Nhìn thấy Văn, Nhiên bỗng muốn hỏi anh mấy chuyện Quân vừa nói nhưng có lẽ anh rất bận rộn nên cô định bụng đợi qua đợt bận rộn này của anh mới nói. Dẫu sao trong lòng nếu đó là sự thật cô càng biết ơn anh, không phải sự thật cô vẫn yêu anh vô bờ. Buổi chiều hôm đó sau khi làm việc Nhiên liền đề nghị Văn về nhà chủ tịch Minh vì mai là chủ nhật. Tất nhiên Văn chẳng từ chối điều đó còn rất vui mừng nghĩ lại mấy lời chủ tịch Minh nói lần trước đột nhiên Nhiên quay sang thì thầm với Văn:
- Văn, hay chúng ta về nhà ba ở vài ngày đi, dù sao thời gian này anh cũng bận, em ở đó còn có bác Thu trò chuyện nữa. Với để ba một mình cũng thương ba quá.
Văn quay sang nhìn cô, đúng là cũng lâu lắm rồi anh cứ lo công việc chẳng về thăm ba, nhìn người con gái này còn lo lắng cho ba hơn mình anh có chút tội lỗi liền nhanh chóng gật đầu đồng ý. Buổi chiều hôm đó sau khi về nhà lấy chút đồ, cũng tiện báo cho ông Minh chiều nay hai người qua rồi Văn nhanh chóng chở cô qua căn biệt thự của ông Minh. Nghe tin con dâu con trai về ở mấy hôm ông Minh vui lắm, chiều hôm đó còn về sớm kêu bác Thu chuẩn bị nấu ăn.
Bầu trời mới qua xuân, vẫn còn se lạnh, trời khô ráo ấy thế mà cô và anh vừa lên xe đột nhiên bỗng nổi cơn giông. Mấy tia chớp lấp loé chiếu thẳng xuống dưới, cô nhìn anh nói:
- Sao trời lại nổi giông thế này nhỉ?
Anh lắc đầu đáp:
- Có lẽ tại lâu rồi không có mưa đấy!
- Văn, mưa thế này liệu mấy cây cải có chết không?
- Làm sao chết được? Mấy cây cải lớn rồi một trận mưa chỉ xanh thêm thôi.
Cô gật đầu, một luồng gió lớn ùa xuống, mưa bỗng như trút nước đổ ập xuống đường. Anh lái xe thẳng đến biệt thự của ba anh, gió thốc từng cơn đôi khi tạt lại cả chiếc xe. Mãi đến hơn ba mươi phút mới về đến nơi. Anh lấy ô, một tay ôm chặt cô, một tay xách đồ che hết mưa gió cho cô, mưa rớt xuống ướt hết người anh nhưng tuyệt nhiên không rơi trúng cô dù chỉ một giọt. Cô vừa bước vào trong, một tiếng đoàng rất lớn khiến cô giật bắn mình. Tiếng sét đánh vang rền cả một khu phố, cô vào bàn thấy ba chồng đã ngồi trên bàn ăn. Thấy cô ông liền nói:
- Có bị mưa ướt không con?
Cô lắc đầu cười đáp:
- Con không sao, có anh Văn bị ướt chút.
Ông nhìn Văn nói:
- Mau thay quần áo rồi xuống ăn cơm.
Anh gật đầu vâng dạ, đưa chiếc ô cho bác Thu rồi lên trên nhà.
Tiếng sấm chớp bên ngoài càng lúc càng lớn, Văn thay quần áo xong xuống ngồi ăn cơm. Bầu không khí trong nhà ấm cúng và bình yên đối lập với phía bên ngoài kia. Lâu lắm rồi gia đình ông Minh lại mới có bữa cơm đầm ấm thế này kể từ cái ngày Ngọc làm chuyện thất đức đó. Nhà ông Minh neo người nên ông lúc nào cũng mong đến cuối tuần để sum họp cùng các con. Sau khi ăn cơm xong bác Thu bê đĩa hoa quả tráng miệng cùng ngồi xem ti vi vừa nói chuyện rôm rả. Nhiên nghe ông Minh nói từ hồi Ngọc đẩy cô ngã bố mẹ cô ta đã không cho cô ta bước chân ra khỏi nhà, có lẽ rất nhanh thôi cô ta sẽ biến mất khỏi đất Việt Nam này.
Sau bộ phim đang chiếu trên ti vi kết thúc, chủ tịch Minh cũng nhanh chóng về phòng và giục vợ chồng Văn Nhiên mau đi tắm rồi ngủ sớm, vì trời bên ngoài như sắp mưa to. Hai người thấy cũng đã muộn liền mau chóng về phòng, Nhiên được nhường cho tắm trước như một thói quen. Cô xả nước nóng lên làn da trắng sứ, hơi nước ấm áp khiến cô thoải mái hơn rất nhiều dạo gần đây cô cảm thấy mệt mỏi hơn rất nhiều so với trước kia, sau khi tắm xong cô lên giường nằm chờ Văn. Bầu trời ngoài kia vẫn liên tục loé lên những tia chớp, tiếng sét vẫn đánh bên ngoài. Cô liền đứng dậy đóng cửa sổ, đúng là cửa cách âm có khác đóng lại liền không còn nghe thấy tiếng gì bên ngoài. Trời mùa xuân bình yên thế mà lại có trận mưa giông thế này thật khiến người ta ngạc nhiên. Văn tắm xong leo lên giường kéo cô vào lòng rồi hôn lên mái tóc cô rồi nói:
- Dạo này em mệt mỏi lắm phải không?
Hai mắt cô đã díu lại nhưng vẫn trả lời:
- Chưa, em đã buồn ngủ đâu.
- Chưa buồn ngủ mà sao mắt lại díu hết cả lại thế này? Bác sĩ nói với anh trong ba tháng đầu người mẹ thường rất mệt mỏi, buồn ngủ mà
Cô mỉm cười hiền hậu đáp lại:
- Thật ra em cũng hơi buồn ngủ thật.
Văn siết cô vào lòng, chạm đôi môi mềm mọng lên môi cô rồi nói:
- Vậy ngủ đi chứ, ngủ để Cua của anh còn khoẻ mạnh nào.
Cô mỉm cười, chìm vào giấc ngủ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy dường như mình đang quên chuyện gì, muốn hỏi anh mà cơn buồn ngủ ập đến. Ngoài trời gió càng lúc càng to, cơn giông này không hề ngắn mà kéo dài đến tận sáng ngày hôm sau.
Buổi sáng cô tỉnh dậy, đã thấy anh mặc vest chỉnh tề. Cô nhìn ra ngoài trời, sau cơn mưa trời vân âm u, anh thấy cô dậy liền tiến sát lại gần hôn lên môi cô rồi nói:
- Dậy rồi sao? Em thay quần áo xuống ăn sáng đi, hôm nay em nghỉ ở nhà một hôm nhé.
Cô lắc đầu quầy quậy đáp:
- Em không ở nhà đâu, em ở nhà một mình buồn lắm.
Anh nhìn cô thở dài đáp:
- Nhưng anh thấy em không được khoẻ, dạo gần đây em không ăn được nhiều, lại còn mệt mỏi
- Ở đấy chẳng phải có ghế nằm sao? Em đến đấy nằm cũng được mà. Em không muốn xa anh đâu, anh bảo không để em ở một mình nữa mà, nhỡ ở nhà có chuyện gì thì sao. Em chỉ là nghén một chút thôi mà.
Thấy điệu bộ nhõng nhẽo của cô, anh không biết phải làm thế nào, cuối cùng anh vẫn phải chịu thua cô liền nói:
- Được rồi, vậy em đánh răng đi, anh lấy cho em bộ quần áo đã.
Cô vui mừng vội vàng vào đánh răng sau đó nhanh chóng ra thay bộ quần áo anh đã để sẵn trên giường rồi cùng anh đi xuống dưới nhà. Chủ tịch Minh vẫn chưa ăn, đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cô bỗng thấy bóng lưng ông cô đơn đến tội nghiệp. Hình như tóc ông ngày càng bạc hơn, có lẽ ba cô cũng tầm tuổi này, nếu còn sống biết đâu ba cô và ông giờ phút này lại trở nên thân nhau thì sao? Ngay từ lần đầu gặp Chủ tịch Minh cô đã có cảm giác rất thân thuộc, giống như cô đã từng gặp ông ở đâu mà không tài nào nhớ nổi. Kể cả Văn, khi gặp anh anh cũng cho cô cảm giác đấy.
- Con chào ba.
Cô cất tiếng khiến chủ tịch Minh có chút giật mình, ông quay lại nhìn cô và Văn rồi đáp:
- Hai đứa ngồi ăn đi cho nóng.
Văn kéo ghế cho cô, rồi cầm hộp sữa ra phía bếp, bác Thu thấy thế liền nói:
- Cậu pha sữa cho cô Nhiên sao? Để tôi làm cho.
Anh lắc đầu đáp:
- Để cháu tự pha, vợ cháu uống hơi loãng nên cháu sợ bác pha cô ấy không uống được.
Bác Thu cười khề khà nói:
- Cậu Văn này chiều vợ ghê.
Cô nhìn anh mặc bộ đồ vest lúi húi đong mấy muỗng sữa trong lòng cảm thấy hình ảnh này sao mà hạnh phúc đến vậy. Đến ngay cả việc pha sữa cho cô anh cũng đích thân làm vì sợ cô không uống không hợp. Ba chồng cô nhìn bác Thu rồi nói:
- Chiều thế này có là gì? Còn phải chiều nữa vào.
Văn cầm ly sữa lên cho cô đáp lại:
- Ý ba là như hồi xưa ba chiều mẹ ấy hả?
Ông Minh gật gù:
- Kể ra mẹ con còn sống, ba còn chiều hơn thế này đấy.
Bác Thu ngồi xuống bên cạnh cô nói:
- Phải rồi, ngày phu nhân còn sống, Chủ tịch chiều bà ấy lắm. Nhà này có gen chiều vợ.
Chủ tịch Minh cúi nhìn bát phở, bỗng dưng lặng lẽ thở dài, bầu không khí có vẻ trầm lắng xuống. Cô không dám hỏi thêm gì, chỉ uống hết cốc sữa rồi ăn bát phở sốt vang mà bác Thu làm cho. Ăn xong Chủ tịch Minh lái xe đi làm trước, nghe nói hôm nay tập đoàn Bình Minh có một đoàn kiểm tra liên ngành về, trong lúc bác Thu dọn dẹp anh liền lấy chiếc áo khoác phao dày, trùm lên người cô kéo cả chiếc mũ đội lên đầu rồi nói:
- Được rồi, đi thôi.
Cô nhìn ra ngoài trời rồi hỏi lại:
- Sao phải mặc thế này chứ trời đâu có lạnh?
Anh lừ mắt đáp:
- Ai bảo em không lạnh? Trời vẫn chưa hết gió đâu? Hay thôi em nằm trong nhà khỏi cần mặc thế này.
Cô bị anh doạ liền vội vàng đáp:
- Không, em mặc, em mặc mà…
Anh bật cười, một tay ôm cô, một tay xách cặp ra xe ra. Trời tuy có âm u nhưng lại không hề lạnh như anh nói, thế nhưng cô không dám trái ý anh, đành để nguyên như vậy ngồi lên xe. Đến công ty cô phát hiện Quân đã ngồi ở sảnh chờ anh, cô thấy anh ta trong bỗng nhớ lại mấy lời hôm qua anh ta nói. Trong lòng cô thầm nghĩ có lẽ một hai ngày nữa đợi Văn hết bận cô sẽ hỏi anh vài điều, mà trước tiên phải hỏi rõ Quân trước đã. Anh ta thấy Văn liền bước ra ngoài cầm trên tay sấp tài liệu định nói gì Văn đã lên tiếng:
- Cậu lên phòng cùng tôi đi, mang bản kế hoạch đi chứ.
Anh ta gật đầu theo hai người vào thang máy. Cô nhìn Văn, bất giác đưa tay lên siết chặt tay anh. Quân nhìn cảnh tượng này trước mặt, trong lòng bỗng có chút chua xót. Ngày trước người đưa cô đến công ty này, cũng không ngần ngại hôn cô ngay ở cổng công ty lại còn trước mặt Văn là Quân. Vậy mà giờ đây người thay thế vị trí của anh lại là Văn. Anh không trách cô, chỉ là cảm thấy có thứ gì đó nhói lên trong tim. Lỗi là của anh, dù có biện minh thế nào anh cũng biết ngày ấy anh đã sai quá sai rồi. Văn thấy cô siết chặt tay mình, trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp. Lên đến phòng, cô ngồi xuống chiếc ghế đệm mềm bên cạnh là Văn đọc tập hồ sơ, còn Quân, anh ta đang đứng trước mặt hai người đầy chờ đợi. Văn đọc xong tập tài liệu rồi nói:
- Cậu đưa ra những tiêu chí và đề án đều rất cụ thể, hợp lý. Có mấy chỗ tôi gạch cậu về xem xét lại là được rồi. Quả là Giám đốc Linh đề xuất đúng người.
Anh ta nhận lại tập tài liệu rồi đáp:
- Là do Giám đốc Văn dẫn đường chỉ lối, tôi chỉ thực hiện theo thôi.
Văn gật đầu, không đáp mà đứng dậy ra ghế sofa lấy chiếc gối về phía ghế cô đang ngồi rồi quay sang cô nói:
- Em nằm xuống đi cho đỡ mệt.
Cô ngoan ngoãn định nằm xuống, trong người vẫn còn cảm giác khó chịu chưa hết hẳn. Quân nhìn cảnh lại, có chút sững người, bất chợt anh ta cười nói:
- Giám đốc Văn quả thật là người đàn ông rất yêu thương vợ. Nghe công ty đồn anh chiều vợ lắm hôm nay có dịp chứng kiến mới thấy còn trên cả tưởng tượng của tôi.
Văn bình thản đáp
- Yêu thì sẽ chiều thôi.
Quân không nói thêm gì, xin phép đi ra. Thấy anh ta ra khỏi phòng, Nhiên mới nằm hẳn xuống. Cảm giác thoải mái vô cùng, cô với tay lên cằm anh rồi nói:
- Văn này, hình như xung quanh ai cũng nói anh chiều em quá đấy.
Anh cười đáp:
- Thế sao? Sao anh không biết nhỉ?
- Anh không biết thật sao? Sáng nay bác Thu vừa nói, rồi lại Quân cả mấy người trong công ty đều nói thế còn gì?
Anh cúi xuống,hôn lên trán cô trả lời:
- Anh không biết thật mà, thế em thấy anh chiều em không?
- Có, em thấy em càng ngày càng hư, càng ngày càng nhõng nhẽo rồi. Không biết một ngày mà không có anh em có thể làm được việc gì nên hồn không.
Anh thấy cô nói vậy, không kìm được mà bật cười đáp:
- Thế thì càng tốt, như vậy em chỉ có thể yêu một mình anh thôi.
Cô đấm anh một cái:
- Có cho người ta cũng chẳng thèm em đâu anh phải lo, ai mà đi rước người như em về làm gì cho mệt ra? Trước còn nói có chút xinh xắn, giờ mang bầu không được trang điểm, bụng to dần mặc quần áo cũng chả có cái nào đẹp. Anh nói đi, không yêu anh em yêu được ai khác?
Anh lấy tay di di lên mũi cô rồi nói:
- Thế sao? Sao anh không nhận ra em xấu đi như em kể nhỉ? Chắc mắt anh có vấn đề thật rồi, nên thấy em vẫn xinh đẹp lắm.
Cô vừa tức giận, lại thấy có chút ngọt ngào liền nằm hẳn lên đùi anh hít hà mùi thơm từ quần áo anh. Thân hình anh cao lớn rắn chắc khiên cô cảm giác mình được chở che rất nhiều. Cô khẽ vòng tay qua bụng anh rồi nói:
- Văn, hình như mỗi ngày em lại phát hiện ra anh có rất nhiều điểm tốt, mỗi ngày em lại thêm yêu anh hơn. Em không biết sao nhưng giờ nhìn bất cứ người đàn ông nào em cũng thấy không thể bằng anh. Kể cả em xem mấy bộ phim Trung Quốc, Hàn Quốc nhìn thế nào em cũng thấy anh đẹp trai, soái ca hơn mấy diễn viên đóng nam chính trong phim.
Anh hoài nghi hỏi lại:
- Thật sao?
- Thật mà, em nói thật đấy.
Anh tỏ vẻ rất hài lòng vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô rồi nói:
- Nhiên, anh có tin này báo với em.
Cô thấy vẻ mặt anh nghiêm túc liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Anh giơ tay gõ bàn phím rồi nói:
- Chuyện điều tra tên Thanh anh đã tìm ra thêm mấy manh mối mới, tối em cứ đưa anh xem mấy thông tin mà em có xem giúp gì được không?
Cô ngồi bật dậy rồi nói:
- Hắn ta sắp bị đi đời rồi sao?
Anh lắc đầu nói:
- Chưa, hắn ta cáo già lắm, tài liệu năm ấy đốt hết đi anh tìm đượ chút ít thôi, nhưng em yên tâm từ từ sẽ tìm được thôi. Tin ở anh
Nhiên tất nhiên tin ở anh rồi, bởi cô biết Văn là người thông minh, cẩn thận vả lại cô tin trên đời có luật nhân quả, ác giả ắt ác báo.
Văn không nói thêm gì, tập trung làm việc dạo này công việc rất nhiều, đến nỗi còn phải mang về nhà làm đến tận khuya
Ngày hôm đó Nhiên nằm trên đùi Văn, vì quá mệt mỏi nên ngủ liền mấy giấc, chỉ có lúc trưa khi bác Thu mang canh gà đến cô dậy ăn rồi lại nằm ngắm Văn làm việc không thì cũng ngủ. Buổi chiều sau khi tan làm, Văn không lái xe về nhà mà đưa cô đến trung tâm thương mại. Cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao lại đến đây vậy?
Anh nhìn cô đáp:
- Đến mua sắm thêm đồ cho Cua?
Cô kinh ngạc nói:
- Chẳng phải lần trước chúng ta vừa đi sao? Mua gì nữa vậy anh?
- Còn nhiều thứ phải mua mà, nôi này, quần áo cũng chưa mua đủ nữa. Anh thích ngắm mấy đồ trẻ con lắm, để tưởng tượng xem Cua nhà mình sẽ mặc thế nào.
Cô bật cười, đành chiều theo ý anh. Vào đến nơi, anh dẫn cô lên tầng đồ lần trước đã vào, cô nhớ lại lần đó mới chỉ mua vài bộ quần áo và mấy cái bao tay. Nói thế nhưng cô cũng hiểu rõ sắm đồ cho em bé từ lúc này vốn không phải là sớm. Anh cầm lên mấy đôi tất nhỏ, xỏ vào mấy ngon tay rồi nói:
- Em nhìn xem, đáng yêu chưa này? Chân của đứa chắc cũng nhỏ nhỏ thế này nhỉ?
Cô nhìn điệu bộ của anh cười đáp:
- Em thấy anh còn đáng yêu hơn.
Anh kéo kéo tay cô nhõng nhẽo nói:
- Vậy thì em chọn cho anh mấy đồ đi.
Cô nhìn mấy người bán hàng đang nhìn anh, xấu hổ nói:
- Xem người ta đang cười anh kìa. Chẳng biết mấy người công ty anh biết Giám đốc của mình thế này có suy nghĩ gì không?
Anh ho một cái, lấy lại vẻ nghiêm túc rồi nói:
- Anh chỉ bên em mới bị thế này thôi
Cô không thèm đáp, kéo anh ra phía mấy cái nôi nhỏ xinh. Người bán hàng thấy thế liền nói:
- Chào anh chị, bên em đang bán nôi với giá khuyến mãi, ngoài ra còn được tặng bộ quần áo cho cho gia đình, có cả của ba, mẹ và bé sơ sinh anh chị có muốn mua không ạ?
Anh liếc nhìn bộ quần áo trước mặt, rồi quay sang cô nói:
- Chúng ta mua cái này đi.
Cô nhìn theo hướng tay anh chỉ, chiếc nôi nhỏ đung đưa con búp bê nằm phía trong, tưởng tượng thôi cô cũng cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Anh cầm bộ quần áo trẻ sơ sinh ôm vào lòng rồi nói:
- Bộ này đáng yêu quá em nhỉ? Cả nhà cùng mặc đẹp biết mấy.
Cô nhìn anh ôm khư khư bộ quần áo, trong lòng bỗng xúc động vô cùng liền nói:
- Được rồi, chúng tôi lấy bộ này.
Anh vui vẻ, cầm mấy bộ quần áo theo người bán hàng ra quầy thanh toán. Cô chọn thêm mấy chiếc tã trẻ em rồi cùng anh ra về. Về đến nhà, Chủ tịch Minh vẫn chưa về. Anh và cô mang đống đồ mới mua lên phòng. Anh đặt chiếc nôi xuống bên cạnh giường, còn đưa bộ quần áo sơ sinh đặt xuống nôi khẽ đung đưa tay rồi nói:
- Anh mong đến ngày được gặp con quá, chắc lúc em sinh đứa bé anh khóc mất.
Cô nhìn anh đung đưa chiếc nôi như thật liền trêu lại:
- Sao lại khóc chứ? Có gì mà khóc, anh yếu đuối thế sao?
Anh cong môi đáp:
- Thì xúc động chứ sao nữa? Tưởng tượng chín tháng nó nằm trong bụng em, chỉ em được ở bên nó. Giờ nó chào đời anh mới được gặp, phải là anh em mới hiểu được cảm giác đó.
- Cũng đúng thật, nhưng em nghĩ em mới là người xúc động hơn. Cảm giác đó chắc chắn là thiêng liêng lắm đây.
Anh kéo chiếc nôi, vẻ mặt đầy ngọt ngào, bất chợt anh lôi trong chiếc cặp của mình ra tờ giấy siêu âm 3D rồi nói:
- Nhiên nhìn này, đây là hình ảnh siêu âm lần trước ở. Mới hai tháng mà đứa bé đã có đầy đủ hình hài rồi này. Nhìn nhỏ xíu thế này thôi nhưng gần như đã thành một con người rồi.
Cô nhìn theo hướng tay anh chỉ bật cười:
- Nhìn mãi em vẫn chưa thấy gì cả.
Anh bị cô cười liền tỏ vẻ giận dỗi:
- Cua con xem, mẹ coi thường ba kìa.
Điện thoại của anh bất chợt rung lên, anh nghe máy xong liền quay sang nói với cô:
- Bác Thu gọi xuống ăn cơm, hôm nay ba đi tiếp khách nên không ăn cơm ở nhà.
Cô gật đầu cất mấy bộ quần áo vào tủ rồi cùng anh xuống dưới. Xuống dưới nhà đã thấy bàn ăn được dọn ra đầy đủ, hôm nay ba anh không về nên không khí trong nhà có chút trông trải. Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống nhìn bác Thu trong lúc không để ý liền hôn lê tóc cô thì thầm:
- Anh yêu em!
Thật không may vừa hay bác Thu quay sang chứng kiến hết cảnh này, lại thêm cảnh ban sáng liền nói:
- Cậu Văn này không phải chiều vợ, mà là cuồng vợ rồi.
Cô thấy anh bị trêu như thế liền đỏ mặt, anh quay lại cười với bác Thu rồi nói:
- Chỉ nói yêu vợ cũng bị gọi là cuồng hả bác?
Bác Thu mang bát mắm tép chưng thịt đặt lên bàn rồi nói:
- Tôi cứ nói thế.
Anh nhìn cô cười thành tiếng không đáp lại liền gắp cho cô mấy miếng thức ăn rồi nói:
- Em ăn nhiều vào nhé.
Cô gật đầu, cảm thấy bụng đói meo liền ăn hết mấy bát cơm.Ăn xong anh và cô liền lên phòng tắm rửa xong xuôi rồi kéo chiếc nôi sang bên cạnh mình sau đó leo lên giường. Cô gối đầu lên tay anh rồi nói:
- Văn, không biết sau này em xấu xí, sinh con xong béo sồ sề anh còn yêu chiều em thế này không nhỉ?
Anh lắc đầu đáp:
- Tất nhiên không rồi!
Cô nghe anh nói, bỗng cảm thấy sống mũi cay xè, sụt sịt nói:
- Hoá ra là anh cũng như bao gã đàn ông khác à?
Anh kéo cô chặt vào người thì thầm đáp:
- Anh còn yêu chiều em hơn chứ không chỉ thế này đâu, vì em đã vất vả sinh con cho anh mà.
Cô chu môi:
- Thật chứ?
- Thật mà, thấy em vất vả mang bầu thế này anh thương lắm. Chỉ mong hai mẹ con luôn khoẻ mạnh anh có thể làm bất cứ điều gì.
Cô ôm chặt anh một tay xoa xuống bụng nói:
- Từ ngày có Cua, em phát hiện anh càng ngày trở nên đáng yêu thì phải.
Anh cúi xuống, cắn nhẹ môi cô rồi đáp:
- Anh lúc nào cũng đáng yêu mà.
Cô lắc đầu:
- Ban đầu lúc vào công ty em rất sợ anh, cảm giác anh lạnh lùng lãnh đạm lắm. Cả công ty còn đồn thổi anh rất tàn nhẫn, thế mà lấy anh rồi em mới biết hoá ra anh thực sự rất tình cảm và lãng mạn.
Anh cười hiền lành hỏi lại:
- Ban đầu em sợ anh lắm sao?
- Đúng vậy, rất sợ, mặt anh lúc nào cũng lạnh tanh, còn bây giờ em phát hiện anh rất hay cười nhé. Vì sao anh lại thay đổi nhanh như vậy nhỉ?
Anh bình thản đáp lại:
- Vì anh yêu em.
Cô cười hi hi, hôn xuống ngực anh bất chợt nhớ ra điều gì liền nói:
- Anh bảo em đưa tập tài liệu về tên Thanh em giữ cho anh đúng không? Nhưng thật ra tập tài liệu đó cũng chẳng có gì đâu chỉ có thông tin chút ít thôi ấy
- Không sao cả, anh xem để tìm manh mối thôi, nhưng để mai cũng được, giờ muộn rồi, ngủ thôi.
Nhiên gật đầu, rúc vào lòng anh, cơn buồn ngủ cũng vừa hay ập đến, cô cứ thiếp đi lúc nào chẳng hay trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, đột nhiên cô thấy bóng dáng một người phụ nữ quen thuộc đứng dưới góc chân giường, cô bỗng dưng bật dậy hoảng hốt kêu lên:
- Mẹ..
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn cô thì thào:
- Nhiên, hãy trả thù cho mẹ.
Nhiên đứng hẳn dậy, lao xuống dưới đất, đột nhiên một tiếng Đoàng rất lớn, mẹ cô tan biến sau tiếng nổ inh tai nhức óc. Cô sợ hãi run bần bật kêu lên:
- Mẹ, mẹ...
Thế nhưng không ai đáp lại, cô quơ tay về phía trước nhưng xung quanh chỉ là một màn đen trống rỗng. Một tiếng nổ “Đoàng” lại tiếp diễn, cô giật mình mở choàng mắt. Hoá ra chỉ là mơ bên ngoài bỗng đổ mưa như trút nước, tiếng sấm sét rất lớn, cô ngồi dậy, với tay lại bên cạnh thở gấp.
- Văn…
Bất chợt cô phát hiện bên cạnh cô không hề có người liền ngồi hẳn dậy, với tay bật chiếc đèn ngủ chỉ thấy chiếc gối trống không.. Cô đứng hẳn dậy mở cửa trong nhà vệ sinh nhưng anh không hề ở đó nhìn ra cửa chính mới phát hiện cánh cửa bị mở ra, bảo sao căn phòng này cách âm rất tốt mà cô lại nghe tiếng sét đánh mồn một như vậy liền đi ra cửa. Chợt cô phát hiện bỗng thấy đèn tầng hai đang sáng, có tiếng rì rầm bên dưới đó. Có lẽ Chủ tịch Minh đã về, cô liếc nhìn đồng hồ đã là gần một giờ đêm, đôi chân trần bước nhẹ xuống bậc cầu thang, tiếng Văn và Chủ tịch Minh đang nói chuyện mỗi lúc một rõ. Cô bước đến gần bậc thang đến cửa phòng cuối cùng, định bước xuống gọi anh nhưng đột nhiên tiếng Chủ tịch Minh cất lên khiến cô khựng lại.
- Con bé biết tên Thanh nằm trong đường dây đó rồi sao?
Cô lép người vào bên tường, lắng tai nghe. Tiếng văn trả lời:
- Vâng, cô ấy biết hết rồi, có cả cặp bằng chứng năm ấy nữa. Có lẽ cô ấy chưa từng quên.
Chủ tịch Minh thở dài đáp lại:
- Hắn ta càng ngày càng trở nên quá quắt, việc điều tra này nhất định phải gọn gàng và kín kẽ.
Cô thấy tiếng Văn ngập ngừng nói:
- Ba, liệu rằng hắn ta có biết đêm hôm đó ba mới là người nổ súng không?
Cô bỗng thấy tai mình ù đi, một linh cảm không lành ập đến.