Em Là Nhà

Chương 63

Lúc tối có gọi cho con Mai hỏi thăm thì thấy nó bảo ổn, thằng Tùng bận đi lấy hàng bên Tàu nên mãi thứ bảy hai tuần sau mình mới gặp bọn chúng.

Sớm bảnh mắt tới quán đã thấy ông tướng ngồi chễm chệ chiếm cả cái bàn sáu chỗ, bánh trái có bao nhiêu là gọi la liệt, đúng là đồ miễn phí có khác.

-“Nguyệt, làm tôi ít bánh bột lọc đi!”

-“Lù lù trước mặt mày đấy còn gì?”

-“Nhưng bánh này tôm bé lắm, bà vào làm cho tôi cái có con tôm sú ý!”

Mịa kiếp, éo biết giống ai?

-“Nghỉ đi, ăn như lợn…”

-“Nguyệt êu còn giận Tùng à, dai thế…”

-“Dai cái lờ, hôm đấy ông Trung không nhảy xuống có khi hôm nay tao đang ngồi trên bàn thờ ăn chuối cũng nên!”

Mình bực hết cả người, giọng nó vẫn ngọt xớt.

-“Ấy chết, bà chị, sao lại bi quan như thế? Bà nghĩ tôi là ai? Nói cho bà biết, lúc đó anh cả không xuống thì tôi cũng đạp xuống nhá!”

-“Gớm thôi, mày giỏi, không lo làm ăn toàn gây chuyện tào lao, mà cái Mai phải ở viện lâu không…”

-“Viện viếc đếch gì, chắc tưởng đi viện thì anh cả tới thăm nên còn làm màu, mà lúc lên xe cấp cứu tôi doạ một câu là phải bật dậy luôn!”

-“Câu gì?”

-“Chị Mai ơi, chị Mai! Đầu chị lấm, người chị bẩn, váy chị ướt, em xin mạn phép được cởi ra kẻo chị cảm lạnh!”

Sặc, quen nhau bao năm, mình biết thằng Tùng là loại vô sỉ rồi, nhưng không ngờ là lại vô sỉ tới mức như vậy.

-“Nó chắc đạp cho mày vài phát…”

-“Không vẫn mở mắt dịu dàng lắm, rồi ngây thơ hỏi xảy ra chuyện gì vậy, nó thích diễn thì em diễn cùng!”

-“Chắc con ranh kia tức lắm, vừa mới nhận thức được bà sắp chết đuối, có người không do dự bỏ luôn nó đang “hấp hối”…”

-“Ừ!”

-“Ơ hay cái bà này, không hiểu gì à?”

-“Hiểu gì?”

-“Này nhé, bà và con Mai cùng có nguy cơ gặp tử thần như nhau, anh cả lúc đó chỉ được chọn một trong hai…và anh ấy…sáng ra chưa?”

-“Hiểu, nói chung hắn rất thông minh, để con Mai lại cho mày sơ cứu rồi xuống cứu tao, thế là vẹn cả đôi đường…”

Mình nghĩ mãi, chỉ có phương ánh đó là hợp tình hợp lý thôi, chẳng rõ làm sao lại bị thằng dở hơi gõ ngay đũa vào đầu.

-“Tôi éo biết miêu tả cái ngu của bà ra sao nữa!”

Mịa thằng này, lộng ngôn vãi, đang định đập cho một phát thì cái Mai tới, nhìn mặt rạng rỡ lắm, chắc có chuyện vui.

-“Nguyệt, thầy nhận tao làm đệ rồi, tao từ giờ bắt đầu làm tiến sĩ với thầy!”

Nghe nói năm nay số người đăng kí làm với hắn khá nhiều, còn thấy bảo giáo sư tuyển chọn rất kĩ, đến vòng phỏng vấn cũng nói chuyện cả tiếng đồng hồ với từng ứng viên.

Hôm nay nhận được tin này, không biết sự thật là nó thuộc dạng giỏi giang hay giáo sư là loại mê gái đây?

-“À, Tùng à, chị mua quà cho em, định gửi cho chị Nguyệt cơ, không ngờ gặp em ở đây thì đưa luôn, coi như chút lòng thành của chị tạ ơn em đã cứu mạng.”

Con Mai nhỏ nhẹ dịu dàng, thằng Tùng hơi bị bất ngờ nhưng vẫn tươi cười nhận lấy.

Quà con Mai tặng, hộp to lắm, thằng Tùng rút nơ, mở ra, tay nắm chặt, mặt đanh lại. Nhưng rất nhanh nó cười ha hả, cảm ơn rối rít.

Mình tò mò nên giật lấy xem, thâm vãi, tới mình còn sốc nữa là…

Một hộp caton chất đầy Nam Thận Bảo.

Nam Thận Bảo, bổ thận nam, một người khoẻ, hai người vui, tivi nhay đi nhay lại suốt ngày, ai mà không biết?

Đàn ông trên đời có nhiều cái thể diện, vợ đẹp, con khôn, lắm tiền nhiều của, nhưng thể diện lớn nhất, chẳng phải là cái…đó đó sao?

Hành động của cái Mai hôm nay, không khác gì chửi thẳng vào mặt thằng Tùng cả, đừng có nói là nó định tuyên chiến ngầm luôn nữa nhé?