Lúc tan học, cô kéo đám Tống Tư lại cùng thảo luận kỹ lưỡng.
Tống Tư thấy ý tưởng của mình được chấp nhận, càng đắc ý hươn, ưỡn ngực diễn giải thật hùng hồn.
An Tĩnh đi sau, vểnh tai nghe họ nói chuyện.
Trần Thuật chậm rãi bước đi, bỗng nhiên đi lên cạnh cô, cậu hừ một tiếng: "Mình cảm thấy khiêu vũ không được."
An Tĩnh liếc nhìn cậu, "Vì sao?"
Trần Thuật nhướng mày: "Cả chuyện này cậu cũng không biết sao?"
"Hả?"
Cần phải biết gì sao? Cô lắc đầu.
Trần Thuật cố nén cười, ghét sát lại bên tai cô, thổi một hơi rồi nói: "Bởi vì dáng vẻ lúc khiêu vũ của cậu, chỉ mình mình được xem thôi."
An Tĩnh vẫn chưa nghe hết đã đẩy cậu một cái rất mạnh, cúi đầu đi thẳng lên phía trước.
Người này thật không biết xấu hổ.
Trần Thuật lúc bị đẩy ra còn kêu ôi một tiếng, vui vẻ đi sau cô.