Em Là Nhà

Chương 67

Hắn kiểu như bị sốc, ngỡ ngàng nhìn mình, môi mấp máy định nói gì đó, rồi lại yên lặng.

Chả nhẽ mình hỏi chưa đủ to?

Hay hắn không hiểu ý?

Mình chẳng biết làm gì ngoài ngồi thừ ra, để cằm tựa đầu gối, quan sát ai đó, có một câu hỏi thôi mà căng thẳng thế?

Thích thì nói thích, không thì từ chối, bảo em ăn dưa bở rồi.

Làm gì mà suy nghĩ đăm chiêu cứ như kiểu phải chứng minh một bổ đề Toán học khó lắm ấy.

Trời dần sáng rồi, nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, tươi đẹp lắm, tiếng chuông báo thức mọi khi kêu ngân vang, phá tan bầu không khí uỷ mị.

Mình nghe tiếng hắn thở dài, mãi sau đó mới ngồi xổm xuống, khẽ nâng niu hai bàn tay mình, giọng buồn buồn.

-“Anh xin lỗi, nhưng anh hứa, đây là lần cuối!”

Vừa dứt lời, cánh môi kia đã chạm lên trán, mơn man dịu dàng, dư vị ấy, xao xuyến khó tả. Hắn chậm rãi cúi xuống, lưu luyến thơm nhẹ lên từng ngón tay, không hiểu sao, mình có cảm giác người này, tử tế vô cùng, thuần khiết kinh khủng, tim gan mình, rối bời theo từng cử chỉ của người ta.

-“Vậy…là anh thích tôi…phải không?”

-“Em cảm nhận thế nào thì chính là như thế!”

Hả?

Lại còn chơi chữ nữa à? Em nghĩ như nào, tôi nghĩ anh thích tôi…thì là như thế, ờ, thế là hắn thích mình, phải không?

Nói ra một câu khẳng định khó lắm hay sao tên kia?

Mình còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trầm trầm.

-“Nhưng em không cần cảm thấy quá nặng nề hay có lỗi với anh…”

Hắn đang nghĩ đi đâu vậy trời?

-“Kể ra thằng bé còn trẻ, tính cách lại khá hợp với em, thôi thì…”

-“Cứ vậy nhé, em vào nằm nghỉ một lát đi, anh về đây!”

Đoạn, hắn xoa xoa đầu mình rồi đứng dậy, bộ dạng thất tha thất thểu.

Đừng có bảo là giáo sư tưởng mình nhận lời thằng Đức, giờ mình với nó là một cặp, giáo sư quyết định không phá vỡ hạnh phúc đôi lứa đấy nhé?

Ngộ ra thì người ta đi lâu rồi, mình hớt hải chạy theo, gọi với lại, mà hắn phũ phàng.

-“Để sau đi em, giờ anh mệt rồi!”

Thôi đành, sau thì sau vậy.

Nói là sau, mà lâu ơi là lâu luôn ý, từ hôm ấy không thấy hắn nữa, điện thoại mất liên lạc, tới nhà không tìm được, hỏi con Mai thầy mày đâu nó cũng chịu.

Nhắc tới con Mai mình lại thấy rờn rợn, con Mai thích thầy, giờ sự việc như thế, không biết mình có nên nói chuyện với nó một chút không?

Mà nghĩ lại, mọi thứ chưa đâu vào đâu, biết nói gì?

Hắn cũng không hề khẳng định là hắn thích mình cơ mà. Với lại có thích hình như cũng hời hợt hay sao, thích gì mà biệt tăm biệt tích bao nhiêu hôm, nhớ nhung còn chẳng có?

Đúng vậy, có khi tình cảm của người ta rất bình thường thôi, vớ va vớ vẩn, mình trong lòng người ta chẳng quan trọng như mình nghĩ.

Có khi mình lại ăn cả rổ dưa bở rồi!

Ôi, nhục!!!