Thời xa xưa, khi mà quán cũng có đầu gấu đến gây sự, người yêu lúc đó của mình, rõ ràng có mặt, nói rằng muốn lên gác xép tầng ba làm bài tập lớn. Bách Khoa, là rất lắm bài tập lớn.
Giờ đây, hoàn cảnh tương tự, một người xa lạ, lại dám xuống đương đầu, cùng mình.
Nói không cảm động, chắc là nói dối rồi.
Biết làm sao?
Mặc dù bà Nga có kể về hắn thế này, thế kia, mình vẫn không tin lắm, có thể bà ấy hơi phóng đại.
Tấm lòng của hắn, mình ghi nhận, nhưng trước mặt, mình chỉ thấy một người đàn ông, cao hơn mình một cái đầu, ít nói, hiền hiền.
Nhớ lại, trước kia mình điên, không ít lần mang hắn ra đánh đập, hắn nhẫn nhịn chịu đựng. Đó, mình chỉ là một đứa con gái, hắn còn không đối phó được, vậy chuyện dưới kia, liệu có ổn? Không khéo bọn chúng đấm cho dập kính ngã chổng vó thì toi.
Người ta có ý tốt, mình cũng làm sao mà nói kiểu thôi đừng xuống không lại bị oánh vỡ đầu, đành bảo.
-“Chuyện nhỏ, không cần phiền tới anh đâu, khi nào có chuyện lớn thì nhờ!”
Hắn vẫn níu tay mình.
-“Thật mà, không sao đâu, bà già đó được cái to mồm thôi…”
-“Có gì nhớ gọi anh!”
Mãi mới chịu buông, mình búi tóc gọn gàng, chuẩn bị tinh thần.
Em là nhà, viết bởi Lan Rùa, được đăng tải trên wattpad và wordpress. Tất cả các trang khác là hành vi sao chép trái phép và mình không chịu trách nhiệm, cũng như không liên quan! Các bạn bảo khi nào có truyện thì dẫn link lên facebook nhưng thỉnh thoảng dẫn link thì được chứ lần nào cũng dẫn sợ bạn bè unfriend hết thì khốn. Mọi người có thể vào fanpage Em Là Nhà xem, admin sẽ dẫn link.
Tầng một, bàn ghế ngổn ngang, bát chén lộn xộn, khách khứa không còn một ai.
-“Đây là cách cư xử của dân trí thức hả?”
Mình hỏi, bà ấy chỉ cười khẩy.
-“Tôi đã cho người lên chuyển lời, mà cô chậm chạp quá, cô ép tôi đấy!”
Mấy thằng em vừa hay chạy tới, mặt mũi hầm hầm, chắc bọn nó ngứa chân ngứa tay lắm rồi. Mình cũng thế đây.
Thằng Tùng hôm nay đi nhập áo quần thì chắc không đến kịp, chẳng sao, bên mình tính tất cả cũng sáu người, số lượng là áp đảo rồi, đánh trận này cũng chẳng sợ thua.
Chỉ là, nếu quyết chiến nhau, nhẹ thì bầm dập, nặng thì nhập viện mấy hôm. Mình coi chúng như em ruột vậy, thực không nỡ. Vả lại, bây giờ, tại đây, quán của mình, chịu thiệt hại nặng nề hơn cả.
Cho nên, chắc đó là giải pháp cuối cùng. Còn lúc này, mình vẫn phải nhẹ nhàng.
-“Có gì vào phòng kín nói chuyện, hai người!”
Bà ta chịu vào phòng VIP bên trong, nhưng nhất quyết mang theo hai thằng kia, chả nhẽ mình lại bảo năm thằng em đứng cạnh mình, nghĩ cũng phô trương quá, đành để bọn nó đứng ngoài, có gì tiếp ứng sau.
-“Cô biết cô mắc phải tội nghiêm trọng gì không?”
Thế cơ à? Mình éo biết đấy!
-“Lần đầu tiên gặp, tôi đã không thể nào ưa được cô. Các cụ dạy cấm có sai, dân đầu đường xó chợ chẳng thể nào chòi lên mâm với người có ăn có học…”
-“Vâng, thế bác đang ngồi đây là không nghiêm túc nghe lời các cụ đấy ạ!”
-“Có đứa con gái nào như cô? Người lớn chưa nói xong đã bép xép. Tôi nào có muốn bước chân vào cái chỗ thấp kém này…”
Thấp cái lờ!
Vâng, bác cao quý, váy đỏ thẫm, áo vàng rực, giày cao gót tím sang chảng, túi hàng hiệu xanh nõn chuối. Phong cách rất giống con Vi, có vẻ mẹ chồng nàng dâu hợp cạ ghê. Tiếc là con Vi nó đang còn xuân sắc, bác thì sáu mươi rồi.
Tự nhiên mình bật cười, bà ấy tức lộn ruột.
-“Nghe nói mấy hôm trước cô tới công ty quyến rũ thằng An. Cô nên nhớ nó là người có vợ rồi, làm con điếm cướp chồng người khác cô không thấy nhục à? Bị thằng An nó từ chối hết lần này tới lần khác vẫn bám, sĩ diện của cô để đâu? Chó gặm mất rồi à?”
-“Bác không hiểu chuyện thì đừng vu oan cho người khác như vậy!”
-“Tôi nào có vu oan, tôi lại không hiểu con người cô. Nói thật, con tôi là đứa có tài, lại thuộc dạng bảnh bao, thôi thì cô yêu, không quên được nó cũng là điều dễ hiểu, nhưng cô xem lại mình đi? Cô có cái gì? Có cái gì xứng với nó?”
-“Bác nói xong chưa?”
-“Cả cái xe của con Vi, cô cũng hành động như một đứa rồ dại. Tự xem lại mình đi, sợ già chết cũng không ai thèm rước cái của nợ như cô về đâu!”
Cha nhà nó, chỉ vì bà ta thuộc lớp “người cao tuổi” mà mình phải nhẫn thế này đây! Nóng cả máu.
-“Tôi hôm nay muốn cảnh cáo cô, đừng bao giờ làm phiền con trai và con dâu của tôi, một lần nữa thôi, chỉ một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ có cách san bằng cái quán này!”
-“Được, tôi biết rồi, bác nói xong rồi thì về đi!”
-“Cô nghĩ tôi báu cái chỗ bẩn như tổ chuột này ấy hả?”
Bà ta ưỡn ẹo đứng dậy, tiếp tục mỉa mai.
-“Cái loại mất nết, con nhà vô giáo dục, ba mẹ không biết dạy dỗ…”
Điên!
Dám lôi cả ba mẹ mình vào, điên mà!
Thôi, mình chịu, mình không thể nhịn thêm được nữa rồi.
-“Bác đứng lại đã!”
Bà ấy khoanh tay trước ngực, nhìn mình rất thách thức.
-“Nhà bác gia giáo. Phải, chính vì quá gia giáo nên mới ăn cháo đá bát, chứ người thường ai làm thế!”
-“Cô…”
-“Ngày con trai quý tử của hai người học đại học năm nhất, hai người bị tai nạn, có biết một ngày nằm viện bao nhiêu tiền không? Thuốc bổ một tháng, bao nhiêu tiền biết không? Con trai các vị, tiền đóng học phí, tiền mua laptop, tiền học thêm tiếng Anh giao tiếp ở Apolo, ôn thi Ielts ở Acet… cho tới cơm ăn hàng ngày, là ai lo? Chẳng phải là con vô học này lo sao?”
-“Đồ vu khống tráo trở, là con trai tôi vất vả đi làm thêm…”
-“Làm thêm cái con c…Bác có học mà bác không biết nghĩ hả? Hắn ta hồi đó còn là sinh viên, một tháng giỏi lắm kiếm được bao nhiêu? Cả cái mảnh đất của tôi, các người cũng nuốt trắng trợn, tôi đến đòi đất, hắn còn giở trò…”
Giọng mình nghẹn đi, thực, đó là những việc mình không muốn nhắc lại chút nào, đau lắm, nhục lắm.
-“Bịa chuyện, nói cho cô biết, cô mà dám đem những lời này nói linh tinh ảnh hưởng danh dự gia đình chúng tôi, tôi thề cả nhà cô không được sống yên ổn!”
Doạ à, con giun xéo lắm cũng quằn, mình lúc đó uất hết cả người, thách thức luôn.
-“Được, tôi ngày nào cũng ở đây, xem bà làm được gì? Gọi điện nịnh ông thông gia hả? Sống cái cảnh dựa hơi đấy mà không thấy ngại à? Tôi nói cho bà biết, chỉ cần bà động tới một sợi tóc của người nhà tôi, tôi dám đến gặp Quốc mặt ngựa cho lão ta rõ bộ mặt của con rể quý, tôi còn giữ ảnh nude của con trai bà đấy, cả video HD luôn, hoá đơn đóng viện phí ngày xưa cũng còn đủ cả, cứ đợi đấy…”
Mạnh miệng thế thôi chứ thực ra có cái gì đâu. Buồn cười là cái bà già này lại có tật giật mình, thấy mình cứng vậy mặt bắt đầu căng thẳng, lo lo, rốt cuộc chỉ kết luận một câu gọn lỏn.
-“Tốt nhất từ giờ đừng ai xen vào cuộc sống của ai cả!”
Sau đó bà ta hậm hực bỏ về, rất giống cái điệu bộ con Vi hôm trước.
Vừa ra khỏi quán thì không hiểu kiểu gì mà người học thức “cao quý” lại bị ngã, kiểu đấy chắc không đau lắm nhưng vấn đề là mặc váy ngắn, giờ chổng háng lên ai cũng phì cười, ngay cả hai thằng “cận vệ” bên cạnh cũng không nhịn được.
-“Thằng Đức nó để vỏ chuối ở bậc thềm chị ạ…”
-“Mày thật, người ta già rồi!”
-“Kệ chứ, già còn đi giày chục phân, cho chết!”
-“Lần sau cấm, nghe chưa!”
Bọn nó giải tán, mình cấm là cấm thế thôi chứ trong lòng cũng không thấy thương cảm cho “người già” là mấy, tội lỗi, tội lỗi quá!